Đây là chuyện của nhà họ Đường, nên Diệp Thu cũng không muốn tham gia, đang chuẩn bị về phòng, Đường Bố Y gọi giật lại: "Này, Diệp Thu, sao cậu lại bỏ đi? Vào phòng ngồi một lát với chúng tôi, hôm nay cũng chẳng có người ngoài."
Đường Bố Y vẫn chưa biết chuyện Diệp Thu bị con gái yêu của ông đuổi ra ngoài phòng bảo vệ, nên tưởng Diệp Thu ngại.
Đường Bố Y đã chủ động gọi anh, Diệp Thu cũng không nhì nhằng nữa, anh cùng mọi người đi vào phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cô gái đẹp ấy nhìn thấy Đường Quả, căp mắt xanh ánh lên cái nhìn ấm áp, làm cho người ta cảm thấy hiền hậu và đẹp đẽ. Cô gái này tuổi tác không lớn lắm, lại có cái cuốn hút của những người phụ nữ trưởng thành, điểm này có phần giống với Trầm Mặc Nùng, mặc dù khí chất không cao sang bằng, nhưng cũng thuộc vào hàng làm người ta phải rung động.
Cô ta cười rất tươi đến kéo tay Đường Quả, lại quay mặt nói với Đường Bố Y: "Bố y, đây là Quả Quả mà anh suốt ngày nhắc tới phải không? Hèn chi anh yêu cô ấy thế, thật là đáng yêu quá."
Thấy có người phụ nữ khen con gái mình, Đường Bố Y cười hà hà nói: "Quả Quả, con phải gọi là dì nhé"
"Chào dì ạ" Đường Quả cười đáp, nói rất ngọt.
Điều mà người khác không hề biết là, khi Đường Quả nhìn thấy người phụ nữ này bước ra từ ngôi biệt thự, cô đã giật thót lên mấy lần.
Đường Quả thông minh lanh lợi, lúc nhỏ lại đọc mấy quyển tâm lý học, động vật học, sinh lý học, tâm lý xã hội học. Cô đoán định được tính cách người khác, nên đây cũng là lý do cô cạnh tranh được với những lão cáo già trên thương trường mà ít khi có đối thủ.
Cô rất hiểu cha mình, từ trước đến giờ ông chẳng bao giờ nói chuyện về người đàn bà khác trước mặt mình, càng không bao giờ chủ động đưa bất cứ người đàn bà nào về nhà. Nếu ông làm thế, thì cũng có nghĩa người đàn bà ấy đã chiếm được trái tim ông, được ông chính thức công nhận là chủ nhân của họ nhà Đường, và cũng muốn được cô chấp nhận.
Người cha mà biết bao năm qua luôn ở bên cạnh mình bây giờ bỗng bị một người đàn bà khác chiếm lĩnh, Đường Quả rất buồn. Cảm giác này cũng như lúc sáu tuổi cô bị người khác chiếm đồ chơi vậy.
Nhưng nghĩ lại, cha đã vì mình nhiều đến vậy, bây giờ lớn rồi, sao ông lại không thể đi tìm hạnh phúc cho riêng mình? Chẳng phải chính cô cũng đã từng khuyên ông hay sao? Cô đã nói ông đi tìm cho mình một bà mẹ. Chẳng lẽ lời nói ấy lại là giả dối?
Đúng vậy đấy, khi cô hạnh phúc vì có một người cha như ông, thì cô cũng phải làm cho ông thấy hạnh phúc khi có người con như cô mới phải.
Vì thế, cuối cùng, cô vẫn quyết định chấp nhận người phụ nữ lần đầu mới gặp này. Mặc dù trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ.
"Hì hì, Quả Quả thật là ngoan. Cha cháu yêu cháu lắm, lúc nào cũng kể về cháu cho dì nghe. Dì cứ nghĩ suốt, nếu có cơ hội nhất định sẽ phải đến gặp cháu. Quả Quả đúng là rất đáng yêu-------À đúng rồi, dì có mua cho cháu mấy món quà, mong là cháu sẽ thích."
Cô gái vừa nói, vừa kéo tay Đường Quả đến bên cạnh chiếc ghế sô pha trong phòng khác, chỉ đống đồ nhiều như núi rồi nói: "Đây tất cả là đồ cô mua cho cháu, quần áo mỹ phẩm đều đủ cả, Cha cháu đúng là hồ đồ, ghi hóa đơn công ty thì rõ là rành mạch, nhưng lại chả hiểu gì về cháu cả. Quần áo dì mua cỡ trung, cũng không biết là cháu có mặc vừa không... Đống quà này là để cho Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi. Mặc Nùng, Bảo Nhi, các cháu phải chăm em vất vả rồi, đến đây xem có thích mấy thứ này hay không nào."
Người phụ nữ ấy như vừa đến đã quen thân, không ngừng phân phát quà cho mọi người, đến Diệp Thu cũng có phần. Hơn nữa nói lại rất ngọt, không hề có cảm giác xa lạ của lần đầu gặp nhau, rất nhanh đã kết thân với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi.
Đường Bố Y ngồi ở một góc phòng khách, thấy người phụ nữ mình thích rất hợp với Đường Quả, mối lo nặng trịch trong lòng ông cũng được nguôi ngoai.
Trước khi quyết định điều này, ông suy nghĩ đến mấy ngày. Ông sợ rằng đột nhiên có người đàn bà khác bước vào, sẽ làm tổn thương Quả Quả, càng tổn thương tình cảm cha con giữa họ. Đây là điều mà ông không muốn thấy.
Nhưng cứ trốn chạy thế này cũng không phải là giải pháp tốt, hơn nữa khi hai người ngày càng lún sâu vào tình cảm, thì tất lẽ dĩ ngẫu phải đề cập đến chuyện lập gia đình, lúc đó còn che giấu thế nào được nữa?
Nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí ông còn hỏi ý kiến của Uông Bá, cuối cùng vẫn quyết định đưa người ấy đến gặp Quả Quả. Nếu Quả Quả chấp nhận được cô ấy, thì quá tốt rồi. Còn nếu Quả Quả không muốn chấp nhận, thì cũng đành bỏ cuộc với dự định kết hôn với cô ta.
Quả Quả là con gái yêu quý nhất của ông, ông không cho phép ai làm tổn thương cô, kể cả ông.
"Diệp Thu, cậu có hút thuốc không?" Đường Bố Y rút trong túi quần một bao thuốc đưa cho Diệp Thu, anh liền xua tay từ chối. Hút thuốc cũng như uống rượu, phải xem tâm trạng, mà tâm trạng anh bây giờ không muốn làm mấy thứ ấy.
"Đàn ông con trai phải biết hút thuốc chứ" Đường Bố Y cười nói. Châm ngòi điếu thuốc của mình, ông hỏi: "Tình hình ghi danh ở trường hôm nay thế nào? Có điều gì nằm ngoài dự định không?"
"Không có" Nghĩ một lúc, Diệp Thu nói: "Đường tiểu thu được các bạn bầu làm cán bộ"
Quả nhiên, Đường Bố Y vừa nghe được tin tốt lành về con gái, gương mặt cười mỉm trước giờ liền biến thành vô cùng hân hoan, cười hà hà nói: "Con gái tôi ấy à... từ nhỏ đã thông minh rồi..."
Diệp Thu lại đang nghĩ, trình nịnh nọt của mình càng ngày càng giỏi rồi. Ngày trước mình làm sai, lão già sẽ bắt anh khác nói ngọt để nguôi cơn, nếu biết làm lão ta thoải mái, thì sẽ không bị phạt. Nhưng đáng tiếc lần nào cũng bị ông ta xử lý, nguyên nhân là kỹ thuật nịnh bợ của mình không thuần thục, lại chẳng có chút sáng tạo nào.
Đường Bố Y nhận được một cuộc điện thoại khách hàng, vội đưa người phụ nữ đó đi. Căn phòng ồn ào náo nhiệt vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên gương mặt Đường Quả dần biến mất, nhìn đống quà đắt tiền mà nghĩ ngợi miên man. Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi cũng yên lặng ngồi cạnh cô, không biết nói điều gì.
Có lẽ, vấn đề này cần phải để cô ấy tự suy nghĩ.
Diệp Thu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối rồi, bụng hơi đói, đang chuẩn bị vào nhà bếp nấu cơm, Đường Quả đột nhiên nói: "Em muốn uống rượu"
"Được, được, chị cũng muốn uống rượu." Lâm Bảo Nhi xua tay nói.
Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi, kéo tay Đường Quả, giống như người mẹ hiền, hiền hậu nói: "Quả Quả, em lớn rồi, em đã có thể tự chăm sóc bản thân và tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Cha cũng khó xử lắm, nếu em không hiểu ông, tình thương của ông dành cho em sẽ hủy hoại hy vọng của chính em."
"Em biết." Đường Quả cười nói. "Chị Mặc Nùng, em không sao đâu. Em còn vui cho cha nữa kìa. Nhưng em vẫn muốn uống rượu."
Trầm Mặc Nùng gật đầu thông cảm, nói: "Được, chị bảo Diệp Thu đi mua ít rượu về đây, chúng ta uống trong nhà thôi."
"Không được, em muốn ra ngoài uống rượu." Đường Quả kiên quyết nói.