Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 653: Trận đấu kích thích: Diệp Thu vs đội trưởng đội Hải Điêu !




Khiến Diệp Thu tiếc nuối chính là, ở trên máy bay không có chở vũ khí có tính sát thương đại quy mô nào. Dù sao, đây cũng chỉ là một đội đặc nhiệm trên không được điều tới tạm thời mà thôi, nhiệm vụ của nó cũng không phải là xung đột biên cảnh hoặc quốc chiến. Hơn nữa, loại vũ khí có tính sát thương đại quy mô cần được giám sát chặt chẽ và thượng cấp phê chuẩn, sao có thể tùy tùy tiện tiện để người ta chở đi chứ?

"Đội trưởng, không có thứ đó". Diệp Hổ nói hơi ngập ngừng. Nghe sư phụ muốn tìm mấy tên khốn đó, đầu tiên là mặt đầy kích động, tưởng là có thể theo sư phụ đánh một trận lớn. Thật không ngờ người anh em phụ trách lái máy bay mặt khống chút biểu tình mà nói không có, tâm tình của gã cũng lập tức bị ảnh hưởng.

Diệp Thu từ trong ống nhòm nhìn đội thuyền đang liều mạng chạy trốn, cứ bỏ qua như vậy, trong lòng hắn thật sự không cam lòng. Nắm chặt quả đấm, nói với Lạc Thiên Quân: "Không có cũng không sao. Bảo mấy anh em theo sau, khi khoảng cách gần thì cầm súng bắn, không thể bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy được, gặp một giết một".

"Vâng đội trưởng". Lạc Thiên Quân đáp ứng, sau đó thông qua micro truyền mệnh lệnh của Diệp Thu xuống...

Năm chiếc máy bay khác nhận được mệnh lênh, từng chiếc máy bay tách ra theo sau bọn họ, đuổi theo đội thuyền đang tăng tốc chạy về phía vùng biển Nhật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Thấp xuống, thấp xuống chút". Đợi đến khi máy bay hạ thấp tới mức nhất định, đội thuyền chạy thục mang kia vào phạm vi bắn của súng máy, Diệp Thu la lớn: "Bắn, bắn, bắn liên tục cho tôi".

"Nổ súng". Lạc Thiên Quân ra lệnh.

Tạch tạch tạch tạch.

Trên sáu chiếc máy bay của đội 1 Phi Ưng, ngoại trừ người điều khiển máy bay, những người khác toàn bộ đều là đội viên tiểu đội Lôi Đình. Sáu chiếc máy bay chia ra ở hai bên thương thuyền, giống như bảo vệ lấy nó. Nhưng nghe được mệnh lệnh của đội trưởng tạm thời - Lạc Thiên Quân, sáu chiếc máy bay không chút do dự mà nổ súng về phía thương thuyền.

Đinh đinh đinh...

Tiêng gương vỡ, tiếng xé rách bong thuyền, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của ngươi vang lên. Ito Fumado, Thiên Diệp Huân, Quỷ Ảnh, Zuo và mấy thành viên nòng cốt đều tránh ở tầng dưới cùng của khoang thuyền, nghe tiếng súng bên ngoài, cả đám sắc mặt ngưng trọng. Thiên Diệp Huân đưa mắt nhìn Ito Fumado một cái, thản nhiên nói: "Ito tiểu thư, không thể bảo thuyền tăng tốc nữa sao? Tuy rằng bọn chúng không tổn thương được chúng ta, nhưng loại thanh âm này thật sự khiến người khác ghét".

"Thiên Diệp Huân tiên sinh, đây là tốc độ cực hạn rồi". Ito Fumado áy náy nói.

"Haizzz, chúng ta núp ở đây cũng không phải là biện pháp, nếu thủy thủ và thuyền trưởng bị bọn họ bắn bị thương, tôi nghĩ chúng ta sẽ mắc kẹt ở vùng biển rộng mênh mông này, có phải nên tổ chức phản kích một lần không?"

Ito Fumado chưa nói gì, Zuo bên cạnh đã mở miệng nói: "Tôi tán thành, đề nghị của Thiên Diệp Huân tiên sinh, chúng ta không thể để tất cả anh em đều núp ở trong khoang thuyền ngồi chờ chết, vậy sẽ chỉ khiến bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Nếu có thể mượn thân thuyền để yểm hộ, tổ chức phản kích một lần, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn một chút".

Ito Fumado nghĩ một chút, nói: "Zuo, hết thảy tôi nhớ anh".

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể đánh đuổi những máy bay kia". Zuo cúi người chào mấy người, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mấy tâm phúc Hắc Long hội cũng đi theo gã chạy ra ngoài.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, Thiên Diệp Huân thấy máy bay đang bay lượn trên đỉnh đầu mà bắn điên cuồng cưỡi khẽ nói: "Chúng ta vẫn còn quá sơ suất, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là một đám chó điên nóng nảy".

"Thật xin lỗi, anh Thiên Diệp. Tất cả đều là lỗi của tôi". Ito Fumado áy náy cúi đầu chào Thiên Diệp Huân. Thiên Diệp Huân khoát tay, nói: "Chuyện này cũng không thể trách cô, so ra trong lòng Ito tiểu thư càng khó chịu hơn, kế hoạch lần này thất bại tôi có lẽ sẽ bị gia tộc đuổi đi, dù sao hai đại gia tộc khác nếu gây áp lực cho gia tộc Thiên Diệp, đây là sự lựa chọn duy nhất của gia tộc".

"Đến lúc đó, còn có rất nhiều chuyện cần phiền thiếu gia Mitsui và tiểu thư Ito rồi".

"Anh Thiên Diệp cứ việc căn dặn, thiếu gia là một người vô cùng hiếu khách. Ngài ấy nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của anh Thiên Diệp". Ito Fumađo gật đầu nói.

"Hy vọng lần nay tôi có thể may mắn được bước vào lãnh thồ của quí quốc, lĩnh hội quốc gia Nhật Bản thần kỳ này".

Ban đầu bọn Diệp Thu bắn rất sảng khoái, dù sao bọn họ bắn từ trên cao xuống, hơn nữa tốc độ thuyền lại không chiếm được ưu thế bằng máy bay, nên thuyền lớn ở trong biển rộng giống như một bia ngắm sống, muốn bắn đầu nó liền bắn đầu, muốn bắn đuôi nó liền bắn đuôi nó. Không ngờ một lúc sau, chiếc thuyền kia đột nhiên bắt đầu phản kích kịch liệt. Máy bay bay quá thấp, hơn nữa do vội vàng không kịp chuẩn bị, gần như bị tổn thất nặng nề.

Sự phản kích của bọn họ càng gợi lên sự cừu hận và máu lạnh trong lòng Diệp Thu, vừa tự mình cầm súng máy bắn tỉa xuống dưới, vừa quát: "Bắn mạnh vào cho tôi, những chủng tộc này nên diệt sạch".

Ngân Ly đang ôm súng bắn nãy giờ không nói gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi chiếm cửa thì nam nhân thanh tú đột nhiên lại vươn tay về phía nàng.

"Gì thế?" Ngân Ly trong chốc lát không thể hiểu được ý của nàng. Hắn muốn gì đây?

Tiểu Bạch không nói gì, dùng ngón tay chỉ súng trong tay nàng.

"Cậu muốn súng?" Ngân Ly không dám chắc hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu.

Ngân Ly có chút buồn rầu, thằng nhóc này muốn súng làm gì?

Ngân Ly vốn không muốn đưa, đưa súng cho hắn dùng làm gì? Nhưng khi nhìn thấy nàng vẻ mặt chăm chú nhìn mình, không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Ngân Ly liền mềm nhũn, đưa súng trong tay mình cho nàng, nói: "Cậu biết dùng súng sao? Cẩn thận một chút nha, đây không phải đồ chơi đâu". Mặc dù biết có nhân vật có thể lên thuyền lớn của Thiên giới đều không phải là nhân vật đơn giản, nhưng khuôn mặt của Tiểu Bạch thật sự rất lừa tình. Giống như một anh chàng đẹp trai, nhìn thế nào cũng không giống như biết dùng súng.

Tiều Bạch gật đầu, nhận súng trong tay Ngân Ly, trông không có vẻ nhắm bắn gì, bắn một phát suống phía dưới. Ở trong tầm mắt mọi người, một người kêu lên rồi ngã xuống.

"Ồ, bắn trúng rồi". Người phụ trách điều khiển lái máy bay kích động nói. Phải biết rằng máy bay không ngừng chuyển động, muốn bắn tỉa chính xác trong tình huống như thế, thật không phải là một chuyện dễ dàng.

Phành!

Lại một mảng máu văng tung tóe, một người núp sau lan can cũng kêu lên rồi ngã xuống đất. Trong lòng Ngân Ly liền cảm thấy hổ thẹn... Mình vừa rồi cầm súng bắn như ong vỡ tổ, đạn bắn ra không ít, nhưng người bị thương lại cực kỳ có hạn. Nào có được gọn gàng như ngươi ta, mỗi tên chỉ một phát, không phát nào trượt. Chàng trai trước mắt này càng giống ra từ bộ đội đặc chủng hơn mình nhiều.

Xảy ra chuyện hoán đổi, bọn họ khiếp sợ một câu cũng không nói nên lời. Thành viên bộ đội đặc chủng Hong Kong ngồi trên máy bay này kể chuyện mình thấy tận mắt cho chiến hữu nghe, đều không có ai tin gã. Chỉ thấy Tiểu Bạch hầu như không cần thời gian nghỉ, bóp cò không ngừng, bắn không ngừng, mỗi khi có một tiếng súng vang lên là lại có một ngươi ngã xuống. Cuối cùng chỉ dựa vào một mình nàng, lại khiến những người phản kích điên cuồng kia không dám thò đầu ra nữa.

"Cô cũng là cao thủ dùng súng, có muốn so một lần không?" Diệp Thu nhìn kiệt tác Tiểu Bạch vẻ mặt tự hào, đưa súng trong tay cho Ngân Nhãn, cười tủm tỉm hỏi.

Người Ngân Nhãn đã ấm lên không ít, nghe Diệp Thu nói, tâm tư tranh cường háo thắng cũng trỗi dậy. Hơn nữa bản thân nàng cũng là một hảo thủ dùng súng, bây giờ thấy đối thủ như vậy, tất nhiên là hy vọng có thể đấu với đối phương một phen.

Ngân Nhãn xốc chăn lông đắp trên người một cái, áo khoác và áo da trên ngươi đã bị nàng cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo thun bó sát người. Dáng người nảy nở căng tròn, lả lướt, bên trong không ngờ lại không mặc áo lót, bầu ngực rung rinh rung rinh, hơi nhô lên hai điểm, khiến người ta có chút máu huyết sôi trào. Còn có cô gái hoàn mỹ, khuôn mặt tinh khiết giống thiên sứ như vậy sao.

Cô gái này đúng là một sát thủ trời sinh, Diệp Thu nghĩ trong lòng.

Ngân Nhãn nhận súng trong tay Diệp Thu, cầm súng tháo chót an toàn, sau đó đứng ở vị trí Diệp Thu vừa bắn, bắt đầu bắn về mục tiêu phía dưới. Vừa ra phát nào, lập tức có ngươi ngã xuống đất không dậy nổi. Sắc mặt lạnh lùng quét bốn phía, thấy chỗ nào có bóng chớp lên, liền nhanh chóng bắn một phát, người kia liền trúng đạn ngay trán ngã xuống sàn thuyền.

Hai cao thủ Tiểu Bạch và Ngân Nhãn bắt đầu cuộc so tài, mỗi một phát súng bắn ra, đều sẽ có một người ngoại quốc trúng đạn ngã xuồng sàn. Chỉ cần mục tiêu vừa ló đầu ra, sẽ bị hai người bắn hạ nhanh chóng. Thậm chí có đôi khi trên trán một ngươi đồng thời trúng hai viên đạn, đây là mục tiêu đồng sự Tiểu Bạch và Ngân Nhãn cùng chọn. Hình như là cố tình so giữa hai người.

Sau khi hai người bắt đầu phát huy, những đội viên khác đều tự động ngừng bắn, bọn họ đều để lại số mục tiêu không còn nhiều cho hai ma quỷ giết đỏ cả mắt này.

Xuất hiện ngươi nào chết ngươi đó. Cuối cùng, thuyền dần im ắng, không còn người nào nhô đầu ra nữa cả.

"Quá kích thích, quá kích thích đi". Diệp Hổ lại có chút trợn mắt há hốc mồm. "Tôi cũng không biết hóa ra súng có thể đùa như vậy, thật sự quá khốc, trước kia tôi chỉ thích đánh xáp lá cà với người ta, lần này vẻ dù thế nào, tôi cũng phải khổ luyện kỹ năng bắn súng".

"Đội trưởng, Phi Ưng số 007 báo cáo, nhiên liệu bọn họ không đủ, hỏi chúng ta có trờ về không?". Lạc Thiên Quân cầm micro nhìn Diệp Tim hỏi.

"Nhiên liệu không đủ? Chúng ta sao lại mắc cái của nợ này nhỉ?" Diệp Thu buồn bực.

"Tạm thời vẫn còn đủ, nhưng nếu tiếp tục đuổi theo, có thể sẽ không cách nào bay về thẳng Hong Kong được. Hơn nữa phía trước chính lá lãnh thổ hải khu Nhật, không được phê chuẩn, chúng ta không có quyền tiến vào vùng không của người khác". Người điều khiển báo cáo nói.

Diệp Thu nhìn thương thuyền vẫn còn chạy thục mạng trên biển, giống như chó đói, bất đắc dĩ nói: "Về thôi".