Trong quán rượu Kim Long của Đường Thị, các lãnh đạo cấp cao của Đường Thị họp mặt nhau. Đường Bố Y nói chuyện rất vui vẻ với những thủ hạ cũ mà đã lâu ông không có dịp gặp mặt, chốc chốc lại vang lên những tiếng cười thoải mái.
Sau khi Đường Bố Y bị thương nặng, quyền lực của Đường Thị bị lung lay, may mà có Đường Quả tài trí hơn người nên mới có thể nhanh chóng thu phục các tâm phúc của Đường Bố Y về phe mình, và đấu với Vương Hậu Hoa một trận ngang tài ngang sức. Nếu như không phải Đường Quả nắm bắt được cục diện, thì sau khi Đường Bố Y lâm bệnh, có lẽ Đường Thị giờ này đã sớm phải thay vua đổi chủ rồi.
Chính vì thế, chủ đề tối nay họ nói nhiều nhất là cô đổng sự trẻ rất có bản lĩnh Đường Quả. Một cô gái mới hai mươi tuổi đầu đã có thể làm được những việc như thế này thật là không hề đơn giản.
Đường Bố Y đương nhiên là rất vui khi nghe những lời tán dương như thế, nghe người khác khen ngợi con gái ông còn khiến ông vui hơn là chuyện sức khoẻ của ông đã hồi phục. Chốc chốc lại hướng ánh nhìn về phía góc con gái đang ngồi, khuôn mặt phấp phới niềm vui và tự hào.
Lúc này Đường Quả đã kéo Diệp Thu vào góc tường, tay cầm một ly rượu, cười hì hì nhìn Diệp Thu nói: " Con nhỏ chết tiệt Lâm Ngọc Nhi về rồi hả?"
" Ừm." Diệp Thu gật đầu. Nụ cười của Đường Quả rất ranh mãnh, khiến hắn cảm thấy như có một cảm giác nguy hiểm rất lớn.
Sớm biết thế này thì không tham gia bữa tiệc cấp cao của Đường Thị, bản thân mình lại cũng không phải là nhân viên của Đường Thị, đến cả các lý lịch đã từng làm việc tại Đường Thị cũng chỉ là làm chủ nhiệm bộ phận bảo vệ nhỏ bé. Với địa vị như vậy thì không có quyền gì tham gia buổi họp hôm nay.
"Sao nó không đến thăm tôi?" Nụ cười trên mặt Đường Quả tắt dần, khuôn mặt nhở nhắn thanh tú trở nên nghiêm túc, xị mặt giống như có ai đó đã phá huỷ đời con gái của cô vậy.
" Tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ là bọn họ quá bận." Diệp Thu nói.
" Bận? Vậy mà cô ấy vẫn có thời gian dẫn anh về ra mắt?"
Đường Quả tức giận bừng bừng hỏi. Khi cô ở trong bệnh viện Yến Kinh đã nghe được chuyện Diệp Thu sẽ đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Lâm.
Đại tiểu thư nhà họ Lâm là cái gì mà dám tranh giành người đàn ông của Đường Quả này. Cô ta không muốn sống nữa sao?
Sau khi Đường Quả ra sức mắng cô đại tiểu thư nhà họ Lâm một trận vì đã làm kẻ thứ ba, cô mới phát hiện ra, hoá ra người con gái bị cô mắng chửi thậm tệ nãy giờ chính là Lâm Ngọc Nhi em gái mình.
Hai người bọn họ đính hôn sao? Đây không phải là ngày Cá tháng tư cơ mà?
Đường Quả lúc đó cũng muốn gọi điện thoại hỏi Diệp Thu, nhưng lúc đó cô còn đang bận và cha mình đang bận việc lớn, thật sự là không thể phân tâm. Hơn nữa nói qua điện thoại cũng không thể nói rõ hết được. Dựa vào những gì mà cô hiểu về Diệp Thu. Nếu như ép hắn thì hắn sẽ tắt điện thoại giữa chừng.
Nhẫn nại cho đến bây giờ, Đường Quả mới có cơ hội chất vấn Diệp Thu.
" Cái này… Để tôi cho cô số điện thoại của cô ấy, cô trực tiếp hỏi cô ấy thì tốt hơn." Gặp phải câu hỏi như thế này, Diệp Thu biết cho dù mình có nói thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nên thẳng thắn đưa sô điện thoại của Lâm Bảo Nhi cho Đường Quả, để cho hai người bọn họ tự giải quyết với nhau.
" Không cần. Tôi hỏi anh, anh có thích Lâm Ngọc Nhi không?" Đường Quả hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Thu gật đầu. Lâm Ngọc Nhi tuy bướng bỉnh, nghịch ngợm, nhưng bản chất không xấu, hơn nữa trông cũng rất đáng yêu, và quan trọng hơn là ngực lớn, những cô gái bình thường khác sao có thể được như thế?
Trong lòng Diệp Thu quả thật không ghét cô ta, ngược lại còn thấy hơi thích thích.
Nếu như không phải như thế, thì khi Lâm Ngọc Nhi đưa ra bản hợp đồng kết hôn, hắn đã không ngốc nghếch gật đầu đồng ý diễn vở kịch này với cô ta.
Tuy cách làm của Lâm Ngọc Nhi có hơi quái dị một chút, nhưng cô ta cũng là ý tốt. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là không muốn lấy một người mà mình không thích mà thôi.
Hôn nhân là chuyện cả đời, nếu như cả ngày phải nhìn mặt một người mà mình không thích, Cảm giác ấy chẳng phải là như sống không bằng chết?
Nếu như người đàn ông mà mình căm ghét còn có ý đồ chiếm đoạt mình thì cảm giác ấy chẳng phải là khiến cho người ta chết đi sống lại sao?
Diệp Thu hi vọng ba cô gái trong toà chung cư Xanh đều được hạnh phúc, dù là người đó đã từng có quan hệ thân mật đó với mình là Trầm Mặc Nùng, hay là Đường Quả, cô gái có quan hệ mập mờ với mình hay Lâm Bảo Nhi, với mình là quan hệ thầy trò.
Nghe Diệp Thu trả lời thẳng thắn như thế, Đường Quả trợn tròn mắt, hỏi: " Anh thật sự thích Ngọc Nhi?"
" Đúng thế." Diệp Thu trả lời.
Đường Quả cuống quýt, vò đầu bứt tai đau khổ nói: " Được thôi, trộm nhà khó tránh. Không ngờ con nhóc Bảo Nhi lại âm thầm đóng kịch xã giao, phụ tôi đã kể hết cho nó nghe mọi bí mật. Đồ lừa đảo, nếu còn dám đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ bóp chết nó. "
Đại tiểu thư nhà họ Đường vô cùng buồn bực, vốn dĩ Diệp Thu là người đàn ông mà mình yêu, và cố gắng thể hiện hết khả năng để thu hút sự chú ý của Diệp Thu, hi vọng có thể giành được thiện cảm của anh, nhưng đáng tiếc là quan hệ giữa hai người không những vẫn chưa rõ ràng mà thời gian trước còn rơi vào sóng gió.
Còn hai người chị em sống cùng cô mỗi người lại có những phát triển tình cảm đột ngột với Diệp Thu, một người thì lừa Diệp Thu lên giường, còn một con nhỏ có gương mặt thuần khiết còn bản lĩnh hơn, dẫn được Diệp Thu về ra mắt gia đình, còn chuẩn bị đính hôn.
Ông trời ơi, Đường Quả ta tuy không có bộ ngực to như bọn họ, nhưng dù sao ông cũng cho tôi là một đứa con gái, sao ông lại cố tình trêu ngươi tôi như vậy?
" Chúng tôi không có gì cả." Diệp Thu cười đau khổ giải thích. Vốn dĩ chỉ nghĩ đơn giản là muốn giúp Bảo Nhi, nhưng không ngờ hậu quả để lại lại lớn đến thế.
" Còn nói là không có gì? Nó sắp trở thành vợ anh rồi, giữa các người còn nói không có gì? Hai người đã có quan hệ thân mật rồi sao?"
" Không có." Diệp Thu lắc đầu. Không biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
Đường Quả vui mừng gật đầu, nói: "Không có thì tốt. Nếu như có, tôi sẽ đi báo cảnh sát. Lẽ nào anh không biết là Ngọc Nhi vẫn chưa thành niên?"
"……" Diệp Thu như bị á khẩu không nói nên lời. Đường Quả quả là một người con gái lòng dạ nham hiểm. Con gái khi thất tình đều vô cùng đáng sợ.
" Nghe nói hai người sẽ đi HongKong?"
" Có lẽ là thế." " Bao giờ đi?"
" Chắc là mấy hôm nữa."
"Mấy hôm?"
"Cho tôi đi cùng được không?"
"Không được."
" Tôi vẫn chưa đi HongKong bao giờ. Để tôi đi cùng hai người đi?"
" Không được tiện cho lắm."
" Có gì không tiện chứ? Chẳng lẽ anh định ra tay với Bảo Nhi khi ở HongKong à?"
" Tôi chưa từng nghĩ tới."
"Vậy tại sao không cho tôi đi cùng?"
" Tôi đâu có không cho cô đi cùng."
Trong điều kiện cuộc sống vật chất ngày càng nâng cao như ngày nay, thì cuộc sống tinh thần của con người lại càng trở nên nghèo nàn, cằn cỗi. Áp lực sống ngày càng lớn, nên những con đường giải thoát cho con người cũng càng nhiều hơn. Mà quán Bar chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Quán Bar Soho là một quán Bar có tiếng ở Yến Kinh, những khách đến đây đều thuộc vào tầng lớp trung lưu, nơi đây cũng là nơi nghỉ ngơi vui nhất của thành phần tri thức giai phần thành thị. Một số nữ sinh để có thể kiếm tiền sinh hoạt và đóng học phí, hoặc là sớm tìm được một chỗ ăn ngon mặc đẹp, cũng trưng diện đẹp đẽ đến đây lượn lờ.
Sau khi tan học Sở Sở trở về thay quần áo, trang điểm rồi lái xe đến Soho.
Cặp môi đỏ chót, mặc một chiếc váy da màu đen, khoác thêm chiếc áo phông trắng bó sát người, trên áo có một hình trái tim mỏng để lộ ra một mảng da thịt trắng hếu và một đường xẻ sâu mê người. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ, tóc dài quá vai, trang điểm rất đậm, giống như yêu quái mê hoặc người khác, đầy vẻ phòn tình bước xuống xe.
Anh chàng đẹp trai phụ trách bãi đón lấy chiếc chìa khoá mà Sở Sở ném qua cười cười nịnh nọt: "Cô em hôm nay thật hấp dẫn."
Sở Sở thản nhiên cười, nhét hai tờ tiền vào túi átruyenfull.vnplet của anh ta, tặng cho anh ta thêm một cái hôn vào má.
Trong khi anh chàng đẹp trai vẫn đang nhìn theo luyến tiếc thì Sở Sở đã đang sải bước đi thẳng vào cồng lớn của Soho.
Ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc trước quầy Bar, gọi một ly muôn hồng nghìn tía mà mình yêu thích, và trong tiếng nhạc huyên náo của vũ trường, cô ta bắt đầu quan sát những người xung quanh tìm kiếm những anh chàng đẹp trai vừa ý.
Chuyện tình một đêm cũng là một cách tốt để giải toả áp lực.
" Cô em, cô em thật hấp dẫn." Một người đàn ông đeo kính gọng vàng cầm một ly rượu ngồi xuống phía đối diện của Sở Sở, mỉm cười tán tỉnh.
" Cảm ơn." Sở Sở cười đáp.
"Tôi không thích bài hát này lắm, cô thấy thế nào?" Người đàn ông đeo kính mỉm cười nói, nụ cười rất thuần hậu mà ấm áp.
" Tôi cũng thế." Sở Sở gật đầu.
" Nếu không thì chúng ta ra ngoài nghe thứ âm nhạc hay nhất thế giới được không?" Người đàn ông mời mọc.
" Đương nhin." Sở Sở cười đưa tay ra cho người đàn ông đối diện, người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay cô ta, hai người sánh vai nhau đi ra ngoài.
Những cảnh như thế đã trên nên quen thuộc trong quán Bar này, chẳng ai tỏ kinh ngạc khi thấy bọn họ rời khỏi đây.
Hai người tình tứ chui vào một chiếc xe Audi màu đen, nhưng hoàn toàn không làm những gì mà chúng ta tưởng tượng. Người đàn ông đeo kính vàng buông tay Sở Sở ra, còn rút khăn giấy ra lau tay đầy căm ghét. Sở Sở không những không nổi giận mà còn cung kính chào hỏi người đàn ông đó.
" Đạo diễn."
" Ừm. Tìm tôi gấp có việc gì?"
" Đường Thị lại đi nước bài mới, Vương Hậu Hoa mà tôi cố gắng thâm nhập bị mắc lưới rồi. Có lẽ đây chính là cơ hội của chúng ta." Sở Sở báo cáo.
" Cần người phối hợp hả? Hay là cần thêm tiền? Bất kể cô cần thêm cái gì tôi đều có thể cung cấp cho cô. Nhưng tôi chỉ hi vọng có thể nhanh chóng lấy được những gì mà tổ chức yêu cầu. Chúng ta đã bị tổn thất thê thảm trong vụ này, tiêu hao sức người sức của mới có thể xây dựng lại mạng tình báo của Châu Á. Tôi hi vọng là sẽ không vì vụ này mà bị người ta nhổ tận gốc." Người đàn ông đeo kính đẩy chiếc kính trên sống mũi lên tiếng.
" Vâng, Đạo Diễn. Tôi nhất định sẽ vô cùng thận trọng. Kể cả nhiệm vụ thất bại tôi cũng không để lộ tổ chức."
Người đàn ông gật đầu nói: " Có tin tức của Diệp Thu không?"
" Theo tin tức đáng tin cậy, có lẽ thời gian tới hắn sẽ đi HongKong một chuyến."
" Rất tốt." Người đàn ông nhìn ánh đèn màu mè bên ngoài cửa kính, thở dài: " Người cần phải đề phòng nhất chính là hắn ta. Hắn là đối thủ khó đối phó nhất của chúng ta ở Châu Á. Mất đi sự uy hiếp của hắn ta, có lẽ vụ này chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng."