Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 672: Rồng mạnh không ép bọn rắn độc được




Câu lạc bộ Kinh Hoa nổi danh lừng lẫy ở Kuala Lumpur, ngay cả tài xế cũng biết nó ở đâu.

"Hai vị là người Trung Quốc phải không? Nghe giọng của các ngươi thì biết. Khi nói chuyện chứa đặc mùi vị kinh đô, tôi cũng là người Yến Kinh, nghe được giọng này thật sự cảm thấy rất thân thiết". Con mắt của người lái xe trung niên vẫn tập trung nhìn đường phía trước, nhưng trong lòng lại mong nhớ tới người thân ở quê nhà nên lải nhải hai câu, giải tỏa lòng nhớ quê hương.

Ở trong nước có thể không có cảm giác sâu sắc như vậy, nhưng nếu ở nước ngoài thấy người cùng quê tới, liền cảm thấy rất thân thiết.

"Đúng vậy, chúng tôi là người từ Yến Kinh tới". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Nghĩ thầm, tài xế Yến Kinh nổi tiếng khắp cả nước là thân thiện. Không ngờ đã tới Kuala Lumpur vẫn không đổi bản sắc.

"Cuộc sống ở đây như thế nào? Đã bao lâu chưa về rồi?"

"Rất tốt. Có điều tốt hay không thì có quan hệ gì? Chủ yếu là vì kiếm tiền nuôi con đến trường thôi. Trường trung học mẫu ở Yến Kinh cậu có biết không?".

Diệu Thu nhẹ gật đầu, trường trung học mẫu Yến Kinh là trường trung học nổi tiếng nhất Yến Kinh. Cũng có thể nói đây là trường danh giá. Hàng năm đều có hàng nghìn học sinh trường mẫu Yến Kinh thi vào các trường đại học giỏi ở khắp cả nước.

"Con tôi học năm 2 lớp c trường trung học mẫu Yến Kinh, thành tích vô cùng tốt". Lái xe vừa nhắc đến con của mình liền mặt mày hớn hở, giống như toàn bộ tính mạng của gã là vì đứa con ở Yến Kinh phương xa. "Đáng tiếc là, đã nhiều năm chưa trở về thăm bà nội và nó. Tôi và mẹ nó ở bên này. Thật đúng là nhớ nó".

"Tết âm lịch năm nay về thăm nó xem". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Nghĩ một lát, từ trong túi móc bút ra viết lên tờ giấy đưa tới, nói: "Người một nhà xa cách nhau dù sao cũng không phải là tốt. Nếu anh muốn trở về Yến Kinh lái xe, cứ gọi số điện thoại này. Đúng rồi, tôi tên là Diệp Thu. Diệp Thu trong từ lá mùa thu".

Số điện thoại Diệp Thu để lại chính là số điện thoại của Trương Thắng, hiện tại công ty Trương Thắng nắm trong tay chính là công ty taxi lớn nhất Yến Kinh. An bài một gã tài xế cực kỳ dễ dàng.

Diệp Thu cũng biết mình không có khả năng giúp được tất cả mọi người, nhưng nếu có lúc cần, hắn sẽ không keo kiệp mà đi giúp đỡ người khác.

Người lái xe cũng không biết cuộc đời của gã vì thế mà thay đổi, chỉ nhận lấy tờ giấy của Diệp Thu rồi chân thành cảm ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Xe hơi dừng lại tại tòa nhà Kinh Hàng, người lái xe chỉ phía trên nói: "Câu lạc bộ Kinh Hoa ở tầng 19 của tòa nhà này, có thẻ hội hội viên mới có thể vào. Nếu như không có thẻ hội viên thì không vào được ".

"Cám ơn ". Diệp Thu gật đầu, cùng Tiểu Bạch xuống xe định đi tới tòa Kinh Hàng.

Tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, người thường khó có thể tiến vào. Ví dụ như tầng 1 là hội BMW ở Kuala Lumpur, chỉ có hội viên của BMW mới có thể vào. Những tầng khác cũng toàn là những câu lạc bộ xa xỉ, câu lạc bộ ở mỗi tầng đều quản lí nghiêm ngặt, thi hành các chế độ hội viên nghiêm ngặt.

Diệp Thu đi vào thang máy, cô gái mặc áo đỏ sườn sám, có dáng người cao gầy khêu gợi đứng ở thang máy dùng tiếng anh hỏi ân cấn: "Hai vị tiên sinh, xin hỏi lên tầng nào?"

"Tầng 19 ". Diệp Thu dùng tiếng anh đáp. Hắn nhìn ra, cô gái đứng ở thang máy này không giống như người Trung Quốc, mà giống như người Kuala Lumpur.

"Vâng, rất hân hạnh phục vụ quý khách ". Cô gái duỗi bàn tay xinh đẹp trắng ngần ra ấn nút tầng 19, sau đó tươi cười mà đứng hầu bên cạnh, làm người ta cảm giác cực kỳ có tố chất. Hơn nữa, lần này nàng lại dùng tiếng Trung mà nói những lời này.

"Cô nói được tiếng Trung?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.

"Vâng. Tiên sinh. Tôi tinh thông năm loại ngôn ngữ ". Cô gái ở thang máy thản nhiên cười, bộ dáng cực kì đáng yêu.

Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, xem ra áp lực vào nghề ở Kuala Lumpur so với trong nước Trung Quốc cũng không nhỏ. Ngay cả nộp đơn làm tiểu thư đứng thang máy cũng yêu cầu năm thứ tiếng.

"Hai vị, đã đến tầng 19, mời đi thong thả ". Đợi đến khi thang máy dừng lại ở tầng 19, cô gái đứng thang máy lễ phép mà nhắc nhở.

"Cám ơn". Diệp Thu từ trong ví tiền rút tiền đưa tới, cô gái đứng ở thang máy lần nữa cung kính nói "Cảm ơn". Ra khỏi thang máy, liền thấy cả dãy hành lang đều lắp đặt rất nhiều thiết bị cao áp, ở đây đã là chỗ hoạt động của câu lạc bộ Kinh Hoa, thỉnh thoảng thấy tốp nam tốp nữ mặc quần áo hoa lệ đi tới đi lui. Mặc dù nhiều người, nhưng cũng không có tiếng xôn xao lớn.

Đứng ở cửa ra vào là hai vệ sĩ đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, vest đen, bên cạnh là một máy đọc thẻ dùng để phân biệt thân phận khách hàng.

"Hai vị, xin đọc hết chỉ dẫn và trình thẻ hội viên của ngài". Lúc Diệp Thu đi tới, hai vệ sĩ cung kính hỏi. Nếu như là một số gương mặt quen thuộc thì có thể trực tiếp cho đi. Những câu lạc bộ này quản lý hội viện nội bộ cực kỳ thoải mái, nhưng nếu là những khuôn mặt xa lạ, bọn họ kiểm tra tương đối nghiêm khắc.

Diệp Thu nhẹ gật đầu, từ trong túi lấy ra thẻ hội viên của Tạ Đông Thăng đưa cho hắn.

Vệ sĩ sau khi nhìn thấy thẻ hội viên mà Diệp Thu đưa, sắc mặt hơi kinh ngạc. Hai người liếc nhìn nhau cổ quái, sau đó quét thẻ trên máy đọc thẻ. Trên máy đọc hiển thị thông tin bình thường.

"Tiên sinh, xin hỏi cái thẻ Trương Tử Kim Long này là của ngài sao?" Nhân viên cung kính nhìn Diệp Thu hỏi.

"Là bạn tặng, sao vậy?" Diệp Thu cười tủm tỉm hỏi.

"Không có gì. Chúng tôi chỉ là muốn biết sơ thận phận của ngài. Ngài là hội viên cao quý của chúng tôi, sau khi vào phục vụ miễn phí tất cả các hạng mục, mời vào". Vệ sĩ ấn mở cửa kính điện tử, đưa tay làm thế mời với Diệp Thu.

"Cảm ơn " Diệp Thu gật đầu. Nghĩ thầm, không ngờ cái thẻ này lại có chỗ tốt như vậy, tất cả chi phí đều được miễn phí.

Cũng không biết có thể gói ra ngoài không, Diệp Thu quyết định lúc về thử một chút. Hắn rất nhanh sẽ rời khỏi Luala Lumpur, sau này sẽ không tới nữa, lúc đi mang mấy chai rượu vang quý hiếm tặng người khác cũng tốt.

Diệp Thu không biết là, vì cái thẻ đặc biệt này, sau khi bọn họ rời đi, hai vệ sĩ đã dùng bộ đàm báo lên cấp trên của họ.

Đi vào cửa chính bằng thủy tinh, liền không khác gì động tiên. Cả tầng lầu 19 của tòa cao ốc Kinh Hàng giống như được đả thông, đi vào chính là một đại sảnh tráng lệ. Trong đại sảnh đang tổ chức vũ hội, trong đó vô số cô gái trẻ xinh đẹp khêu gợi qua lại không ngớt, làm bạn nhảy của khách.

Cả đại sảnh đều cấu tạo bằng thủy tinh, từ tầng 19 nhìn ra, có thể nhìn thấy cảnh đêm Kuala Lumpur. Hai bên gần cửa sổ chính là ghế sopha và bàn đá cẩm thạch, sa hoa trụy lạc, dưới ánh đèn u ám, cho dù là việc công hay việc riêng, đều là nơi bàn bạc tốt nhất.

Cuối đại sảnh lại là một hành lang, bên trong không biết kiến trúc như thế nào. Dõi mắt đến tận cùng, căn bản là liếc mắt không thấy điểm cuối.

"Ồ. Sao anh đến đây thế?" Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Diệp Thu xoay người lại, nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục màu đen đang đứng ở mặt bên, vẻ mặt tức giận mà nhìn hắn.

Diệp Thu biết được cô gái này, là người ở Hồng Kông thiếu chút nữa bị chính mình bóp chết, con gái của Tạ Đông Hiền - Tạ Hân.

Bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi đi theo, người này không coi là đẹp trai, mắt nhỏ môi dày, mang khung khuôn mặt hiểm độc ở Yến Kinh. Mà khiến người khác chú ý chính là, giá trị đồng hồ đeo tay trên cổ tay gã cực kỳ bất phàm, không phải cứ có tiền là có thể mua được.

"Sao? Vì sao tôi không thể tới?" Diệp Thu cười hỏi ngược lại. Nghĩ thầm, cô gái này đúng là đã quên đau của sẹo, xem ra lần trước mình còn hơn nhẹ nhàng, không cho nàng ấn tượng sâu.

"Sao anh có thể tới? Anh biết đây là nơi nào không? Bảo vệ đâu? Tìm bảo vệ tới đây, sao cái dạng này mà cũng cho vào". Tạ Hân vừa lạnh nhạt mỉa mai Diệp Thu, vừa quét mắt xung quanh tìm bảo vệ. Muốn cho bọn họ tới đuổi Diệp Thu ra ngoài.

"Không cần tìm. Tôi là quét thẻ để vào". Diệp Thu đưa thẻ màu tím trong tay về phía Tạ Hân.

"Thẻ màu tím? Hừ, Kinh Hoa có loại thẻ màu tím sao? Tôi thật sự chưa từng nghe nói đó. Không biết anh từ đâu kiếm được hàng giả này. Cũng dám tới đây giả danh lừa bịp ". Tạ Hân giống như phát hiện được đại lục mới, mặt đầy hèn mọn mà nói.

Không có thẻ màu tím à? Trong lòng Diệp Thu cả kinh.

Chẳng lẽ cái thẻ này là giả? Hoặc là đã bị đào thải? Trong lòng Diệp Thu đúng là không nắm chắc.

Nếu đúng là giả, vệ sĩ vừa rồi không thể nào cho mình đi vào. Việc này thật đúng là kì quái.

"A Hân, hắn là ai vậy?" Nam nhân đeo kính bên cạnh nhìn Diệp Thu không vui, lạnh giọng hỏi.

"Anh Hải, hắn chính là Diệp Thu mà em từng nhắc với anh. Hắn chính là người tại Hồng Kông khi dễ em, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa em không thể trở về gặp anh rồi". Tạ Hân thân mặt kéo cánh tay nam nhân mắt kính, tố cáo làm nũng với gã.

"Là hắn ư?" Trong đôi mắt nhỏ của nam nhân được gọi là A Hải liền lóe hàn quang, trông cực kì âm trầm.

"Anh vào bằng cách nào?" Nam nhân mắt kính nhìn Diệp Thu hỏi.

"Quét thẻ vào ". Diệp Thu lần nữa đưa thẻ trong tay ra, nói.

"Tôi nghi ngờ thẻ hội viên của anh là giả. Anh đi theo tôi kiểm tra đối chiếu thân phận một chút". Nam nhân mắt kính lạnh lùng nói, nhưng ngữ khí lại chân thật đáng tin.

"Tôi không rảnh". Diệp Thu nói.

"Vậy thật xin lỗi, anh bị đuổi khỏi đây. Hơn nữa, đối với hành vi lừa gạt của anh. Cảnh sát Kuala Lumpur biết làm ra xử lý tương ứng".

"Anh là ai?" Diệp Thu hỏi ngược lại. Biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Chính mình đến bây giờ vẫn chưa biết rõ thân phận của đối phương. Chỉ là nhìn gã cùng Tạ Hân một bộ dạng thông gian, hai người hẳn là tình nhân.

Đúng là xui xẻo mà. Đã dự cảm sẽ gặp người quen ở đây, không ngờ không gặp được Tạ Ý, lại gặp phải Tạ Hân - cô gái chanh chua này.

"Anh ta là ai à? A, ngay cả anh ta mà cũng không biết, còn có mặt mũi chạy đến câu lạc bộ Kinh Hoa giả mạo ư? Anh ấy chính là con của ông chủ câu lạc bộ này - Lưu Đại Hải". Tạ Hân ôm bạn trai của mình kiêu ngạo, vẻ mặt đắc ý nói.

Lưu Đại Hải? Chẳng lẽ hắn chính là con trai của Lưu Minh Sinh? Diệp Thu từng nghe Phó Kiến nói, người tạo nên câu lạc bộ Kinh Hoa chính là vua thép Lưu Minh Sinh.

"Đi theo tôi một chuyến. Hay là muốn vệ sĩ tới mời anh?" Lưu Đại Hải mặt đầy ngạo khí nói, chỉ dùng khóe mắt nhìn Diệp Thu, giống như Diệp Thu chỉ là con bọ khiến người ta chán ghét.

Diệp Thu đúng là suy nghĩ một lúc, nói: " Nếu không thì, anh bảo người đến mời tôi xem".

Nghe được lời Diệp Thu nói, Tiểu Bạch liền đứng dậy rất nhanh, vọt đến phía trước Diệp Thu.

Cho dù là bất cứ thời điểm nào, nàng đều là một thanh kiếm của Diệp Thu. Một bảo kiếm cực kì sắc bén!