Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 740: Heo sữa quay: Diệp Thu và Yến Thanh Phong (Hạ)




Diệp Thu ra hiệu tay với hắn, sau đó chỉ cửa sổ cũ nát lấp kín duy nhất trong phòng, ý bảo hắn, từ trong cửa sổ đó xem tình hình bên ngoài.

Tiểu Bạch hiểu ý, một cái lộn vòng nhanh liền tới bên cửa sổ.

Lấy mô hình địa cầu trên bàn làm việc, sau đó bắt lấy giá đỡ của nó giơ ra ngoài.

Bốp!

Mô hình địa cầu bị bắn xuyên, lực xuyên thấu lớn mạnh của súng ngắm khiến cả hình cầu vỡ tan.

Tấm cửa sổ này đã bị bọn họ giám sát cao độ, ngắm bắt chuẩn xác, hoàn toàn khiến người ta không thể ngẩng đầu.

"Tiểu Bạch, cẩn thận" Diệp Thu nói. May mà Tiểu Bạch nhanh nhẹn, nếu sơ xuất, nói không chừng nghiền nát hiện giờ chính là đầu của Tiểu Bạch rồi.

Đương nhiên, Diệp Thu cũng biết, Tiểu Bạch được lão đầu tử nghiêm khắc huấn luyện như vậy, không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Nhưng quan tâm quá hóa loạn, Diệp Thu vẫn lo lắng Tiểu Bạch xảy ra chuyện.

Diệp Thu nhìn lướt một vòng trong phòng, sau đó rút một mảnh gương nhỏ trong túi ra, đó là vật bình thường hắn dùng để sửa sang lại hình tượng.

"Tiểu Bạch, nhận lấy" Diệp Thu ném thấp gương cho Tiểu Bạch.

Trong lòng còn chút lo lắng, đó chính là bảo bối của mình, đừng để đám khốn đó đánh nát.

Tiểu Bạch nhận lấy gương, sau đó từ từ giơ gương, dọc theo vách tường nâng lên một góc. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mặt kính khẽ hướng về phía sau, Tiểu Bạch cũng nhân cơ hội qua phản quang của tấm gương, quan sát tình hình bên ngoài.

Tìm tòi cẩn thận một hồi, cuối cùng thu gương lại, lắc lắc đầu với Diệp Thu, không phát hiện mục tiêu? Bọn họ đều là cao thủ sở trường bí mật.

Xem ra, cục diện vòng vây này chỉ có thể giải trừ từ bên ngoài, hơn nữa tình hình thế này vẫn không thể kéo dài quá lâu.

Nếu như lâu không tấn công sẽ hoàn toàn chọc giận bọn chúng. Bọn chúng ném vũ khí như đạn pháo uy lực lớn tới, bọn họ hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ có thể cùng chôn vùi với tòa nhà cũ nát này.

"

Diệp Hổ sao vẫn chưa tới?" Diệp Thu tức giận mắng. Lúc hắn tới đã gọi điện cho Diệp Hổ bảo hắn tiếp ứng bên ngoài. Nếu người của họ ở bên ngoài, thấy tình hình bên này nên kịp thời tới cứu viện mới đúng.

Đang định lấy điện thọi gọi thúc dục bọn họ, bên ngoài đột nhiên vàn lên tiếng súng nổ dày đặc.

"Sư phụ, sư phụ" giọng Diệp Hổ như bò rống truyền tới.

"Diệp Hổ, ta ở bên trong" Diệp Thu lớn tiếng đáp lại, thầm nghĩ tiểu tử này cuối cùng cũng tới rồi.

Còn dám kéo dài thời gian nữa, lát nữa sẽ phải đá vào mông hắn.

"Sư phụ, con ở bên ngoài giữ bọn họ, người nhân cơ hội phá vòng vây" Diệp Hổ nói, cứ tùy tiện như vậy để lộ ý đồ chiến lược của họ ra.

Diệp Thu xúc động muốn đập đầu vào tường.

Tên ngốc này lẽ nào không biết có thứ dùng để liên lạc là di động hay sao?

Vẫn giống như sống trong xã hội nguyên thủy, nói chuyện là cứ rống lên.

Quả nhiên, Diệp Hổ vừa nói dứt, đạn bắn về phía căn nhà Diệp Thu ẩn nấp càng điên cuồng hơn.

Bọn họ tất nhiên không muốn thấy Diệp Thu phá vỡ vòng vây ra ngoài. Như vậy, bọn họ hai mặt là địch, trận này càng khó đánh hơn.

Diệp Thu ôm đầu quỳ trên mặt đất, đề phòng có khối đạn lạc không có mắt đánh nát mình.

Khi bọn họ tấn công có chút hòa hoãn, Diệp Thu nói với Tiểu Bạch "Tiểu Bạch, cậu coi trong này, tôi xông ra ngoài trước thử xem".

Tiểu Bạch gật đầu.

Sau đó hắn tranh lên trước Diệp Thu, xông ra ngoài.

Đạn bắn bôm bốp không ngừng bên tai, Diệp Thu lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch, hoạt động hạ cổ xuống cũng lăn vòng theo ra ngoài.

Vừa lộ mặt ra ở cửa, đạn giống như không cần tiền bắn tới cạnh người hắn.

Diệp Thu đã tìm vật che chắn trước, không ngừng lăn qua lăn lại trên đất, bỏ đạn bay tới ở lại phía sau, sau đó cơ thể nằm sau một bồn hoa ở cửa.

"Tiểu Bạch,cậu không sao chứ? Tiểu Bạch" Diệp Thu lo lắng gọi.

Sau khi hắn lao ra, thấy Tiểu Bạch ghe vào phía sau một hàng gạch bên trái, không hề nhúc nhích. Tiểu Bạch ngẩng đầu cười với hắn, sau đó cơ thể lại thoát ra như thợ săn xuống núi, xê dịch phập phồng nhanh tới không thể tưởng tượng.

Vì tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không cho tay súng bắn tỉa thời gian ngắm bắn.

Thành viên tiểu đội Lôi Đình (sấm sét) thấy Diệp Thu xông ra, để giảm bớt sức ép cho hắn, bọn họ tấn công phía sau càng mạnh hơn.

Đám người NB đó chỉ có thể chia làm hai nhóm, một nhóm đối phó với Diệp Thu và Tiểu Bạch phía trước, một nhóm lại phải ngăn cản tiến công của tiểu đội Lôi Đình ở phía sau.

Tiểu Bạch lao nhanh mấy cái, cuối cùng cũng nhảy tới phía dưới vật thể che chắn những tay súng kia. Súng của hắn cũng vào trong phạm vi hữu hiệu.

Bốp!

Trong nháy mắt, giơ súng, một phát súng, làm nổ đầu của một tay súng.

Sau đó cơ thể lại lộn vòng tránh truy sát của những tay súng khác.

Diệp Thu cũng không ẩn núp nữa, đón đạn của họ liền xông tới.

Cũng may người dân sống ở khu vực này đều dọn đi rồi. Khu nhà máy hóa chất lớn mới xây bên cạnh, vì lo lắng phóng xạ của nhà máy hóa chất nên người bên đó đều được chính phủ bố trí tới công ốc phía trước.

Nếu không bên này đánh nhau hỗn loạn như vậy, sớm đã có người báo cảnh sát rồi.

Súng ngắn tấn công cự ly xa tất nhiên không hữu dụng bằng súng bắn tỉa.

Nhưng khi Diệp Thu và Tiểu Bạch tới gần họ, uy lực của súng ngắn lúc này mới phát huy bình thường.

Kỹ thuật bắn súng của Diệp Thu không tệ, Tiểu Bạch lại càng là nhân vật cấp đột biến trong hàng trăm loại đó, hai người yểm hộ cho nhau, cùng đánh giết. Mấy tay súng phụ trách bắn tỉa bên kia rất nhanh bị họ hạ quá nửa, ba người còn lại cũng rất khó chặn hai người họ lại.

Không biết ai dùng tiếng NB hô lớn câu gì đó, sau đó một đám người bắt đầu tụ tập thành một nhóm. Xông tới tòa nhà nát mà bọn Diệp Thu vừa rời khỏi.

Súng đạn của tiểu đội Lôi Đình ở phía sau quá mạnh, bọn họ không thể chống đỡ, phía trước chỉ có hai người, nếu phá vòng vây cũng chỉ có thể xông vào chỗ chết.

Một đám người cùng tấn công. Tiểu Bạch và Diệp Thu đúng là không cách nào ngăn cản được. Mặc dù mượn khe hở công kích của họ, bắn chết vài kẻ địch, nhưng vẫn hơn phân nửa người chạy vào tỏng tòa nhà cũ nát.

Đám người Đông Dương kia chạy rồi, người chỉnh lý tiểu đội Lôi Đình cuối cùng phá tan phòng tuyến ở giữa, chạy tới tụ hợp cùng Diệp Thu và Tiểu Bạch.

"Sư phụ, người không sao chứ?" Diệp Hổ thấy Diệp Thu bò ra từ trong địa vong toét miệng ra cười.

Diệp Thu trừng mắt nhìn hắn nói "Vốn dĩ không sao, suýt nữa bị ngươi hại chết rồi. Ngươi ngốc hả? bảo ta phá vòng vây có thể gọi điện nói với ta, một tin nhắn cũng được…Đâu có ai lại hô lớn trước mặt đối thủ như thế?"

Diệp Hổ sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, mình đã phạm một lỗi rất nghiêm trọng.

Cười ngượng ngùng sờ đầu nói "Hi hi, sự phụ, con nhất thời lo lắng, nên quên mất".

"Đội trưởng, anh không sao chứ?"

"Đội trưởng, về rồi, sao không tới thăm chúng tôi? Nếu không phải Diệp Hổ nhận được điện thoại của anh, chúng tôi cũng không biết anh đã về Hong Kong".

"Đúng rồi, đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Đám quỷ NB đó đều trốn vào trong nhà rồi, nhưng bọn họ cũng không chạy thoát được, phía sau cũng có huynh đệ của chúng ta trông coi ở đó, tổ trưởng đã dẫn người chặn bên đó. Nếu không phải để vây bọn họ lại, chúng tôi đã tới sớm rồi".

Những thành viên khác của tiểu đội Lôi Đình đều đi tới chào hỏi Diệp Thu, mọi người đều quen nhau rồi, biết tính cách Diệp Thu nên nói chuyện với hắn cũng không quá câu nệ.

"Làm thế nào?" Diệp Thu lướt nhìn tòa nhà hỏi "Mọi người có mang đạn lửa không?".

"Đội trưởng, ai lại mang theo thứ đó? Hơn nữa anh không ở Hong Kong, bọn em cũng không làm ra được" Diệp Hổ vẻ mặt khổ sở nói.

"Vậy hả, vậy có bật lửa chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

Cái này tất nhiên là có, trong tiểu đội Lôi Đình có tới mấy tên nghiện thuốc lá. Bọn họ không thể không mang theo bật lửa bên mình.

"Vậy thì tốt, mang mấy can dầu tới đây, bên cạnh có nhà máy đông lạnh, có thể vào đó nghĩ cách, nếu không được thì lấy dầu trong xe ra".

"Đội trưởng, anh muốn đốt nhà?" Ngân Nhãn kinh ngạc hỏi.

Diệp Thu chỉ vào vách tường xung quanh và vỏ đạn trên mặt đất nói "Mọi người xem đều đã đánh thành thế này rồi, dấu vết này vẫn phải nghĩ cách làm biến mất mới được, bị dân chúng bình thường nhìn thấy không phải khiến chính quyền Hong Kong khó xử sao? Vừa vặn chỗ này cũng sắp phá bỏ, chúng ta cũng coi như giúp họ một tay mà".

"Vậy nhà máy hóa chất bên cạnh thì sao?"

"Yên tâm đi, chất liệu của căn nhà đó là nửa đá nửa gỗ, rất dễ cháy. Hơn nữa căn nhà đó đều biệt lập không liên tiếp chặt chẽ với các căn nhà khác. Nếu thế lửa không quá lớn, sẽ không ảnh hưởng tới những căn nhà khác, càng không thể ảnh hưởng tới nhà máy hóa chất cách đó mấy nghìn mét được" Diệp Thu an ủi Ngân Nhãn, nhưng có chút đáng tiếc là phải bỏ tên tù binh Phục Bộ Vĩ lại.

"Được, tôi đi tìm xăng…" Phong Cẩu vẻ mặt đầy kích động, mặt đỏ bừng bùng "Phóng hỏa".

Thiêu chết đám lợn NB này.

"Tôi cùng đi với anh" Tri Chu (Nhện) cũng là cao thủ làm chuyện thế này. Hắn bình thường không hòa hợp với Phong Cẩu lại chủ động xin đi giết giặc cùng Phong Cẩu, cùng vội vàng đi tìm xăng.

"Đội trưởng, chúng tôi phụ trách giám sát tình hình của các anh em numberone. Mitsui Viêm dẫn người tới thăm hỏi họ" Diệp Hổ vẻ mặt khó coi nói. Vừa nãy, người mới cùng họ kết đồng minh xong, lại ở cùng với đối thủ của họ, Sao có thể không khiến người ta nghi ngờ thành ý của họ được?

Ánh mắt Diệp Thu cũng nheo lại.

Nhưng ngẫm nghĩ lại híp mắt cười nói "Bọn họ không đánh nhau sao?"

"Đánh nhau?" Diệp Hổ cảm thấy lẫn lộn hỏi lại.

"Đội trưởng, anh nói là là Mitsui Viêm đi hỏi tội Numberone?" Ngân Nhãn suy nghĩ nhanh nhạy lên tiếng hỏi.

"Nếu thành ý kết liên minh của họ với ta là giả, vậy thì lão nhân đó cũng không cần thiết chạy tới Hong Kong gặp tôi. Nếu tới chứng minh chúng ta quả thực có thành ý hợp tác".

"Tôi thăm hỏi lãnh chúa đại nhân của Numberone người của Mitsui Viêm ở Hong Kong tất nhiên sẽ có được tin tức, tới thăm dò chút tình hình cũng là tất nhiên. Dù sao lúc trước họ hợp tác với nhau cũng không tệ". Diệp Thu giải thích.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có cần tới giúp họ không?" Diệp Hổ nghe thấy Diệp Thu nói Numberone là bạn của họ, lại bắt đầu quan tâm tới an nguy của họ.

"Giúp đương nhiên phải giúp. Nhưng cũng không cần vội. Numberone là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, Mitsui Viêm cũng chưa chắc có thể chiếm ưu thế gì. Hơn nữa khi bọn họ làm cho mâu thuẫn càng lớn, chúng ta hãy xuất hiện không phải tốt hơn sao?"

Diệp Thu biết lần này lãnh chúa tới Châu Á, đội hình vệ sỹ dẫn theo có thể nói là hoa lệ. Cho dù Mitsui Viêm có thực lực, đụng chạm tới ông cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.

Phong Cẩu và Tri Chu nhanh chóng quay lại, trong tay mỗi người đều cầm hai can xăng.

"Nhà máy hóa chất không thiếu thứ này" Phong Cẩu vẻ mặt đắc ý giơ giơ xăng nói với Diệp Thu.

"Hì hì , đội trưởng, xăng này là hai chúng tôi chuyển tới, chuyện châm lửa cũng giao cho chúng tôi luôn chứ?" Thực Tha vẻ mặt chờ đợi hỏi.

"Không phải thánh hỏa thế vận hội gì, có gì mà phải tranh? Hai người muốn thì hai người cứ làm là được rồi" Diệp Thu gật đầu đồng ý, "Nhưng cứ cho thêm hai người nữa cùng đi đi, hai người mỗi người xách hai can dầu có thể không tiện hành động".

"Tôi đi"

Lại có hai thành viên đứng ra, một người đàn ông bề ngoài có trưởng thành hơn, gen trong xương cốt cũng không thể thiếu đi. Dưới sự yểm hộ hỏa lực lớn mạnh của đội viên tiểu đội Lôi đình, bọn Phong Cẩu, Tri Chu xách xăng xông vào ven tường ngoài của khu nhà, đổ xăng trong can lên tường và cửa lớn, cửa sổ được làm từ gỗ.

Ba người khác lui về sau, Phong Cẩu vứt bật lửa châm lửa vào trong

Phùng!

Lúc ngọn lửa bốc cháy hừng hực. căn nhà nhỏ cũ nát trở thành địa ngục trần gian.