Trong bar sáng rực, của đóng chặt, bất kỳ người nào cũng không ra được.
Hai bên đối địch nhau, Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ba người gần vị trí quầy bar, Diệp Thu bước lên phía trước che chở cho bọn họ, đứng đối diện với Diệp Thu là mấy tên mặc vest đen. Trên tay cầm điện thoại, xem cách ăn mặc hình như đó là người phụ trách trật tự của quán bar.
Diệp Thu hơi nghi ngờ, theo lý mà nói, nếu như bọn họ thật sự có đánh nhau trong bar, thì sẽ tận lực dẹp loạn, không để cho việc đánh nhau ảnh hưởng đến kinh doanh của họ. Nhưng họ lại đối đầu với mình như vậy, cái kiểu đóng cửa thả chó.
Cái tên thanh niên mà bị Đường Quả cho một cước rốt cuộc là đến từ đâu? Những người này hà tất phải ra tay giúp hắn.
"Lên". Cái vung tay của một tên mặt đen, râu ria xồm xoàm, bên cạnh lập tức có hai tên xông ra.
Diệp Thu quay đầu nhìn bọn Đường Quả, nhìn thấy bọn họ tạm thời vẫn còn an toàn, Trầm Mặc Nùng hơi lo lắng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẻ mặt rất hứng thú, chỉ chỉ trỏ trỏ mình và đám người kia, không biết là đang bàn tán chuyện gì.
Bụp!
Diệp Thu vừa nãy thuận tay bắt được chai bia, ném về phía tên đang chạy phía trước, bịch, tên đó kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất.
Một tên khác nhìn thấy đồng bọn bị ném, trong lòng hơi lo lắng. Nhưng bao nhiêu anh em đang nhìn, lại không được phép lui lại phía sau. Chỉ có thể cắn răng chạy lại hướng Diệp Thu, hắn không chạy thẳng mà chạy theo đường vòng cung. Nếu không bị nhiều người nhìn thế này, hắn muốn chạy quanh quẩn thành đường vòng.
Diệp Thu nhìn thấy biểu hiện của hắn thì đoán ngay được tâm lý của đối phương, đối với một tên thanh niên lông dài cười nhăn nhở, thân hình gầy đét, biết bị người ta nhìn thấu rồi, xấu hổ, nhưng lại lấy can đảm. Quát to một tiếng, tay phải nắm chặt nhằm hướng khuôn mặt Diệp Thu mà đấm.
Diệp Thu không tránh né, đợi tay hắn đến trước mặt mình thì đưa tay ra tóm lấy, kéo gần tay hắn vào bụng mình, giống như chiêu thức "Quý phi say rượu" trong quốc thuật. Nâng cao tay phải của hắn lên, giáng mạnh xuống dưới, rắc, cánh tay của tên đó đã bị trật khớp. Diệp Thu lại làm cách lúc nãy, gập tay trái của hắn, nhấc ống tay áo hắn, vứt về đằng sau.
Bịch!
Tên lông dài đó vừa rơi xuống đất, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi giống như hai con hổ con, nhe nanh múa vuốt đi tới.
Đùng đùng… la ba la ba
"Chị Đường Đường, chị có thể cho em mượn chiếc guốc không?" Lâm Bảo Nhi hỏi.
"Làm gì cơ?" Đường Quả đang đánh, nghe thấy Lâm Bảo Nhi muốn mượn guốc của cô, hỏi lại với vẻ kì lạ. Tay vẫn liên tục đánh.
"Tay em đau qúa". Lâm Bảo Nhi vẫy vẫy cánh tay đau nhức và sưng đỏ, nói nhỏ.
"Bó tay". Đường Quả lúc này mới phát hiện ra tay mình cũng đã đỏ và sưng lên, trong lòng tức tối, liền đứng lên, dùng chân giẫm lên lưng tên lông dài đã bị trật khớp, giẫm trái rồi giẫm phải. "Tên này da dày thế".
"Chị Đường Đường, mũi hắn để cho em đánh nhé. Bên trên còn rất nhiều mụn đầu đen, eo, buồn nôn chết đi được".
Tên lông dài tuy hai cánh tay bị Diệp Thu gập, nhưng vẫn tỉnh táo. Cơ thể đau nhức, lại không có tay mà chống đỡ, nên không có cách nào mà bò dậy được.
Hắn nằm sõng xoài trên sàn nhà lạnh như băng, bị hai cô gái đánh đá túi bụi, còn oán giận trên mũi có mụn đầu đen nữa, lẽ nào chính mình muốn nó như vậy sao? Dùng chút kem tẩy mụn đầu đen là có hiệu quả ngay thôi.
Trong lòng buồn bã, nước mắt rơi lã chã. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cái chai của Diệp Thu rơi đúng vào đám người mặc đồ đen đó, mọi người xung quanh nói đó là kết quả của việc đánh lén. Nhưng nhìn thấy động tác nhanh nhẹn khiến cho tay chân tên kia bị gãy gập, mọi người mới biết năng lực của Diệp Thu không tồi, liền vỗ tay ầm ầm khen hay. Những cô gái kia còn điên cuồng hơn, lớn giọng hét tên Diệp Thu em yêu anh, và tặng một nụ hôn gió.
Tên râu ria xồm xoàm cũng biết mình đã phạm một sai lầm lớn, là coi thường tên tiểu tử này, còn cho rằng hai anh em trong nhóm được huấn luyện hẳn hoi sẽ dễ dàng bắt được hắn. Nhưng không ngờ lại bị người ta đánh gọn thế này. Một người chưa kề gần đã ngã rồi, một tên thì lại bị đánh vào đôi tay vứt ra ngoài.
"Mọi người cùng xông lên. Bắt lấy tên tiểu tử này". Tên râu ria xồm xoàm không dám kinh thường, vẫy tay lần nữa, mười mấy tên đồ đen đứng ở cạnh hắn xông đến như ong vỡ tổ. Chứng kiến đồng bọn chịu nhục, bọn chúng không thể nhẫn nại được nữa.
Diệp Thu vẫn đứng ở vị trí cũ, không tránh né gì hết, đợi bọn chúng chủ động xông đến đánh. Sau lưng Diệp Thu còn có ba cô gái, mà vị trí này là vị trí thuận lợi nhất để bảo vệ bọn họ. Có thể tiến lên đánh mà không làm đau bọn họ, có thể nhanh chóng lùi xuống, quay lại bên cạnh bảo vệ bọn họ.
Lúc này số người tăng gấp mấy lần, nhưng hiệu quả lại không có gì khác biệt. Chỉ nhìn thấy Diệp Thu đứng tại chỗ, không ngừng khoa chân múa tay, một tên mặc đồ đen chạy tới vây lấy Diệp Thu thì vội vàng chạy quay trở lại. Có vài người đứng bên cạnh không làm gì được, liền nghĩ cách bắt ba cô gái để uy hiếp Diệp Thu, nhưng Diệp Thu đã phát hiện được, đá một phát mạnh vào lũ đứng bên cạnh. Bọn chúng sững người, không ai dám có ý định dám đến bắt ba cô gái nữa.
Mọi người vây xung quanh xem và la hét, bọn họ hôm nay đã được mở mắt, cao thủ là gì? Đàn ông là gì? Và đây là câu trả lời.
Một người làm ngã cả mười mấy người, mặt lạnh tanh, thậm chí đôi chân dường như không di chuyển. Đợi đến khi Diệp Thu đá bay bọn đồ đen cuối cùng, một vài cô gái kích động quá la hét rồi xông vào phía Diệp Thu, Diệp Thu vừa nhấc chân, bọn họ liền lùi trở lại. Sau đó ôm chầm lấy mấy tên con trai đứng bên cạnh.
"Diệp Thu, để chúng tôi…thôi xong, anh ta đánh hết rồi.." Đường Quả và Lâm Bảo Nhi định phối hợp đánh một tên, chuẩn bị bảo Diệp Thu để tên đó cho bọn họ, thì đúng lúc đó Diệp Thu dùng chân đá bay tên cuối cùng.
"Thật là…thật là ki bo". Lâm Bảo Nhi hậm hực, không vừa lòng với Diệp Thu.
Diệp Thu cúi đầu nhìn liếc tên lông dài nằm trên mặt đất, hắn rất áy náy. Anh lông dài, tôi xin lỗi.
Tên râu ria xồm xoàm mặt đen xì xì nhìn chằm chằm Diệp Thu, sau đó nhấc chân bước qua bên này. Giờ đến lượt hắn ra tay