Gió hơi lạnh từ cửa sổ thổi tới, làm bay tóc dài trước trán Diệp Thu, hai mắt thon dài khẽ nhíu lại, lông mày như lá liễu lệch đi dựng đứng lên. Dùng ánh mắt như vậy quan sát một cô gái, rõ ràng có chút lãnh đạm sắc bén.
Một người con trai nghiêm túc rất có sức hút, một cô gái nghiêm túc cũng rất xinh đẹp. Lúc Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu, bướng bỉnh không chịu thu tay phải mình lại, cô lúc này có sự hấp dẫn mang tư chất anh hùng hiên ngang, giống như hoa mai bất khuất trong gió tuyết không khuất phục, không nhún nhường, một vẻ đẹp mang phong cách khác.
Một lúc lâu, Diệp Thu cuối cùng giơ tay nắm chặt bàn tay Nhiễm Đông Dạ đã để lâu trong gió cảm thấy có chút lạnh buốt, nói: "Diệp Thu"
Trong nháy mắt, giống như , Nhiễm Đông Dạ nở nụ cười ngọt ngào, "Mình biết, bạn không phải là người con trai hẹp hòi."
"Đừng cho rằng cô có thể hiểu rõ người khác. Thật ra cô không biết gì hết." Diệp Thu trong lòng khẽ thở dài, lần đầu tiên, hắn bại trong tay một cô gái.
Cho dù là đối đãi Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, hay là Trầm Mặc Nùng cơ trí, hắn đều giữ tâm thái chơi đùa trong quan hệ qua lại với bọn họ. Lúc tiếp nhận sự giễu cợt đả kích của bọn họ, mình cũng không phải là đang đùa bỡn bọn họ sao?
Lúc này đây, hắn là thua tâm phục khẩu phục. Không biết lão già biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào?
Nhiễm Đông Dạ không chút phật lòng, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rừng rực, nhìn chằm chằm lông mi thanh tú của Diệp Thu , nói: "Chúng ta quen biết là ở quán cơm khi bạn và người khác uống rượu, đúng không?"
"Đúng vậy"
"Cần mình giúp bạn làm gì không?"
"Không cần"
"Được rồi. Mình sẽ cố gắng phối hợp với bạn. Nếu có việc gì cần mình làm, cứ việc mở lời, Chúng ta bây giờ đã là bạn rồi." Nhiễm Đông Dạ cười hì hì nói, vỗ vỗ bụng bụng mình, đáng thương nói: "Buổi sáng sáu giờ đã dậy rồi, vội vàng trang điểm chụp quảng cáo, chỉ kịp ăn bánh mì, đến giờ vẫn chưa ăn gì."
"Đi thôi. Đi ăn cơm." Diệp Thu dẫn đầu đi về phía nhà ăn, Nhiễm Đông thắng mím miệng cười, đôi mắt xinh đẹp híp thành hình nguyệt nha. Thấy Diệp Thu bước ra cửa gỗ của cửa thoát hiểm, lúc này mới kìm khuôn mặt tươi cười, rút khăn ướt từ trong túi ra, lau lau vết máu trên khóe miệng, soi gương mang theo một cái, không có chỗ nào không thỏa đáng, lúc này mới đi theo ra ngoài.
Lúc Diệp Thu đi ra, một trận chiến liên quan tới vinh dự con gái đang diễn ra nảy lửa . Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và ba bạn gái cùng phòng ký túc Nhiễm Đông Dạ đang chiến đấu kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Sinh viên Học viện Điện ảnh và Truyền hình ở phương diện ăn nói không phải là đối thủ của Đường Quả người học kinh tế này. Lâm Bảo Nhi càng là một thành viên mãnh tướng, ngôn từ sắc bén lại giỏi về phát hiện điểm yếu của người khác, khiến đối thủ không chống đỡ nổi.
Dương Nhạc và Lý Đại Tráng lúc mua đùi gà luộc muối quay về, thấy Diệp Thu không có ở đó trong lòng còn mừng thầm. Hoa hồng đi rồi, hai người bọn họ thoát khỏi vận mệnh lá xanh tự động thăng cấp là hoa hồng. Đặc biệt là Lý Đại Tráng, ở vòng quanh đám mỹ nhân, huyết áp đột nhiên tăng lên, giống như nhiệt kế mùa hè vậy. Cũng thỉnh thoảng liếc mắt một cái những ánh mắt hâm mộ ganh tị của những nam sinh xung quanh, trong lòng có chút phiêu bồng.
Cảnh tốt không lâu, bọn họ còn chưa suy nghĩ xong tìm mục tiêu nào xuống tay, cô gái hai bên liền ầm ĩ lên, môi thương lưỡi tiễn, lông mi dựng thẳng . Lúc này nào còn tâm tư mà tán gái nữa, như thế nào khuyên giải khiến hai người đừng gây sự sứt đầu mẻ trán. Bây giờ bọn hõ hiểu rõ rồi, nhiều con gái cũng không phải là một việc tốt. Với một số người là vận đào hoa, trên một số người là kiếp đào hoa.
Lúc này lại nhìn thấy Diệp Thu, lại có chút vui mừng ra mặt. hai người tranh lên trước nhường vị trí của mình cho Diệp Thu, thoát khỏi vận mệnh tai bay vạ gió này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Thu nhìn nhìn Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, lại nhìn bạn cùng ký túc với Nhiễm Đông Dạ, nói: "Mọi người ăn từ từ, tôi ăn no rồi, còn có việc phải làm."
Vừa nói, cũng không quan tâm mọi người phản đối, đứng dậy đi ra ngoài. Đây không phải là chỗ tốt, vẫn nên mau rời đi thì hơn. Dương Nhạc và Lý Đại Trạng âm thầm kêu khổ, bọn họ vội vàng giúp những cô gái này xếp hàng lấy cơm, sau đó lại ở giữa khuyên giải, đến bây giờ thức ăn trên bàn cũng chưa kịp ăn một miếng. Có ý muốn đi cùng Diệp Thu, nhưng cử động cùng quá rõ ràng, đối với đám mỹ nữ này cũng không giữ được thể diện.
Đường Quả hừ lạnh một tiếng, cũng bưng hộp cơm của mình và Lâm Bảo Nhi tránh đi, Diệp Thu đã đi rồi, các cô cũng không cần tiếp tục chiến đấu nữa.
"Bọt trào lên?" Cô gái đanh đá đánh mắt màu tím miệng gặm một đùi gà luộc muối, nhìn ánh mắt Nhiễm Đông Dạ tràn đầy giảo hoạt.
"Hả? chị ba, chị nói gì vậy?" Nhiễm Đông Dạ hờn dỗi nói.
"Còn không thừa nhận?" Cô gái cười hì hì nói.
"Thừa nhận cái gì? Chúng em chỉ là quan hệ ban bè rất bình thường. Vừa nãy ra ngoài nói chút chính sự." Nhiễm Đông Dạ mỉm cười giải thích. Lúc này nhất định không thể bối rối, cô đồng ý với Diệp Thu không nói ra chuyện bọn họ quen nhau ngày trước, nếu bị người khác hoài nghi thì chính là mình thất tín rồi.
"Vậy sao? Bạn bè bình thường phải cắn rách môi sao?" Cô gái ghé vào vai Nhiễm Đông Dạ, nói nhỏ bên tai cô.
"Hả?" Nhiễm Đông Dạ kinh hãi, "Không phải, việc này không liên quan tới hắn, Là ta tự cắn chảy máu."
Lời vừa nói ra, mọi người ở đó đều giật mình
Lời của chị ba mọi người vốn đều chưa nghe thấy, Nhiễm Đông Dạ vội vàng giải thích như vậy, ngược lại thu hút sự chú ý của mọi người tới môi của cô.
Che dấu đã không còn kịp nữa, mọi người cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện một chỗ rách da trên môi Nhiễm Đông Dạ, còn chảy ra ngoài ít máu, trên đôi môi hồng ươn ướt của cô nhìn rõ vô cùng.
Đây là do nguyên nhân nào tạo thành? Cho dù là Lý Đại Tráng vẫn chưa có cơ hội cầm tay con gái cũng có thể tưởng tượng tới vừa nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì? Hai người tương tình đối mặt sau đó ôm kịch liệt, tiếp sau đó…..ta thấy, sao lại không phát hiện ra khuynh hướng bạo lực của Diệp Thu?
Chị ba sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Nhiễm Đông Dạ, trêu ghẹo nói : "Ngốc này, cho dù muốn thay hắn dối quanh thì cũng phải tìm một cái cớ thông minh chứ. Ai ngốc tới không có việc gì cắn chảy máu môi mình? Nếu như tất cả đều nói màng trinh của mình là do mình đâm thủng, em tin không?"
Chị ba nhìn thấy sắc mặt hai người Dương Nhạc và Lý Đại Tráng biến thành hình quả cà, cười khanh khách nói: "Ôi chao, bên này còn có hai mày râu. Xin lỗi xin lỗi. tôi nói chuyện quá lỗ liễu rồi"
Nhiễm Đông Dạ sờ môi rách của chính mình gượng cười, thầm nghĩ, lần này thật sự xin lỗi Diệp Thu rồi. Vốn là muốn giấu diếm quan hệ của hai người, lúc này lại dẫn đến người khác hiểu lầm.
Diệp Thu không biết tình hình trong nhà ăn, ra khỏi cửa lớn của nhà ăn số 3, thấy sau lưng không có ai đi theo lúc này mới thoải mái một chút, xin lỗi nhìn Lam Khả Tâm đi theo sau lưng, nói: "Khả Tâm, bạn no chưa? Nếu chưa no, mình mời bạn đi ăn gì đó"
"Không cần. Mình đã ăn no rồi" Lam Khả Tâm khẽ cười lắc đầu.
"Uh, Bạn có việc phải làm không?Mình muốn đi siêu thị mua chăn và một số đồ dùng hàng ngày… Nói không chừng lúc nào phải ở trường một tối. Thầy Trần nhắn tin tới, cũng không nên không nể mặt thầy.
"Mình đi cùng bạn, còn có thể thu dọn một chút", Lam Khả Tâm dịu dàng nói, bởi vì sợ Diệp Thu hiểu lầm, trên mặt hiện lên lớp ửng đỏ.