Dương Ái Quốc vừa cúp cuộc điện thoại của Nhiễm Đông Dạ, thì bất giác lại nhìn Diệp Thu thêm một lần nữa. Hắn có chiều cao trên dưới 1m8, thân hình hơi gầy guộc, gương mặt thanh tú, đôi mắt sâu, sáng long lanh. Tính cảnh giác cực cao, khi tầm mắt mình vừa mới nhìn hắn ta, thì trong nháy mắt đã bị hắn bắt gặp, rồi thản nhiên mỉm cười lại với mình.
Rốt cuộc thì hắn là người như thế nào? Vốn nể mặt Đường Qủa, nên Dương Ái Quốc không tiện điều tra lí lịch của Diệp Thu. Dù sao thì việc như thế này nếu mà để người trong cuộc biết được, sẽ khó tránh khỏi một số phiền toái và phỏng đoán không cần thiết.
Tất nhiên, Dương Ái Quốc nghĩ vậy cũng là vì cho rằng Diệp Thu và bọn chúng cùng thuộc một loại người, đều có một bối cảnh vô cùng ghê gớm. Nhưng hiện giờ Nhiễm Đông Dạ lại đề xuất muốn nhờ hắn điều tra nguồn gốc của Diệp Thu cho nàng, vì vậy mà hắn không thể không suy nghĩ được. Hai người Dương Ái Quốc và Nhiễm Dạ Đông đã quen nhau mấy chục năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Nhiễm Đông Dạ mở miệng xin hắn làm giúp một chuyện.
Không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình nữa, Đường Qủa là người con gái mình thích lại có quan hệ mập mờ với hắn ta, vì hắn ta mà nàng còn nổi giận lôi đình xuất cước đả thương người khác. Còn người bạn thân Nhiễm Đông Dạ của mình thì sau lần gặp mặt lần đầu tiên đã đòi điều tra về hắn ta, cái câu "bởi vì anh ta rất đáng ghét" càng lộ nhiều thông tin khiến người ta không thoải mái mà.
Nếu có thể, Dương Ái Quốc hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp phải một gã khốn kiếp như vậy nữa. Nhìn bề ngoài cũng có vẻ khiêm tốn, nhưng lại luôn vô tình đả kích sự tự tin của người khác.
"Diệp Thu, bọn mình vẫn còn tiết nên phải đi trước đây. Trưa nay có thời gian không, bọn tôi mời cậu một bữa nha?" Dương Ái Quốc đi đến trước mặt Diệp Thu nói. Diệp Thu đã có lần giúp đỡ Tiểu Lục, về tình về lý cậu ta cũng nên mời Diệp Thu một bữa cơm.
"Để lần sau đi. Buổi trưa mình có việc rồi." Diệp Thu lạnh nhạt từ chối.
"Cũng được. Vậy bọn tôi đi trước nhé. Khi nào cậu có thời gian thì chúng ta lại ăn một bữa với nhau". Dương Ái Quốc mỉm cười gật đầu với bọn Lam Khả Tâm, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, xong rồi cùng với nhóm người của mình đi khuất. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tiểu Tam, cho người điều tra lai lịch của Diệp Thu." Dương Ái Quốc cách bọn người của Diệp Thu một đoạn khá xa, mới lên tiếng dặn dò.
"Đại ca, vì sao phải điều tra cậu ta thế? Em thấy con người Diệp Thu cũng tốt mà". Tiểu Tam hỏi với vẻ mặt nghi ngờ. Bởi vì lần so tài uống rượu trước, biểu hiện hào phóng thẳng thắn, cùng với phẩm cách cao thượng không nhớ thù cũ mà ra tay giúp đỡ Tiểu Lục của Diệp Thu, đã làm cho đám người này rất có thiện cảm với hắn. Thế nên bây giờ Dương Ái Quốc đột nhiên đòi điều tra Diệp Thu, làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
"Tao cũng chỉ là do người khác nhờ vả mà điều tra thôi. Mà mày điều tra cũng nên cẩn thận một chút, tao chỉ là muốn biết rốt cuộc cậu ta có lai lịch như thế nào mà thôi, không biết rõ lai lịch của nhau, thì làm sao mà kết bạn chơi với nhau được. Yên tâm đi, tao không có ác ý gì với Diệp Thu đâu." Dương Ái Quốc nở nụ cười giải thích, nhưng trong lòng lại thầm giật mình, cái tên này có ảnh hưởng lớn quá, tuyệt nhiên không có một động tĩnh gì mà đã ảnh hưởng đến hết những người ở xung quanh mình rồi. Ngày trước khi mình có chuyện gì giao phó cho bọn tiểu tử này, bọn chúng có bao giờ phản bác lại đâu.
Nghĩ vậy, nên hắn càng hạ quyết tâm phải điều tra cho bằng được nguồn gốc của Diệp Thu thì mới có thể yên tâm được.
Sau khi Dương Ái Quốc đi khỏi, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng bắt đầu dò hỏi chuyện Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ quen nhau thế nào, đến cả Lam Khả Tâm cũng lộ vẻ hiếu kỳ. Nàng nhớ rất rõ, Diệp Thu và nàng ngồi cùng xe lửa đến Yến Kinh. Lẽ nào Diệp Thu và Nhiễm Dạ Đông quen nhau trong mấy ngày gần đây?
"Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Hai người bọn tôi gặp nhau vào tối hôm qua khi đang ăn ở khách sạn." Diệp Thu vừa cười ha hả vừa nói, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, đã một thời gian dài như vậy trôi qua rồi, không ngờ Dạ Đông vẫn còn nhớ đến hắn. Nếu không phải cô ấy chủ động đến nói chuyện với hắn, thì hắn cũng quên mất Nhiễm Đông Dạ là ai rồi.
Lần trước ở khách sạn trước cổng trường, đúng là hắn đã nhìn thấy một đám người đẹp đi đến, nhưng hắn lại không phát hiện ra người đẹp xuất chúng Nhiễm Đông Dạ cũng xuất hiện trong đám người đẹp đó. Có so sánh thì mới có chênh lệch. Giống như là Thu Hương trong phim <Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương>vậy, cô ấy rất đẹp, nhưng bên cạnh cô ấy lại cũng có một đám người đẹp, như vậy sẽ không sự chênh lệch, mà không có sự chênh lệch thì lấy đâu ra người xấu tôn vẻ đẹp của cô ấy lên. Còn nếu cô ấy đứng cùng những người phụ nữ hơi có chút khó coi một chút thì cô ấy sẽ trở thành quốc sắc thiên hương.
Những nữ sinh của học viện điện ảnh thì người nào nhìn cũng ổn cả, tương lai của bọn họ phải bon chen vào những ngành nghề nghệ thuật điện ảnh. Nhiễm Đông Dạ đứng cùng bạn học của cô ấy, tuy là có bắt mắt hơn bọn họ một chút, nhưng đối với Diệp Thu lúc đó đang so tài uống rượu với người khác mà nói, cũng không có ấn tượng gì sâu sắc cho lắm. Nếu nói đến ấn tượng, thì hắn có ấn tượng sâu sắc nhất với một mỹ nhân vô cùng gợi cảm đã chủ động chạy đến lau miệng rồi lại hôn vào má hắn một cái.
Lần này Diệp Thu đến đây với trách nhiệm nặng nề, đối với người quen Nhiễm Đông Dạ này, thì phải cẩn thận để tìm ra một biện pháp xử lý. Xem ra, đúng là phải tìm một cơ hội để nói chuyện với cô ấy mới được.
"Khả Tâm, cậu vẫn chưa đến ký túc của con trai bao giờ phải không? Đến phòng chúng tôi ngồi chơi chút đi." Diệp Thu cười nói. Hắn biết Lam Khả Tâm về ký túc xá một mình cũng không làm gì, không bằng mời cô ấy đến chỗ mình nói chuyện, như vậy cũng vui hơn. Diệp Thu tạm thời không ở trong ký túc, nên phòng đó chỉ có ba người ở, hơn nữa đều là sinh viên mới, rất chú ý dọn dẹp vệ sinh, không giống như những phòng của các anh năm ba năm bốn, vào trong phòng cũng không có cách nào đặt chân, nấm mốc mọc đầy trong những đôi giầy thể thao đặt ở góc phòng.
"Ừm." Lam Khả Tâm chần chờ đôi chút rồi gật đầu đồng ý. Có lẽ vì nghĩ mình là nữ sinh, sợ đi đến ký túc xá nam không được tiện cho lắm. Về mặt này học sinh năm một thường rất ngây thơ, đợi đến khi quen trường quen lớp hoặc là có bạn trai rồi thì còn có một số nữ sinh còn trực tiếp qua đêm ở ký túc nam.
Vừa mới đi đến cửa ký túc, liền trông thấy thầy giáo phụ trách Trần Hải Lượng đi từ phòng của Diệp Thu ra. Trần Hải Lượng thấy bên cạnh Diệp Thu là Lam Khả Tâm, thì thấy có phần kỳ lạ, thầm nghĩ tên này ra tay nhanh thật, khoa khảo cổ chỉ có một hạt giống duy nhất, vậy mà trong ngày học đầu tiên đã bị tên này nhanh chân giành lấy rồi, những người khác có muốn cũng không kịp nữa rồi.
Trần Hải Lượng cười nói: "Biết hai tiết sau các em không có tiết, nên thầy đến ký túc tìm em. Chánh Tĩnh nói em vẫn chưa về, không ngờ lại gặp ở đây."
"Thầy Trần tìm em có việc gì vậy?" Diệp Thu cười nói. Thầm nghĩ, cũng vừa lúc muốn tìm ông ấy để nói về chuyện mình không thể ở trong trường được, không ngờ ông ấy lại tìm đến tận đây.
" Nào. Vào phòng rồi nói." Trần Hải Lượng lại quay vào bên trong phòng.
Ngô Chánh Tĩnh ghé sát vào trước máy tính để vọc máy , một chiếc máy tính xách tay màu đen. Diệp Thu nghĩ thầm, gia cảnh tên này chắc cũng không tồi. Tuy những người mà Diệp Thu tiếp xúc đều là con nhà khá giả cả, nhưng trong trường đại học Yến Kinh này phần đông là con nhà nghèo, có những người đến cả học phí còn không có đủ mà đóng. Nghe nói có một sinh viên năm hai vì không đủ tiền đóng học phí nên đã kéo mấy vạn cân quất từ nhà đem đến bán ở trước cổng trường.
Dương Nhạc sau khi mời hai người Trần Hải Lượng và Lam Khả Tâm ngồi xuống, liền xách bình nước chạy xuống dưới lấy nước. Trần Hải Lượng đưa cho Diệp Thu một tập tài liệu ở trên tay mình, nói: "Thứ bảy tuần này là ngày chiêu sinh hội viên mới của các câu lạc bộ trong trường, ví dụ như hội văn học, hiệp hội hip-hop, hội đánh bóng rổ, những người yêu thích máy vi tính và nhiều thứ khác nữa, những câu lạc bộ này đều do học sinh tự tổ chức. Khoa của chúng ta cũng chạy theo phong trào, xin một hiệp hội những người yêu thích khảo cổ."
Nói đến đây, Trần Hải Lượng có chút ngại ngùng, liền dùng tay hất hất cái kính nói: "Khoa của chúng ta là khoa nhỏ nhất của trường, nên câu lạc bộ mà chúng ta lập ra cũng sẽ là nhỏ nhất, người được chiêu đến còn ít hơn cả hiệp hội những người nghiên cứu những điều kỳ lạ và những người yêu thích UFO. Năm ngoái chỉ chiêu được hai mươi người, thêm cả toàn thể học sinh trong khoa vào cũng không đủ một trăm người."
"Theo tục lệ của những năm về trước thì việc thu nhận những hội viên mới đều do sinh viên năm hai đảm nhận. Nhưng mấy ngày trước, thầy Cổ đang nghiên cứu một đề tài ở Xuyên Tây, nên đã đem hết học sinh của năm hai đi đến đó giúp đỡ rồi. Vì thế nên công việc này chỉ có thể giao cho các em thôi."
"Thầy cũng biết rằng để cho những sinh viên mới vào như các em làm công việc này thì cũng hơi làm khó các em quá, nhưng tình hình của khoa ta đặc biệt, thực sự là thầy không tìm ra được ai cả. Diệp Thu, em là lớp trưởng, lại là chủ tịch hội học sinh của khoa… Ồ, đúng rồi, quên không nói cho em biết. Thông qua nghiên cứu của thầy và các lãnh đạo khác trong khoa, các thầy quyết định để em đảm nhận chức chủ tịch hội học sinh lần thứ sáu của khoa. Việc này em sẽ được giúp đỡ gánh vác, em thấy thế nào? Em yên tâm, thầy cũng không định một mục tiêu nào cho em cả, chỉ cần chiêu đủ danh sách thấp nhất là hai mươi người là được. Như thế khoa của chúng ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không lo bị giải tán."
Diệp Thu thật sự là dở khóc dở cười, chỉ e mình là một cán bộ học sinh thăng quan tiến chức nhanh nhất. Ngày hôm qua mới được tuyển bộ trưởng, hôm nay đã được thăng lên làm chủ tịch hội học sinh của khoa rồi. Có điều khiến người ta buồn bực nhất ở chỗ, cho đến giờ vẫn chưa có một tên thuộc hạ, đàn em nào cả.
Nhìn tập hồ sơ dầy cộp ở trong tay, hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn. Một hệ mới có hai mươi sinh viên, mình phải đi đâu để lôi kéo hai mươi người tham gia cái hiệp hội những người yêu thích khảo cổ này đây?