Tại nhà cũ của Tạ gia. Ở thư phòng của Tạ Đông Hiền.
Thư phòng của Tạ Đông Hiền là nơi mà trước kia Tạ lão gia tử đã dùng qua, tầng hai Tạ gia hướng ra ở phía Đông. Có sân thượng rộng lớn, mỗi sáng sớm đẩy cửa sổ ra có thể thấy ánh sáng mặt trời cùng sân vườn tràn ngập hoa tươi. Lúc Tạ Đông Hiền còn nhỏ, mỗi lần thấy cha làm việc ở trong căn phòng này, xã giao nhiệt tình với khách nhân, hắn đều sinh lòng khao khát muốn được vào đó.
Cuối cùng, hắn thành công trở thành người cầm lái mới cho Tạ gia. Sau đó, cũng thuận lý thành chương mà đi vào thư phòng này.
Nhung lúc này Vua cao su uy danh hiển hách ở Kuala Lumpur không có tâm trạng hút xì gà, lúc đang chán nản đi lui đi tới trong thư phòng, bỗng bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tạ Đông Hiền liền kéo cửa phòng ra, đứng ở cửa chính là một nam nhân trung niên mang mắt kính.
"Khắc Cường, thế nào rồi?". Tạ Đông Hiền lo lắng hỏi.
Trần Khắc Cường nghi hoặc nhìn ông chủ lớn này một cái, trong lòng cảm thấy có chút kì quái. Trước kia, lúc Tạ gia đưa mặt hàng lốp xe quan trọng nhất ra thị trường, gã cũng chưa từng khẩn trương như thế. Chẳng lẽ người thanh niên kia có thể có ma lực như vậy sao?
Tạ Đông Hiền dường như biết rõ nghi vấn của Trần Khắc Cường, nên giải thích : "Khắc Cường, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất luận là thời điểm nào, tôi đều không quên những lời cha tôi tặng cho tôi. Thương trường như chiến trường, nếu như anh có thể dự đoán được tiên cơ, hiểu rõ đối thủ của anh hoàn toàn, vậy, anh có thể ở trong chiến đấu giữa hai bên gia tăng khả năng vô hạn".
"Nhưng mà, hắn đáng giá để ông chủ coi trọng như vậy ư?". Trần Khắc Cường lên tiếng hỏi
"Đúng. Trước kia tôi còn xem hắn là một tiểu tử hữu dũng vô mưu. Nhưng sau chính tôi điều tra qua tư liệu của hắn mới phát hiện hắn là kẻ đáng sợ. Người này đúng là chân nhân không lộ tướng, mỗi người từng đối địch với gã lúc trước, kết quả đều không thể chết già. Thậm chí kể cả Đại Nhâm Vụ đứng đầu Yến Kinh". Tạ Đông Hiền nói xong, đưa chồng tài liệu bày trên bàn làm việc của gã cho Trần Khắc Cường.
Trần Khắc Cường càng xem càng kinh hãi, ngạc nhiên nói: "Chuyện này thật sự là hắn làm sao? Nhìn không ra nha. Trẻ tuổi như vậy mà đã có được thành tựu đó, thật đúng là không thể tin nổi. Hơn nữa, từ thông tin trong tư liệu thì bây giờ tài sản của hắn e rằng không dưới trăm triệu thì phải? Vì sao đột nhiên lại muốn chém Tạ gia một đao chứ?"
"Có ai ghét mình có nhiều tiền không?". Tạ Đông Hiền sắc mặt âm trầm nói. Nhưng lại không có cách gì nói tình huống thực tế ra được. Nghĩ thầm, nếu không phải là Tạ Ý chạy tới trêu Ma vương này, có lẽ hắn cùng sẽ không quá đáng như vậy?
Sai một nước, liền thua cả ván. Sớm biết hắn xuất sắc như vậy thì nên đánh quân bài "thân tình" đối với hắn mới đúng.
"Cũng đúng". Trần Khắc Cường gật đầu."Có điều, bây giờ ba bản di chúc đều ở trong tay chúng ta. Chính phủ Malaysia đương nhiên sẽ đứng về phía chúng ta, không có khả năng sẽ giúp một ngoại nhân. Trong tay hắn không có di chúc, lại không được sự ủng hộ của tòa án Kuala Lumpur, hắn dựa vào cái gì mà bảo Tạ gia cho hắn một phần ba tài sản?".
"Đúng, ở Malaysía chúng ta có nhân mạch chính trị (con cháu họ hàng làm về chính trị) thế mạnh, hắn mới đến, không thể nào hơn chúng ta về tài nguvên chính trị. Nhưng mà, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phải biết rằng, chúng ta còn một phần di chúc chưa tìm ra. Nếu hắn tìm ra được phần di chúc đó, cho dù là chính phủ Malaysia quyết tâm muốn giúp đỡ chúng ta, chỉ sợ cũng bất lực. Hơn nữa, hắn còn có hệ thống mạng lưới lớn mạnh ở Trung Quốc. Anh lật tư liệu đến trang thứ 8 nhìn xem, hắn là con rể của Lâm gia ở Trung Quốc, điều này thực đáng kinh ngạc. Công ty chúng ta muốn tiến vào Trung Quốc, phải đặt quan hệ với một số người. Nhưng những nhân vật này làm sao có thể so với Lâm gia? Người bảo vệ nước Trung Quốc, quân đội thần thoại, chúng ta làm sao có thể so được?"
"Hơn nữa, anh là "Vua cao su" ở Malaysia. Tạ gia cũng là trụ cột sản nghiệp của Malaysia. Tất nhiên chính phủ Malaysia không hy vọng một Tạ gia đang êm đẹp lại bị người ta lấy mất hai phần. Như vậy cũng không phù hợp với lợi ích của quốc gia. Bọn họ cũng sẽ nghĩ cách giúp chúng ta. Chi bằng ông chủ đi thăm bộ trưởng bộ tài chính một lần. Có lẽ, hắn sẽ đưa ra ý kiến hay cho anh. Anh nên biết, chính trị gia am hiểu nhất là xử lý những chuyện như vậy".
"Được rồi. Tôi cần yên tĩnh một chút. Xem được tư liệu của hắn, tôi thậm chí có cảm giác nóng ruột. Người trẻ tuổi này thật không đơn giản. Tôi cũng có chút xem trọng hắn. Khắc Cường, chuyện bên ngoài liền làm phiền anh ".Tạ Đông Hiền vỗ bả vai Trần Khắc Cường mà nói.
"Vàng. Ông chủ. Tôi sẽ xử lý tốt tất cả". Trần Khắc Cường gật đầu đáp ứng.
Lúc xoay người định rời đi, thì lại dừng bước. Do dự mà nói: "Ông chủ, tôi còn có một thông tin không tốt chưa báo với ông".
"Tin xấu chúng ta có còn chưa đủ nhiều sao? Nhiều hơn cái nữa cũng không sao. Nói đi ".Tạ Đông Hiền vừa cười vừa nói. Nét mặt thật đúng là bình tĩnh, rất có phong cách quý phái.
"Trên đường tôi tới chỗ anh thì nhận được tin, Tạ Đông Thăng phái người mời hắn tới gặp mặt nói chuyện" Trần Khắc Cường cười khổ nói.
"Cái gì?" Tạ Đông Hiền vẻ mặt khiếp sợ, điếu xì gà kẹp trong tay cũng bị đánh rơi xuống mặt thảm quý báu.
"Vốn là tôi không coi tin tức này quan trọng lắm, nhưng hiện giờ xem ra, hình như tình huống không ổn lắm".
"Đúng là không ổn". Tạ Đông Hiền thì thào nói.
Tạ Đông Thăng không trả lời trực tiếp vấn đề của Diệp Thu, mà lại ngồi trên ghế salon bằng gỗ lim ở phòng khách, nhìn xem Diệp Thu hỏi: "Muốn uống trà hay uống rượu? Nếu trà thì chỉ có Thiết Quan Âm thôi".
Trong lúc nói chuyện, cũng tự mình lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu trắng. Diệp Thu thấy nhãn hiệu phía trên dĩ nhiên là 5 Lương Dịch của Trung Quốc. Chỉ có điều loại chai rượu đóng gói này thì chưa từng thấy qua trên thị trường, có thể là tập đoàn 5 Lương Dịch này đặc biệt cung cấp loại rượu trân quý này cho một số nhân vật trọng yếu.
Thấy ánh mắt của Diệp Thu dán vào chai rượu trắng trên tay gã. Tạ Đông Thăng hỏi: "Có muốn thử một chút hay không? Đâv là quà của một người bạn trong nước gửi tặng, tôi cảm thấy hương vị không tệ, nên luôn thích uống loại này. Vừa vào miệng thì hương nồng, nhưng lại bốc chậm mười phần. Không gì sướng hơn chuyện được ngủ một giấc thoải mái sau khi say".
"Được. Tửu lượng của tôi rất tốt. Sợ là cái chai rượu này của ông không đủ cho tôi uống ". Diệp Thu cười nói. Hắn biết rõ Tạ Đông Thăng thích uống rượu, hơn nữa còn là tửu quỷ nổi tiếng nhất Kuala Lumpur. Vừa đúng lúc tửu lượng của hắn dưới sự bồi dưỡng của lão già nên cũng cực kì cường hãn.
Tạ Đông Thăng không ngờ Diệp Thu lại thẳng thắn như vậy, nhìn hắn trong chốc lát rồi nở nụ cười lên tiếng: "Tốt. Vậy hai ta cứ uống thoải mái, rượu còn nhiều mà, cậu cứ dựa uống thả ga đi".
"Vậy thì tốt, có món ăn nào làm mồi nhắm rượu không?" Diệp Thu nhìn lướt qua phòng khách hỏi.
"Hoàng Lâm, chuẩn bị đồ nhắm rượu ".Tạ Đông Thăng mặt đầy hứng thú hô ra phía ngoài.
"Vâng, thiếu gia ". Hoàng Lâm kinh ngạc liếc nhìn Diệp Thu một cái, bước nhanh vào phòng bếp an bài, ông biết rõ, thiếu gia chua từng có thói quen mời người khác uống rượu. Mỗi lần đều là tự rót uống một mình, cũng không cần đồ nhắm rượu, uống cho đến khi ngã xuống ghế sô pha hoặc trên sàn nhà, mới dừng lại một chút.
Dạng cuộc sống chán chường này, thiếu gia đã trải qua quá lâu.
Nhớ tới sự đau khổ mà thiếu gia đã chịu trong những năm tháng dài đằng đẵng này, hốc mắt Hoàng Lâm đã ươn ướt.
"Mẹ của cậu có khỏe không?" Tại bàn ăn, Tạ Đông Thăng rót chén rượu cho Diệp Thu, thanh âm trầm thấp hỏi.
"Có thể trải qua mấy năm trước đây không quá vừa ý. Có điều, từ nay về sau nhất định sẽ rất tốt". Diệp Thu vừa nói vừa cười, bưng lên chén rượu trắng lên trước mặt, chủ động nâng chén vế phía Tạ Đông Thăng - nam nhân mà mình hẳn nên gọi là "Cậu hai".
Hắn biết rõ người này thích rượu như mạng sống, tuy cả hai đều là lần đầu gặp mặt, nhưng trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy cực kỳ thân thiết đối với gã. Loại cảm giác này chưa từng cảm nhận được từ trên người Tạ Đông Hiền. Có lẽ, là vì cuộc đời hai người đều đầy sắc thái bi kịch.
Tạ Đông Thăng cùng Diệp Thu sau khi cụng chén, chỉ một ngụm liền uống sạch rượu trong chén, giọng nói có mùi tinh khiết và thơm của rượu 5 Lương Dịch phả ra: "Tôi đúng là không xứng làm anh. Nỗi khổ mà mấy năm nay nó chịu, tôi cũng biết. Từ nay về sau, cậu phải chăm sóc tốt cho nó. Lời này không coi là uy hiếp, chỉ có thể coi là cầu khẩn. Chuyện duy nhất mà một người anh có thể làm cho em gái chính là nhờ người khác chiếu cố cho nó thật tốt, thật có chút nghẹn không nên lời".
"Tôi sẽ làm thế". Diệp Thu gật đầu nói. Đồng thời đem rượu trong chén một hơi uống cạn sạch.
"Lần này mẹ cậu bảo cậu tới đây à?"
"Xem như là thế đi. Người tốt bị người khác chèn ép, nếu anh không thể mạnh mẽ, giống như một con mèo dịu ngoan thì ai thấy cũng đều muốn đi tới sờ hai cái. Chúng tôi cũng coi như là chịu đựng đủ rồi, mới quvết định cứng rắn một lần, giành lại những thứ vốn thuộc về của mình ".
"Đúng thế. Lúc ông ngoại cậu mất thì đầy cảm giác áy náy đối với mẹ cậu, cho nên mới quyết định chia tài sản của Tạ gia cho mẹ con một phần. Đây là một chút tâm ý của ông, chúng ta làm vãn bối thì chỉ có thể thuận theo ". Tạ Đông Thăng cảm thán nói.
Không có thức ăn nhắm rượu, hai người liền lấy chuvện để nhắm rượu, vừa nói chuyện phiếm, vừa uống rượu trắng trong chén. Tạ Đông Thăng nhiều năm chìm đắm trong men rượu, tửu lượng tất nhiên là không tệ. Mà Diệp Thu càng là một quái vật, được xưng ngàn chén không say, hai người mỗi lấn nâng chén đều một ngụm uống sạch, một bình 5 Lương Dịch nặng một cân không ngờ đã bị hai người uống sạch.
Đến khi Tạ Đông Thăng rót rượu cho Diệp Thu mới phát hiện ra bình rượu đã rỗng, kinh ngạc liếc Diệp Thu mà nói: "Tôi là tửu quỷ tiếng xấu lan xa ở Kuala Lumpur, tửu lượng không kém. Không ngờ tửu lượng của thằng nhóc cậu cũng không tệ. Còn có thể uống không? Thêm một chai nữa".
"Tôi thì không thành vấn đề". Diệp Thu cười nói.
"Tiểu tử tốt, hôm nay tôi đụng phải đối thủ rồi". Tạ Đông Thăng đứng lên đi tới trước tủ rượu, lấy tiếp một chai Ngũ Lương Dịch vặn mở nắp bình.
Lúc Hoàng Lâm bưng vài món nhắm rượu đi vào, phát hiện hai người đã uống hết một chai, liền mở miệng khuyên nhủ: "Thiếu gia, thân thể của ngài không được tốt, nên uống ít một chút".
"Không sao. Cháu ngoại đến thăm tôi. Hôm nay tôi rất cao hứng ". Tạ Đông Thăng khoát tay nói.
Hoàng Lâm liền thở dài một tiếng, dọn ra một đĩa đậu phộng chiên, một đĩa nước sốt dưa chuột, một đĩa lỗ tai heo cùng một khay cải nóng mới xào xong, sau đó lui xuống không chút tiếng động.
Diệp Thu nhìn vài món nhắm rượu trên bàn, chỉ vào bóng lưng Hoàng Lâm nói: "Xem ra ông ta cũng là một cao thủ phẩm rượu. Mấy món ăn này kết hợp nhắm với rượu là tuyệt nhất".
"Thật sao? Cậu không nói tôi cũng không nhận ra đấy". Tạ Đông Thăng dùng chiếc đũa gắp một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, nhai lộp cộp lộp cộp, sau đó tất nhiên là nhắm rượu trắng của mình, sau khi tinh tế thưởng thức trong chốc lát, vừa cười vừa nói: "Cảm giác thực đúng là không giống nhau. Đậu phộng nhắm rượu, quả thực là tuyệt nhất".
"Cho nên, từ nay về sau lúc ông uống rượu nên chuẩn bị hai món ăn nhắm rượu, như vậy cũng có thể nâng cao hứng uống rượu ". Diệp Thu khuyên nhủ.
Diệp Thu không chỉ biết giết người, còn có thể cứu người. Trải qua lần nhắc nhở của Hoàng Lâm vừa nãy, Diệp Thu quan sát diện mạo ngũ quan của Tạ Đông Thăng cẩn thận, phát hiện ấn đường của gã rối rắm, sắc mặt vàng tối, môi trên hơn đen, môi dưới đỏ sậm, dạng tướng mạo này cho thấy nội tạng của gã đã không còn có thể chịu được việc uống rượu, nếu không nghỉ ngơi phù hợp hoặc kiêng rượu, thì có thể sẽ chuyển biến xấu nghiêm trọng.
Diệp Thu biết rõ, lòng gã chưa giải, thì không thể nào kiêng rượu. Cho nên cũng chỉ có thể khuyên gã uống rượu hợp lí trước. Nếu ăn một vài thứ trước khi uống, hoặc là có người cùng uống rượu, không nên một mình uống rượu giải sầu, thì thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Được. Nghe lời cậu". Tạ Đông Thăng sảng khoái đáp ứng. Hai người sau đó lại cụng nhau một ly, Tạ Đông Thăng hỏi: "Cậu có biết một phần ba tài sản của Tạ gia là bao nhiêu không?". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Bác Thái nói, khoảng chừng hơn mười tỷ ". Diệp Thu thẳng thắn nói. Hắn cũng không hề tự cho mình là thanh cao, làm bộ không để ý mấy con số này là bao nhiêu. Huống hồ, cho dù là người giàu nhất thế giới, lúc có một khoản tài sản lớn nhập vào tài sản của gã, thì gã cùng sẽ tìm hiểu trước tình hình cụ thể một chút.
Tạ Đông Thăng lắc đầu nói: "Con số mà ông ấy nói là vào mười mấy năm trước rồi. Anh cả có thể được người ta gọi là "Vua cao su". Tạ gia có thể xưng là một trong ba doanh nghiệp đứng đầu Malaysia, tài sản khoảng tỷ thì thật hơi quá keo kiệt rồi".
"Vậy sẽ có bao nhiêu?" Diệp Thu ngược lại có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ khoản thêm vào lại tới mức này.
"Rốt cuộc có bao nhiêu tôi cũng không biết, chuyện của Tạ gia, tôi cũng đã lâu không có hỏi tới". Tạ Đông Thăng uống một ngụm rượu, ngậm ở trong từ từ nuốt xuống, đắng chát cả miệng.
"Đáng tiếc thật, chuyện cũng không đơn giản như tôi nghĩ trước đó. Nếu như không thể tìm được một phần di chúc, tôi căn bản không có khả năng thu lại số tiền kia ". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Tôi đã nói sẽ giúp cậu mà". Tạ Đôòng Thăng nói. "Trong tay ông có di chúc ư?" Diệp Thu mừng rỡ. "Phần kia của tôi đã bị anh cả đòi". Tạ Đông Thăng nói ra.
Diệp Thu thoáng cái trầm ngâm, cười khổ nói: "Nói như vậy, sợ là thật sự không có bất cứ cơ hội nào. Theo tôi được biết, hiện nay trong tay ông ta có ít nhất ba phần di chúc".
"Bất quá phần di chúc kia của mẹ con vẫn còn trong tay cậu ". Tạ Đông Thăng lời nói không sợ hãi cho biết.