Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 687: Can tha nhất phiếu




"Hà thiếu gia, hắn chỉ là một con cá trạch sang sông mà thôi. Chúng ta cần gì phải coi trọng hắn như vậy?" Gã Hứa Nhạc đầu tròn, não tròn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hà Xán, tự hỏi không biết đang xảy ra chuyện gì nói.

Hà Xán lắc đầu, hắn cười nói: "Hắn không phải là con cá trạch sang sông. Chú cho rằng hắn chỉ biết đánh nhau, lái xe, phụ nữ của hắn nhiều hơn, xinh đẹp hơn, cao cấp hơn người khác một bậc sao? Nếu như chú nghĩ như vậy, khi là đối thủ của hắn, chú sẽ không biết bản thân mình sẽ chết như thế nào?"

Gã Hứa Nhạc bị Hà Xán mắng cho một trận nhưng không dám bất mãn, gã chỉ cười hì hì nói: "Em thật sự không nhìn ra hắn có điểm gì lợi hại. Theo em thấy Thương Sở còn đáng giá hơn hắn, đáng để người ta đề phòng hơn. Nói một cách lịch sự thì là chó không biết cắn người. Hắn mới biết tới Hồng Kông có mấy ngày mà mọi người đều biết. Một người làm xôn xao dân chúng chỉ là một gã mặt trắng tư lợi riêng mà thôi".

Hà Xán nghiêm mặt nói: "Hứa Nhạc, chú không được khinh địch như vậy. Thói quen này nhất định phải sửa. Anh biết tính cảnh giác của chú rất cao nhưng tuyệt đối không thể dựa vào biểu hiện bề ngoài của một người mà vội kết luận, một khi như vậy sẽ tự hại chết chính mình. Quả thực trông hắn rất ngứa mắt nhưng nếu chú biết đối thủ mà hắn đã cắn chết là những người như nào thì chú sẽ hiểu thế nào là lợi hại hơn so với chó cắn người. Ở Hồng Kông này, anh không sợ Tư Không Đồ, không sợ Tây Môn Hướng Đông vì bọn họ có gia tài khổng lồ. Thế nhưng bọn họ không dám liều mạng với anh, mà bọn họ cũng không thể liều mạng".

Ánh mắt Hà Thiếu thâm sâu, giọng nói âm trầm: "Thế nhưng anh sợ hắn".

"Hà thiếu gia?" Hứa Nhạc trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Hà Xán. Hắn và Hà Xán là bạn bè với nhau từ nhỏ nên hắn hiểu rất rõ tính cách của Hà Xán.

Hà Xán nổi tiếng là chó điên. Mặc kệ cho ai, hắn cũng dám nhào tới cắn một cái, cho dù là chú tư Đổ vương Hà Hồng Viêm thì cũng thế mà thôi.

Từ nhỏ tới giờ Hà Xán không biết sợ một ai. Cho dù người đó lớn tuổi hơn hắn hay là ít tuổi hơn hắn, nhiều tiền bạc hơn hắn, hay quyền lực lớn hơn hắn, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng sợ.

Thế nhưng thật không ngờ hôm nay Hà Xán lại chủ động thừa nhận hắn sợ hãi một người. Một đối thủ còn trẻ, cũng trạc tuổi như hắn.

"Không có gì phải tò mò. Bởi vì anh hiểu rất rõ hắn" Hà Xán thực sự không thấy việc mình nói sợ người khác là một chuyện mất mặt. Chỉ cần là một người bình thường, sao có thể không bao giờ biết sợ một điều gì đó?

"Vì vậy hôm nay Hà thiếu gia mới chủ động tiếp xúc với hắn sao?

Hà Xán xua tay nói: "Không phải anh chủ động tiếp xúc mới hắn, anh chỉ muốn nhắc nhở hắn một điều".

"Nhắc nhở?"

"Người tới Ma Cao sau mới chính thức trở thành một Las Vegas siêu việt, một sòng bài đệ nhất thế giới. Cho tới bây giờ Ma Cao chưa bao giờ bị ai đó thống trị. Thực ra chú tư cũng có cơ hội nhưng ông ấy đã nhiều tuổi, không còn nhuệ hí của tuổi trẻ, làm việc không dứt khoát đã để cho gia tộc Duy Thác đứng vững ở Ma Cao. Thật ra kẻ thù bên ngoài không đáng sợ. Chỉ cần có một ít thời gian hay chú tư cho anh một cơ hội, anh sẽ nhanh chóng quét sạch gia tộc Duy Thác nhưng ông ấy lại ngu ngốc để xảy ra tình trạng này.

Vì muốn đuổi gia tộc Duy Thác, ông ấy lại dẫn tới hai kẻ hợp tác là Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông. Hai người này mới chính thức là những đối thủ đáng coi trọng. Diệp Thu có sự ủng hộ của giới chính trị Trung Quốc, lại phối hợp với tiềm lực tài chính của gia tộc Tây Môn. Nếu như hai người này đứng vững ở Ma Cao, khi đó muốn đuổi đi có dễ không?"

"Vậy Hà thiếu gia muốn nhắc nhở điều gì?"

"Anh muốn nói với hắn rằng: Hãy thu mình lại" Hà Xán cười, ánh mắt sau cặp kính của hắn vô cùng âm trầm.

"Nhưng không phải anh đã nói…"

"Đúng vậy, anh sợ hắn" Dường như Hà Xán biết Hứa Nhạc muốn nói gì.

"Nhưng thế thì đã sao nào? Khi hắn chiếm đoạt lợi ích của anh, anh còn muốn dùng bạo lức với hắn. Không phải có vĩ nhân đã nói sao? Về chiến lược thì đánh kẻ thù, về chiến thuật thì coi trọng kẻ thù. Ra tay với một đối thủ không hiểu gì thì rất khó có hứng thú".

"Lòng tham của con người là vô đáy. Chỉ sợ sau này mấy người Diệp Thu đã đứng vững ở Ma Cao, chúng không hài lòng với sự phân chia thế lực hiện tại, chúng sẽ nghĩ cách đuổi người Hà gia đi" Nhưng lời này Hà Xán không nói ra mà chỉ âm thầm nảy sinh trong lòng hắn.

Hứa Nhạc cười gượng. Thái độ hôm nay của Hà Xán không bình thường khiến người khác có cảm giác hắn rất kích động.

Bởi vì Diệp Thu đi mua nhà ở Hương Sơn, trong khi đó đội viên của tiểu tổ Lôi Đình đang ở trong khu nhà cao cấp gần đó, Diệp Thu lái xe chưa tới năm phút đồng hồ đã tới trước cổng chính khu biệt thự.

Diệp Hổ đã chờ sẵn ở cổng, hắn thấy xe Diệp Thu tới thì vội càng bảo nhân viên bảo vệ mở cổng.

Xe dừng lại, Diệp Hổ chạy tới mở cửa xe hộ cho Diệp Thu, hắn cười nói: "Sư phụ, lần này đi Cát Long có thuận lợi không?"

"Ừ, rất tốt. Người của Quốc An đang ở đâu?" Diệp Thu vỗ vỗ vào bả vai cường tráng của Diệp Hổ rồi đi nhanh vào trong nhà.

Các thành viên của tiểu đội Lôi Đình, ngoại trừ Lạc Thiên Quân dẫn một nhóm đi làm nhiệm vụ còn tất cả những người còn lại đi ra nghênh đón đội trưởng Diệp Thu quay về.

Ngoại trừ người của tiểu đội Lôi Đình, còn có một người quen. Đó chính là trưởng ban hai tình báo của cục Quốc An, Liêu Trọng Đạt. Sau khi Diệp Thu thân mật chào hỏi với các thành viên tiểu đội Lôi Đình, hắn tươi cười đi tới bắt tay Liêu Trọng Đạt, hắn cười nói: "Liêu trưởng ban, nhiều ngày không gặp. Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới Hồng Kông thăm chúng tôi vậy?"

"Ha ha. Diệp đội trưởng khách sáo rồi. Những lần trước Diệp đội trưởng lập nhiều chiến công. Tôi chịu sự uỷ thác cùng mệnh lệnh của cấp trên, đích thân tới gặp Diệp đội trưởng cùng các thành viên tiểu đội Lôi Đình. Lệnh ban thưởng được phân phát tới các thành viên tiểu đội Lôi Đình. Mấy vị lãnh đạo còn nói sau khi các vị quay về còn thưởng quân công cho mọi người" Liêu Trọng Đạt cười ha hả nói.

"Thật sự rất áy náy. Nhiệm vụ lần này cũng không được coi là thành công. Thủ phạm chính thức đứng sau vẫn còn phải điều tra. Đây chính là nguyên nhân tôi vẫn chưa giải tán tiểu đội Lôi Đình, để đội trưởng Thiên Quân và Ngân Ly quay về đơn vị" Diệp Thu giải thích.

Diệp Thu thực sự không muốn người khác nghĩ rằng hắn có ý đồ thành lập một nhóm vũ trang riêng. Trong bản báo cáo gửi quân bộ, Diệp Thu cũng đã giải thích vấn đề này.

"Không. Mọi người đã làm việc rất tốt. Tổ chức Thiên Giới dị năng đó chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa khiến cho rất nhiều quốc gia bớt đi được một tâm bệnh. Không ai muốn một thể chế vũ trang hùng mạnh tồn tại không thuộc về bất kỳ đất nước nào" Liêu Trọng Đạt thẳng thắn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi hai người ngồi xuống phòng khác. Ngân Ly tự mình mang trà lên sau đó tất cả các thành viên của tiểu đội Lôi Đình lui ra ngoài.

Mặc dù bọn họ là thành viên trong nhóm nhưng có một số chuyện bọn họ không thể biết, đặc biệt là những chuyện có liên quan tới Quốc An.

"Nghe Diệp Hổ nói bên Quốc An đã điều tra được tung tích của đám người Nhật đó?" Sau khi Diệp Thu giơ tay mời uống trà, hắn cười hỏi.

"Đúng vậy. Bên quân bộ đã chuyển bản báo cáo của cậu cho bộ phận liên quan của Quốc An. Công việc trọng tâm trong thời gian này của ban hai tình báo Quốc An chính là tìm kiếm nơi ở của đám người Nhật đó. Sau khi Thiên Diệp Huân thất bại ở vùng biển quốc tế, chúng đã cải trang thành chiến thuyền thành thuyền buôn chạy vào biển Nhật Bản. Thế nhưng mấy hôm trước các anh em bên Thâm Quyến có báo tin về rằng có một nhóm người Nhật dùng quốc tịch Pháp vào Thâm Quyến".

"Vậy không phải lần này bắt người trong hũ sao?" Diệp Thu cười nói. Thảo nào hắn không tìm thấy chúng ở Hồng Kông. Hắn tuyệt đối không thể ngờ chúng lại dám cả gan chạy tới Thâm Quyến, chỉ cách Hồng Kông một gang tay.

"Đúng vậy. Chuyện hành động lần này vẫn do đội trưởng Diệp phụ trách vì vậy nhiệm vũ truy bắt lần này cũng chỉ đội trưởng Diệp mới đảm nhiệm được" Liêu Trọng Đạt giải thích.

Nếu như nửa phần phía trước do người khác làm. Nửa phần sau lại cử người khác tới thì đây chính là loại hình thức cướp đoạt quân công điển hình.

Quân nhân kiêng kỵ nhất chính là đoạt quân công của người khác. Bởi vì tất cả mọi người đều phải liều mạng nên không ai muốn người khác đoạt mất quân công của mình.

Diệp Thu cũng không có ý nhường nhịn. Nếu như lúc này đất nước đá hắn sang một bên, hắn cũng không cam lòng.

"Địa chỉ cụ thể thế nào?" Diệp Thu hỏi.

"Ở trong một ngôi nhà tư nhân cạnh bờ biển gần Thâm Quyến. Bọn chúng rất cảnh giác, hơn nữa chúng được trạng bị mấy chiếc ca nô cao tốc. Chỉ cần hơi chút động tĩnh là chúng chạy ngay. Nếu như cậu dẫn người đi thì rất có thể sẽ bị lộ tin tức. Ở bên kia chúng tôi đã sắp đặt người sẵn sàng. Sau khi cậu sang bên đó sẽ có người liên lạc với cậu" Liêu Trọng Đạt nói.

"Được. Tôi sẽ lập tức ra tay" Diệp Thu nói.

Vì để tránh lại xảy ra sai lầm, Diệp Thu bảo Diệp Hổ dẫn người tới Hương Sơn đón mấy người Thẩm Mặc Nùng vẫn đang xem nhà ở đó còn hắn thì lái xe chạy thẳng về phía bến tàu La Hồ Thâm Quyến.

Diệp Thu vừa mới tới bến cảng La Hồ thì điện thoại di động của hắn đổ chuông. Trên điện thoại hiện lên số của Uông Kiếm Hàn.

Lần trước Diệp Thu tới Thâm Quyến gặp Lâm Thương Lan, trong tình trang ba phần say, bảy phần ý trời Diệp Thu đã kết nghĩa anh em với Lâm Thương Lan và Uông Kiếm Hàn, trở thành anh em sống chết có nhau.

Trong khoảng thời gian bận rộn này Diệp Thu không liên lạc với hai người bọn họ.

Không ngờ lần này hắn mới tới Thâm Quyến đã nhận được điện thoại. Diệp Thu thầm nghĩ: "Mạng lưới tình báo thực sự rất kinh khủng".

"Nhị ca, tới Thâm Quyến rồi hả?" Tiếng cười sang sảng của Uông Kiếm Hàn vang lên.

Mặc dù Diệp Thu ở với Uông Kiếm Hàn không lâu nhưng hắn biết tính tình Uông Kiếm Hàn phóng khoáng là một người chí tình chí nghĩa. Đây cũng chính là nguyên nhân Diệp Thu kết nghĩa anh em với hắn.

"Tại sao em biết" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.

"Ha ha. Nhị ca, lần này anh em chúng ta lại có cơ hội sánh vai nhau ra trận. Không nói dối anh, thời gian vừa qua em cho người tìm kiếm thông tin về anh. Không ngờ anh lại là người lợi hại như vậy, là quán quân cuộc thi võ của bộ đội đặc chủng khiến người khác phải sôi trào nhiệt huyết. Nhị ca, lần này có được nhìn thấy anh ra tay không vậy?"

"Không nhất định. Em là người liên lạc với anh ở Thâm Quyến hả?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, nhị ca. Người và súng em đều chuẩn bị đầy đủ cho anh. Người là thuộc hạ của em. Em đã lựa chọn được hai trăm người. Tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức có thể ra tay. Lần này chúng ta nhất định phải cho bọn quỷ đó biết. Mẹ kiếp, em đã muốn tìm cơ hội thu thập chúng từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội".

Diệp Thu cười gượng. Ra sức vì đất nước là chuyện tốt. Tại sao từ miệng Uông Kiếm Hàn lại như thành cường đạo vây?