Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trầm Mặc Nùng vô cùng tốt, nếu không có chuyện đặc biệt phải xử lý, thì bình thường mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng thức dậy. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại không được như thế, tối nào về cũng chơi trò chơi một lát, Đường Quả vì bộ ngực lớn, nên mỗi sáng sớm đều thức dậy kiên trì tập yoga nửa giờ, nhưng bộ ngực thì không hề lớn ra, còn vóc người càng ngày càng gầy. Lâm Bảo Nhi thì lại chẳng lo lắng băn khoăn về mặt này, mỗi ngày giống như một con heo nhỏ nằm lỳ ở trên giường, nếu không phải Trầm Mặc Nùng tự mình đi gọi, nàng căn bản là không muốn rời giường.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng không dám nằm lỳ. Trầm Mặc Nùng đã sớm giải quyết bữa sáng xong, Diệp Thu sau khi đút hai lát bánh mì, uống ly sữa, liền đi theo hai người Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi tới đại học Thủy Mộc. Sau khi bắt xe vẫn phải đi một đoạn đường, Diệp Thu thì không sao cả, nhưng Lâm Bảo Nhi đã cảm thấy ăn không tiêu. Vì vậy liền đề nghị mua chiếc xe giá tiền thấp một chút để thay đi bộ, Diệp Thu có thể làm tài xế. Trong đại học cũng không phải là không có sinh viên lái xe mình tới, các nàng chỉ cần không lái xe thể thao tới, thì có lẽ sẽ không quá bắt mắt.
Bởi vì phong cách mà Diệp Thu biểu hiện tối qua, trên đường đi cũng hiếm khi không nghe hai nàng đả kích hắn, ngược lại cứ nói đến chuyện tối qua, hai nàng lại đầy vẻ hưng phấn. Có điều lúc taxi sắp tới cổng đại học Thủy Mộc, Diệp Thu lại lần nữa bị lễ phép đuổi xuống xe.
Dùng lời của Đường Quả thì chính là: "Không thể để hắn đuổi hết diễm ngộ của chúng ta. Người này như hung thần ác sát, thế thì còn anh chàng đẹp trai nào dám chạy tới theo đuổi chúng ta nữa chứ?"
Trong thế giới thẩm mỹ của Đường Quả, Diệp Thu chính là thuộc về loại "Hung thần ác sát", tối qua gã Phí Tường trông rất "Phí tường" (siêu đẹp trai) kia bị nàng mắng là tinh tinh. Diệp Thu cũng thật có chút tò mò, rốt cuộc là dạng đẹp trai tài năng nào mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng đây?
Diệp Thu cảm thấy cũng chẳng sao cả, nếu không có yêu cầu, bản thân của hắn cũng chẳng muốn đi quá gần Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở trong trường. Các nàng rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu mình cũng lọt vào tầm mắt của kẻ có dụng ý, thì với hành động sau này của mình là phi thường bất lợi.
Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm thương. Nếu có người cố tình muốn thăm dò anh, thì dù anh có cẩn thận đến thế nào, cũng có thể bị người khác lần ra dấu vết. Huống chi Diệp Thu biết rõ, mình gánh quá nhiều thứ nên tạm thời không thể nào đứng ngoài sáng được.
Trước khi đi lão đầu tử còn dặn mình phải nên ít gây chú ý, xem ra nhiều khi mọi chuyện cũng chẳng như ý. Tối qua nếu mình không ra tay, chỉ sợ cũng bị người ta chỉnh một trận. Người phải có mặt, cây phải có vỏ, có đôi khi tôn nghiêm cũng rất trọng yếu.
Diệp Thu không biết hôm nay có chương trình học gì, hơn nữa sách giáo khoa đã để ở phòng ngủ, cho nên hắn trước đó phải đi phòng ngủ một chuyến.
So với một số khu nhà nhỏ, thì diện tích xanh hóa của vườn trường hẳn là cao nhất. Đi trên con đường nhỏ có bóng cây nổi tiếng trăm năm này, hít thở không khí trong lành buổi sớm, nhìn sinh viên tốp năm tốp ba cầm sách Anh văn ngồi ở ghế đá hai bên đường nghiền ngẫm, bước chân của Diệp Thu cũng thanh xuân phơi phới.
Sống cùng một lão già nhiều năm như vậy, sự thành thục trong lòng và năng lực khác với người cùng trang lứa rất lớn, vốn cho là mình đã già rồi. Nhưng ở nơi này nắng sớm long lanh tươi đẹp, hắn phát hiện ra mình vẫn còn trẻ.
Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, Dương Nhạc đang ngồi ở cửa buộc giày, Lý Đại Tráng và Ngô Chính Tĩnh cũng không có ở trong phòng. Thấy Diệp Thu đi vào, Dương Nhạc vừa cười vừa nói: "Khỏe không Diệp Thu, ngày khai giảng đầu tiên đã đêm không về ngủ. Tối qua chạy đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt đó?"
"Ở nhà" Diệp Thu đi tới xem thời khóa biểu dán trên tường, buổi sáng chỉ có hai tiết, "Nghiên cứu văn tự cổ và thưởng tích", xem ra đây cũng là chương trình học cơ bản mà khảo cổ bắt buộc. Nếu không, có bảo bối cũng chẳng biết triều đại nào, vậy sẽ bị người trong nghề chê cười.
"Tối qua thầy Trần đến kiểm tra phòng, tôi nói cậu ở nhà người quen. Ý của thầy Trần là cậu trong thời gian này nên tới trường học để ở, yêu cầu của trường với sinh viên mới tương đối nghiêm khắc, đến lúc đó kiểm tra phòng ngủ có thể so với chuyên cần. Hơn nữa, lúc sinh viên trong ban có chuyện gì, cậu cũng có thể xử lý khẩn cấp".
Diệp Thu là vệ sĩ của Đường Quả, không thể ở trong trường được. Xem ra vấn đều này phải tìm Trần Hải Lượng thương lượng một chút, có điều thật ra cũng có thể để giường, chăn trong phòng ký túc xá, một mặt có thể ứng phó với sự kiểm tra của trường, mặt khác nói không chừng mình lúc nào đó ở tạm trong này một đêm.
"Cái chức lớp trưởng này không làm cũng được. Thế này chẳng phải là cậu và Đại Tráng không trâu bắt chó đi cày à?" Diệp Thu cười khổ nói
"Hắc hắc, cũng là do chúng tôi tín nghiệm cậu thôi. Nếu là người khác làm lớp trưởng, tôi sẽ có ý kiến ấy chứ". Dương Nhạc cười ha hả nói, rồi vào phòng rửa mặt.
Lý Đại Tráng vừa mới mang một túi thức ăn lớn về, thấy Diệp Thu ở trong phòng, cười nói: "May là tôi thông minh, mua một lồng bánh bao. Nghe nói bánh bao ở căn tin số ba nước lèo rất ngon, nên tới nếm thử một chút".
Lúc ba người tìm được phòng học, thì người đã tới gần đủ. Lam Khả Tâm ngồi ở chỗ gần cửa sổ phòng học ngoắc Diệp Thu, nàng đã chiếm vị trí tốt giúp Diệp Thu. Diệp Thu cũng thản nhiên đi qua, Dương Nhạc và Lý Đại Tràng cũng đi qua theo. Dù sao, người đẹp bảo vật quốc gia ở trong lớp này, mặc dù đã biết không phải là món của mình, nhưng nhìn một chút cũng bổ mắt không phải sao?
"Tới sớm nhỉ". Diệp Thu cười ngồi chỗ bên cạnh Lam Khả Tâm, nhận ra, bàn và ghế đều sớm được nàng lau qua, con gái thật cẩn thận.
"Ừ. Tôi sợ sẽ đến trễ". Lam Khả Tâm đỏ mặt nói. Bởi vì quan niệm vào trước là chủ, nàng ở trong lớp cũng chỉ biết một mình Diệp Thu, cho nên đương nhiên là gần hắn một chút, nàng không biết động tác mình như vậy có thể bị người ta hiểu nhầm không.
"Không sao. Đại học không quản nghiêm như trung học đâu". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Nhưng trong lòng lại có chút đồng tình với Lam Khả Tâm, hệ khảo cổ chỉ có một mình nàng là nữ sinh, nàng chẳng khác gì bị cô lập.
Trần Hải Lượng đẩy cửa đi vào, sau khi kiểm tra tình huống đi học một chút, thì gật đầu với Diệp Thu, rồi đi ra ngoài. Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, thì một người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo kính dày như đít chai đi vào. Người cồng kềnh, trèo lên bục giảng cũng cố hết sức.
Trong lòng Diệp Thu than thầm, chẳng lẽ vị đại gia này chính là thầy giáo dạy "Nghiên cứu văn tự cổ và thưởng tích" cho bọn họ? Đây thật đúng là đủ cổ rồi đó.
Lão chỉ giới thiệu đơn giản mình họ Tôn, sau đó bắt đầu giảng bài. Khi lão mở sách giáo khoa ra, thần thái một khắc này liền giống như trẻ lại hai mươi tuổi. Sắc mặt ửng hồng, con mắt sau cặp kính vừa nãy còn đục ngầu liền sáng lên, dẫn chứng phong phú, tài văn phơi phới... chỉ là tất cả mọi người đều chẳng hiểu gì cả. Lời của lão nói trích dẫn quá nhiều cổ văn, nhưng thanh niên bây giờ, lại có mấy người có trình độ cao ở phương diện cổ văn chứ?
Lam Khả Tâm chuyên tâm ghi vào vở, thỉnh thoảng có thể thấy nàng nhíu mày, có chút ngoài lý giải của nàng. Diệp Thu quay đầu nhìn lại, Lý Đại Tráng đã gục mặt trên bàn ngủ, trên mặt bàn đọng một bãi nước miếng, còn Dương Nhạc lại cười cười với Diệp Thu, chữ trong vở ghi mở ở trên bàn tinh tế mà rất đẹp. Trong lòng Diệp lại lần nữa sinh ra tò mò với người bạn cùng phòng này.
Sau khi mơ mơ màng màng nghe hai tiết xong, mấy người Diệp Thu, Lam Khả Tâm, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng liền ôm sách vở cùng xuống lầu.
"Lão này so với ông tôi còn lớn tuổi hơn, nói ra thì toàn là cổ văn, tôi mơ mơ màng màng nghe rồi ngủ mất luôn". Dương Nhạc và Diệp Thu nói về sự tích vẻ vang của Lý Đại Tráng ngủ liền hai tiết, Lý Đại Tráng liền ngượng ngùng mà giải thích.
"Đúng là có chút khó hiểu thật. Tôi nghe cũng lơ mơ". Lam Khả Tâm có chút lo lắng nói. Một tiết nghe không hiểu không sao cả, nhưng nếu một năm vẫn chứ như vậy, thì toi luôn môn này.
"Còn cậu?" Diệp Thu cố ý nhìn Dương Nhạc hỏi.
"Ha ha, cũng có chút trầy trật, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu một ít". Dương Nhạc bậc cười ha ha nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bốn người vừa mới đi ra dãy học, đã thấy không ít người kéo bè kéo lũ chạy sang phía Đông. Vẻ mặt hưng phấn, biểu tình giống hệt mấy bác gái khi gặp được cửa hàng đại giảm giá.
"Gì thế?" Lý Đại Tráng nghi hoặc hỏi.
Diệp Thu lắc đầu, mấy người cũng mờ mịt như nhau.
Dương Nhạc chặn một nữ sinh lại, lịch sự hỏi: "Bạn, xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?"
Nữ sinh đột nhiên bị người khác chặn có chút tức giận, nhưng sau khi thấy là một anh chàng đẹp trai, lúc này sắc mặt liền chuyển sang tươi tỉnh, nói: "Các bạn không biết à? Đông Nhi đến chỗ bể bơi trường chúng ta chụp quảng cáo đấy".
"Đông Nhi là ai?" Dương Nhạc hỏi tiếp. Nhưng sau khi hỏi xong liền hối hận, vẻ mặt nữ sinh kia khiến hắn cảm giác mình là một đứa ngốc.
"Trời ạ, bạn không phải là ngay cả Đông Nhi mà cũng không biết chứ? Là Nhiễm Đông Dạ của học viện điện ảnh đó. Nhanh lên đi, chờ thêm tí nữa là sẽ có nhiều người không thể chen nổi đâu". Nữ sinh nói còn chưa dứt lời, người đã chạy mất bóng dáng. Không ngờ nàng liễu yếu đào tơ như vậy mà lại có thể nhanh nhẹn thế.