Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 540: Bức cung bằng thuốc kích dục!




Mấy cô gái đều bị nói khéo quay về phòng đi ngủ, Diệp Thu trao đổi ý kiến với Tây Môn Hướng Đông về chuyện xảy ra đêm nay xong, vừa cười vừa nói: "Tư Không Đồ chắc chắn sẽ nóng ruột hơn chúng ta, hai ta cứ nghỉ ngơi sớm đi, chưa biết chừng sáng mai tỉnh dậy Tư Không Đồ đã tìm được hung thủ rồi ý chứ".

Tây Môn Hướng Đông nhìn Diệp Thu, cười nói: "Đúng vậy, cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, Diệp thiếu gia có phải là đã biết hung thủ là ai rồi không?".

Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Sao tôi có thể biết hung thủ là ai được? Nếu như tôi biết thì đã nói với Tư Không Đồ rồi, mục đích của chúng là rất rõ ràng, chính là chúng ta. Tôi ở Hongkong này không quen biết ai, cũng không có thù oán với ai, không thể nào trở thành mục tiêu hạ thủ của người khác".

Diệp Thu nhìn Tây Môn Hướng Đông, hỏi một cách quan tâm: "Thương trường như chiến trường, những người làm kinh doanh đều là rất âm hiểm, bề ngoài thì họ xưng huynh xưng đệ với anh, có cơ hội thì họ sẽ đâm anh một đao ở sau lưng, sau này khi ra ngoài anh nhất định phải chú ý an toàn".

Tây Môn Hướng Đông nghĩ thầm trong lòng, chẳng nhẽ hung thủ không phải là nhằm vào anh mà là nhằm vào tôi chắc.

Thằng cha này còn dám mặt dày nói là mình không đắc tội với ai. Là kẻ nào lúc vừa xuống máy bay đã đánh cho con trai của một đại lão hắc đạo thành mặt mũi bầm dập? Ai là kẻ trong bữa tiệc đêm nay sỉ nhục người của Quách Gia?

Cơ mặt của Tây Môn Hướng Đông hơi co giật một chút, cố gắng kiềm chế để không phản bác lại Diệp Thu, mỉm cười chúc ngủ ngon với Diệp Thu.

Diệp Thu mở cửa phòng, đang chuẩn bị bật đèn, cánh tay giơ ra liền lập tức ngừng lại.

Diệp Thu nghiêng tai nghe ngóng, sau đó bước nhẹ về phía chiếc giường, một lần nữa nghe ngóng, Diệp Thu kéo vụt chiếc chăn trải trên giường bay ra.

Ziii…

Một tiếng động làm người ta phải sởn tóc gáy vang lên, một vật dài dài màu trắng lao về phía Diệp Thu với tốc độ nhanh như sét đánh.

Kể cả là trong phòng không có ánh sáng, nhưng Diệp Thu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Đó là một con rắn lớn màu trắng to bằng cánh tay đàn ông. Nếu như là kẻ nhát gan gặp phải chuyện này, chỉ sợ đã lập tức sợ quá mà ngất đi rồi.

Còn người có gan, kể cả không bị dọa đến sợ quá mà ngất đi, nhưng bị loại rắn cực độc hiếm gặp này lao đến, chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều.

Tốc độ phóng đến của con rắn là cực nhanh, Diệp Thu cúi đầu xuống một cái, sau khi tránh được sự tấn công vào phần đầu của con rắn, liền móc ngược tay lại tóm chặt lấy cái đuôi của nó.

Sau đó con rắn màu trắng dài hơn một mét này liền trở thành một chiếc roi trong tay hắn, hắn cầm chắc cái đuôi thô chắc của con rắn không ngừng đập phần đầu của nó vào thành tường và mặt sàn, đập đến nỗi con rắn kêu zizizi thảm thiết không ngớt.

Soạt, soạt, soạt….

Đang đập rắn một cách hăng máu, thì đột nhiên có vô số những con rắn độc khác bò qua lan can, ào ào lao về phía hắn.

Sau khi bị Diệp Thu đập cho một trận, con bạch xà đó không ngờ còn có thể tự làm đứt đuôi rồi chạy thoát.

Diệp Thu không thèm để ý đến những con rắn nhỏ tràn ngập khắp phòng đó, hắn nhảy vọt lên một cái, giẫm lên trên bàn uống trà, sau đó tiếp tục vọt người lên không bay qua khoảng cách 2, 3 mét lên bệ cửa sổ.

Thấy trước mắt có một bóng người màu đen lóe lên. Diệp Thu liền lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa lên tiếng để cảnh báo.

Hắn cần phải đánh động đội bảo tiêu của Tây Môn gia, nếu không, Lâm Bảo Nhi hoặc Nhiễm Đông Dạ có ai trăn trở khó ngủ, lén lút chạy đến phòng mình để nghe chuyện, nhưng lại thấy rắn độc đầy phòng, vậy lại chẳng bị dọa cho sợ quá mà ngất đi?

Thân người ở phía trước là vô cùng nhỏ nhắn và khéo léo, nhìn thì thấy giống với thể hình của một người phụ nữ, nhưng cái độ linh hoạt của bóng người đó thì có thể nói là hiếm có trên đời.

Bất luận phía trước là cành cây vườn hoa hay là chướng ngại vật gì khác, cô ta đều có thể nhẹ nhàng luồn qua, không hề có cảm giác gì vướng víu cả. Không những thế tốc độ còn là cực nhanh, dáng chạy giống như một con rắn độc đang lao về trước với tốc độ cực cao, kể cả là Diệp Thu có dốc toàn bộ sức lực, cũng không thể nào lập tức đuổi kịp cô ta.

Trước mặt chính là cổng sau của Tây Môn gia, có hai bảo tiêu đang đứng gác ở đó, hai người bảo tiêu này đang nói chuyện với nhau, nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía này, liền lên tiếng.

"Ai?". Hai người rút súng ra, chỉ về phía bóng đen, hét lớn.

Soạt.

Bóng đen đó không hề ngừng lại, tiếp tục tăng tốc, hai người bảo tiêu chỉ cảm thấy có cái gì đó vụt qua trước mặt, bóng đen đó đã lao vút từ phía trước mặt ra phía sau họ, quay đầu lại thì không còn nhìn thấy ai nữa cả.

Diệp Thu cảm thấy kinh hãi trong lòng, hắn nhìn thấy rất rõ, lúc bóng đen này chạy đến trước cánh cửa sắt cổng sau, hoàn toàn không bật tường lao ra, mà là ngiêng người, chui qua khe hở trên cánh cửa sắt.

Khe hở trên cánh cửa sắt này đến một con mèo chui qua còn khó, con người sao có thể chui qua một cách dễ dàng như vậy được?

"Xà nữ, cô ta nhất định là xà nữ". Diệp Thu cười khổ trong lòng, chuyến đến Hongkong lần này không ngờ lại đầy kịch tính đến vay.

-------------------------------------------------------------------------------

Phí Tường từng có qua lại với người của tổ chức này, cô gái diễn viên mà lần trước mà hắn cấu kết chính là đã cắn răng độc mà tự tẫn, người thông minh tuyệt đối không bao giờ vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Cho nên, khi vừa nhìn thấy hai người họ bước vào, hắn liền lệnh ngay cho thuộc hạ gõ rụng sạch răng của họ.

Trần Kiến Châu cảm thấy vô cùng căm hận trong lòng, thằng cha này sao giống như là người của tổ chức khủng bố vậy?

Thấy mấy người đàn ông lao về phía mình và Sở Sở, hai người đưa mắt nhìn nhau, giống như là đang tiếp thêm dũng khí cho nhau, cắn mạnh vào chiếc răng độc mà tổ chức lắp trong miệng của họ.

Chỉ cần cắn vỡ cái răng đó, làm cho dịch độc bên trong tràn vào khoang miệng, thì họ lập tức sẽ trở thành hai xác chết không thể nói được gì nữa cả, kể cả là thần tiên tái thế cũng khó mà có thể cứu sống được hai người.

Họ biết kết cục của việc bán đứng tổ chức, họ cũng đã vô số lần chứng kiến tình trạng thê thảm của những kẻ phản đồ, có lẽ lúc đó họ sẽ chỉ có thể xem cái chết như một sự xa xỉ.

Thấy hai người tự tẫn, Nhân Phượng đứng ở phía sau họ liền lập tức hành động, thân người vọt lên, điểm vào huyệt vị phía sau gáy của hai người, thế là Trần Kiến Châu và Sở Sở chỉ có thể giữ nguyên trạng thái há mồm, bất luận họ cố gắng nỗ lực thế nào, hai hàm răng trên dưới đều không thể nào cắn vào được với nhau.

Phía sau gáy có đường kinh mạch có thể khống chế toàn bộ hệ thống thần kinh phần mặt, đối với một người được Diệp Không Nhàn đào tạo như Nhân Phượng thì chuyện này quả thực không hề khó khăn gì.

Trần Kiến Châu từng học võ thuật của châu Âu, một hiệp là có thể hạ gục đối thủ, nhưng khi bị Nhân Phượng điểm vào huyệt vị, hắn căn bản là không động đậy được gì. Mỗi lần dồn lực muốn cắn mạnh hai hàm răng vào với nhau thì liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, máu chảy ngược.

Vạn vật đều có đạo, đi ngược lại với điều đó chắc chắn sẽ gặp phải sự trừng phạt, đó chính là nguyên tắc 4 lạng thắng nghàn cân mà võ thuật Trung Quốc coi trọng.

Chỉ cần tìm được lộ số, kể cả đối phương có sức mạnh ngàn cân cũng không thể làm được gì.

Có sự ra tay bất ngờ của Nhân Phượng, đám người áo đen đó coi như là ngăn cản được ý đồ muốn tự tẫn của hai người họ, sau đó một người mang dây thừng đến, trói chặt hai người họ lại.

Hai người đàn ông chia nhau ra kiểm tra răng trong mồm của Sở Sở và Trần Kiến Châu, sau đó lôi ra được hai chiếc răng giống y hệt răng thật từ trong mồm của họ, chỉ là bề mặt của chiếc răng đó trông bóng hơn răng bình thường một chút, cảm giác khi sờ vào hơi có sự không giống thật, hoàn toàn không phải là quá khó để nhận biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trần Kiến Châu vừa giãy giụa vừa gào lên: "Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?".

"Câu nói này phải để tôi hỏi anh mới đúng". Một giọng đàn ông vang lên.

Trần Kiến Châu ngẩng đầu lên nhìn một người đàn ông có khí chất bất phàm, tay cầm một chiếc ly thủy tinh đang bước đến, lập tức sức lực bên trong người hắn bỗng biến mất sạch, nằm phịch xuống đất, nói một cách vô lực: "Chả trách, hóa ra là ông".

Đường Bố Y vừa cười vừa nói: "Tôi nghĩ, chắc chắn anh không cảm thấy xa lạ gì về tôi, làm người đi săn trong thời gian dài như vậy, bây giờ trở thành vật bị săn, cũng cảm thấy có chút không thoải mái phải không? Nói đi, là kẻ nào phái anh đến đây?".

"Nếu thân phận của tôi đã bại lộ, vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói cả". Trần Kiến Châu nhìn Đường Bố Y, nói: "Tôi sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào của ông, ông giết tôi đi".

"Giết anh? Có chuyện dễ dàng như vậy sao?". Trương Thắng vừa cười vừa nói: "Bọn ta mất công mất sức bắt anh về đây chẳng nhẽ chỉ là để giết rồi xong sao? Anh có thể không nói, có điều trong tay tôi có không ít trò dùng để giày vò nhau, anh có muốn thử không?".

"Vậy cứ lao vào đây". Trần Kiến Châu ngẩng cao đầu không một chút sợ sệt.

Những người từng được huấn luyện đặc biệt như họ, từ lâu đã không xem cái chết ra gì.

"Tôi cũng muốn xem xem anh có được mấy phần huyết khí". Trương Thắng đã bị chọc tức, nói với người mặc áo đen ở phía sau: "Đồ đạc đem đến chưa? Lần lượt từng thứ một hầu hạ vị lão gia này một cách cẩn thận".

Người áo đen gật đầu, chạy đi lấy đồ đến.

"Đợi chút". Nhân Long sau khi nháy mắt một cái với Nhân Phượng, chạy đến trước mặt Trương Thắng, vừa cười vừa nói: "Anh Trương, chúng ta đều là người có học thức, có thân phận, không nên chơi mấy cái trò máu me be bét này, tôi có một cách, rất dịu dàng nhẹ nhàng mà hiệu quả".

Trương Thắng không dám làm đại ca của Nhân Long, cười haha, nói: "Long ca nói đúng lắm, tôi đúng là quá thô tục, có biện pháp hay gì vậy, hôm nay tôi cũng muốn học tập anh xem thế nào".

Nhân Long gật gật đầu, bước đến trước mặt Nhân Phượng, nói: "Nhân Phượng yêu quý, trong tay em còn loại hàng đó không vậy?".

"Hàng gì?". Nhân Phượng không hiểu hắn đang nhắc đến thứ gì, ngơ ngác hỏi.

"Chính là loại thuốc kích dục mà lần trước em cho anh uống ý". Nhân Long làm ra vẻ xấu hổ, nói.

Nhân Phượng ghét nhất là cái bộ dạng làm ra vẻ này của Nhân Long, đá một cước vào hắn, nói: "Không biết trong đầu anh cả ngày chỉ biết nghĩ những thứ vớ vẩn đó thôi".

"Nhân Phượng yêu quý, anh ngày nào cũng rất nhớ em". Nhân Long nói.

Nhân Phượng rất dứt khoát lôi một bình thuốc màu trắng từ trong túi áo ra ném cho Nhân Long, sau đó dùng tay chỉ vào mặt của Nhân Long, nói: "Lượn đi".

Nhân Long đứng giữa phòng, nói: "Lôi hắn đến đây".

Bốn người áo đen chia ra hợp tác với nhau, kéo Trần Kiến Châu đến như kéo một con lợn chết.

Nhân Long lấy ra trong lọ một viên thuốc màu hồng, đưa cho một tên đầu bằng, nói: "Bắt hắn nuốt viên thuốc này".

Tên đầu bằng cười hehe nhận lấy viên thuốc, nhét vào trong mồm của Trần Kiến Châu, Trần Kiến Châu biết hắn không thể bướng được với đám người này, không hề có chút phản kháng gì liền nuốt luôn viên thuốc.

"Ừm, tôi sợ một viên không đủ, cho hắn thêm một viên nữa vậy". Nhân Long lại dốc ra một viên nữa, ra hiệu cho tên đầu bằng tiếp tục nhét vào mồm Trần Kiến Châu.

Trương Thắng và Phí Tường đứng ở cửa, nhìn một cách thích thú, họ hoàn toàn không phải là người từ bi thuong người đến mức lên tiếng ngăn cản hành vi xấu xa ác độc của Nhân Long.

"Long ca, đây là thứ đồ gì vậy?". Trương Thắng chỉ tay vào lọ thuốc trong tay Nhân Long, hỏi.

"Đại bổ hoàn, cứ đợi mà xem kịch hay đi". Nhân Long vừa cười hihi vừa nói.

Hắn chính là người đầu tiên thử nghiệm loại thuốc này, nên hắn biết sự lợi hại của nó, lần trước Nhân Phượng chỉ cho hắn uống một viên, không đến ba phút mà hắn suýt chút nữa sụp đổ hoàn toàn, lần này cho Trần Kiến Châu uống liền hai viên, kể cả thằng cu của Trần Kiến Châu có làm bằng vàng thì cũng sẽ bị giày vò đến không gãy không được.

Chỉ đáng tiếc là không biết loại thuốc này có ảnh hưởng như thế nào đến phụ nữ, điều này vẫn cần phải đợi tiến thêm một bước quan sát và nghiên cứu.

Hiệu quả là rất rõ ràng, Trần Kiến Châu gào thét lăn lộn trên mặt đất như một con dã thú, quần của hắn bị huyết dịch của thằng nhỏ tiết ra làm ướt hết cả, cuối cùng không chịu được nữa liền gào khóc xin tha. Đây quả thực là loại cực hình mà không phải con người có thể chịu đựng được.

Trần Kiến Châu chỉ cảm thấy cảm giác sống không bằng chết, nói giống như là tên Tư Mã Thiên bị người ta cắt thằng cu đi có lẽ còn hạnh phúc hơn quá nhiều.

"Không đỡ được nữa thật à?" Nhân Long đạp gầm giầy lên mặt của Trần Kiến Châu, cười một cách lạnh lùng, hỏi.

Thân người của Trần Kiến Châu vẫn đang co giật liên hồi, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời". Nhân Long nghiêm túc dặn dò: "Anh cố chịu đựng thêm lúc nữa tôi đi tìm thuốc giải cho anh, nhất định phải cố chịu đấy, tôi quay lại ngay thôi".

Nói xong là chạy đi luôn.

Trần Kiến Châu nằm đó, dục vọng trong người tuôn trào ra như trường giang đại hải, chôn vùi hoàn toàn lí trí của hắn.

CMN, ông đã đầu hàng rồi mà sao con không chịu cho thuốc giải?