Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 662: Dã chủng: Diệp Thu vs đội trưởng đội Hải Điêu !




Lúc Tạ Ðông Hiền đi tới, nghe thấy bác Thái càng nói càng khó nghe, liền quát lên: "Bác Thái! Bác đang nói gì thế? Có còn quy củ không? Chuyện Tạ gia từ khi nào tới phiên một nô tài như bác ở đó la hét chứ?"

Bác Thái không chút khách khí mà giằng co với Tạ Ðông Hiền, nói: "Làm người đều phải cần lương tâm. Năm đó lúc lão gia tử ra đi, đã phó thác tiểu thư cho ông, bảo ông chiếu cố bà thật tốt. Nhưng ông nhìn lương tâm lại thử xem, ông có tí xíu trách nhiệm nào hay không?"

Tạ Đông Hiền càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt lướt qua người bác Thái, hơi dừng lại chút ở trên mấy khuôn mặt xa lạ Diệp Thu và Ðường Quả, Lâm Bào Nhi. Cuối cùng lại chuyển sang mặt Tạ Ý Như, hỏi: "Sao tôi lại không tận trách nhiệm chứ? Ngày nào tôi cũng phái người qua đón nó về. Đều là do chính nó không chịu về đấy chứ".

"Anh cả, đừng nói nữa, chuyện cũng đã qua. Em cũng không muốn nhắc lại. Bác Thái, đóng của đi". Giọng Tạ Ý Như lãnh đạm nói.

"Ý Như. Chờ chút. Anh có việc tìm em". Tạ Đông Hiền lên tiếng nói. Hai gã vệ sĩ đứng bên cạnh gã tiến tới một bước, ngăn động tác đóng cửa của bác Thái.

"Anh cả, chuyện gì?" Tạ Ý Như dừng lại, hội.

"Bọn anh phải về Malaysia, định đón em cũng về. Em đã mấy năm rối chưa vệ thăm ba đúng không. Ba trước kia thương em nhất, trở về thắp nén hương cũng được". Thanh âm Tạ Ðông Hiền thành khẩn nói.

"Ngày nào em cũng cầu nguyện cho ba, cầu cho ông ấy hạnh phúc yên ổn. Tạm thời em vẫn chưa muốn về Malaysia Các anh về đi". Tạ Ý Như từ chối ý "tốt" của Tạ Đông Hiền.

"Không được. Anh nhất định phải đưa em trở về. Bấy giờ trị an ở Hong Kong càng ngày càng loạn. Một mình em ở đây, anh qua thật không yên tâm". Tạ Đông Hiền nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Tạ Ðông Hiền, tiểu thư nói bà không muốn về". Bác Thái chắn ở phía trước, không để cho Tạ Đông Hiền đi qua kéo Tạ Ý Như.

"Bác Thái, tránh ra! Tôi nể bác lớn tuổi. Bác đừng tự chuốc lấy cực khổ". Tạ Ðông Hiền thấy bác Thái lại ngăn cản, tức giận trong lòng rốt cuộc không thể che dấu được nữa.

Mặc dù gã kính trọng phẩm chất của bác Thái. Hơn nữa biết lão gia này quan hệ với người cha đã qua đời của mình rất tốt, nhưng lão lại nhiều lần phạm thượng như thế, khiến gã không thể chịu được.

"Tôi sẽ không tránh ra. Nếu tiểu thư muốn, tôi sẽ lập tức tránh ra để ông mang đi. Nhưng tiểu thư không muốn, trừ khi ông giẫm qua xác tôi. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để ông mang tiểu thư đi". Bác Thái giang hai tay nói, không để hai vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng đang định ra tay với ông vào trong mắt.

Tạ Ðông Hiền cũng không muốn làm căng chuyện khiến người khác chê cười, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ý Như, anh đây cũng vì tốt cho em. Em xem em bây giờ ở nhà gì. Tạ gia chúng ta dù nghèo thế nào đi nữa, cũng không cần ở loại nhà như thế này chứ".

"Bác Thái nói không sai. Lúc ba ra đi đã dặn dò, bảo anh và chú hai chiếu cố cho em thật tốt. Nếu ba biết em trải qua cuộc sống thế này sợ là ba ở dưới suối vàng cũng không an bình. Ý Như, em theo anh trở về Malaysia đi. Ðiều kiện bên kia tốt hơn bên này. Anh đã bảo người dọn một gian Phật đường cho em ở bên kia để tiêp tục ăn chay niệm Phật".

"Này. Ông cái người này cũng thật kỳ quái nha. Mẹ chồng tương lai của tôi không muốn về, ông không nên cử kéo bà ấy đi chứ?" Nữ hiệp một đời Bảo Nhi rốt cuộc không xem tiêp được nữa, bất bình nói thay.

"Mẹ chồng tương lai? Cô là?" Ánh mắt Tạ Ðông Hiền nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Bảo Nhí đánh giá.

"Ông quản tôi là ai làm gì. Tôi thích là ai thì chính là người đó". Lâm Bảo Nhi không vui nói.

Tạ Ðông Hiền không ngờ cô bé này lại nói hóc như vậy, lại chuyền ánh mắt sang nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng hối: "Chắc là Diệp Thu đúng chứ?"

"Là tôi. Ông là ai?" Diệp Thu lạnh lùng nói.

Từ thái độ của bác Thái có thể đoán được, người này khẳng định là người có ý đồ xấu. Ông ta gọi mẹ là em, vậy ông ta chắc chắn cũng là người họ Tạ, cũng không biết là gì của thằng nhãi họ Tạ bị mình đánh một trận kia.

Tạ Ðông Hiền vẻ mặt cay nghiệt nhìn Diệp Thu nói: "Ta là Tạ Ðộng Hiền, anh của Tạ Ý Như'".

"Ồ! Vậy ông tới làm gì?" Diệp Thu cười lộ vẻ suy nghĩ.

"Ta tới đón em gái ta về".

"Bà ấy không muốn về".

"Nó nhất định phải về".

"Bà ấy nhất định sẽ không về".

Hai người Diệp Thu và Tạ Ðông Hiền bốn mắt nhìn nhau, giọng càng ngày càng lạnh, một tư thế ai cũng không muốn nhượng bộ.

Bầu không khí lại ngưng đọng. Tất cả mọi người nhìn ánh mắt hai người châm chích lẫn nhau không biết phải làm sao.

"Ta tới đón em gái ta có quan hệ gì với cậu chứ?" ánh mắt Tạ Ðông Hiền nhìn Diệp Thu sắc bén, nói.

"Bà ấy là mẹ của tôi". Diệp Thu nghiệm mặt nói

"A!"

Nghe lời của Diệp Thu nói, Tạ Ý Như liền che miệng khóc lớn. Cầu nguyện nhiều năm như vậy, mong đợi nhiều năm như vậy. Rốt cuộc cũng đã đợi được tới ngày này.

"Diệp Trọng, nó đồng ý gọi tôi là mẹ. Con của chúng ta cuối cùng cũng đã nhận tôi rồi Diệp Trọng". Tạ Ý Như bụm miệng khóc không thành tiếng.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn luôn đứng bên cạnh Tạ Ý Như, thấy bà đột nhiên khóc rống, hai có bé đều có chút luống cuống, vội ngồi xổm xuống an ủi bà.

"Mẹ chồng, mẹ khóc cái gì? Nếu mẹ không muốn về. Bọn con sẽ không để bọn họ được như ý. Nếu bọn họ dám tới kéo mẹ. Con liền đánh ông ta". Bàn tay Lâm Bảo Nhi đưa qua lau nước mắt cho Tạ Ý Như. Nước mắt lại rơi lên bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Bác gái, một nhà đoàn viên thì rất đáng cao hứng. Chúng ta nên cao hứng mới đúng. Bác nói đúng không?" Đường Quả cười an ủi. Nói xong nước mắt của mình cũng rơi.

Nàng cuối cùng đã hiểu Diệp Thu vì sao lúc sau khi vào cửa lại do dự như vậy. Tại sao lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lúc đó, trong lòng nhất định là đang không biết phải làm sao.

Lúc trước bởi vì chuyện Thiên Hà thành. Ba trúng đạn làm người sống đời sống thực vật. Đường Quả cảm nhận rất rõ loại cảm giác cô đơn không nơi nương tựa này. Nên đối với cuộc sống trước kia của Diệp Thu, nàng càng cảm Đông, đã cô độc nhiều năm như vậy, bây gờ rốt cuộc gặp được người thân của mình, trong lòng thật sự cao hứng cho hắn.

"Ta không khóc. Ta chỉ là cao hứng. Ta thật sự rất cao hứng". Tạ Ý Như giữ bàn tay nhỏ bé của Lâm Bảo Nhi, nín khóc mỉm cười nói.

Tạ Đông Hiền thấy em gái ngồi đó khóc, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc. Mặc dù trong lòng không muốn nhận người lạ như Diệp Thu, nhưng khi thấy em gái vui vẻ như vậy, gã cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Ơ! Bên này sao náo nhiệt thế?" Tạ Ý cuời đi tới, cũng đi bên cạnh là chị của hắn - Tạ Hân

"Ðúng ha, bây giờ đang diễn gì thế? Còn có gỉa khóc nữa chứ? Sớm biết thế thì đi ra ngoài sớm để xem. Hình như đã bỏ qua một màn đặc sắc". Tạ Hân cuời lạnh nói

Tạ Đông Hiền nhíu mày, nói: "Hai người các con chạy tới đây làm gì? Không phải đã bảo các con chờ ở trong xe phía bên ngoài sao?"

"Thấy ba đi nửa ngày rồi mà vẫn chưa về. Mẹ bảo bọn con lại xem một chút coi xảy ra chuyện gì". Tạ Hân tùy tiền nói. "Ði thôi sao? Bà ta không muốn về ạ? Không muốn về cũng đừng về nữa. Như vậy càng tốt. Chúng ta còn tiết kiệm được chút thức ăn. Tốt nhất là cả đời đừng về nhà".

"Câm miệng. Mày thì biết gì chứ?" Tạ Đông Hiền mắng con gái.

"Con sao không biết. Con cái gì cũng biết. Con cứ thấy kỳ quái, người ta cũng không xem ba là anh trai, ba cả ngày nhiệt tình như vậy làm gì chứ? Không có thân thích này thì sao? Thể diện Tạ gia chúng ta còn chưa bị bà ta vứt hết rồi ạ?" Tạ Hân giống như căn bản không để ý tới ba của mình lớn tiếng tranh biện với gã.

"Các người nói chuyện tốt nhất khách khí một chút cho tốt". Nghe lời Tạ Hân nói, Diệp Thu cau mày, giọng lạnh như băng nói.

"Mày ở đây làm gì? Ba ạ, chính là hắn đánh con". Tạ Ý đột nhiên thẩy Diệp Thu ở đây, giống như gạp quỷ, lấy ngón tay chỉ vào hấn, ngay cả giọng nói cũng đã mất lưu loát.

"Những lời này đang lẽ tao phải hỏi mày. Mày chạy tới đây làm gì?" Diệp Thu híp mắt hỏi

"Bọn tôi tới đây làm gì cần anh quản sao? Anh cho anh là ai? Cảnh sát Thái Bình Dương chắc?" Tạ Hân trừng mắt nhìn Diệp Thu, không vui nói: "chính là tên khốn đã đánh em trai tôi sao? Không biết là dã chủng do người đàn bà kia sinh ra với ai vậy chứ?"

Sưu, chỉ trong nháy mắt, mọi người vừa cảm thấy hoa mắt, Diệp Thu đã biến mất khỏi chỗ đó. Mà Tạ Hân vừa rồi còn đứng sau Tạ Đông Hiền lại đang ở trên tay hắn. Bị hắn bóp cổ nhấc giữa không trung.

Bạn Thái mặt đầy kinh ngạc. Thực lực của tiểu thiếu gia này thật đúng là kinh người. Bởi vì trước khi DiệpThu ra tay, hắn đang đứng trong sân, phía truớc có mình chắn ở cửa. Hơn nữa bên ngoài còn có Tạ Đông Hiền và bốn vệ sĩ áo đen.

Mà Diệp Thu từ trong sân vọt ra ngoài sân, nhanh giống như một trận gió. Mình và bốn gã vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt được Tạ Hân đứng ở sau lưng Tạ Đông Hiền. Xuyên qua năm sáu người ở giữa, hơn nữa khoảng cách xa như vây, không ngờ vừa chớp mắt đã tới gần.

"Mẹ có chưa dạy cho cô cách ăn nói sao?" Tay Diệp Thu hơi dùng sức, nhấc thân thể đang giãy dụa của Tạ Hân lên cao hơn một chút.

"Ngừng tay! Mau thả Hân nhi xuống". Tạ Đông Hiền lúc này mới kịp phản ứng, rống lớn. Bốn vệ sĩ kia cũng hiểu được chức trách của mình, nháy mắt ra hiệu với nhau liền chia ra mỗi bên trái phải hai người nhào về phía Diệp Thu.

Phanh

Phanh

Phanh

Phanh

Diệp Thu mang một người trong tay đá ra bốn cước mau lẹ vô cùng. Bốn vệ sĩ từ hai bên trái phải nhào qua kia liền văng lui sau thật xa. Muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện trong cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào. Thân thể đau đến run rẩy. Xương cốt giống như gãy lìa. Chỉ mới bị đá trúng một cước mà những tinh anh bách chiến này đã mất đi toàn bộ năng lực chiến đấu.

"Mau thả tôi ra". Hai tay và hai chân Tạ Hân liều mạng đấm đá. Nhưng bàn tay bóp cổ mình lại giống như kìm sắt, càng ngày càng xiết, khiến nàng sắp tắt thở. Sắc mặt nghẹn đến tím đỏ. Mắt cũng lồi ra. Nếu thật sự không có dưõng khí bổ sung, sợ là sắp chết ở trong tay Diệp Thu thật

"Diệp Thu, thả Hân nhi ra. Mau thả Hân nhi. Ý Như, mau bảo nó tha Hân nhi, nếu không nó sẽ bóp chết Hân nhi đó". Tạ Đông Hiền gầm lên nói Tạ Ý Như lúc này mới bừng tỉnh, từ trong biến đồi lớn vừa rồi, kêu khản cả giọng: "Giết người rồi. Mau báo cảnh sát. Mau báo cảnh sát".