Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 589: Đại chiến hết sức căng thẳng: Lạc Thiên Vân VS Diệp Thu! (2)




Diệp Hồ gọi điện thoại nói bên kia có tình huống khẩn cấp, Diệp Thu tất nhiên phải đi qua đó một chuyến.

Chuyện Diệp Thu cần làm cũng không tiện để Tây Môn Hướng Đông tham dự vào, liền bảo gã về trước. Cũng không bảo gã lái xe đưa đi, bản thân sau khi gọi taxi liền chạy tới biệt thừ xa hoa Bán Sơn mà các đội viên trong tiểu đội Violet ở.

Tài xế xe taxi Hồng kong và tài xế Yến Kinh giống nhau, đều có thể tán dóc. Chỉ cần lên xe của bọn họ, bình thường đều có thể nói mấy câu với họ. Nhưng vì quần áo Diệp Thu bất phàm, hơn nữa chỗ đi tới là tụ tập của phú hào. Tài xế liền chuyên tâm lại xe, không dám làm thân với Diệp Thu.

Diệp Thu cũng vừa hay có thời gian để thả lỏng đầu óc, suy nghĩ chút vấn đề.

Bây giờ công việc của hắn phân làm ba bộ phận, một bộ phận công việc là ở tổ chức Thiên giới, bộ phận này do ba tổ do tiểu đội Violet và bọn người Lạc Thiên Quân tạo thành hoàn toàn phụ trách. Mỗi tổ bọn họ đều đã căn cứ tư liệu khoa tình báo quốc an cung cấp tiến hành điều tra. Thậm chí còn theo dõi khoảng cách xa với một số nhân sĩ Thiên Giới.

Một bộ phận công việc khác thì liên quan tới sòng bạc Macao, cái này gio cho Phí Tường và Tây Môn Hướng Đông xử lý là được rồi. Mình cũng không cần quá hao tâm tổn sức.

Khiến Diệp Thu quan tâm nhất chính là tổ chức Độc xà, đây là một đối thủ khiến người ta đau đầu. Nhân viên tổ chức của bọn hắn ẩn núp quá lâu, lại có chế độ điều lệ nghiêm khắc thậm chí vô cùng tàn khốc. Cho dù bọn Phí Tưởng ở Yến Kinh bắt được Trần Kiến Châu và Sở Sở, cũng vẫn không có được tin tức hữu dụng gì.

Tuyệt thế cao thủ chiến đấu một phen với Tiểu Bạch hơn nữa còn có thể chạy thoát, gọi điện cho cô gái thần bí An Thiết kia. Mặc dù Tiểu Bạch luôn luôn truy xét tung tích hai người kia, nhưng mãi cho tới bây giờ vẫn không có thu hoạch gì.

Xuất phát từ giác quan thứ bảy của nam nhân, Diệp Thu cảm giác bọn họ tiến hành một âm mưu rất lớn. Hơn nữa, triển khai âm mưu này không phải ở Yến Kinh mà là ở Hồng Kong.

Không để cho tài xế đưa đến cửa biệt thự, hắn xuống xe ngay cổng ra vào, sau đó đi bộ về phía biệt thự. Gió lạnh ban đêm quét qua mặt, cái đầu vốn bị rượu làm ong ong kia lập tức biến thành vô cùng thanh tĩnh.

Diệp Thu bảo Ngân Ly thay đổi ngoại hình đội viên tiểu đội Violet, để khí chất quân đội của họ nổi bật ra. Ngân Ly đã hoàn thành nhiệm vụ này, chọn cho chin thành viên tiểu đội Violet ba loại vest màu sắc khác nhau. Ba người một tổ, phối hợp với áo sơ mi trắng, cà vạt đen, nguyên một đám nhìn giống như là nhân viên bảo tiêu chuyên nghiệp.

"Thầy, chúng ta đi vào rồi nói". Diệp Hồ chỉ chỉ trong phòng, nói. Bên ngoài con có nhân viên làm việc của biệt thự. Bọn họ nói những nội dung này ra thì ảnh hưởng không tốt.

"Gọi đội trưởng". Diệp Thu nói. Người này luôn mang tình cảm cá nhân vào trong công việc, khiến Diệp Thu dở khóc dở cười. Dặn nhiền lần, vẫn không có ý thay đổi.

""Hắc hắc". Diệp Hồ cười cười, nhưng không lên tiếng. Thầy chính là thầy, một ngày làm thầy, cả đời là cha, không phải có thể sửa đổi dễ dàng như vậy.

Diệp Hồ có chút tương tự với Thiết Ngưu, chính là nhận thức đến chết không đổi. Thứ bọn họ kiên quyết, cho dù anh có uốn nắn thế nào, cũng không thay đổi được.

Thiết Ngưu luôn xem Diệp Thu là "Anh Nê Thu" trong lòng gã, Diệp Thu rất hận tên hiệu này, nói đến trẹo cả mồm, gã vẫn không thể sửa. Cuối cùng vẫn là Diệp Thu tự buông tha, mặc kể tự nhiên.

Ở trong phòng họp nhỏ biệt thự đặc biệt cung cấp, một nhóm người ngồi vây quanh hai bên bàn. Diệp Hồ nhìn thoáng qua Ngân Ly, nói: "Chuyện này là tổ trưởng Ngân Ly phát hiện trước, nên để nàng báo cáo cho đội trưởng".

Ngân Ly thay bộ công sừ màu trắng ngà, áo tronh nhung tơ cổ tròn màu bạc, vải dẹt bóng loáng, bộ ngực no tròn, khuôn mặt ung dung quyến rũ, trên sống mũi còn đeo một cái kính gọng tím, là bộ dạng OL (Office lady) văn phòng.

Ngân Ly lấy kính xuống đặt trên bàn, nhìn Diệp Thu nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là tiến hành theo dõi với dị năng cá biệt, tuy là ba tổ đều theo kế hoạch dự định tiếp cận mục tiêu, nhưng hôm nay cũng không thu được thành quả gì. Không ngờ là, vừa rồi lúc tôi đứng ở lầu ba, nhìn thấy có một bóng đen lẻn vào, giống như là tới dò đường. Tôi lao ra đuổi theo gã, đáng tiếc tốc độ đối phương thật sự quá nhanh, khoảng cách lại hơi xa, đợi tới khi từ trên lầu nhảy xuống, gã đã phóng mất dạng".

"Cô nói là có nhân sĩ Thiên giới chủ động đến tìm tới chúng ta? " Diệp Thu sắc mặt ngưng trọng hỏi. Mặc dù đã đoán có loại khả năng này, nhưng không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.

"Ừm, rất có thể. Tôi tự xưng là tốc độ cũng không tệ, nhưng chỉ trong tích tắc nhảy từ lầu ba xuống thì đối phương đã bỏ chạy vô ảnh vô tung".

Ngân Ly chỉ vào chó săn, nói: "Chó săn chuyên theo dõi này cũng từng đi tìm, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết có người nào đã tới, nhưng rõ ràng tôi thấy có bóng đen hoạt động ở hậu viện".

"Có thấy diện mạo bóng đen không? Có đặc điểm gì đặc biệt? " Diệp Thu hỏi.

"Không có. Hậu viện quá tối. Tôi chỉ thấy thoáng qua vội nhảy xuống, nhưng sau khi nhảy xuống, lại tìm không được bóng dáng đối phương". Ngân Ly tiếc nuối nói.

Diệp Thu biết, cao thủ so chiêu, chỉ trong nháy mắt. Ngân Ly ngay khi phát hiện bóng đen trong nháy mắt liền nhảy xuống, đây là vì tốc độ phản ứng của nàng quá nhanh. Nhưng đối phương chạy trốn còn nhanh hơn, lại lợi dụng trong nháy mắt ngắn ngủi nàng nhảy xuống liền biến mất.

"Chúng ta tới hiện trường xem một chút". Diệp Thu nói. Nếu không phải vì xà nữ đã chết trên tay hắn thì hắn cũng nghi ngờ người tới đây dò xét tin tức là nàng. Tốc độ cô gái này thật sự là quá kinh khủng, hơn nữa hình thể lại quỷ dị, nếu như là nàng, Ngân Ly đuổi không kịp cũng có thể lý giải.

Đoàn người đi ra biệt thự, đi tới hậu viện biệt thự, nơi này là một hòn non bộ và hai hàng thực vật nhiện đới thấp bé. Bên trái còn có một bể bơi ngoài trời, cả hậu viện liếc qua thấy ngay. Quả thật không thích hợp ẩn thân lắm.

"Ngay chỗ này". Ngân Ly chỉ vào góc tường nói.

Diệp Thu đi qua, nhận đèn pin trong tay Diệp Hổ, sau đó chậm rãi tìm kiếm ở góc tường.

Quả nhiên không có dấu chân của ai cả, có điều Diệp Thu cẩn thận phát hiện, có dấu ngấn mới lá cây bị giẫm gãy.

Diệp Thu xoay người nói: "Xem ra, chúng ta đã bị người ta theo dõi. An toàn của mọi người cần cẩn thận. Thiên Quân, anh bố trí một cái thời khóa biểu trực ban đi. Hai người một tổ, thường trực hai mươi bốn tiếng ở biệt thự này: .

"Được". Lạc Thiên Quân gật đầu đáp ứng.

Người cũng đã chạy, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Diệp Thu dặn dò thêm một phen, bảo mọi người cần phải chú ý an toàn, không nên đi ra ngoài một mình, tránh cho người khác có cơ hội, làm tốt biện pháp an toàn. Lúc này mới tạm biệt mọi người.

Cửa biệt thự không có taxi đi qua, mà con đường này tài xế taxi cũng không có cách đi vào.

Diệp Thu liền dọc theo quốc lộ dọc bờ biển đi về phía trước, chỉ có đi tới giao lộ phía trước, mới có thể ngồi xe trở về số 3 vịnh nước sâu.

Đang suy nghĩ trong lòng là mình nên tới nhà trọ Điếu Ngư chung đường không, đột nhiên một bóng đen từ trong bìa rừng ven đường phóng ra ngoài, lao thẳng về phía Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thân thể Diệp Thu hơi nghiêng, liền tránh được công kích sắc bén của bóng đen. Đợi tới khi hắn tự tay bắt cổ tay bóng đen, nhưng lại thất bại. chỉ bằng một đạo tàn ảnh, bóng đen đã phóng dọc theo hướng bãi biển, giống như u linh trong đêm tối vậy.

Trong lòng Diệp Thu giật mình, thậm chí đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi.

Nàng rõ ràng bị mình giết rồi, sao lại lần nữa xuất hiện?

Hoặc là nói, xà nữ không chỉ có một sao?

Đúng vậy, mặc dù ánh trăng tối nay cũng không sáng lắm, nhưng Diệp Thu vẫn thấy rõ người xong ra tập kích chính là xà nữ đã bị hắn giết chết.

Cho dù như thế, Diệp Thu cũng phải đuổi theo tra rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Vừa dùng trang bị gián điệp đặc biệt để liên hệ với bọn Diệp Hổ, để bọn họ nhanh tới đây trợ giúp, vừa chạy theo hướng xà nữ chạy trốn. Sự đánh lén của xà nữ căn bản là không có lực công kích, nàng giống như chỉ cố ý nhảy ra dẫn mình tới một chỗ nào đó.

Diệp Thu nghĩ thầm, gọi tất cả người của mình ra, cho dù gặp Xà Vương, cũng có thể liều mạng với bọn họ một phen.

Bóng người nhỏ vậy phía trước chạy rất nhanh, cho dù là địa hình gì, đều không thể ảnh hưởng tới tốc độ của hắn. Da rắn màu sặc sỡ trong đêm tối chỉ là một bóng đen, nhưng lại khiến da đầu người khác tê dại, cả người nổi da gà.

Bóng đen dọc theo bãi cát chạy như điên, Diệp Thu cũng bám theo một đoạn. mãi cho tới khi chạy tới cạnh một ngọn núi nhỏ vô danh, mới ngừng lại.

Bóng đen xoay người, đôi mắt tam giác giống như rắn hổ mang âm trầm tàn nhẫn mà nhìn Diệp Thu, Trên người vẽ đầy hình rắn, thậm chí ngay cả trên mặt cũng đều là hình xăm. Trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu tràn đầy cừu hận, giống như có thủ không đội trời chung.

"Cô là xà nữ? " Diệp Thu trầm giọng hỏi, vừa đánh giá quái vật trước mắt, vừa dùng mắt để ý bốn phía.

Nàng dẫn mình đi tới chỗ này, nhất định là có mai phục. Trong lòng Diệp Thu tính toán thời gian bọn Lac Thiên Quân chạy tới, nghĩ thầm, mình dù không đông, cũng có thể chống đỡ được tới khi bọn họ chạy tới.

Hơn nữa bên mình tổng cộng có mười ba tên hãn tướng. Địch quân chỉ có hai người, lần này, cho dù thế nào cũng phải lợi dụng ưu thế nhân số lưu xà vương lại. Ít nhất, không thể để xà nữ này chạy thoát nữa.

Diệp Thu cũng không có cách gì xác định xà nữ này có phải là xà nữ bị hắn giết chết lúc trước không, bởi hắn nhỡ rõ, người đàn bà kia bị hắn bẻ gẫy cổ, còn phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc. Dựa theo lẽ thường, hẳn là phải chết không nghi ngờ. Làm sao có thể còn sống?

Đương nhiên, cho dù là xà nữ kia thì sao? Cùng lắm thì lại giết lần nữa thôi.

Diệp Thu đang tính toán trong lòng tí nữa mình làm sao lấy nhiều khi ít, vây xà vương và xà nữ lại hết, sau đó một bầy xong lên giết chết bọn họ mới tốt, thì chuyện xãy ra trước mắt làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy từ trong lưng núi âm u một đám người đi ra, đi đầu là xà vương, phía sau là Hắc Dạ Xoa Aladin từng gặp qua một lần ở New York, luôn đánh chủ ý Long Nữ. Sau lưng còn có một đám nam nhân dùng khăn trắng trùm đầu đi theo, Diệp Thu thấy không rõ khuôn mặt của bọn hắn, có điều có thể đoán được, hẳn là mười hai thần tướng tộc Dạ Xoa mà Christina từng đề cập một lần.

Một, hai, ba, bốn…

Diệp Thu đếm, sau đó che mặt khóc.

"Diệp Thu, chúng ta lại gặp nhau". Xà vương Demiler sắc mặt bình thản nói. Người mặc trường bào màu trắng, đầu đội một cái mũ vải cao cao, trên mũi là một khoanh bạc lớn rất model, Demiler rất không chú ý vệ sinh mà vẫn mặc y phục lần trước gặp.

Diệp Thu đếm đầu ngón tay, một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…rất nhiều ngày. Khó trách người ta nói người Ấn Độ không nói chuyện vệ sinh, bạn xem nhân vật cấp cao của quốc gia bọn họ như vậy cũng không thay áo quần một lần. Nhưng dân chúng bình thường kia còn thay sao? Sợ là cả đời cũng không tắm rửa ấy chứ?

"Nàng là xà nữ? " Diệp Thu chỉ vào quái vật trước mặt kia hỏi. Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn. Rõ ràng cô gái này đã bị mình giết chết, vì sao lại sống lại chạy loạn trước mặt vậy chứ?

"Đúng vậy. Nhận không ra à? " Xà vương cười tối tắm.

"Nàng sao chưa chết? " Diệp Thu trầm giọng hỏi, trong bụng hối hận vô cùng.

Sớm biết như vậy, sẽ chặt nàng thành từng khúc mang về cho lão Tây Môn Chấn ngâm rượu uống.

Hắn cũng không tin, chắt đứt quái vật kia, gã còn có thể có cách khâu vá nàng lại được.

"Nàng sao phải chết? Người Trung Quốc các người không phải có câu ngạn ngữ " Đánh rắn phải đánh giập đầu" sao? Chẳng lẽ mày không rõ đạo lý này? " Demiler tự hào nói.

Đúng vậy, xà nữ đúng là không chết. Nếu không thể tìm ra phần chết của nàng, hơn nữa lại để nàng giữ lại đầy đủ thân thể, mình vẫn có cách cứu sống nàng. Đây là bí kỹ của bộ tộc Xà Vương, là bí mật không thể truyền.

"Thì sao? Cùng lắm thì giết lại lần nữa thôi". Diệp Thu nhìn thoáng qua xà nữ, rất khinh thường nói: "Bại tướng dưới tay, tôi không đánh với cô".

Lại duỗi ngón tay ra chỉ vào Xà Vương nói: "Đã từng có vị tiền bối nói vơi tao, gặp phải Xà Vương đắng thắng phải chạy, đánh không thắng càng phải chạy. Lần trước chưa giao thủ, tao vẫn còn tiếc nuối trong lòng. Lần này, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp đi. Tao muốn khiêu chiến với mày. Mày dám tiếp nhận không? "

Đứa trẻ đáng thương Diệp Thu cũng bị ép buộc mà không còn cách nào, hắn chủ động một mình đấu với Xà Vương, bản thân dù sao cũng bị một đám người nhà người ta vây, vậy nên chon người mạnh đúng không?

Xà Vương nhíu mày, vòng bạc trên mũi cũng lắc theo. Đang muốn chấp nhận khiêu chiến của Diệp Thu, không ngờ Dạ Xoa Vương sau lưng lại lên tiếng.

Latinxi ăn mặc hoa lệ, tướng mạo đẹp trai dễ nhìn nhìn thoáng qua Diệp Thu, nói: "Demiler, chúng ta không có thời gian trì hoãn với hắn, cô gái kia sẽ rất nhanh chạy tới. Mọi người cùng xông lên, bắt hắn mang đi cho tôi. Phục hưng bộ tộc Dạ Xoa, toàn bộ đều trên người kẻ này".

Xà Vương gật đầu đáp ứng, mưới hai thần tướng sau lưng gã cũng tiến về phía Diệp Thu không chút tiếng động.

"Thầy, Thầy". Thanh âm Diệp Hồ truyền tới.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân huyên náo, bọn Lạc Thiên Quân rốt cuộc cũng căn cứ tín hiệu Diệp Thu lưu lại đuổi theo kịp.