Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 640: Thùng thuốc nổ bị châm ngòi (2)!




Hai người đang bàn luận thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai?" Hùng cảnh giác hỏi.

"Chấp hành giả, tôi là thuộc hạ của Thiên thiếu gia, thiếu gia có việc đã sớm rời đi, trước khi rời đi đã căn dặn chúng tôi tuân mệnh của chấp hành giả mới." Bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo.

"Có chuyện gì?" Hùng mở cửa, nhìn người thanh niên bên ngoài hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tên thanh niên đưa cái lọ trong tay cho Hùng nói: "Chấp hành giả, bên ngoài đang tổ chức tiệc rượu, trong bữa tiệc bỗng nhiên có người cãi lộn, nói trong rượu chúng ta chuẩn bị có rắn độc, Thụy Khải đội trưởng đã giải thích, hắn nói chúng ta âm thầm hạ độc, đây là rắn độc tìm thấy trong ly rượu, Thụy Khải đội trưởng bảo chúng tôi tới xin chỉ thị của ngài, tiếp theo nên xử lý thế nào?"

Hùng suy nghĩ một lát nói: "Các người về bảo với Thụy Khải cố làm yên lòng mọi người, chuyện còn lại ta sẽ xử lý."

"Vâng, chấp hành giả." Thanh niên đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.

Hùng đưa cái lọ lên ánh sáng ngọn đèn bên cửa quả nhiên nhìn thấy bên trong có một con rắn nhỏ đang ngọ nguậy, không rõ đâu là đầu đâu là đuôi toàn thân chỉ như một sợi chỉ đỏ. Nhưng Hùng biết chính xác bên trong cái lọ này là xà vương Xuyên tâm hồng: "Xà vương không phải đã chết rồi sao? Sao lại có thể xuất hiện thứ này?"

"Ai có biện pháp chắc chắn rằng hắn thực sự đã chết chứ." Hùng hoài nghi nói.

"Không, tôi tận mắt thấy, xà vương chết trong tay Diệp Thu, hơn nữa đầu hắn còn bị chém rụng." Brahma phản bác.

"Lại là Diệp Thu? Hắn vì sao lúc nào cũng đối nghịch với chúng ta vậy? Nếu như xà vương đã chết vì sao lại có con xuyên tâm hồng này? Trứng xuyên tâm hồng gặp nước sẽ nở, nhưng ngoại trừ xà vương ai có thể có được trong tay loại trứng rắn này?"

Brahma suy nghĩ một chút nói: "Tôi đã từng nhìn thấy xà vương bị giết, hai xà nữ song sinh xà vương bồi dưỡng cũng mất mạng, hẳn là có người nữa có thể tạo ra thứ này, có thể là khi xà vương còn sống đã truyền lại trứng rắn vào tay kẻ nào đó?"

"Chúng ta đi xem xem, có thể đây là một cơ hội cho chúng ta, có người cũng muốn hạ thủ với nhân sĩ thiên giới." Hùng nói.

..............

Choang!

Diệp Thu đập ly rượu lên sàn vẻ mặt sát khí nói: "Trong ly của ta cũng có rắn độc."

Tầm mắt mọi người chuyển đến Diệp Thu, cũng như nhìn Thụy sĩ lão bình- một kẻ không may.

Thụy sĩ lão binh đang cùng Thụy Khải đấu khẩu, cũng nhìn Diệp Thu tràn ngập đồng tình, tuy rằng trước đây hai người không qua lại, nhưng đều bị người khác hạ độc, lúc này tự nhiên có mối thù chung.

Khải Thụy nỗ lực duy trì ổn định, bước nhanh tới mặt Diệp thu nói: "Tiên sinh, không nên kích động, chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ, trả cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi hoài nghi bên trong có người âm thầm ra tay, mục tiêu chính là phá hư đại hội, ngư ông đắc lợi."

"Nhưng sao lại nhằm vào ta mà hạ độc?" Diệp Thu hung ác nói: "Chẳng lẽ là bởi vì ta có đấu khẩu với Thiên Diệp Huân vài câu?"

Nghe Diệp Thu nói, Thụy sĩ lão binh xoay chuyển ánh mắt như chợt hiểu ra, lớn tiếng nói: "Tôi rút cuộc biết vì sao bị người ta hạ độc, chắc chắn là vì có người ủng hộ tôi làm chấp hành giả, đó là nguyên do ta bị nhắm vào."

Người tứ chí phát triển, ý nghĩ thường vô cùng đơn giản, Thụy sĩ lão binh bị Diệp Thu khơi mài, rất dễ suy nghĩ theo hướng mà Diệp thu khơi ra, lý do là không phải toàn bộ mọi người ủng hộ Hùng, lại có không ít người ủng hộ Thụy sĩ lão binh, cho nên hắn mới bị nhắm, vừa nghe có vẻ rất có lý.

Cứ thử nghĩ xem, Diệp Thu tranh chấp với Thiên Diệp Huân ai ai cũng thấy, còn Thụy sĩ lão binh là ứng cử viên cạnh tranh cao nhất, có người muốn giết bọn họ, cũng có thể giải thích được.

Chỉ là sao lại làm việc không kiêng nể gì như vậy?

Chí ít giết người cũng phải lén lút tiến hành a?

Nhưng nghĩ lại, Thụy sĩ lão binh nếu không cảnh giác sớm đã nuốt xuyên tâm hồng vào bụng, nếu vậy lúc này đã thành một cái xác, ai có thể phát hiện nguyên do chứ?

"Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không có khả năng làm chuyện này, xin cho chúng tôi một chút thời gian, chuyện này sẽ rất nhanh điều tra ra." Khải Thụy bị hai người dồn ép đến mức muốn khóc.

Hắn là đội trưởng hộ đội của Thiên Diệp gia tộc, bình thường có thèm để mấy tên nhân sĩ này ở trong mắt, nhưng hôm nay hắn là người phụ trách yến hội, yến hội có vấn đề, trách nhiệm tự nhiên do hắn gánh chịu, cho nên nhẫn nhịn đối với sự bức bách và nhục mạ của Thụy sĩ lão binh.

Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ hắn đâu phải là giun, hắn là hộ vệ của Thiên Diệp gia tộc danh giá.

Thụy Khải hiện tại đang dần bùng lên cơn giận.

"Chuyện là do các người làm, các người điều tra cái gì? Bao lâu có thể tra ra? Một năm? Mười năm?" Diệp Thu không nhịn được nói: "Ai làm tôi không cần biết, kêu thiếu gia các người ra đây cho chúng ta một câu trả lời."

"Đúng, bảo Thiên Diệp Huân ra đây trả lại cho chúng ta một cái công đạo, người khác sợ hắn, nhưng tao không sợ hắn." Thụy sĩ lão binh hét lớn.

"Đúng, tiệc rượu là do Thiên Diệp gia tộc phụ trách, nhưng hiện tại còn chưa nhìn thấy bóng dáng Thiên Diệp Huân, lẽ nào hắn coi nhân sĩ thiên giới là đám trẻ ba tuổi?"

Diệp Thu vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngân Nhãn vừa ùa vào "kiếm ăn."

Dưới sự khơi mào của ba người, đám nhân sĩ ủng hộ Thụy sĩ lão binh cũng dần ồn ào hét lớn.

"Mau, gọi Thiên Diệp Huân ra đây." Một tên da trắng nói.

"Chúng ta cần chân tướng, chúng ta không phải trẻ con." Một tên có khuôn mặt châu á điển hình nói.

Khi Hùng đi vào đại sảnh, tất cả đã thành một mớ hỗn loạn.

Thấy đám người vây quanh Thụy sĩ lão binh và Diệp Thu, Hùng không khỏi nhíu mày.

"Im lặng." Hùng vận dụng nội gia chân khí quát lớn, tuy rằng không cố sức nhưng đều truyền đến tai mọi người.

Nhìn thấy phía sau hùng là Brahma tay bưng chén rượu, tay trái cầm hoàng kim cương xoa, Tiểu Bạch bỏ chén rượu xuống, thèm thuồng nhìn brahma, chỉ cần Diệp Thu ra lệnh là hắn lập tức lao lên, giết người cướp vũ khí.

Nhìn thấy Hùng đi ra, Diệp Thu hơi nhếch miệng, nhưng chỉ chợt lóe qua, sau đó khuôn mặt lại trở nên phẫn nộ: "Im lặng? Chúng ta vì sao phải im lặng? Thân là thành viên của thiên giới, chúng ta tuân thủ nghĩ vụ cùng điều lệ của thiên giới, nhưng sinh mệnh chúng ta bị uy hiếp thì các người có cho chúng ta một câu trả lời được không?"

Hùng hung ác nhìn Diệp Thu, nói: "Chuyện chưa điều tra rõ, không thể kết luận ai là hung thủ."

"Đây là câu trả lời chủ ông? Bảo Thiên Diệp Huân ra đây, hắn phải trả lại công đạo cho chúng ta." Diệp Thu nói.

"Đúng, vì sao chúng ta phải im lặng? Nói không chừng mày chính là kẻ hạ độc."Thụy sĩ lão binh đến trước mặt hùng, chỉ vào hắn nói: "Khi yến hội bắt đầu mày đã chạy đi đâu? Có phải chột dạ hay không?"

Chửi thẳng mặt hùng, nước bọt bay tung tóe.

Giết.

Hùng đang bất động bỗng nhiên vọt tới, không có bất cứ dự báo nào, tung quyền về phía cổ Thụy sĩ lão binh.

Thụy sĩ lão binh phản ứng vô cùng nhanh, hắn không chạy trốn, mà cả người bay về phía sau, như thân thể hắn chợt hóa thành đám bông không cần gió cũng có thể lơ lửng trên không trung, mọi người không nghe được bất cứ âm thành gì.

Đây là thủ đoạn của Thụy sĩ lão binh "Hoạt tường thức." Một lại thủ đoạn né tránh cực kì cao minh, mượn năng lượng trong cơ thể để bay lượn, năng lượng trong cơ thể càng lớn thời gian bay càng kéo dài.

Thụy sĩ lão binh nổi giận hét lớn: "Muốn giết người diệt khẩu? Hôm nay lão tử dù có phải liều cái mạng này cũng phải đòi lại công bằng."

Hai tay hướng về trước, hai chiếc dao đặc chế chính là trợ thủ đắc lực của hắn, không chờ Hùng xuất kích, thân thể vọt tới nhanh như chớp chém tới Hùng.

"Muốn chết." Hùng ưỡn ngực, hai ngón tay phải rất nhanh hướng lòng bàn tay trái viết cái gì, miệng lẩm bẩm.

Khi Thụy sĩ lão binh vọt tới trước mặt, hai con dao đột nhiên tỏa ra hướng hia bên thái dương Hùng đâm tới, Hùng đang đứng nguyên chỗ cũ đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

"Vù." Một kích không trúng.

Thụy sĩ lão binh biết trong lòng không ổn, chân đạp vào nhau, thân thể lại một lần nữa bay về sau.

Hùng lần thứ hai xuất hiện là ở phía sau Thụy sĩ lão binh, một chưởng đánh tới Thụy sĩ lão binh.

Diệp Thu thấy toàn trường ngày càng loạn, lập tức đánh mắt với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hiểu ý, cầm tam giác hoàng kim cương xoa, đánh úp về phía Brahma.