Thấy ánh mắt của Hồng Cường dịch chuyển về phía mình, Nhân Phượng chỉ về phía Sở Sở lúc này đang xách cặp định rời đi, nói: "Tôi chỉ là có ý tốt muốn mời anh ta uống rượu, ai ngờ người phụ nữ đó lớn tiếng chửi tôi, lời nói cực kì thâm độc, người đàn ông này còn ở đằng sau chửi thêm vào, tôi không nhịn được mới tát hắn một cái".
"Cô ngậm máu phun người". Trần Kiến Châu nộ khí đùng đùng, hét lên: "Tôi chửi cô lúc nào?".
"Này, nói như vậy mà được à, dám làm không dám thừa nhận, anh có còn là đàn ông không?". Nhân Phượng cười một cách chế giễu. Thấy Sở Sở xách cặp định lượn, Nhân Phượng liền chỉ vào cô hét lên: "Không làm chuyện trái với lương tâm, cô ta tại sao lại phải tháo chạy? Cô ở lại nói rõ mọi việc rồi đi đâu thì đi".
Sở Sở thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, trong lòng liền cảm thấy luống cuống, quay đầu lại chửi một câu: "Tôi còn có việc phải làm, thèm vào chấp với cô, đồ điên".
Nhân Phượng tức giận, chỉ vào mặt Sở Sở, chửi: "Mày nói ai là đồ điên? Mày chửi lại lần nữa xem?".
"Tôi nói thế đấy, làm sao nào?". Sở Sở bật lại một câu, quay người bước về phía cửa sau.
"Quay lại đây cho tao". Nhân Phượng lao đến chặn lại: "Chửi người khác xong còn muốn chạy? Hôm nay không xin lỗi tao, mày đừng hòng bước ra khỏi bar".
Nói rồi Nhân Phượng bước một bước dài chặn ngay trước mặt Sở Sở.
Hồng Cường cười khổ, nói: "Ba vị, có gì từ từ nói, hay là mời mấy vị đến phòng làm việc của tôi ngồi một lúc, chúng ta nói cho rõ ràng, ở đây còn đang kinh doanh, ba vị không nên làm ảnh hưởng đến nhã hứng của các vị khách khác, được không?".
Trần Kiến Châu lôi từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Hồng Cường, nói: "Tôi là chủ nhiệm của bộ phận nghiên cứu phát triển của tập đoàn GE, hi vọng các anh có thể tìm ra được thân phận thực sự của người phụ nữ này, ngày mai luật sư của tôi sẽ tìm cô ta để nói chuyện, tôi vẫn còn có việc phải làm, thất lễ trước vậy".
Với tư cách là một đặc vụ ưu tú, Trần Kiến Châu biết hắn đang phải đối diện với nguy cơ bị bại lộ, lúc này nhanh chóng rời khỏi đây mới là thượng sách, còn về con mụ điên này, sau này sẽ có cơ hội đối phó với ả.
"Tôi quan tâm quái gì anh là cái gì của GE, hôm nay không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây". Nhân Phượng nói một cách lì lợm.
"Tiểu thư, cô đừng có quá đáng, tôi nhân nhượng hoàn toàn không có nghĩa là tôi mềm yếu". Trần Kiến Châu vừa cười vừa nói. Đến bồ tát cũng có ba phần hỏa khí, càng đừng nói là Trần Kiến Châu, sau khi về nước dựa vào thân phận đặc thù là người quản lí cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài được người khác kính nể.
"Mày thử mạnh mẽ cái cho bà xem thử thế nào?". Nhân Phượng chỉ vào mặt Trần Kiến Châu, chửi.
Trần Kiến Châu không nhiều lời nữa, rút điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại trước mặt đám đông. Trong điện thoại hắn nói chuyện một cách rất khách khí với một người tên là "Hoàng thiếu gia". Sau đó nói với người đó là hắn gặp chút rắc rối nhỏ ở bar Tô Hà, nhờ hắn đến giúp đỡ.
Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Kiến Châu liền cảm thấy tĩnh tâm hơn, hắn tin vào năng lực của tên Hoàng thiếu gia này, dựa vào mối quan hệ giữa hai người, tên Hoàng thiếu gia này chắc chắn có thể đưa hắn rời khỏi đây một cách an toàn.
Có lẽ, nơi này hiện giờ tạm thời là nơi không an toàn nhất đối với hắn.
Nhân Phượng cũng là bộ dạng rất ấm ức, chặn trước mặt Sở Sở, không hề có ý nhân nhượng.
Bầu không khí hiện giờ khá là kì quái, đương sự nhìn chằm chằm vào nhau không nói lời nào, còn những người vây xung quanh thì bàn luận một cách hưng phấn.
Hồng Cường cũng là lúng túng không biết làm thế nào, nếu như người bình thường dám gây chuyện trong Tô Hà, thì từ sớm đã bị hắn gọi người ném ra ngoài, nhưng mấy người trước mặt này lại là những người mà hắn không thể động vào được.
Trên danh thiếp mà người đàn ông đó đưa cho hắn có in chức vụ chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát triển của tập đoàn GE, mà tập đoàn GE là thuộc top 500 doanh nghiệp lớn của thế giới, chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát triển của một tập đoàn lớn như này có sức mạnh như thế nào, hắn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ ra.
Hơn nữa, hình thức chính trị của Trung Quốc hiện nay là lấy kinh tế để nói chuyện, các nơi đều là ra sức kêu gọi thu hút vốn đầu tư, chỉ cần là người nước ngoài hoặc người có hộ khẩu nước ngoài đến Trung Quốc đầu tư, trong mắt của những người chấp chính mà nói, họ tự nhiên trở thành đẳng cấp cao nhân.
Bar Tô Hà nếu như động chạm vào loại doanh nghiệp vốn nước ngoài như này, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Những địa điểm giải trí, vốn dĩ là miệng núi lửa mà chính phủ giám sát khống chế một cách nghiêm khắc ya.
Hồng Cường không biết thân phận của Nhân Phượng, nhưng một người phụ nữ có thể chơi cứng như thế này sau khi biết thân phận của đối phương, chắc chắn cũng có chút bản lĩnh gì đó.
Điều càng làm Hồng Cường hoảng hốt là, vừa nãy Trần Kiến Châu gọi một cuộc điện thoại, có nhắc đến tên "Hoàng thiếu gia", chỉ sợ chính là hắn, nhân vật mà quán bar nhỏ này không thể đắc tội.
Thôi vậy, hôm nay thôi thì cứ ít nói đi vài câu. Khoanh tay đứng nhìn có lẽ là biện pháp tốt nhất, chỉ là doanh thu của tháng này, chắc là sẽ giảm xuống đáng kể đây.
Tên Hoàng thiếu gia mà Trần Kiến Châu gọi điện mời đến lúc sau liền có mặt, hắn không phải đến một mình mà mang theo cả đám người, không, phải nói là một đội xe.
Sự có mặt của họ gây nên sự ồn ào bên ngoài cửa quán bar Tô Hà, một đội xe thể thao lộng lẫy đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, họ đều là những thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, có nam có nữ, có cười có nói, cùng nhau tiến vào trong bar Tô Hà.
Nhìn thấy người thanh niên tóc ngắn, thân người hơi gầy đi ở đầu, Trần Kiến Châu liền chủ động bước lên trước bắt tay với hắn, nói một cách khách khí: "Hoàng thiếu gia, làm phiền anh đến một chuyến, thật cảm thấy áy náy".
Hoàng thiếu gia là cố vấn cấp cao mà tập đoàn GE dùng số tiền lớn để mời đến. Cái được gọi là cố vấn ở đây, chính là chỉ cái thân phận hiển hách của hắn, khi tập đoàn gặp phải đối thủ tranh chấp thì hắn có thể đứng ra nói giúp.
Đừng nhìn cái bộ dạng lưu manh vô học của đám người này, phía sau chúng đều có mối quan hệ cực kì phức tạp. Trần Kiến Châu đến Trung Quốc chấp hành nhiệm vụ, ẩn nấp trong tập đoàn GE, chính là nhằm vào đám cố vấn này để triển khai thế tấn công về ngoại giao.
Phụ thân của tên Hoàng thiếu gia này là khu trưởng một khu của Yên Kinh, mẫu thân hắn có thân phận cũng vô cùng hoành tráng, giải quyết cái vấn đề nhỏ mà hắn gặp phải này, chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
"Phiền phức gì đâu, dù gì cũng không có việc gì, tôi đang đua xe với đám súc sinh đó, nghe nói anh chịu ấm ức ở đây, liền đem họ đến giúp anh đòi lại công bằng, nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hoàng thiếu gia tuổi không lớn, nhưng cái vẻ của hắn thì đúng là khá oai vệ, bộ mặt như là quân vương giáng lâm, dùng ánh mắt nhìn lướt qua đám người đang vây xung quanh.
Thế là, những lời tranh luận của đám người bỗng chốc trở nên nhỏ hơn, có điều thỉnh thoảng có thể nghe được một số những lời bàn tán, ví dụ như "Thái Tử Đảng"…
Có điều, bọn Hoàng thiếu gia khi nghe được những tiếng như vậy không những không cảm thấy phản cảm, mà ngược lại càng thêm vênh váo tự đắc.
Trần Kiến Châu tường thuật lại sự việc một lượt, sau đó chỉ tay về phía Nhân Phượng lúc này vẫn đang bướng bỉnh chặn phía trước mặt Sở Sở.
Ánh mắt của Hoàng thiếu gia cũng bỗng chốc bị bộ ngực cực đẹp đó của Nhân Phượng thu hút, trong mắt lộ ra nét dâm đãng, ánh mắt như vậy, là ánh mắt mà một thanh niên mới hơn 20 tuổi không nên có.
Hoàng thiếu gia nghiêm mặt bước đến trước Nhân Phượng, nói: "Xin lỗi bạn của tôi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì".
"Sao tôi phải xin lỗi?". Nhân Phượng không hề có ý tiếp nhận, chỉ vào mặt Trần Kiến Châu, nói: "Là họ sai, sao tôi phải xin lỗi? Tôi bây giờ chính là cần họ phải xin lỗi tôi, nếu không thì họ đừng hòng rời khỏi quán bar này".
Đám thanh niên vào cùng với Hoàng thiếu gia đều cười haha, còn có mấy tên chỉ vào vết sẹo trên mặt của Nhân Phương mà cười chế giễu. Hoàng thiếu gia cũng bị Nhân Phượng chọc tức đến vui cả người, vừa cười vừa chửi: "Ai dô, cô cũng thú vị đấy, cô biết tôi là ai không?".
"Tôi thèm biết anh là ai, anh là ai không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần họ xin lỗi tôi". Nhân Phượng bực tức nói.
Hoàng thiếu gia chưa từng bị ai chặn họng kiểu như này, cảm thấy có chút mất thể diện, chửi: "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Ai là giám đốc của quán bar này?".
"Là tôi, Hoàng thiếu gia có gì dặn dò ạ?". Hồng Cường bỗng giật mình, chạy vội đến trước mặt Hoàng thiếu gia, cúi đầu khom lưng, nói.
"Bảo người của anh đưa người phụ nữ này đến đồn cảnh sát, lí do anh tự tìm đi". Hoàng thiếu gia dặn dò, nói.
"Điều này….". Hồng Cường không biết làm thế nào.
"Sao? Không muốn? Quán bar này còn muốn mở cửa nữa không?". Hoàng thiếu gia trợn mắt lên, nói như rít qua kẽ răng, sự tôn nghiêm của hắn hết lần này đến lần khác bị tổn hại, hắn rất tức giận.
"Vâng, vâng, tôi đi báo cảnh sát ngay". Hồng Cường vội vàng gật gật đầu, trong lòng thì hối hận, mẹ nó, không có việc gì mình đứng đây làm cái quái gì chứ?
Thấy Hồng Cường bắt đầu gọi điện thoại cho cảnh sát thật, Nhân Phượng tức đến thở phì phò, chửi: "Một lũ khốn nạn, có còn là đàn ông không đây? Ỷ người đông để bắt nạt bà mày à? Được, hôm nay bà đây cũng muốn xem người của ai nhiều hơn".
Nhân Phượng cũng móc điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Phía bên ngoài bar Tô Hà, bên trong một chiếc xe màu đen, có mấy người đàn ông đang yên tĩnh chờ đợi để xem một vở kịch hay.
Chuông điện thoại vang lên, Nhân Long bấm nút kết thúc cuộc gọi, vừa cười vừa nói với người ngồi đối diện – Trương Thắng: "Xem ra không câu được con cá lớn hơn rồi, đến lượt anh ra tay rồi đấy".
Trương Thắng cười haha, nói: "Người của tôi đã xắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cũng có thể xông vào".
Phí Tường nhìn qua cửa xe về phía quán bar đối diện, nói: "Vậy thì bắt đầu thôi, Diệp thiếu gia không có ở đây, chúng ta cũng phải làm cho thật đẹp, không thể để phụ thân đại nhân của anh ta nói chúng ta làm việc không đâu vào đâu".
Trương Thắng hiểu ý, gọi một cuộc điện thoại, nói: "Động thủ".
Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, đột nhiên có vô số những người đàn ông từ trong các xe trong bãi đỗ xe, từ những góc khuất bên đường, từ các nơi bên cạnh quán bar chui ra, nhanh chóng tràn vào trong bar Tô Hà.
Đợi đến lúc Phí Tường cảm thấy có cảm giác nguy cơ, cảm thấy tình hình không đúng lắm thì tất cả đã muộn. Bên trong bar đã đông nghịt người, nhung nhúc nhung nhúc. Đám người bình thường không liên quan đều bị đuổi ra ngoài, sau đó đám đàn ông hung hãn mới vào này liền vây chặt lấy bọn Hoàng thiếu gia, trong ba lớp, ngoài ba lớp, ruồi bay không lọt.
Một người đàn ông to lớn bước đến trước mặt Nhân Phượng, cung kính hỏi: "Đại tỉ, kẻ nào bắt nạt chị vậy? Để các huynh đệ giải quyết hắn, giết hay lăng trì, chúng tôi đều nghe lời chị?".