Diệp Thu hiện tại giống như là trứng gà chín, toàn thân trên dưới đều trống trơn.
Dưới ánh trăng, lóe lên ánh sáng trắng rung động lòng người.
Diệp Thu là một nam nhân rụt rè, hắn không thể không giữ hình tượng mà cứ như vậy lõa lồ đánh nhau với người ta được.
Nếu như vậy, theo sự lăn lộn xuất quyền xuất cước của hắn, tiểu Diệp Thu ở háng cũng nhảy lên nhảy xuống diễu võ dương oai theo, bạn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh sống động như vậy không?
Không thể không nói có lúc nam nhân mang theo thứ đồ chơi này quả thật là khá vướng víu. Nếu là nữ nhân thì không có sự bối rối như Diệp Thu đồng học hiện tại.
Cho nên, hắn phải thỉnh cầu đình chiến, trước tiên giải quyết vấn đề trang phục đã.
Cho dù là phải lấy hoa lấy cỏ làm khố như dã nhân thì so với hiện tại cũng đỡ hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn cảm thấy mông mát lạnh... đúng là đứng ở nơi cao thì phải chịu lạnh.
Thiên Diệp Huân rõ ràng là không đồng ý với thỉnh cầu tạm thời đình chiến của Diệp Thu, đại chiêu của hắn đã được khởi động rồi, vào thời khắc quan kiện phải phát động, làm sao có thể chịu dừng lại?
Hắn không chỉ không có ý tứ dừng tay, mà còn dùng phúc ngữ ngâm tụng phạm văn càng lúc càng nhanh, da mặt của hắn lại một lần nữa lồi lên, hơn nữa căng phồng trước giờ chưa từng thấy, khiến người ta hoài nghi da mặt của hắn sao lại dày như vậy, vì sao bị kéo căng như thế mà vẫn không bị rách.
Vù!
Thiên Diệp Huân động rồi, thân thể giống như ánh sáng lao về phía Diệp Thu, tốc độ nhanh tới kinh người.
Không phải là đột tiến thẳng tắp, mà là dùng đường cong hình chữ S bay lên không trung.
Thân thể của Thiên Diệp Huân bồng bềnh trong không trung, giống như là một quả khinh khí cầu được bơm đầy khí.
Trước tiên là lấy vị trí mà Diệp Thu đang đứng làm trung tâm, ở không trung nhanh chóng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau cùng nhanh đến độ không thể nhìn rõ phần đầu và phần đuôi của Thiên Diệp Huân nữa rồi.
Năng lực trệ không (dừng trên không trung) của hắn cường đại đến khiếp người, đã liên tục chuyển động trên không trung hai phút mà vẫn chưa có ý định dừng lại.
Diệp Thu cũng không cố gắng bảo hộ sự an toàn của tiểu Diệp Thu và sự tôn nghiêm của mình nữa, ngưng thần tụ khí, nắm quyền đợi Thiên Diệp Huân công kích.
Hắn đang ở trên không, Diệp Thu cho dù có thể nhảy lên cao như vậy, nhưng cũng rất nhanh sẽ rơi lại xuống đất. Hắn không có khả năng trệ không cường đại như vậy.
Thằng ôn này nếu như cho đi chơi bóng rổ, vậy e rằng siêu sao bóng rổ cũng phải xấu hổ mà đổi sang chơi bóng bàn mất.
Mang theo khí lưu nóng rực, thân thể của Thiên Diệp Huân từ trên không trung hạ xuống, một quyền đánh thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Thu.
Phúc khí thiên quân trảm!
Thiên Diệp Huân từ trên cao đánh xuống, lại một lần nữa bố trí xong khu vực công kích thuộc về hắn.
Ba mét.
Hai mét.
Một mét... cái đầu đang mát lạnh của Diệp Thu quả thật bị sóng nhiệt đó thổi cho nóng bừng lên, mắt của hắn bị kình phong đang gào rít ập tới thổi cho không mở mắt ra nổi.
Đã không mở mắt ra được thì dứt khoát không dùng mắt nữa vậy.
Diệp Thu cảm nhận được áp lực cường đại sức bạt ngàn cân đó.
Hô hấp của Diệp Thu trở nên gấp rút, ngũ tạng lục phủ rất nhanh giống như sắp bị ép cho biến hình, chân tay của hắn đều đã không chịu sự khống chế của bản thân hắn nữa rồi, cứng ngắc và nặng nề vô cùng.
"A!"
Diệp Thu hét lớn, sau đó đột nhiên tung quyền đầu đã tụ khí xong lên không trung.
Cũng là lôi đình vạn quân, bộ dạng như giống như muốn chọc thủng một cái lỗ trên trời.
"Rầm!"
Sao như mất đi màu sắc, trời đất đều run rẩy.
Kình phong mà Thiên Diệp Huân từ trên cao lao xuống mang theo ập lên thân thể của Diệp Thu, sau đó thì đụng mạnh lên mặt đất.
Cỏ rạp, cây đổ, cát bay, đá nát, giống như là vừa trải một một cơn bão vậy.
Diệp Thu hai chân giạng ra, tay phải nắm quyền giơ lên cao, thân thể trần truồng bày ra một tạo hình kinh điển rất thường hay được dùng.
Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, tiểu Diệp Thu ở giữa háng hưng phấn không kiếm chế được, khiêu động vô cùng lợi hại.
Tứ trọng kình!
Diệp Thu lại một lần nữa thành công sử ra tứ trọng kình rồi!
Phương thức phát lực lần này càng xảo diệu hơn, hơn nữa dưới loại áp bức mạnh mẽ này, lực đạo toàn thân của hắn toàn bộ đều được kích phát ra.
Đây là một lần phản kích với toàn bộ lực lượng của hắn, không thành công thì thành quỷ.
Mỗi một tia khí lực trong cơ thể hắn đều bị rút ra, nếu đôi thủ lại tấn công nữa, hắn cũng chỉ đành để người ta giết mà thôi.
Hự!
Một tiếng trầm muộn truyền tới, thân thể của Thiên Diệp Huân nặng nề rơi xuống đất.
Diệp Thu cảnh giác quan sát, nhưng phát hiện Thiên Diệp Huân hình như đã ngất đi rồi, một hồi lâu vẫn không có tiếng động gì. Diệp Thu thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất, một chiêu vừa rồi thực sự là quá nguy hiểm
Thiên Diệp Huân là một thằng ôn khó chơi, sự công kích vừa rồi của hắn khiến Diệp Thu nhớ tới một kiếm của Diệp Không Nhàn khi thich sát Đại Trà Hồ (ấm trà lớn).
Một kiếm đâm tới, thiên ngoại phi tiên.
Thậm chí, thực lực của hắn còn hơn xa lão đầu tử.
Nếu không phải là mình nắm được thời cơ xuất quyền tốt nhất, mình sẽ bị kích sát ngay tại đương trường.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Christina bước tới hỏi.
"Không sao... em có sao không?" Diệp Thu vô lực nằm trên đất, cười khổ nói.
"Cái gì cơ?" Christina không hiểu, hỏi lại.
"Nếu không có gì thì mắt em có thể đừng nhìn chằm chằm vào anh không? Chỗ anh không sao cả." Diệp Thu bất mãn nói.
Ở đâu ra người cứ nhìn chằm chằm vào thằng em của người ta rồi hỏi người ta có sao không? Quá đáng quá, Diệp Thu cho dù có lòng muốn ôm lấy mệnh căn của mình, nhưng tâm có thừa mà lực thì không đủ. Hắn hiện tại căn bản ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.
Christina giống như là không hiểu Diệp Thu nói gì, trên mặt vẫn là biểu tình kinh ngạc.
Có điều cũng không muốn khiến Diệp Thu xấu hổ, ánh mắt chỉ lướt trên người Diệp Thu một vòng rồi nói: "Anh cần quần áo?"
"Đúng vậy, em giúp anh nghĩ biện pháp đi." Diệp Thu nói, ngẩng đầu lên nhìn quần áo cung đình mà Christina đang mặc, cũng chỉ có phiền cô ta thôi.
"Làm sao bây giờ?" Christina không tiếp lời của Diệp Thu, mà chỉ vào Thiên Diệp Huân ở cách đó không xa, hỏi.
"Hắn hiện tại sao rồi?" Diệp Thu cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Diệp Huân đang nằm.
"Trọng thương."
"Trọng thương ư? Vậy thì vẫn chưa chết hả?" Diệp Thu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi sau đó cố gắng bò dậy.
"Anh muốn làm gì?" Christina hỏi hắn. Hiện tại hắn đang cần phải nghỉ ngơi, không thể khinh cử vọng động.
"Giết hắn." Diệp Thu dứt khoát nói, "nếu đợi hắn tỉnh lại, anh sẽ tiêu mất." Trong điện ảnh rất nhiều cảnh đều là người tốt phải chịu trăm đắng nghìn cay mới đánh ngã được kẻ xấu, nhưng không biết tranh thủ thời gian xông lên bồi thêm mấy đao, không phải là nằm dưới đất nghỉ ngơi thì cũng là giống như một tên sắc quỷ ôm lấy nữ nhân của mình mà anh anh em em, giống như là mấy đời rồi chưa nhìn thấy nữ nhân vậy.
Kết quả, người xấu không chết, xông lên chém cho người tốt một đao. Thế là, người tốt chết thảm, người xấu mệt chết, người tốt và ngươi xấu cùng chết.
Diệp Thu mặc kệ việc ngốc kiểu này, hắn không muốn cho kẻ xấu có cơ hội.
Nhặt Oan mà mình đánh rơi ở dưới đất lên, Diệp Thu lảo đảo bước tới chỗ Thiên Diệp Huân.
Không biết là hồi quang phản chiếu trước khi chết, hay là bản thân tự ý thức được có nguy cơ, nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần của Diệp Thu, Thiên Diệp Huân không ngờ lại tỉnh dậy.
Ọe!
Hắn nằm dưới đất phun ra một bụm máu, sau đó mới mặt mày dữ tợn nhìn về phía Diệp Thu.
Diệp Thu dừng bước, nếu tên tiểu tử này không sao, mình phải nghĩ biện pháp mà chạy. Hắn thực sự là không còn khí lực để đánh nhau nữa rồi.
"Mày muốn giết tao ư?" Thiên Diệp Huân hỏi, khỏe miệng vương máu, có cả máu đọng còn lưu lại.
"Đúng vậy!" Diệp Thu mỉm cười vung vẩy Oan.
Sắc bén lạnh băng, ánh sáng lấp lóe.
Mắt của Thiên Diệp Huân ảm đạm dần, vô lực nằm trên đất, nói với giọng trầm thấp: "Mày thắng rồi!"
Vừa nghe thấy câu này, Diệp Thu lập tức thấy yên tâm.
Hắn chịu thua rồi, vậy chứng tỏ là mình có cơ hội.
"Sinh thời làm anh hào, chết rồi làm quỷ hùng. Hi vọng kiếp sau chúng ta không phải là đối thủ." Diệp Thu nói.
Thiên Diệp Huân không nói gì, thậm chí Diệp Thu giỏng tai lắng nghe cũng không thấy tiếng tim của hắn đập.
"Hắn chết rồi!" Christina nói: "Hắn không thể tiếp nhận sự thực mình bị người ta giết."
Diệp Thu gật đầu, niềm vui trong lòng dần dần biến mất, chỉ còn lại sự bi ai không nói thành lời.
Lại một người nữa đã chết.
"Chúng ta đi thôi. Chị còn ở bên dưới." Christina nói.
"Được." Diệp Thu nhặt súng và những vật phẩm cá nhân khác ở dưới đất lên, tuy quần áo bị bay hết, nhưng những thứ này vẫn còn nguyên vẹn.
"Có thể cho anh mượn quần áo của em không?" Diệp Thu nhìn Christina, nói. Hắn vốn lột quần áo trên người Thiên Diệp Huân, nhưng cảm thấy như vậy là cực kỳ không tôn trọng người chết.
Cho hắn một chút thể diện đi, quần áo không nghiêm chỉnh đối với hắn mà nói là sự vũ nhục lớn nhất.
Christina ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, do dự một lát rồi vẫn cởi áo ngoài của mình ra đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không phải là người không biết tốt xấu, không đến nỗi bảo người ta cởi cả đồ lót ra đưa cho mình.
"Áo khoác nhỏ quá." Hắn không thể mặc vào được, thế là buộc quanh hông, che đi tiểu Diệp Thu vừa rồi phong tao vô cùng và cái mông trắng hếu của mình.
Hai người theo đường cũ trở về, nhìn thấy Quỷ Ảnh và Long nữ vẫn đang đấu kịch liệt, thân thủ của hai người không ngờ lại ngang nhau, không ai hơn ai.
Thấy Diệp Thu quay lại, Quỷ Ảnh kĩnh hãi trong lòng.
Sau khi đánh dứ, thân thể đột nhiên lao ra sau, thoát ly khỏi vòng chiến.
"Thiếu gia đâu?" Quỷ Ảnh trầm giọng hỏi Diệp Thu.
"Hắn chết rồi." Diệp Thu nói.
"Không thể, ngươi làm sao mà giết được cậu ấy?" Quỷ Ảnh lắc đầu nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
Quỷ ẢNh quay sang nhìn chằm chằm vào Christina, lạnh lùng nói: "Là cô? Christina, là cô xuất thủ ư? Nếu không với sức của một mình hắn không thể nào giết được thiếu gia."
"Tôi không hề xuất thủ." Cristiano thờ ơ nói, cô ta không thể không để ý đến sự vu tội của người khác.
"Cô ta không cần phải lừa mày, là tao giết hắn. Lúc này nói dối thì có ích lợi gì? Người của Diệp gia tất nhiên sẽ điều tra rõ chân tướng." Diệp Thu nói.
Quỷ Ảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, giống như là muốn nhìn thấu ngũ tạng lục phủ của hắn.
Một lúc sau, Quỷ Ảnh mới khàn khàn nói: "Tao tin mày, thiếu là bị mày giết. Từ trước đến giờ, thiếu gia luôn coi mày là đối thủ nguy hiểm nhất."
"Bốp!" Quỷ Ảnh đột nhiên giơ tay vỗ lên đầu mình, sau đó thân thể vô lực ngã xuống đất.
Hắn không ngờ đã dùng sinh mệnh của mình để tuẫn táng theo chủ, điều này lại khiến Diệp Thu trong lòng cảm thấy trống rỗng.