Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 551: Mật đàm: Lực lượng tà ác!




Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi rời đi dưới sự vây quanh của một nhóm quân nhân sắc mặt nghiêm trang, chỉ để lại một đội viên giúp Diệp Thu lái xe đi, những người xem xung quanh thấy nhân vật chính đã rời khỏi, tự nhiên cũng không muốn đi theo cảnh sát để lấy lời khai gì đó. Anh nói đi là đi, vậy còn công việc của chúng tôi phải làm thế nào?

Thế là mọi người đều giống như là chim muông nghe thấy tiếng súng nổ, chạy mất tăm mất tích cả, chỗ vừa nãy còn náo nhiệt bỗng chốc biến thành một vùng im lặng.

Tên mập sắc mặt tối sầm, hắn đứng đó, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cũng không còn kịp giữ lại những người chứng kiến này.

"Chặn hắn lại ya, nhanh chặn chúng lại, CMN ông đần rồi à?". Cẩu thiếu gia thấy bọn Diệp Thu nghênh ngang rời đi, vô cùng tức giận, hét lên, trước đây hắn đều là đánh người xong rồi sau đó rời đi như người không có liên quan, không ngờ hôm nay hắn lại biến thành người bị hại, tự mình thể nghiệm hắn mới biết cảm giác này đúng là không dễ chịu gì, dường như trên mặt hắn lại bị người ta tát cho một cái cực mạnh, đau rát từng hồi.

"Họ là quân nhân, đang chấp hành nhiệm vụ". Tên mập mặt mày méo xệch, hắn dám ngăn người ta lại sao?.

Lời của người ta đã nói rất rõ ràng, kẻ nào dám ngăn cản, sẽ xử bắn theo tội phản tổ quốc, CMN chứ, chết rồi thì còn cần quyền lực làm quái gì?.

"Vậy thì làm sao? Chúng đánh người, quân nhân thì có thể tùy tiện đánh người sao?". Cẩu thiếu gia vừa tức giận vừa thét lên.

"Đương nhiên là không thể, chuyện này tôi sẽ báo cáo lên cục trưởng Uông, cục trưởng Uông sẽ nói chuyện với lãnh đạo của họ". Tên mập cười nói: "Tôi thấy thương thế của các anh rất nghiêm trọng, tôi cho xe đưa các anh đến bệnh viện kiểm tra một chút, chúng ta cứ trị thương xong đã, rồi tiếp tục giải quyết chuyện này, anh thấy được không?".

"Không cần". Cẩu thiếu gia lạnh lùng hừm một tiếng, hắn lôi điện thoại trong túi ra, lại gọi cho số điện thoại vừa nãy, nói: "Chú Uông, họ thả tên hung thủ đánh người đi rồi".

"Cái gì? Thả rồi? Bảo tên cục trưởng Lưu đó nghe điện thoại". Uông Quốc Minh trau mày, trầm giọng nói.

Chỉ một tên cục trưởng phân cục tép riu mà dám làm trái lại ý của mình, trong đó chắc chắn có nguyên nhân gì đó.

Cẩu thiếu gia vâng dạ một tiếng, lại một lẫn nữa đưa điện thoại cho Lưu Mãnh.

"Chào cục trưởng Uông". Lưu Mãnh nói một cách cung kính, trong đầu hắn đang chuyển động liên hồi, nghĩ cách làm thế nào để tránh không gặp phải phiền phức.

"Chuyện là thế nào vậy? Tại sao lại thả người đi? Có còn vương pháp không đây? Chẳng nhẽ đây là thái độ làm việc của các anh?". Uông Quốc Minh đột nhiên nổi giận lôi đình, gầm lên với Lưu Mãnh.

"Cục trưởng Uông, ông nghe tôi giải thích, tôi cũng là không làm gì được, những người đó đều là quân nhân, họ nói đang chấp hành nhiệm vụ quân sự khẩn cấp, nếu như ai dám cản trở, thì sẽ bị xử tội chết, tôi cũng là không có cách gì cả ya". Lưu Mãnh nói một cách khó xử.

"Quân nhân?". Uông Quốc Minh sau khi im lặng một hồi, nói: "Cục trưởng Lưu, thái độ làm việc của anh có vấn đề đấy, đưa điện thoại cho Cẩu Huân đi".

Lưu Mãnh mặt mũi xám xịt, xem ra những ngày tháng hắn làm cục trưởng phân cục này cũng sắp kết thúc rồi.

"Alo, Cẩu Huân à, alo….". Tiếng của Uông Quốc Minh vang lên trong điện thoại.

Lưu Mãnh lúc này mới hoàn hồn trở lại, vội vàng đưa điện thoại cho Cẩu Huân, vừa cười vừa nói: "Cẩu thiếu gia, cục trưởng Uông muốn gặp anh".

Hắn biết, hiện giờ sợi dây cứu mạng của hắn chính là người thanh niên trước mặt này, nếu như có thể lấy lòng được hắn, có lẽ mình sẽ được cứu. Để hắn làm gì cũng được, nhưng mất chức là không thể được.

Cẩu Huân hừm một tiếng lạnh lùng, nhận lấy điện thoại, sau đó nói với điện thoại mấy câu gì đó.

Đợi đến khi Cẩu Huân cúp máy, Lưu Mãnh vội vàng cười haha, nói: "Cẩu thiếu gia, chuyện hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi cũng là rất muốn giúp anh đòi lại sự công bằng, nhưng anh cũng thấy đấy, những người đó đều là quân nhân, tôi chỉ là một cục trưởng phân cục bé nhỏ, có một số việc không phải là có thể xử lí được trong phạm vi chức trách".

"Cẩu thiếu gia, người quân tử biết độ lượng, mong anh thông cảm cho chỗ khó của những người làm thuộc hạ như chúng tôi, đi, chúng ta cứ đến bệnh viện xem xét vết thương trước, đợi sau khi quay lại, tôi sẽ bày tiệc rượu để tạ tội với Cẩu thiếu gia, anh cảm thấy như vậy có được không?".

Cẩu Huân cũng biết có khả năng là hắn đã đá phải hòn sắt, cái khí thế mà vừa nãy mấy người quân nhân đó thể hiện ra, đừng nói là Lưu Mãnh, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nếu không lúc họ rời đi thì hắn đã lao lên để ngăn cản rồi.

Tên Lưu Mãnh này quả thực rất biết cách làm việc, ít nhất cái bộ dạng cúi người khom lưng của hắn làm cho Cẩu Huân cũng thấy dễ chịu hơn.

Lau vết máu đang không ngừng rỉ ra trên trán, Cẩu Huân nói: "Vất vả cho cục trưởng Lưu rồi, phiền ông phái hai người đưa chúng tôi đến bệnh viện".

"Được, được, không cần phải người khác, tôi đích thân lái xe đưa Cẩu thiếu gia đi". Lưu Mãnh vừa quát tháo người khác nhanh chóng chuẩn bị xe, vừa đỡ Cẩu Huân bước ra khỏi chỗ kiểm tra hải quan.

"Không có vấn đề gì chứ?". Diệp Thu nhìn Lí Can, hỏi.

"Không sao, ở đây là Thâm Quyến, nếu như là ở chỗ chúng tôi đóng quân, mấy tên tiểu tử này chắc chắn đã bị chúng tôi đánh cho tàn phế rồi, tôi ghét nhất là mấy thằng đần độn trong đầu lúc nào cũng ….đó".

Sau khi nói xong, Lí Can mới nhớ ra là trong xe còn có phụ nữ, em gái lão đại của họ vẫn đang ngồi trong xe, thế là hắn ngượng ngịu nói: "Xin lỗi, chúng tôi ở trong đơn vị nói bậy nhiều thành quen, một chốc một lát không sửa được".

Lâm Bảo Nhi dựa sát mặt vào cánh tay của Diệp Thu, cười hihi, nói: "Không sao, hôm nay tôi cũng nói bậy, cảm thấy thật sảng khoái".

Nghĩ một lát, Lâm Bảo Nhi lại hỏi: "Đúng rồi, hỏi anh một câu hỏi, anh trai tôi ở trong đơn vị có chửi người khác không?".

"Điều này…tôi không dám nói". Lí Can khó xử, nói.

"Tại sao lại không dám nói?". Lâm Bảo Nhi bất mãn, trừng mắt lên, nói.

"Tôi sợ lão đại chửi tôi".

"…-……-…. !!".

Bởi vì máy bay của Lâm Thương Lan hạ cánh lúc hơn 7 giờ tối, cho nên bọn Lí Can xắp xếp cho Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi nghỉ ngơi trong nhà khách của đơn vị, vị trí địa lí của đơn vị này có chút hẻo lánh, có khoảng cách rất xa với nội thành, nhưng môi trường thì cực kì tĩnh mịch trong lành, các thiết bị phần cứng cũng là rất không tồi.

Lí Can giúp kéo rèm cửa sổ ra, chỉ về phía hàng dừa và mặt biển vô cùng vô tận xa xăm, nói: "Chỗ này tuy cách khu nội thành tương đối xa, nhưng là ở sát biển, ra ngoài tắm biển hoặc chơi bóng chuyền bãi biển cũng là không tồi, các huynh đệ của Linh Cơ Động tộc chúng tôi khi đến đây làm việc, đều sống ở đây".

Nói xong hắn lại dặn dò một người phục vụ mặc quần bò mang đến hoa quả và đồ uống, nói với Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi: "Diệp Thu, Lâm tiểu thư, hai người cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi đến lúc lão đại đến, tôi sẽ qua gọi hai người".

Do biểu hiện thân mật của Diệp Thu với Lâm Bảo Nhi làm họ đều xem Diệp Thu như là con rể của Lâm Gia, em vợ của Lâm Thương Lam, tự nhiên cũng chính là người mình, cho nên lúc Lí Can nói chuyện với Diệp Thu, đã ít đi sự gò bó, nhiều hơn sự tùy ý và thân thiết.

"Được, cám ơn". Diệp Thu gật đầu, nói.

Lâm Bảo Nhi nhả miếng kẹo cao su trong mồm ra, vặt một quả nho màu tím nhét vào trong mồm, nói: "Diệp Thu, anh trai em sao vẫn chưa đến nhỉ?".

"Chắc cũng sắp đến rồi". Diệp Thu nói.

"Ồ, vậy chúng ta nghỉ ngơi trước một lúc đi". Lâm Bảo Nhi nói.

"Được, em ngủ một lát đi". Diệp Thu nói, lái xe từ Hongkong đến Thâm Quyến, sau đó lúc qua hải quan lại gây ra một đống chuyện phiền phức, lại dùng nửa tiếng đồng hồ để chạy đến nhà khách trong đơn vị bộ đội này, chắc Lâm Bảo Nhi cũng mệt rồi.

"Anh cũng phải ngủ". Lâm Bảo Nhi nhảy lên từ ghế, nắm lấy tay của Diệp Thu, nói: "Nếu không anh lại lợi dụng lúc em ngủ để hôn trộm em".

Diệp Thu trán toát mồ hôi, lời này nếu để Lâm Thương Lan nghe được, không liều chết với mình mới là lạ.

Hai người mặc nguyên quần áo nằm trên giường, không được một lát thì Lâm Bảo Nhi đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Diệp Thu không mệt, nhưng Lâm Bảo Nhi nắm chặt tay hắn, hắn không có cách gì ngồi dậy, thế là liền nằm trên giường để tĩnh dưỡng.

Được một lát, hắn liền nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân và giọng nói thầm của một người đàn ông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Diệp Thu vội vàng ngồi dậy, cầm tay Lâm Bảo Nhi đặt ra chỗ khác, sau khi đắp chăn cho cô ấy, hắn mới mở cửa phòng ra.

Lâm Thương Lan vẫn giống như trước đây, anh tuấn, ngạo khí, lạnh lùng, nghiêm túc. Thân người thẳng tắp, giống như một cây thương đang đứng trước cửa.

Diệp Thu không thể nào tưởng tượng ra nổi, khi người đàn ông này chửi bới tùm lum trước mặt các thuộc hạ của mình thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào.

Con người đều là có tính hai mặt hoặc tính nhiều mặt, một người đàn ông dù có nho nhã có nghiêm chỉnh hơn đi chăng nữa, buổi tối cũng sẽ lén lút xem sex thủ dâm.

Thấy Diệp Thu đột nhiên mở cửa phòng, Lâm Thương Lan liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy em gái mình đang nằm ngủ say trên giường giống như một em bé dễ thương, khóe miệng nó còn có nét cười tươi vui, nói: "Đi nào, chúng ta đến phòng họp để nói chuyện".

Diệp Thu biết, anh ta không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em gái mình, liền đóng cửa phòng lại, cùng với Lâm Thương Lan bước về phía phòng họp.

"Các anh ở đây canh chừng, ai cũng không được vào". Lâm Thương Lan nói với đám thủ hạ phía sau.

"Rõ". Những người đàn ông trẻ tuổi dũng cảm này cùng đồng thanh hô lớn, sau đó phân tán ra đứng hai bên cửa, không có lệnh của Lâm Thương Lan, họ sẽ dùng tính mạng của mình để canh giữ miếng đất nhỏ noi này.

Tiến vào phòng họp, Lâm Thương Lan đóng cửa lại, lúc này mới chỉ về một người đàn ông trung niên cùng đến với họ, nói: "Vị này là Liêu Trọng Đạt, trưởng khoa số 2 khoa tình báo của cục an ninh quốc gia ".

Liêu Trọng Đạt có khuôn mặt rất bình thường, thuộc vào loại nhân vật rất dễ bị người khác không chú ý đến, kể cả từng nhìn thấy cũng rất dễ bị quên, ông ta mặc một bộ đồ tây màu xám hơi rộng, đeo kính. Nếu như bước trên phố, chỉ có thể làm người ta nghĩ rằng ông là một viên chức công ty không được phát triển lắm.

"Trưởng khoa Liêu, chào ông". Diệp Thu bắt tay với trưởng khoa Liêu, nói.

"Đội trưởng Diệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu". Liêu Trọng Đạt vừa cười vừa nói.

Lâm Thương Lan thấy hai người từng biết nhau, liền trực tiếp vào chủ đề chính, nói: "Vốn dĩ chuyện này được tổ hành động của cục an ninh quốc gia phụ trách, nhưng sự việc lại có liên quan đến cậu, bên trên vẫn là bảo tôi đích thân chạy đến đây một chuyến, tình hình cụ thể để trưởng khoa Liêu nói với cậu đi".