Tất cả những người có mặt đều ngơ người ra.
CMN chuyện này rốt cuộc là cái gì vậy? Hóa ra người phụ nữ này là lão đại xã hội đen, một cú điện thoại có thể gọi đến hơn 300 tiểu đệ?
Nhìn những người áo đen tràn vào như nước lũ đó, cả cái bộ dạng hung hãn dữ tợn trên mặt họ, lúc này tất cả mọi người đều không còn hoài nghi câu nói "đánh gẫy cả ba chân" của người phụ nữ này, tất cả những thằng nhỏ của đám đàn ông có mặt đều cụp vội xuống.
Giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu, hà tất phải lôi cả chim cò người ta ra để xả giận?
Thời khắc này, Hồng Cường hối hận đến mức chỉ muốn tự tát mình mấy cái vào mặt, lần này hắn tin chắc mình xong xác một cách triệt để.
Tục ngữ nói dân với quan, nhưng họ càng là không thể động chạm đến đám hắc bang – lũ người kiếm ăn từ những vết đao rỉ máu này, nếu như chúng muốn gây rắc rối thì chắc chắn những ngày tháng quản lí bar Tô Hà của mình cũng đến ngày lúc kết thúc rồi.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn không sợ mất đi công việc này, năng lực và tiếng tăm trong ngành của hắn, muốn tìm một công việc khác là vô cùng dễ dàng. Nhưng nếu như xã hội đen chỉ là dọa dẫm vài câu để hắn mất đi công việc thì mới là chuyện lạ….
Hồng Cường sắc mặt như mếu máo nhìn về phía Trần Kiến Châu và Hoàng thiếu gia. Thấy hai người họ không hề xem nguy cơ trước mắt ra gì thì trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Họ chắc là có cách, bọn côn đồ này không dám càn quấy với cảnh sát, hắc ám không bao giờ có thể chiến thắng được ánh sáng.
Đương nhiên, bên nào là sáng, bên nào là tối, thì vẫn cần phải đợi chờ kết quả.
Trần Kiến Châu trong lòng cảm thấy nóng ruột, nhưng trên mặt vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
Hắn đã cảm thấy có cảm giác nguy cơ, nhận thức ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, những người này căn bản đến đây là cố tình kiếm cớ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu như đến giờ mà hắn vẫn chưa nhận ra tất cả những điều này đều là nhằm vào hắn thì công sức mà tổ chức đào tạo hắn thành đặc vụ đúng là đã uổng phí một cách triệt để, tổ chức cũng sẽ không phái hắn đến Trung Quốc để đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng nối liền mạng lưới tình báo ở Châu Á này.
Làm thế nào bây giờ?
Trong lòng Trần Kiến Châu có chút hối hận, quả thực không nên khinh suất đến liên hệ với Sở Sở như thế này. Nhưng, thứ đồ này quả thực quá là quan trọng, tổ chức vì nó mà hao tổn biết bao nhiêu là thời gian và tinh lực, các tinh anh ưu tú cũng đã vì nó mà mất đi không ít người. Hơn nữa cũng vì nhiệm vụ này, đã gián tiếp làm cho cả mạng lưới tình báo của tổ chức ở Châu Á bị tê liệt.
Hắn thực sự rất muốn truyền tư liệu đó về cho tổ chức, đó chính là sự chứng minh tốt nhất về năng lực của hắn.
Thế nhưng, hậu quả của sự khinh suất chính là bị rơi vào trong vòng vây trùng trùng.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Tiêu Thủ Tắc có vấn đề? Hay là Sở Sở làm phản?
Hoặc giả nói, lúc nào cũng có người ở đằng sau theo dõi mình, bọ ngựa bắt ve, sẻ vàng rình phía sau?
Ánh mắt của Trần Kiến Châu chuyển dịch lên người của Hoàng thiếu gia, có lẽ hắn sẽ có cách giúp mình thoát ra được khỏi đây.
Trần Kiến Châu nhiều lần quan hệ với thằng cha này, biết hắn là người như thế nào, hắn đứng bên cạnh Hoàng thiếu gia, nói khẽ: "Hoàng thiếu gia, hay là tôi gọi điện cho bộ phận ngoại sự của tập đoàn GE, để họ đến xử lí chuyện này?".
Quả nhiên, Hoàng thiếu gia vừa nghe câu nói này, liền giống như con gà trọi đang hăng máu, cằn nhằn chửi : "Không cần, gọi điện cho họ làm gì? Thể diện của tôi biết để vào đâu? Một lũ lưu manh mà thôi, tôi cũng muốn xem xem chúng có thể làm gì tôi?".
"Được, vậy thì làm phiền Hoàng thiếu gia". Trần Kiến Châu vừa cười vừa nói, giơ tay ra hiệu cho Sở Sở, ra ý cho cô ta nhanh chóng rời khỏi đây.
Sở Sở cười khổ trong lòng, cô sao có thể không biết tình hình hiện nay là rất nguy hiểm? Cô sao có thể không muốn vứt cái thứ đồ nóng bỏng trên tay này đi.
Nhưng người phụ nữ này giống như là có mối thù gì lớn lắm với cô vậy, cứ nhìn chằm chằm vào cô, bước một bước cũng khó chứ đừng nói rời đi, biết cất đồ vào chỗ này bây giờ?
Hoàng thiếu gia chỉ vào mặt Nhân Phượng, nói: "Tôi không cần biết cô là ai, trong vòng một phút, bảo đám lưu manh này cút đi cho tôi, nếu không chốc nữa cảnh sát đến, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu, đừng tên nào chạy thoát".
Nhân Phượng nhìn Hoàng thiếu gia một cách khinh bỉ, vừa cười vừa nói: "Công tử gia uy phong quá, nếu tôi không đi thì sao?".
"Vậy thì đừng trách tôi không khách khí". Hoàng thiếu gia vừa nói vừa móc điện thoại trong túi ra gọi.
Nhân Phượng nháy mắt cho người đàn ông to lớn trước đó chạy đến hỏi cô, người này hiểu ý, lập tức khí thế hùng dũng xông lên, đập một cái vào tay đang cầm điện thoại của Hoàng thiếu gia, chửi: "Thằng chó chết này, lông b… còn chưa mọc hết mà còn dám học người khác ra ngoài vênh váo, mày xem mày là thứ gì vậy? Mày có tin ông mày phế cả người mày không?".
Hoàng thiếu gia bất luận là đi đến đâu, ai nấy cũng đều rất khách khí với hắn, nào có kẻ nào giống tên lưu manh không biết tốt xấu này?
Mu bàn tay bị đập cho đau rát, Hoàng thiếu gia chỉ vào mặt người đàn ông to lớn đó, chửi: "Thằng chó, mày biết tao là ai không? Có gan thì để tên lại, mày có tin tao giết mày không?".
Pác!
Một cú tát cực mạnh tát vào mặt của Hoàng thiếu gia, vẫn là bàn tay của người đàn ông to lớn đó, tát xong chửi: "Tên hiệu của ông nội mày tên là Tiểu Bạng, đại danh là Trương Bạng, con mẹ mày cũng cố mà nhớ kĩ, hôm nay ông mày cũng muốn xem là mày chơi chết tao trước hay tao đập chết mày trước?".
Má của Hoàng thiếu gia vừa đau vừa rát, mặt hắn nghệt đi, không tin vào mắt mình, tên khốn nạn này dám đánh vào mặt mình?
Trong mũi thấy cay cay, nước mắt tràn ra.
Người đàn ông to béo hung tợn đó hoàn toàn không có ý hạ thủ lưu tình với Hoàng thiếu gia, phát tát đó có lẽ phải dùng đến 7, 8 thành sức mạnh, đau đến nỗi Hoàng thiếu gia không ngớt xuýt xoa, phần mũi cũng bị hổ khẩu (vị trí khe giữa ngón cái và ngón trở) đập vào, chạm vào tuyến nước mắt.
Nước mắt cứ thế chảy ra, Hoàng thiếu gia khóc thành lệ nhân nhi trước mặt bao nhiêu người.
"CMN". Hoàng thiếu gia vừa lau nước mắt, vừa gào lên với một người trẻ tuổi khác đang đứng ở phía sau: "Lí Cơ, mày gọi lão đầu tử đem người đến đây, chó chết, niêm phong chặt quán bar này lại".
Những thanh niên ở đằng sau Hoàng thiếu gia đều chửi thành tiếng, không ít người móc điện thoại từ trong túi ra để gọi điện, phía sau lưng chúng đều có mạng lưới quan hệ cực kì phức tạp, đợi đến khi chúng gọi cứu binh đến, không biết chừng chuyện này sẽ kinh động đến cả các cán bộ cấp cao.
Nhân Phượng sợ chuyện sẽ lớn đến mức không thể giải quyết được mà người cô thật sự muốn bắt sẽ có cơ hội chạy thoát, sao có thể để cho chúng có cơ hội gọi người đến, vung tay nói: "Lôi chúng lên xe, tôi muốn cùng chúng đến đồn cảnh sát để nói lí, hôm nay chúng không xin lỗi bà không được".
"Tôi là nhân viên của tập đoàn GE, tôi muốn gọi điện cho luật sư của công ty tôi, nếu như các người không muốn gây nên tranh chấp quốc tế, thì tốt nhất đừng có làm bừa". Trần Kiến Châu nói lớn, hắn không hề muốn bị đám lưu manh này đưa đi.
"Tao quan tâm mày là GE hay là cái chó gì khác, đại tỉ của chúng tao bảo mày đi thì mày cứ đi". Người đàn ông to lớn bước đến trước mặt Trần Kiến Châu, giơ tay ra xách lấy cổ áo của hắn.
Trần Kiến Châu đẩy tay hắn ra, nói: "Không cần anh động thủ, tôi sẽ đi cùng các người, các người sẽ biết hậu quả của việc gây chuyện ngày hôm nay".
Trong túi của Trần Kiến Châu còn có một khẩu súng, nếu như hắn muốn thì hắn hoàn toàn có thể đủ nhanh để rút súng ra uy hiếp đại tỉ lão đại cách hắn không đến 1m của chúng, sau đó lệnh cho chúng tách ra một đường đi để hắn rời khỏi đây. Nhưng hắn biết, nếu như làm như vậy, hắn có khả năng sẽ bị tổ chức lập tức điều động rời khỏi Trung Quốc, thị trường bên này sẽ có người khác đến phụ trách.
Trần Kiến Châu quyết định mạo hiểm, hắn muốn xem xem chúng rốt cuộc có thể làm gì hắn.
Trần Kiến Châu và Sở Sở bị nhét vào trong một chiếc xe, Hoàng thiếu gia và đám bạn của hắn bị nhét vào một chiếc xe khác, đám người vừa nãy tràn vào như nước lũ giờ lại tràn ra như vỡ đê, không thấy tăm hơi đâu cả.
Ngoài đám khách ban đầu ra, trong bar cũng chỉ có nhóm nhạc và các nhân viên làm việc.
Hồng Cường nhìn đám người áo đen không rõ lai lịch này đem người đi như vậy, hắn ngơ người đứng đó hồi lâu không biết làm gì. Cho đến khi một nhân viên quản lí hỏi nhỏ hắn là có nên báo cảnh sát hay không thì hắn mới hồi tỉnh lại.
"Có nên báo hay không à?". Hồng Cường tức đến mặt mũi đỏ tía tái: "Óc anh là óc lợn à? Có báo cảnh sát hay không mà còn phải hỏi tôi sao?".
"Vâng, vâng, tôi đi báo cảnh sát ngay bây giờ". Nhân viên quản lí vừa gật đầu vừa gọi điện thoại báo cảnh sát.
Hồng Cường than thở một hơi, trong lòng nghĩ thầm, kể cả bọn Hoàng thiếu gia có nói gì thì mình cũng xem là còn có chỗ mà nói.
Có nhiều người làm chứng như vậy, cú điện thoại báo cảnh sát này là mình gọi ya.
Trong chiếc Audi màu đen, Nhân Phượng ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế, quay đầu lại nhìn một nam một nữ đang sị mặt im lặng, cô vừa cười vừa nói: "Thôi vậy, chuyện hôm nay cũng là tôi không đúng, chúng ta không đến đồn cảnh sát nữa. Hai vị sống ở đâu để tôi đưa hai vị về?".
"Không cần đâu". Trần Kiến Châu sắc mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta cứ đến đồn cảnh sát nói cho rõ đi".
"Vậy cũng được, tiểu thư Sở Sở chắc cũng đồng ý với ý kiến của vị tiên sinh này chứ". Nhân Phượng cười híp mắt, hỏi.
"Đương nhiên, sao cô biết tên của tôi?". Sắc mặt của Sở Sở bỗng kinh ngạc, bầu không khí trong xe liền trở lên im lặng.
"Đương nhiên là biết. Người nổi tiếng thăng thế nhanh nhất của tập đoàn Đường thị - Giang Sở, tôi sao có thể không biết cô được?". Nhân Phượng vừa cười vừa nói.
"Cô là ai?". Trần Kiến Châu vừa hỏi vừa thò tay vào sờ khẩu súng ở trong túi.
"Anh đang tìm thứ này phải không?". Nhân Phượng tay cầm khẩu súng ngắn, lắc qua lắc lại trước mặt của Trần Kiến Châu. Chính lúc hắn vừa lên xe thì đã có một tên có sở trường về móc đồ móc luôn khẩu súng của hắn ra khỏi túi.
Trần Kiến Châu sắc mặt kinh hãi, với tư cách là một đặc vụ, hắn biết điều gì đang chờ đợi hắn. Thà chết cũng không được để rơi vào tay của chúng.
Trần Kiến Châu lập tức thò tay ra giật mạnh tay cầm cửa xe, muốn nhảy từ trên xe xuống, nhưng cửa đã bị khóa chặt, căn bản không thể mở ra được.
"Đừng vội, chúng ta sắp đến nơi rồi". Nhân Phượng dùng súng chỉ vào đầu của Trần Kiến Châu, khóe miệng nở nụ cười, nói: "Anh thử động đậy cái xem, tôi sẽ tặng anh một viên đạn, cho đến khi số đạn này bắn hết vào trong người anh . Yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu".
Nhìn nụ cười dễ thương xinh tươi trên mặt người phụ nữ này, Trần Kiến Châu không lạnh mà cũng cảm thấy rùng mình.
Hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào luôn luôn theo dõi sau lưng hắn?
Không giống với những gì Trần Kiến Châu tưởng tượng, chiếc xe không hề đưa họ đến một công xưởng bỏ hoang hay vùng ngoại ô vắng vẻ nào cả, mà là rẽ vào một khu phố rực rỡ tráng lệ, dừng lại trước một quán bar.
Bar Truyền Kì là một cứ điểm quan trọng của Phí Tường, có thể lợi dụng dòng người ồn ào náo nhiệt để che đậy đi rất nhiều thứ, ẩn nấp bí mật trong thành phố, càng là những thành phố phồn hoa náo nhiệt, thì càng dễ phát sinh tội ác.
Trong tình trạng bị Nhân Phượng và mấy người áo đen nữa chĩa súng vào người, Trần Kiến Châu và Sở Sở hoàn toàn không có cơ hội để thoát thân, chỉ có thể thuận theo ý của họ, bước lên trên tầng theo đường cầu thang tối tăm.
Đến tầng ba, cửa một căn phòng được mở ra từ bên trong.
Nhân Phượng dùng súng dí vào đầu của Trần Kiến Châu, vừa cười vừa nói: "Mời".
Trần Kiến Châu và Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, trên mặt là ánh mắt quyết đoán dứt khoát, hai người họ biết, hôm nay lành ít dữ nhiều, kể cả có chết cũng không thể bán đứng tổ chức.
Nhưng họ muốn chết cho thật rõ ràng, xem xem kẻ nào là người khống chế tất cả những điều này.
Hai người vừa bước vào trong phòng, vẫn còn chưa kịp nhìn mấy người đàn ông trong phòng, lập tức một câu nói vang lên suýt chút nữa làm họ ngã lăn ra đất: "Gõ rụng răng của chúng trước đi".