Lúc taxi dừng ở tiểu khu tòa nhà Kim Đô, kim đồng hồ trên tay Diệp Thu đã chỉ vào ba giờ mười lăm phút sáng.
" Bác tài, tạm biệt". Lam Khả Tâm ghé vào cửa xe lưu luyến không rời nói.
Đây là buổi tối điên cuồng mà lãng mạn. Cô và Diệp Thu còn có bác tài đó, đi dạo quanh Yến Kinh, từ Sùng Văn tới Yến Đang, từ cố cung tới Thạch Cảnh Sơn, thậm chó bác tài còn hứng lên còn lái xe tới chân Trường Thành, ba người xổm dưới chân Vạn Lý Trường Thành giải quyết nốt nửa chiếc bánh còn lại.
Mình và Diệp Thu núp ở ghế sau nói chuyện không bờ bến, ánh mắt nhìn dòng người và phong cảnh vút qua ngoài xe, mọi cảnh vật đều đi qua như thế, thậm chí hôm sau nghiêm túc nhớ lại, e là không nhớ được gì cả.
Nhưng tâm trạng họ lại tiến vào khung cảnh vô cũng kỳ ảo. Đó là cảm giác tuyệt vời, nhìn thấy rất nhiều, nhưng dường như lại không nhìn thấy gì. Nghĩ rất nhiều điều nhưng dường như trong đầu lại trống rỗng. Chỉ là cơ thể hai người không ngừng gần, gần chút nữa, cơ thể và tâm hồn đã hòa làm một.
Bác tài hát một mạch từ " Tây Sương Ký", tới " Phách Vương Biệt Cơ", từ " Quý Phi Say Rượu" tới " Tỏa Lân", từng đoạn liên tiếp, hát không ngừng, giọng ông rắn rỏi mà khàn khàn, cùng với phụ trợ ngọtt ngào của bóng đêm, truyền đi rất xa, rất xa.
Mấy tiếng đồng hồ rất ngắn, ba người như đã qua chặng đường dài dằng dặc, một già hai trẻ vốn không quen nhau cũng trở thành quen biết, cho dù tới bây giờ họ vẫn không biết tên nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lam Khả Tâm biết cả đời mình sẽ không quên được buổi tối hôm nay, bác tài đó cũng là người quan trọng trong trí nhớ họ, vì ông làm chứng cho tình yêu của họ.
Đối với việc sắp phải xa nhau, Lam Khả Tâm rất buồn.
" Cô bé này, cảm ơn gì, nên là ta cảm ơn hai thanh niên mới đúng, các cháu mời ta ăn bánh, còn muốn nghe ta hát…. ta giống như trẻ đi mấy chục tuổi vậy. Ha ha, mau vào trong đi, bên ngoài gió lớn đó". Bác tài xua tay nói.
" Bác tài, bác có tuổi như vậy rồi, sau này đừng chở xe muộn như thế này nữa" Lam Khả Tâm dặn dò.
"Ta cũng không hay lái xe, đây là xe của con trai ta, con trai ta nằm viện hai hôm nay, ta thay ca lái giúp nó vài hôm, xe trống cũng trống mà, lúc còn trẻ ta cũng là tài xế, cầm tay lái này lại có thể nhớ tới nhiều chuyện cũ". Bác tài vui vẻ nói.
" Bác tài, mong cũng về sớm nghỉ ngơi đi" Diệp Thu ôm vai Lam Khả Tâm , tạm biệt bác tài, trong lòng hắn cũng rất có cảm tình với bác tài này.
" Được rồi chúng ta tạm biệt nhé, chúc hai cháu bách niên gia lão, vợ chồng tôn trọng nhau". Bác tài mở máy, giơ tay vẫy vẫy với Diệp Thu và Lam Khả Tâm nói " Tạm biệt".
" Bác tài, tạm biệt". Lam Khả Tâm nói, không hiểu sao tự nhiên vô cùng khó chịu, giống như bị oan ức gì lớn lắm, nước mắt sắp rơi xuống.
Diệp Thu ôm vai Lam Khả Tâm cười nói: " Sao, không nỡ à? "
" Ưm" Lam Khả Tâm thành thật gật đầu " Diệp Thu, em thấy bác tài đó thật là đáng thương".
" Mọi người đều có cuộc sống của mình, chúng ta cũng không làm được gì nhiều cho họ". Diệp Thu cảm động trước sự lương thiện của Lam Khả Tâm, an ủi nói.
Ngoài trả tiền xe cho bác tài ra, hắn còn hào phóng đặt ở ghế sau số tiền đủ để ông mua một chiếc xe mới.
" Mệt rồi à? Chúng ta về thôi! ". Diệp Thu nói, lúc này đã hơn ba giờ sáng. Lam Khả Tâm chắc chắn, không thể về ký túc rồi, hơn nữa vì chuyện của Minh Hạo, Diệp Thu răn dạy ba cô bạn cùng phòng của Lam Khả Tâm một trận, lúc này đưa Khả Tâm về, không phải khiến cô xấu hổ sao? Mặc dù như vậy sẽ khiến Khả Tâm và ba chị em cùng phòng nảy sinh mâu thuẫn, nhưng Diệp Thu không hề hối hận.
Làm bạn cùng một đám dễ dàng bán đứng mình, còn không bằng dứt khoát làm một người cô đơn.
Hơn nữa, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng đang ở Yến Kinh, Khả Tâm lúc rỗi có thể tìm bọn họ nói chuyện.
Hiện giờ Dương Danh Thiên Hạ đều đã mở chi nhánh ở Thượng Hải và Quang Châu, đổng sự trưởng Dương Nhạc đã là triệu phú rồi. Lý Đại Tráng là giám đốc nghiệp vụ cũng đã đi ra từ bóng ma thất tình. Lý Đại Tráng làm việc hùng hục , cái miệng hắn vốn chỉ lừa con gái giờ dùng tới phát triển Dương Danh Thiên Hạ nhanh như vậy, hắn không thể không có công dược.
" Ưm, không mệt". Giọng Lam Khả Tâm như muỗi vo ve, nghe thấy hai chữ " về nhà" của Diệp Thu, tim cô đột nhiên đập rất nhanh, giống như dự cảm được có chuyện gì đó sắp xảy ra.
" Gần đây em có tới đây ở không? " Diệp Thu vừa ôm Lam Khả Tâm vào thang máy vừa hỏi.
" Không qua đêm ở đây, chỉ là lúc không có việc gì, tới ngồi chơi, quét dọn phòng" Lam Khả Tâm nhỏ tiếng nói.
Khi cô nhớ Diệp Thu, cô sẽ tới nhà bên này, nhìn mọi thứ quen thuộc, cô giống như có thể ngửi thấy hơi thở của Diệp Thu, giống như Diệp Thu không đi xa, mình có thể chạm tay tới.
" Sau này, em ở đây chứ, hay là anh đánh tiếng với trường học, đổi phòng giúp em nhé? " Diệp Thu hỏi.
Lam Khả Tâm cũng biết mình không thể sống ở phòng cũ nơi mọi người vốn sống chung nhau rất tốt nữa, không ngờ sau lưng cô họ lại nhận lợi ích từ Minh Hạo, làm việc cho hắn, cảm giác bị bán đứng này khiến Lam Khả Tâm đau nhu dao cắt.
"Em sống ở đây vậy, dù sao cũng cách trường không xa" Lam Khả Tâm nói.
" Ừ, anh mua xe cho em nhé? " Diệp Thu nói: " Như thế sẽ thuận tiện hơn".
" Không cần đâu, em có xe rồi" Lam Khả Tâm lắc đầu.
" Có xe rồi ? " Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
" Ưm, quà sinh nhật của ba em".
" Ha ha, xe ở đâu, sao anh không nhìn thấy? "
" Ở nhà xe, không có thời gian đi lấy". Lam Khả Tâm nói. Thật ra là cô không muốn đi lấy, mặc dù ớ nhà cô đã học lái xe rồi, nhưng luôn không thích những đồ này. Nếu không phải khoảng cách quá xa, cô tình nguyện đi bộ.
Lần này ba muốn tặng quà sinh nhật cho cô, bị cô từ chối, nhưng vẫn tự ý đặt một chiếc xe Ferrari cho cô, lúc hãng xe gọi điện cho cô, bảo cô tới lấy xe, cô mới biết chuyện này.
Hôm qua xe tới rồi, tới trước một ngày sinh nhật cô, nhưng tới bây giờ, cô vẫn không muốn tới mang nó về.
Vì cô không thích cảm giác nổi bật đó, mà cũng không biết đỗ xe ở đâu nữa.
Tới cửa phòng, Diệp Thu tìm trong túi một hồi rồi nói: "Tệ quá, anh quên chìa khóa rồi".
" Em có mang theo". Lam Khả Tâm che miệng cười duyên nói.
" Em mở cửa đi". Khóe miệng Diệp Thu hiện lên nụ cười, nhường chỗ cho Lam Khả Tâm cầm chìa khóa tới mở cửa.
Đầu tiên mở cửa an toàn bên ngoài, sau đó dùng chìa khóa vặn ở cửa gỗ, Lam Khả Tâm đẩy cửa bước vào, giơ tay tìm trên tường để bật điện.
Bốp!
Điện sáng rồi, cả phòng sáng như ban ngày.
" A" Lam Khả Tâm che miệng thốt lên, vẻ mặt không thể tin được.
Lá phong, lá phong đầy phòng.
Trên vách tường dán đầy lá phong, chuông gió cũng dùng lá phong làm, thậm chí ngay cả nóc nhà cũng treo lá phong màu đỏ, chúng xếp theo từng hàng chỉnh tề, giống như một rừng phong. Trên sàn nhà cũng là một lớp lá phong dầy, dẫm lên trên thật mềm, phát ra tiếng sát sát.
Một cơn gió tới, lay động lá cả phòng, chuông gió bằng lá phong màu đỏ cũng theo gió vang lên, trong không trung biến ảo một đường vòng tuyệt đẹp, bỗng chốc, một chiếc quạt bướm màu đỏ bay trong đám mây.
Lam Khả Tâm từng nói, ước mơ của cô là được nhìn thấy rừng phong không thấy bờ đọc trong sách. Diệp Thu không thể chuyển cả biệt thự rừng phong tới trước mặt cô, nhưng có thể làm cho căn phòng mình thành thế giới của lá phong.
Những việc này Diệp Thu giao cho Trương Thắng làm vốn còn lo lắng đại lưu manh chỉ biết đánh đánh giết giết này sẽ làm hỏng mọi chuyện mất.
Trương Thắng cũng thật thông minh, biết rõ bản thân mình, sau khi nhận được lệnh của Diệp Thu, không dám tự chạy tới chỉ huy mọi chuyện, mà tìm một phòng làm việc sơn tường có tiếng nhất Yến Kinh, trực tiếp gọi bậc thầy mỹ nữ có tiếng về sơn tường nhất tới phụ trách công việc này.
Bây giờ xem ra hiệu quả vô cùng tốt, cho dù là lá phong vẽ trên tường hay là lá phong thật treo trên tường đều vô cùng thực, tranh tường trông rất sống động, mà chuông gió các cô dùng lá phong dệt thành càng làm rạng rỡ thế giới lá phong.
Lam Khả Tâm quay người, hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Thu nói: "Em từng nói, không được khiến em bất ngờ nữa, em sẽ khóc nhè đó".
Diệp Thu đau lòng lên trước lau mắt cho cô, cười nói: " Ngốc, có gì đáng khóc chứ? Mấy lá phong này đâu đáng bao tiền đâu? "
" Diệp Thu, đời này em cũng không quên được tối nay".
" Ừ, không quên được thì đừng quên" Diệp Thu vỗ vỗ vai cô cười nói.
"Diệp Thu, Diệp Thu , anh bảo em làm thế nào mới tốt đây? Trước đây em nhớ anh biết bao, sau này em nhất định sẽ nhớ, nhớ anh tới phát điên, Diệp Thu, em thật sự không cần nhiều như vậy. Em chỉ cần anh nói chuyện với em, cười với em, ăn cơm cùng em, đi dạo quanh Thiên Thủy Hồ hay nơi nào đó là đủ rồi. Anh không cần tốt với em như vậy, thật sự không cần đâu". Lam Khả Tâm nhào vào lòng Diệp Thu, ôm chặc lấy eo hắn, khóc nói.
" Em tốt với anh. Sao em lại ngăn anh tốt với em được? " Diệp Thu cũng ôm chặc lấy cơ thể mỏng manh của Lam Khả Tâm dịu dàng nói.
Hắn nhớ khi mình trúng kỳ độc, cô gái dễ xấu hổ và yếu đuối như vậy lại là thuốc giải cứu chữa cho mình, bao lần ngất xỉu đi, lại luôn thúc dục bác sỹ tiếp tục làm. Tối hôm đó, cô đau cả một đêm, còn những y tá đó cũng khóc cả đêm, thậm chí các bác sỹ quen nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt cũng khóc không thành tiếng.
Bọn họ đã gặp được kỳ tích trong lịch sử y học, cũng đã nhìn thấy kỳ tích của tình yêu.
Phải yêu sâu đậm bao nhiêu, mới có thể chịu đựng được đau đớn, mà người bình thường không chịu được để hoàn thành phẫu thuật khốn khổ như thế.
Hôm đó trái tim phòng vệ nghiêm ngặt của Diệp Thu đã bị người ta hung hăng xé ra. Cô gái thanh tú trong sáng không hề nể tình, khắc dấu ấn nơi sâu thẳm trong lòng hắn.
" Diệp Thu, anh muốn có được em không? " Lam Khả Tâm run giọng nói.