Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 492: Tắm máu, phong tình của nhát kiếm!: Mê trảm!




"Phi ưng chết rồi." Sau khi đặt điện thoại xuống, Yến Kỷ Đạo nói.

Giống như nói với bản thân mình vậy, mà giống như nói với ông lão đang đứng đằng sau mình.

Phi ưng họ Yến, là một người con họ ngoài của Yến gia. Từ lúc còn rất nhỏ đã được Yến gia đón về. Đầu tiên là do các cao thủ trong gia tộc huấn luyện, rồi sau đó lại được đưa đến tổ chức dụng binh huấn luyện vài năm, đến khi thực lực của anh ta đù mạnh, lại bắt đầu hành nghề sát thủ, rất có tiếng trên thế giới, và cũng không được ai biết đến.

Mỗi lần anh ta làm một nghề, mỗi lần làm một nhiệm vụ đều đổi một tên khác nhau. Có cái tên vì làm những nhiệm vụ khó mà nổi danh thế giới, cũng có những cái tên không ai biết đến.

Nhân tài đều hơi quái đản, hầu như anh ta không có chút mong muốn nào hết, không tham tiền tài, sự ủng hộ của Yến Gia làm cho anh ta không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc và cũng không đắm chìm vào mĩ sắc. Hầu như anh ta không có chút khuyết điểm nào cả.

Sự trung thành của anh ta đối với Yến Gia là bậc nhất, là một thực lực ẩn giấu của Yến Gia.

Mấy năm nay, anh ta không bị Yến Gia gọi đi một lần nào, anh ta cũng chưa từng thực hiện một nhiệm vụ nào do gia tộc yêu cầu, giống như bị gia tộc đưa vào quên lãng vậy. Còn anh ta giống như một con sói cô đơn, phiêu lãng trong nhân gian.

Điều không ngờ được là, lần đầu tiên gọi đi, cũng là lần cuối cùng đối với anh ta.

Yến Kỷ Đạo rất rõ lai lịch của Phi ưng, cũng rõ sự nỗ lực mà anh ta đã bỏ ra, vì thế sau khi nhận được điện thoại báo Phi ưng đã chết liền hạ lệnh người giải quyết thi thể của anh ta.

Yến Kỷ Đạo là một người tính cách kỳ quái, trong mắt anh ta, anh ta chưa từng bao giờ xem những người trèo cao hơn mình là người, mà đều xem họ là đối thủ. Ví dụ như Yến Thanh Phong. Thỉnh thoảng anh ta còn đồng tình với những người yếu đuối.

Ví dụ như Liên Phong Duệ sau khi thất thế, ví dụ như Phi ưng, còn có cả bản thân minh nữa.

Anh ta hận sự bất bình đẳng này.

Tại sao chỉ vì thứ tự ra đời trước sau mà có thể quyết định được vận mệnh tương lai của gia tộc rơi vào tay ai?

Vì thế, anh ta phải giành lấy.

Lúc đầu khi anh ta bị đuổi đến Tô Hàng thực hiện nhiệm vụ này anh ta đã hiểu, đây là một cơ hội. Cũng là một cạm bẫy.

Nếu thành công, thì mình rất có khả năng áp đảo được Yến Thanh Phong, hơn nữa hôn thê của mình cũng đã có mang, khi đi siêu âm bác sĩ bảo là con trai. Đây là một món quà rất có ý nghĩa với một người ông luôn muốn ôm cháu.

Nếu như vậy, vị trí của mình trong mắt cha và ông nhất định sẽ tăng lên nhiều phần.

Biết được rằng mình có con, Yến Kinh Phong nhất định sẽ rất lo lắng nhỉ?

Nếu không thì, tại sao anh ta lại hạ bệ bộ mặt anh em huynh đệ nhanh đến thế, gấp gáp xuống tay với mình?

Những câu hỏi của Yến Kỷ Đạo, Đại Trà Hồ rất ít khi trả lời. Nhiều lúc, sự yên lặng của ông ta thậm chí làm người ta quên đi đằng sau lưng có người này, hoặc là biết sự tồn tại của ông ta, nhưng đột nhiên chạy đi về sinh mất. Yến Kỷ Đạo cũng không bực mình. Anh ta thậm chí rất bi ai vì giờ đây mình không có tư cách để giận nữa.

Mặc dù ông ta vẫn đứng ở đằng sau anh, giữ một khoảng cách với anh, nhưng Yến Kỷ Đạo biết rất rõ, ông già đó không hề để mắt đến mình. "Giờ đây đến lượt ông phải ra tay giữ Diệp Không Nhàn lại rồi." Yến Kỷ Đạo mặt sầm xuống nói với Đại Trà Hồ.

Con mắt vẫn nhắm của Đại Trà Hồ đột nhiên mở ra, trong mắt lộ ra sát khí bừng bừng.

Thấp giọng, ông ta nói: "tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cố gắng hết sức?

Nói vậy ông ta không có lòng tin sao?

Yến Kỷ Đạo cảm thấy thật khổ sở, xem ra mình chọn đến Tô Hàng là sai lầm rồi.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả những âm mưu đều vô dụng.

Câu này nói thật đúng, thật đúng.

"Vậy thì ông đi đi. Tôi đợi tin tức tốt của ông ở bên này." Yến Kỷ Đạo nói.

Đại Trà Hồ quay người, bóng người của ông dần biến mất vào màn đêm vô tận.

Yến Kỷ Đạo ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong không trung, ánh trăng vàng óng và viên mãn, nhưng trong lòng Yến Kỷ Đạo lại thấy thật lạnh lẽo.

Tiểu Bạch rút chiếc sim điện thoại trong di động ra bẻ thành hai nửa rồi bước từng bước lớn ra ngoài.

Diệp Không Nhàn nhắm mắt dưỡng thần, còn Diệp Thu chăm chú lái xe. Nhãn thần của anh còn cảnh giác nhìn tình hình ở xung quanh, cố gắng tìm ra mục tiêu nguy cơ sớm hơn một chút. Mặc dù Tiểu Bạch đã đi trước dò đường, nhưng Diệp Thu biết, họ đã có lần thất bại trước, có lẽ sẽ tha cho Tiểu Bạch và chuyển mục tiêu sang Lão Đầu Tử.

Không để cho Thiết Ngưu cùng đi, để cho anh ta cùng với những người từ Yến Kinh đến và Hàn Ấu Lăng thủ ở viện điều trị Tây Sơn. Diệp Thu không muốn khi mình đang ngốc nghếch xông về đằng trước thì lại bị chơi một vố phía sau.

Kế hoạch dụ rắn ra này, con mồi là tính mạng của Lão Đầu Tử. Nhưng Diệp Thu không thể không đề phòng tính nguy hiểm của nó, sợ rằng không đánh chết được rắn, mà còn lại bị nó cắn cho một nhát.

"Thực lực của cô ấy đã tăng lên rất nhanh." Diệp Không Nhàn đột nhiên nói chuyện, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.

Diệp Thu biết người mà ông nói đến là Tiểu Bạch, mặc dù ông không nhìn thấy Tiểu Bạch đánh nhau với người ta, nhưng thông qua trận đấu lần trước của Tiểu Bạch và Thiết Ngưu, ông nhất định đã nghe rất rõ.

Cao thủ đẳng cấp này như ông, dù chỉ được nhìn tận mắt vết thương của Thiết Ngưu cũng đủ để nhận ra thực lực thật sự của Tiểu Bạch.

"Đúng vậy. Giết người nhiều mà thành đó." Trong tiếng nói của Diệp Thu mang theo chút xúc cảm của riêng mình.

Lúc đầu khi Diệp Không Nhàn dùng mọi thủ đoạn cực đoan để huấn luyện Tiểu Bạch, Diệp Thu đã từng phản đối kịch liệt, hơn nữa đã nhiều lần tranh cãi với Lão Đầu Tử, còn phá vỡ công cụ luyện tập của ông.

Nhưng đến cuối cùng, Diệp Thu vẫn thất bại, anh bị Lão Đầu Tử đánh cho bị thương, nằm trên giường như một người đã chết vậy.

Nói thực, có được thành tựu ngày hôm nay, Tiểu Bạch đã chịu nhiều đau khổ. Mặc dù là Diệp Thu cũng không thể khổ bằng cô.

Lão Đầu Tử vẫn không để ý đến lời trách móc của Diệp Thu, vẫn nhắm nghiền mắt, mặt rất tự tại.

Việc ông đã quyết định, dù là sai, người khác cũng không thay đổi được.

Đương nhiên, ông cũng không thừa thời gian cãi nhau với Diệp Thu về vấn đề này. Trong lòng ông, Diệp Thu chính là vãn bối của mình, là con của mình.

Có người bố mẹ nào khi con cái mình làm loạn lại quay ra cãi nhau với nó?

Diệp Thu thầm mắng, ông già này, thật là không biết điều gì hết. Nếu như có thể đánh thắng ông ấy, thì đã đập cho ông ấy một trận từ lâu rồi.

Lão Đầu Tử rất khó khăn khen ai đó một lần, xem ra tâm trạng của ông lúc này không tồi. Thế là Diệp Thu bèn thử hỏi ông: "Cơ thể của Tiểu Bạch có phải là có khả năng chữa trị hay không? Tim còn có thể chuyển dời được, những bộ phận khác lại không thể sao?"

Diệp Không Nhàn nói rằng ông không thể chữa trị căn bệnh cho Diệp Thu, nghe vậy anh liền hỏi:

"Ông cũng không chữa được sao?"

"Không chữa được."

"Thử nghĩ xem còn cách nào khác không?"

"Không có."

Diệp Thu tức đến độ nghiến răng ken két, chỉ muốn gọi điện cho Yến Kỷ Đạo nói rằng Lão Đầu Tử đang ở trên xe của anh, đến bắt ông ta đi cho rồi.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Diệp Thu liền cảm thấy hình như trước mặt đang có vật gì đó màu trắng đang bay về phía anh.

Đạn bay ư?

Khỉ thật, mấy người này điên rồi.

Diệp Thu quay mạnh vô lăng, xe quành ngay sang một khúc ngoặt, đâm vào một cành cây nhỏ bên đường, sau đó lại lao đi tiếp.

Đùng!

Viên đạn bay nổ ở đằng sau chiếc xe, khói bụi mù mịt, mảnh đạn và đất đá bắn vào thành xe kêu loảng xoảng.

Chiếc xe đã bị trở nên lồi lõm, cửa kính đằng sau xe bị nổ vỡ thành từng mảnh vụn.

Diệp Thu biết có khả năng sẽ bị công kích, thậm chí khi lái xe cũng không cài dây an toàn.

Khi chiếc xe sắp đâm vào cây trước mặt, Diệp Thu vừa mở cửa xe, vừa hét lớn: "Mau chạy đi, họ có Bazooka"

Nhưng sự hò hét của Diệp Thu là thừa thãi, vì anh đã nhìn thấy Lão Đầu Tử chạy trước anh về một chỗ anh toàn đằng xa.

Ông già này, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Không nhắc mình một câu nào, Diệp Thu thầm mắng.

Diệp Thu cũng không dám lề mề, vừa nhảy xuống xe là chạy theo đuôi Lão Đầu Tử. Với kinh nghiệm thực tiễn nhiều năm của Diệp Thu, chạy theo sau lưng Lão Đầu Tử là an toàn.

Chiếc xe lao thẳng vào gốc cây, cả hai thứ đều bị thương nặng.

Đầu xe nát bươm, còn gốc cây cũng bị tách rời.

Sau khi Lão Đầu Tử đã chạy được một đoạn liền dừng lại, chỉ trước mặt rồi nói: "Ta tuổi già sức yếu chạy không nổi nữa rồi, cậu ra giải quyết bọn họ đi." Ông già này khi muốn biếng việc luôn luôn tìm một lý do rất quang minh chính đại.

Diệp Thu đã nhìn thấy bốn người mặc áo đen trước mặt, họ đứng sắp hàng tắc ở giữa đường. Họ không định xuống đuổi bắt Diệp Thu, rất rõ ràng, họ biết rằng Diệp Thu nhất định sẽ đi đến tìm họ.

Một người đàn ông thấp ở giữa trên vai mang một khẩu Bazooka. Đó là vũ khí Phi ưng từng sử dụng, được họ nhặt về.

Mặc dù chưa từng gặp đám người áo đen này, nhưng những người này mang lại cho anh cảm giác rất quen thuộc.

Ở cự ly xa như vậy, Diệp Thu đã cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra trên người họ.

Họ mặc bộ áp vest đen, đứng ở đó không làm bất cứ tiếng động gì hết. Tướng mạo cũng giống nhau, ai nấy đều rất bình tĩnh thản nhiên, chỉ là ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Thu và Lão Đầu Tử.

Mắt của bọn họ màu đỏ, màu đỏ như máu.

Mặc dù một quái vật như Diệp Thu cũng cảm thấy bị họ nhìn chằm chằm như vậy lạnh nổi gai ốc.

Họ là dã thú. Là một bọn dã thú vừa được thả từ lồng ra.

Dù họ là người hay là thú, Diệp Thu đều phải giải quyết họ. Nghĩ đến điểm này, Diệp Thu liền cảm thấy hơi buồn chán.

Diệp Thu đi ra đằng đó rất đường hoàng, đứng đối diện với bốn người áo đen, cười nói: "Chỉ có 4 người các ngươi sao? Hình như hơi ít!"

Nét mặt của người áo đen đứng ở giữa hơi thay đổi, hắn phất tay, bốn người đều hét lên xông về phía Diệp Thu. Mặc dù không công bằng, nhưng Diệp Thu cũng phải chấp nhận, nghĩ đến điểm này, Diệp Thu càng buồn chán hơn.

Hi vọng Lão Đầu Tử đến giúp mình là không thể có, chỉ đành tự mình làm mà thôi. Họ đã xông đến rồ.

Đám khốn nạn đó lại giở trò, khi xông đến một nửa, trong tay họ đều có một thanh đao đen.

Lưỡi đao dưới ánh sáng trăng lóa lên từng đợt, được thiết kế đặc biệt để có thể tạo vết thương nhanh nhất, hơn nữa tăng nhanh tốc độ và lượng máu chảy.

Thấy đám đao này, mắt Diệp Thu liền nheo lại.

Thảo nào anh có cảm giác quen quen, anh đã nhớ ra đám quái vật này là ai rồi.

Họ chính là đám sát thủ anh gặp ở đằng sau CLB Thiết Huyết, họ vô cùng độc ác và tàn nhẫn. Không sợ chết, hơn nữa trên người họ còn có đạn nổ gen, chất dịch sau khi tự nổ chỉ cần dính vào quần áo hoặc là da thịt, sẽ tự mục nát.

Mặc dù thân thủ của Giang Yên Tử không tồi, nhưng nếu mình không nhanh chóng phát hiện vấn đề này và nhanh chóng chữa trị nó, thì có lẽ cánh tay đẹp đẽ gợi cảm của Giang Yên Tử đã bị nát ra rồi.

Bọn chúng là những quái vật biến đổi gen.

Tên khốn đáng chết, lần này Diệp Thu đã nhận ra rồi, Yến Gia có quan hệ rất mật thiết với đám quái vật biến đổi gen này.

Đã biết thân phận của họ rồi, Diệp Thu cũng rất tài trí giấu ám khí trên tay mình lại. Anh đã từng thử, những thứ thế này không thể gây cho bọn chúng bất kỳ tổn thương nào.

Hai bên cùng xông lên, cự ly đã ngày càng gần.

Soạt!

Bốn chiếc đao đen sì cùng lúc hoặc đâm thẳng hoặc chém ngang vào mặt hoặc yết hầu của Diệp Thu, đao khí kinh khủng đó thậm chí làm mặt Diệp Thu như bị gió lạnh xẹt ngang qua vậy, đau và rát buốt.

Diệp Thu không cố chống đối lại, cơ thể anh lùi về sau hai bước, sau khi đã tránh được đao khí của họ, giơ chân đạp vào người mặc áo đen bên trái ngoài cùng.

Trong lòng Diệp Thu đã xác định rõ kế hoạch công kích từng người một này.

Nhưng khi chân của anh đá đến một nửa, anh liền vội vàng thu về. Vì chiếc đao trong tay một người áo đen khác đột ngột thay đổi phương hướng, sau khi đổi hướng kịp thời, nó nhằm thẳng vào đầu gối của Diệp Thu.

Đúng là đáng chết. Diệp Thu chỉ có thể lùi về sau một lần nữa. Không ngờ anh lại không thể chống nổi sự hợp lực của bốn tên này.

Nghĩ đến gương mặt cười lạnh lùng ở một bên của Lão Đầu Tử, Diệp Thu thấy mặt mình nóng ran và bỏng rát.

Thật là xấu hổ.

Dù thế nào cũng không thể để ông già đó coi thường, xông lên nào.

Cơ thể Diệp Thu lại một lần nữa tăng tốc, sau khi tránh được một lưỡi đao nhằm vào ngực mình, anh lại ra đòn nhanh như chớp, đánh vào mũi của tên mặc áo đen đang định vòng ra đằng sau lưng để chọc mình.

Rắc!

Tiếng xương mũi gãy, mũi người mặc áo đen đó đã gãy xuống rồi, cả gương mặt giống như một cái bánh vậy.

Nhưng nỗi đau này dường như không nhằm nhò gì, vẫn cố gắng chạy đằng sau Diệp Thu. Sau đó hắn hét lên, giơ thanh đao lên cao và nhanh chóng đâm vào đằng sau tim Diệp Thu.

Không biết đám quái vật này đã ăn phải thuốc gì, mà chẳng cảm giác được đau nữa.

Tăng tốc.

Tăng tốc thêm nữa.

Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là bất bại.

Diệp Thu không tin có người có thể theo được tốc độ của mình. Sau khi tránh được sự tấn công của ba người trước mặt, anh quay người lại đạp một nhát vào tên đằng sau đang định đánh lén mình.

Cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua rồi không lấy lại được nữa. Giờ đây việc Diệp Thu phải làm là giết chết từng người một trong số họ, sao lại bỏ qua cơ hội đánh chó đã bị rơi xuống nước này chứ?

Anh chạy nhanh lên đằng trước, mấy bước đã bước đến chỗ người mặc áo đen đang định đứng dậy, giơ chân đạp lên cổ hắn, chỉ cần bẻ gãy cổ của họ , dù thuốc gen lợi hại thế nào chăng nữa cũng không còn tác dụng nữa.

Soạt!

Tên nằm trên đất thấy có một chiếc giày da cực lớn đang đạp xuống, biết rằng tình thế đã rơi vào nguy hiểm. Hắn hét to một tiếng, không ngờ giữ lại được bàn chân của Diệp Thu đang đạp xuống.

Diệp Thu cố gắng hết sức đạp xuống đất.

"Ta xem ngươi khỏe đến độ nào." Diệp Thu cười lạnh lùng nói, sau đó dùng lực rất mạnh, giống như một nghìn cân đạp xuống vậy, cổ tên áo đen đó kêu lên rắc rắc, bị anh đạp gãy, một cái xương cổ đâm ra khỏi da, màu trắng và đỏ trông thật kinh khủng.

Chịu trọng thương thế này, trên mặt người mặc áo đen đó không ngờ vẫn thản nhiên như không. Tay phải đang cầm dao của hắn lại giơ lên soạt về phía chân của anh.

Sạt!

Dao nhanh, chân Diệp Thu càng nhanh hơn.

Mặc dù đã tránh được đòn công kích của lưỡi đao này, nhưng Diệp Thu đã bỏ lỡ cơ hội giết tên đã bị trọng thương này.

Muốn xông lên bồi một cú nữa đã là điều không thể nữa rồi, ba tên đằng sau đã xông lên.

Diệp Thu cảm thấy rất rõ ràng rằng, đối thủ lần này lợi hại hơn gấp mấy lần những người công kích đợt trước gặp trong rừng.

Lần trước mình đột nhiên bị đánh lén, còn có thể nhanh chóng giải quyết bọn họ, hơn nữa lúc đó trong tay anh còn có súng, còn hai người đó chỉ có cung tên và đao.

Mặc dù vì chưa nhận thức đầy đủ về tính nguy hiểm của họ, làm cho Giang Yên Tử bị thương, nhưng nói tóm lại vẫn không quá nguy hiểm, ít nhất, Diệp Thu không cần phải bỏ ra nhiều sức lực đến thế.

Nhưng lần này bốn tên tướng mạo hơi giống nhau này lại làm cho Diệp Thu cảm thấy nguy hiểm, vì anh cảm thấy rất rõ rằng, bốn người này có một kiểu chiến đấu rất ăn khớp nhau.

Sự ăn khớp này rất khó luyện thành, phải trải qua hàng trăm ngàn lần phối hợp hành động và hàng nghìn lần tắm máu kẻ thù mới có thể hình thành.

Nhưng nếu đã hình thành rồi, thì bốn người sẽ trở nên chủ động trong việc công và phòng. Có công có phòng, anh công tôi phòng, phân phối công việc rất rõ ràng.

Chỉ lấy việc Diệp Thu muốn đá tên mặc áo đen ở ngoài nói. Lý do anh chọn người đó là chiêu thức của hắn quá quen thuộc, muốn biển đổi chiêu thức không phải điều dễ dàng.

Nhưng người bên cạnh hắn lại cảm thấy rất rõ ràng mối nguy hiểm của đồng đội, sau đó người cách chân phải của mình gần nhất sẽ nhanh chóng biến chiêu, cứu nguy cho người bên cạnh.

Cuộc đánh nhau quy mô nhỏ cũng giống như cuộc hỗn chiến binh khí lạnh quy mô lớn, nếu như đồng đội biết cách phối hợp với nhau, thì thường có thể lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh.

Soạt!

Diệp Thu đặt mình vào thế phối hợp đẹp mắt của họ, không ngờ bị một người áo đen chém rách mu bàn tay.

Sau khi nhìn thấy máu, mắt đám người áo đen đó càng đỏ rực lên, và công kích càng hung hãn hơn.

Nhưng họ không biết rằng, chém rách tay Diệp Thu, cũng làm cho lửa trong lòng anh cháy vùn vụt lên.

Đám khốn nạn này, thật là đáng chết.

Mặt Diệp Thu càng sầm xuống, cơ thể giống như ánh chớp không thể nắm bắt, xông đến trước mặt một tên áo đen.

Người áo đen ngơ ngác. Chẳng lẽ hắn muốn tự tìm cái chết sao?

Không nghĩ nhiều đến vậy nữa, giết chết hắn là mình có thể sống rồi.

Người mặc áo đen múa đao chém về phía ngực Diệp Thu, nhưng không chém trúng mục tiêu.

Không phải mục tiêu đang trốn tránh, chỉ là khi hắn ta xuất đao, Diệp Thu nhấc bàn tay ở dưới lên, đã ngăn cánh tay của hắn lại. Còn Diệp Thu nhân lỗ hổng này đã đạp một đạp vào ngực hắn.

Tấn công gần, thật gần.

Cơ thể của Diệp Thu và người áo đen đó sát lại nhau như đôi tình nhân vậy.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên không ngừng, nếu người bình thường nghe thấy, có lẽ thấy kinh tởm đến độ nôn ba ngày ba đêm mất.

Đúng vậy, Diệp Thu đã bẻ gãy xương trước ngực hắn từng cái một.

Với loại quái vật biến đổi gen này, quyền cước bình thường không thể tạo nên vết thương quá lớn cho hắn.

Diệp Thu cũng không có ý định thương xót mà tha cho chúng. Anh chỉ muốn thông qua từng chiêu của mình làm cho đối thủ nhận được sự sát thương lớn nhất.

Vì thế, anh dùng tốc độ tay nhanh nhất của mình, bẻ gãy từng chiếc xương của hắn.

Lồng ngực trước của con người tổng cộng có 12 chiếc xương tất cả, ngoài chiếc xương sống chắc nhất dưới cổ, 11 chiếc khác đều bị Diệp Thu bẻ gãy nát rồi.

Vốn anh cũng muốn bẻ gãy luôn chiếc cuối cùng. Như vậy có lẽ đối thủ sẽ chết luôn. Nhưng lưỡi đao đằng sau đã xé gió bay đến rồi, Diệp Thu chỉ đành dùng chiêu chim nhỏ dựa người, dựa vào tên áo đen rồi đẩy về đằng trước, làm tên áo đen lùi về đằng sau mấy bước, bản thân mình cũng thoát khỏi nhát đao chí mạng đó.

Sự nỗ lực của Diệp Thu không hề lãng phí. Người áo đen cuối cùng đã nôn ra một đám máu tươi, không chỉ ở miệng, mà ở mắt, mũi, tai của hắn cũng đang chảy máu ngoài.

Lần này, Diệp Thu không bỏ qua cơ hội giết đối phương nữa.

Anh nhặt một viên đá nhanh như chớp lên tay, cự ly gần thế này không thể nào tránh được. Lên nào, não của hắn giống như quả dưa hấu bị người ta dùng một quyền đập nát vậy, nát bươm thành trăm mảnh.

Lần này thật sự là Diệp Thu đã hơi quá sức, hơn nữa cự ly gần thế này, cả anh cũng không thể tránh được, máu bắn cả lên người anh.

Trong lòng Diệp Thu kinh hãi, nghĩ đến việc lần trước Hồng Yên Tử phải cắt thịt để trị liệu, anh sợ máu này cũng có dính độc tố. Anh giống như một con khỉ chạm phải nước sôi, vừa tránh sự công kích của ba người khác vừa cởi chiếc áo và quần của mình ra.

Động tác khó làm thế này, không biết anh đã thực hiện thế nào.

Nếu cảm nhận một cách cẩn thận, thì không thấy cơ thể có chỗ nào bất bình thường. Lúc này Diệp Thu mới yên tâm

Trong lòng anh nghĩ, tên đã bị mình dùng tốc độ giết chết không kịp khởi động đạn nổ ở trên người mình. Nếu đạn nổ chưa được khởi động, thì máu của hắn không có chất làm nát rữa.

Còn mấy tên chủ động đến liều mạng thì phải đề phòng rồi.

Giờ đây tên áo đen chỉ còn có ba, một tỏng số đó đã bị mình đạp gãy xương và trọng thương.

Diệp Thu quyết định giải quyết nốt tên bị thương nặng này, đánh triệt để sự phối hợp ăn ý giữa bọn chúng, sau đó khi giải quyết hai tên còn lại là dễ dàng rồi.

Nếu Yến Gia chỉ có vài thực lực này, thì làm Diệp Thu thật sự thất vọng. Có lẽ là nhân vật quan trọng nhất vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng điều này cũng không phải lo nữa, có lẽ Lão Đầu Tử đang ngồi bên đó không có việc gì làm phải đập muỗi.

Ba thanh đao lại một lần nữa vung về phía Diệp Thu, hơn nữa lại chặn đứng bốn phương hướng trước sau trái phải để chạy trốn của Diệp Thu.

Tay của hai tên đằng trước đều bình thường, thì có nghĩa là tên đằng sau mới là tên bị mình đạp gãy một tay.

Mặt Diệp Thu lộ ra nụ cười thuần hcất, sau đó rướn lưng lên, chạy về phía tên áo đen bị trọng thương.

"Chết." Lòng tên áo đen đó vui mừng không kể nổi, nhấc đao lên vung về phía Diệp Thu.

Diệp Thu vốn đối lưng với hắn đột nhiên chuyển thân, tay huơ lên, một tay giữ lấy tay trái đang nắm chắc đao của hắn, đây cũng là cánh tay còn tốt duy nhất của hắn, anh kéo ra rồi bẻ, liền làm cho cánh tay này trở nên gãy gập.

Hai cánh tay đều tàn phế rồi, đã trở thành một phế vật không thể chối cãi.

Khi Diệp Thu đang định ra một sát chiêu, thì người mặc áo đen đó đột nhiên đổ gập xuống đất.

Sao thế này?

Giả chết ư?

Mặc dù là giả chết, thì ngươi cũng phải để ta đánh vài đòn rồi mới chết chứ.

Diệp Thu vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, hai chân của mình đã bị tên tàn phế đó khóa chặt.

Mặc dù hắn không có hai tay , nhưng hắn vẫn có hai chân có thể công kích được.

Thấy đồng đội của mình khóa chặt Diệp Thu, hai tên còn lại cũng không chạy đến bồi cho anh mấy nhát đao mà ngược lại tất cả đều chạy về đằng sau.

Ý gì đây?

Tự nổ ư?

Não Diệp Thu ngay lập tức hiện ra chữ này, trong lòng lo lắng, hai tay lại một lần nữa vung lên, trong một biển máu, cơ thể của Diệp Thu nhanh chóng lao về đằng trước.

Đoàng!

Âm thanh đau lòng, đó là âm thanh tự nổ.

Tên áo đen vừa nãy còn đấu với Diệp Thu giờ đã trở thành một đống máu và một đám thịt vụn không thể ghép lại được. Sau khi Diệp Thu lao đi anh liền dùng lưng để tiếp đất, trên người anh không dính chút máu nào.

Nhưng hai tên đồng đội không có chút nghĩa khí nào đó trên đường chạy đã bị dính máu vào người. Không có chút do dự, một tên cắt đi nửa phần thịt trên mặt mình, một tên còn lại khoét một lỗ trên vai mình.

Kinh quá.

Mấy người này thật là kinh tởm.

Nguy hiểm quá mức, họ phải làm thế sao?

Nếu không phải vừa nãy dùng vũ khí, có lẽ bản thân mình cũng phải chết theo tên kinh tởm đó rồi.

Diệp Thu bò lên trên mặt đất, anh đã không còn tức giận nữa, vì trong lòng anh đã bị sát khí lập đầy.

Anh không biết đối phương có bao nhiêu trợ thủ thế này, nhưng anh biết, mình gặp phải một thì phải giết một.

Diệp Không Nhàn đứng bàng quan bên cạnh từ nãy đến giờ đã sắp ngủ gật rồi. Tên ngốc này. Ông nghĩ, tên ngốc này, cậu ta còn định kéo dài đến bao giờ nữa chứ?

Tàu hỏa sắp chạy rồi mà vẫn chưa giải quyết xong đám đó.

Nhưng đám quái vật này ở đâu ra vậy? Nếu là bản thân mình lên đánh, có lẽ cũng hơi đau đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một người đến chết còn không sợ thì có sợ anh công kích họ sao?

Võ công có cao, cũng sợ dao phay. Câu này thật là chí lý.

Người có dũng khí cầm dao chém người khác thật là làm cho một cao thủ kỵ, huống hồ thân thủ của cả bốn người này đều không tồi, hơn nữa khi phối hợp với nhau cũng có chỗ được lắm.

Điều quan trọng hơn nữa là, bản thân họ đã là một viên thuốc nổ. Anh một mặt phải tiếp cận để làm cho họ bị thương, mặt khác lại phải chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào, trời mới biết họ không vui, tự nhiên làm một quả tự nổ, thì đúng là một mạng đổi một mạng,

Việc mua bán thế này họ đồng ý làm, nhưng tên tiểu tử đó tất nhiên là không đồng ý rồi.

Đột nhiên thần kinh của Diệp Không Nhàn đột nhiên căng thẳng, đó là phản ứng tự nhiên khi ông gặp phải cao thủ.

Trong bóng đêm, một bóng người thấp nhỏ đang lừng lững bước đến.

Đi rất chậm, giống như một ông cụ 80 tuổi đang lê từng bước khó khăn vậy.

Thấy là ông ta, thần kinh Diệp Không Nhàn đã dãn ra, và trên mặt cũng nở một nụ cười say lòng người.

Không ngờ lần này đến đây lại là bạn cũ của ông, ông đã đợi rất lâu rồi.

"Lâu rồi không gặp." Diệp Không Nhàn cất giọng nói.

Đại Trà Hồ cũng dùng tất cả ánh mắt và tâm can đặt lên ngườ Diệp Không Nhàn, đây là một đối thủ nguy hiểm làm cho người ta không thể không dốc hết sức lực. Nếu anh bị khí chất và nụ cười trên mặt ông ta làm cho mê muội, thì anh chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Mãi đến bây giờ, ông ta vẫn không thể quên được nhát kiếm đó.

Trong một đêm đen như mực, một thanh kiếm vung lên, dường như cả trời đất đã không còn màu sắc. Ánh sáng vàng trắng đó, làm con người ta lóe mắt không thể mở mắt ra.

Người đàn ông đã làm kinh động kinh thành 20 năm trước, sao lại có thể khinh thường?

Người ta cứ nói thời gian như thoi đưa, làm cho con người già đi. Bản thân mình già đi rồi, nhưng tại sao trên người ông ta vẫn không để lại dấu ấn của thời gian?

Có hai cách trừng phạt kẻ địch của mình, một là giết hắn, hai là sống lâu hơn hắn.

Rất rõ ràng, ông ta đã làm điểm thứ hai rất ưu tú. Ưu tú đến độ làm cho mình không thể không động lòng ghen.

Nếu mình cũng có thể trẻ trung như thế này, thì chẳng phải hạnh phúc biết bao nhiêu ư?

Gặp được cố nhân nhiều năm trước, đột nhiên Diệp Không Nhàn thấy rất có hứng nói chuyện. Thấy Đại Trà Hồ không đáp lại câu hỏi của mình, cười nói: "Tôi đã tưởng ông sẽ nhớ tôi kìa. Không ngờ ông lại quên rồi. Nhưng vẫn không sao, vì tôi vẫn nhớ ông. Yến Kinh lớn như vậy, người có thể làm tôi nhớ đếm được trên đầu ngón tay, và ông được coi là một nửa."

"Tôi vẫn nhớ ông." Âm thanh của Đại Trà Hồ vang lên. Ông ta không thích nói chuyện, không thích khách sáo và giả tạo, ông chỉ muốn dùng hành động của mình để biểu đạt tình cảm.

Nhưng đứng trước mặt người đàn ông này, ông ta đã thất bại, thất bại khi chưa vào trận.

Ông đã thất bại ở chiến ý.

Chỉ là hai câu hỏi đơn giản thôi, nhưng ông đã rõ sự khác biệt giữa mình và người đàn ông đứng trước mặt mình.

Kỳ tích hai mươi năm trước, không thể xảy ra lần nữa trong buổi tối hôm nay rồi.

Yến Gia. Mình cũng không thể cứu được nó lần thứ hai.

"Ừ. Thế là tốt rồi. Hai mươi năm trước, ông đã cản một đao của tôi. Cũng chính vì nguyên nhân này, tôi đã tha cho Yến Thừa Kiền tội chết. Tôi nghĩ sau khi tôi đi, ông sống cũng khá tốt ở Yến Gia phải không? Hôm nay ông lại đến đây, là để giữ tôi lại ư?" Diệp Không Nhàn cười hỏi, một gương mặt dễ gần và anh tuấn, giống như hai người bạn đã lâu không gặp hàn huyên vậy.

Đương nhiên, bạn phải bỏ qua biểu cảm của người đứng đối diện với ông ta.

"Tôi muốn giữ ông lại. Nhưng không giữ ông lại được." Đại Trà Hồ thẳng thắn nói.

"Ồ?" Diệp Không Nhàn lắc đầu, nói hơi chán nản: "Ngữ khí thế này, không phải là ngữ khí một người cao thủ cần có đâu." "Đó là sự thật. Tôi đã thua." Đại Trà Hồ cố chấp nói.

Trước khi tên cuối cùng vẫn chưa kịp tự nổ, Diệp Thu xông lên trước như điện giật, rồi lợi dụng quả đấm của mình thụi mạnh vào cổ hắn. Làm cho tất cả xương và dây thần kinh của hắn đều nát ra, giống như mì sợi chất đống vào nhau vậy.

Không nhìn dáng chết của hai tên cuối cùng, Diệp Thu nhanh chóng ra xem kịch.

Anh cố gắng hết sức để giải quyết hai tên áo đen này, nguyên nhân quan trọng nhất là không muốn bỏ lỡ màn kịch này.

Đối chiến của hai cao thủ, không phải là điều dễ dàng bắt gặp. Đặc biệt là hai cao thủ xuất thế như Diệp Không Nhàn và Đại Trà Hồ.

Phải biết rằng, Lão Đầu Tử mấy năm rồi không rút kiếm.

Diệp Không Nhàn chỉ vào Diệp Thu, rồi vui vẻ nói: "Tôi không muốn đánh nhau với ông. Ông đánh nhau với cậu ta đi. Cậu ta cũng biết dùng kiếm đó."

Diệp Thu ngớ người, không ngờ mình vừa hoàn thành xong một công việc, Lão Đầu Tử lại giao cho mình một công việc khác.

Có để cho người ta sống không vậy?

Nhưng sau khi phẫn nộ, trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy kích động.

Tìm một cao thủ như Đại Trà Hồ, là điều không dễ dàng. Lão Đầu Tử đã để lại cơ hội này cho mình, chẳng phải cho mình một cơ hội học hỏi sao?

Đại Trà Hồ nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi có thể nhìn ra, cậu ta là một cao thủ. Nhưng, tôi muốn đánh với ông."

"Ông đã thua rồi."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Diệp Không Nhàn thấy Đại Trà Hồ nói thật lòng, thậm chí còn có chút bi ai trên gương mặt, gật đầu, nói: "Được rồi. Nể mặt 20 năm trước ông đã chắn được một đường kiếm của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực." Khi Diệp Không Nhàn nói câu này, khí thế của ông đột nhiên thay đổi. Vừa nãy ông còn cho người ta cảm giác lười nhác không lấy lại được tinh thần, gióng như một người chú trung niên anh tuấn vậy. Nhưng giờ đây, cơ thể ông đứng thẳng lên, mặt nghiêm túc, ngay lập tức biến thành một cao thủ võ lâm xuất thế.

"Cám ơn." Đại Trà Hồ nói lời cảm ơn chân thành. Sau đó rút từ trong túi ra một chiếc găng tay màu đen.

Chiếc găng tay đó là kiểu dáng rất cũ rồi, không biết dùng chất vải gì làm nên, trên ngoài có hơi xù.

Chẳng lẽ là vũ khí của ông ta sao?

Diệp Không Nhàn vén tay áo bào lên, búng tay, một luồng sáng vụt qua, trong tay ông đã xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm không ngừng rung động.

Thanh nhuyễn kiếm này không dài như những thanh kiếm khác, mà lại cực ngắn, chỉ chưa đến 1 mét. Nắm ở trong tay trông giống như thanh kiếm đồ chơi của trẻ con vậy.

Nhãn thần Diệp Thu rất vui vể, thanh kiếm thế này mà Lão Đầu Tử lại không nỡ lấy ra.

Mặc dù kiếm rất ngắn, nhưng Đại Trà Hồ không dám có chút khinh địch nào.

Ông ta biết sự lợi hại của thanh kiếm này, vì ông ta đã từng đích thân nếm trải.

"Mời." Diệp Không Nhàn cất giọng, và làm một động tác tay mời tấn công trước.

"Được." Chữ được vừa ra khỏi miệng, Đại Trà Hồ đã biến mất.

Chớp mắt đã xuất hiện ngay sau lưng Diệp Không Nhàn.

Bàn tay phải đeo gắng đó lại thò ra phía trước, rồi lại xuất hiện trước mặt Diệp Không Nhàn như không có bất cứ động tĩnh gì. Không thể tin nổi. Dù là tuyển thủ về tốc độ như Diệp Thu cũng không thể không càm thấy tự ti trước một tốc độ kinh khủng thế này.

Đây đâu có giống một ông già đi lại khó khăn cơ chứ? Dùng máy tạo sét cũng không thể nào vượt qua được tốc độ này.

Điều Diệp Thu không biết là, biệt danh của ông già đó là bàn tay sét đánh. Chớp xét mà đi, nhanh như sao băng vậy.

Diệp Thu thậm chí không kịp nghĩ, nếu như mình đối phó với ông ấy, thì có mấy phần thắng?

Nhanh quá, nhanh đến độ không để cho con người ta chớp mắt, hô hấp và suy nghĩ.

Đây mới là trận đấu của cao thủ.

Máu trong cơ thể Diệp Thu cũng bắt đầu bốc lên, cihr muốn rằng người đang đấu với ông ta là bản thân mình.

Lão Đầu Tử đối diện với tốc độ nhanh như chớp của Đại Trà Hồ, phản ứng của ông là vô cùng bình tĩnh.

Biểu cảm bình tĩnh, động tác bình tĩnh, tay vung kiếm của ông cũng không làm cho người ta có cảm giác khí thế hào hùng.

Chỉ là quay người , thanh nhuyễn kiếm đã rung rinh vạch một đường ở trước mặt.

Sau đó động tác của hai người từ cực kỳ nhanh chóng đến chậm lại.

"Cảm ơn." Đại Trà Hồ cười. Những nếp nhăn trên mặt ông co rúm lại với nhau, trông rất khó coi, dáng điệu ấy làm Diệp Thu cả đời cũng không quên được.

"Đi đường cẩn thận." Thanh kiếm trong tay Diệp Không Nhàn đa biến mất, ông nhẹ nhàng nói.

Lúc này đầu trên cổ Đại Trà Hồ mới rơi xuống, sau đó cả thân người đổ rập xuống đất.

Hóa ra Diệp Không Nhàn chỉ dùng một nhát kiếm là đã chặt đứt rồi, thậm chí sau khi cổ họng bị cắt đứt, ông ta vẫn có thể nói ra hai chữ cuối cùng.

"Chết rồi?" Diệp Thu hỏi. Cảnh vừa nãy làm cho anh ngớ người.

"Chết rồi." Diệp Không Nhàn đáp.

Nhất kiếm kinh tiên!

Trong não Diệp Thu, đột nhiên hiện lên câu này.