Nhiễm Đông Dạ mặc lễ phục màu trắng vì nàng thích loại màu sắc này. Đường Quả thì mặc lễ phục màu tím, nàng thật ra thích hợp với màu đen hơn, nhưng do chịu ảnh hưởng từ Trầm Mặc Nùng quá mức, cảm thấy áo quần màu tím Trầm Mặc Nùng mặc rất tao nhã, tài trí, thành thục, gợi cảm nên mơ ước một ngày kia cũng có thể mặc màu tím thành hương vị như vậy. Vóc người của Lâm Bảo Nhi cũng chỉ chọn màu đen hoặc màu đỏ. Màu quá sặc sỡ xem ra căn bản là không hợp với khuôn mặt trẻ con của nàng. Hơn nữa, giày cao gót trên chân nàng là chọn lựa đặc biệt, không thể quá nhỏ. Nếu không nàng rất có thể ở ngay tại yến hội té ngã trước mặt mọi người.
Chúng hương vờn quanh, trái ôm phải ấp, nhưng Diệp Thu lại chẳng có chút cảm giác hưởng thụ nào.
Vốn hắn muốn một mình cùng Tây Môn Hướng Đông đi tham gia dạ tiệc của Tư Không Đồ. Yến hội luôn luôn là nơi tuyệt vời để săn bắt tán gái. Mình mang theo một đám con gái đi làm gì chứ? Để cho người khác cua à?
Bạn Diệp Thu mặc dù là một đấng mày râu có tấm lòng rộng mở, nhưng vẫn có một khuyết điểm.
Đó chính là hắn có thể đi săn cô gái khác, nhưng người khác không thể săn nữ nhân của hắn. Nếu không, trong lòng hắn sẽ rất không thoải mái. Thậm chí sẽ tức giận. Trong xương hắn lại có chảy chút máu kiêu ngạo, không thể chịu được nửa điểm ủy khuất, một khi tức giận, sẽ khiến người khác kinh hãi.
Nhưng mà, mình có thể bảo vệ một, làm sao có thể bảo vệ ba người đây?
Mình là đàn ông, không phải gà mái, không thể nói với mấy tên dê có ý đồ với ba cô nàng Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ, Lâm Bảo Nhi là ba nàng đều là nữ nhân của tôi, các người không thể động vào.
Làm như vậy sẽ khiến lòng người phẫn nộ đúng không? Trong lòng Diệp Thu có chút thấp thỏm.
Hơn nữa, Tư Không Đồ nếu có lòng dạ xấu xa, gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao đây?
Thật ra, lựa chọn để ba cô gái ở nhà, gọi Tây Môn Thiển Ngữ tới. Bốn người các nàng vừa vặn một bàn mạt chược. Quá tốt phải không?
Đương nhiên Diệp Thu biết loại suy nghĩ này của mình sẽ không thể nào thực hiện được với hai cô gái dữ dằn Đường Quả, Lâm Bảo Nhi. Mà ngay cả Nhiễm Đông Dạ luôn luôn ngoan ngoãn dịu dàng cũng sẽ vểnh miệng lên. Nếu cô gái này quật cường thì chín con trâu cũng không thể kéo về.
Các nàng làm gì là con gái chứ? Các nàng đều là siêu nữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc ở trên xe, lại gặp phải vấn đề khó khăn. Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Nhiễm Đông Dạ đều muốn ngồi cùng một chiếc xe với Diệp Thu. Như vậy liền khiến Tây Môn Hướng Đông định lên xe làm bạn với người khách Diệp Thu này chỉ có thể ngồi chiếc xe phía sau.
Tây Môn Thiển Ngữ mặc dù không nói nhưng cũng muốn lên chiếc xe này, bị Tây Môn Hướng Đông lôi một phát ra ngoài, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Em gái à, bên cạnh hắn đã đủ rối loạn lắm rồi. Em còn muốn chen vào làm gì chứ?"
Tây Môn Thiển Ngữ cũng biết anh rất thật tình, nhìn buồng xe một cái thật lâu. Vào lúc Diệp Thu vẻ mặt nghi ngờ, dời tầm mắt lên mặt nàng thì lòng nàng đột nhiên cảm thấy có chút kinh hoảng, bĩu môi, trêu chọc nói: "Anh cũng đừng làm hỏng mất xe này đấy".
Tây Môn Thiển Ngữ mặc một chiếc váy trễ màu vân báo, lộ vẻ đẹp gợi cảm. Ở eo đeo một đai lưng màu đỏ, càng khiến toàn thân nàng toát vẻ sống động dã tính, khiến người ta chú ý vô cùng.
"Hừ. Ai cần cô lo". Lâm Bảo Nhi ngồi ở vị trí phía ngoài cùng phía sau xe biết nàng đang nói mỉa mình, nhẹ nhàng phản bác.
Vì Tây Môn Hướng Đông ngồi xe phía sau nên Thiết Ngưu cũng có cơ hội ở ngồi ở vị trí tay lái phụ. Gã lộ vẻ đau khổ kéo kéo cái nơ siết trên cổ khiến gã không thoải mái, nói: "Anh Diệp Thu. Tôi cảm thấy đeo thứ đồ chơi này rất khó chịu, giống như xích chó trên cổ con chó vàng già thôn bọn tôi. Tôi có thể lấy nó xuống không?"
Hiển nhiên, Thiết Ngưu rất không thích ứng với tạo hình và trang phục hôm nay. Không nói tới vest đen trên người khiến gã có loại cảm giác bó tay bó chân. Mà cái nơ đen cài chặt trên cổ có cảm giác chỉ có đàn bà mới cài.
Những lời này của gã với Diệp Thu mà nói thì không có ảnh hưởng gì, nhưng lại khiến tài xế lái xê cho bọn hắn mặt rất mất tự nhiên. Khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tím, xem chừng nếu không phải vì bọn họ là khách quý của nhà Tây Môn chỉ sợ gã này đã cùng Thiết Ngưu đại chiến ba trăm hiệp cũng không biết chừng.
Trên cổ của gã cũng đeo nơ đen giống y đúc Thiết Ngưu!
"Không biết bọn họ có chuẩn bị hoa quả bánh ngọt không. Buổi tối em còn chưa ăn no". Lâm Bảo Nhi vuốt cái bụng nhỏ đáng thương nói. Vì vào muộn hơn người khác nên nàng cũng chưa ăn chút gì nhiều.
Nhưng chính cái cúi đầu đó, khiến rãnh trước lễ phục liền rủ xuống, bộ ngực mềm căn tròn khiến người ta hoài nghi là từng tiến hành phẫu thuật ở Hàn Quốc nảy lên, dán sát vào người Diệp Thu làm cho hắn vốn muốn cho nàng tựa vào bên cạnh nói không nên lời.
Là ai đã phát minh ra yến hội?
Là ai làm ra lễ phục đầu tiên?
Diệp Thu không biết tên những người này, nhưng hắn biết rõ, bọn họ nhất định là đàn ông, hơn nữa nhất định là dê xồm. Khiến người ta kỳ quái chính là không biết nguyên nhân gì khiến nhà thiết kế người Pháp Louis de Sri tạo ra thứ không giống đồ tắm bikini nổi tiếng thế giới được tất cả đàn ông quỳ bái.
Nguyên nhân không gì ngoài việc, cho dù là lễ phục kín đáo, hay là lễ phục dùng ít vật liệu đều thỏa mãn sở thích nhìn trộm ở sâu trong nội tâm của đàn ông.
Thân thể Diệp Thu theo phản xạ ngửa về sau, làm bộ không thấy phần lộ của Lâm Bảo Nhi, nhìn thoáng qua rất tự nhiên. Sau khi nhìn thêm hai lần, mới nói: "Nếu không thì mua cho em một tô mì thịt bò ở ven đường trước ha?"
"Không cần, em muốn ăn bánh ngọt. Anh không biết đâu, khẩu vị bánh ngọt trong yến hội mỗi nhà đều không giống nhau. Nếu anh thưởng thức tinh tế, sẽ phát hiện cảm giác chúng đặc biệt". Lâm Bảo Nhi vẻ mặt say mê nói.
Trong lòng của nàng, có hoa quả bánh ngọt là có toàn bộ thế giới. Đó là hạnh phúc đơn thuần của cô nàng.
Diệp Thu rất dị ứng với thứ gì quá ngọt. Nói chủ đề như vậy hắn cũng không có cách gì đón nhận.
Sau khi thấy Lâm Bảo Nhi ngồi xong, bộ ngực bị một khối vải che lại, Diệp Thu lúc này mới chép chép miệng, quay sang nhìn Đường Quả ngồi ở bên trái hắn, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể đoán được lúc hơn bốn giờ chiều nay trong lòng anh nghĩ gì không?"
Khi đó Diệp Thu đang nói chuyện với Tây Môn Hướng Đông. Nếu Đường Quả ngay cả cái này cũng có thể cảm nhận được, Diệp Thu liền lo lắng có phải nên giết người diệt khẩu không.
Quá kinh khủng!
Ánh mắt Đường Quả giống như ngây dại nhìn Diệp Thu, nói: "Không có".
"Thật à?" Diệp Thu lộ vẻ kích động, tự động xem nhẹ vẻ khinh bỉ trên mặt Đường Quả.
"Thật".
"Thật tốt quá. Thật sự là quá tốt". Diệp Thu kích động mà cầm tay Đường Quả. Hóa ra chỉ là tới gần cực độ, hoặc là hai người có sự liên hệ hoặc ăn ý nào đó, nàng mới có thể cảm giác được mình đang nghĩ gì. Nếu khoảng cách xa hơn một chút, nàng liền không cảm giác được.
Nhưng mà, động tác thân mật của hắn với Đường Quả lập tức dẫn tới sự bất mãn của Lâm Bảo Nhi và Nhiễm Đông Dạ.
Cảm giác được nhiệt độ trong xe đột nhiên thay đổi, Diệp Thu lúc này mới phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm lớn, vội thả tay Đường Quả ra, ra vẻ rất ủy khuất.
Quan Âm Phật tổ, Vương Mẫu nương nương. Mấy bà cô này sẽ không nội đấu chứ?
Khác với việc chuyển chỗ về sau của Tây Môn Hướng Đông, gia tộc Tư Không là cư dân bản xứ ở Tân Giới của Hong Kong. Ở trước kia khi Hong Kong chưa bị Anh quốc thống trị, liền tương truyền nhiều thế hệ, dần dần phát triển thành dòng họ môn phiệt bây giờ. Gia tộc Tư Không dùng buôn bán hương liệu để lập nghiệp vào thời kỳ hỗn loạn nhất ở Hong Kong. Bởi vì có sự ủng hộ của nhân vật quan trọng, bọn họ đã từng có một lần lũng đoạn Hong Kong vào thập niên 90. Ngay cả giới giải trí kiếm được tiền nhất bọn họ cũng có giao tiếp sơ qua.
Mà bọn họ đã có một lần giao dịch thành công nhất, chính là giới thiệu dì Tư Không Đồ là Lục Băng Thiến tạm thời ký hợp đồng với công ty phim nước Anh cho Hạn Khang làm đốc cảng Hong Kong. Có được tướng mạo dễ nhìn cùng với bối cảnh du học nước Anh, khiến Cổ Hạn Khang rất mê muội Lục Băng Thiến. Tình yêu hai người phát triển cực nhanh, cùng năm đó Lục Băng Thiến liền trở thành bà xã của Cổ Hạn Khang.
Từ đó về sau, Tư Không gia tộc vốn chính là một quái vật khổng lồ lại lần nữa có được cơ hội phát triển, một lần hành động dẹp bỏ những gia tộc Hong Kong vừa mới ổn đinh, bỏ những đối thủ cạnh tranh ở lại phía sau xa lắc.
Tư Không Đồ không học những kẻ có tiền khác, xây khu nhà cao cấp ở chỗ địa phương nhà giàu tụ tập như Thiển Thủy Loan hoặc là vịnh nước sâu, mà vẫn an bài nhà ở Tân giới. Điều này khiến cư dân bản xứ ở Tân Giới có phần sinh hảo cảm với gã. Ít nhất chứng minh gã không có quên gốc.
Ở dưới sự dẫn đường của xe vệ sĩ chạy phía trước, xe bọn Diệp Thu cuối cùng cũng dừng lại ở cổng lớn một biệt thự. Chỗ này ở cạnh chân núi không khí tươi mát, cảnh sắc xinh đẹp. Hơn nữa lại dựa sát vào sông tất nhiên là chỗ rất được phú hào yêu thích. Diệp Thu phát hiện, ngoại trừ biệt thự của Tư Không này bên cạnh còn có một loạt những biệt thự khác. Xem ra một khối này là do các nhà bất động sản cùng khai phá.