Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 487: Đầu bếp nam gợi cảm: Mê trảm!




Đường Quả dùng khăn ấm lau mặt cho Đường Bố Y, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, niềm yêu thương hiện rõ trong mặt cô, không thể nào phủ nhận được.

Vì không phải đi làm, nên Đường Quả mặc bộ quần áo bình thường. Chiếc quần bò đen bó sát người, chiếc áo ngắn tay bó có chấm bi, cổ chữ V. Cổ áo rất thấp, cộ ra cả bộ ngực trắng nõn lúc ẩn lúc hiện. Ở ngoài là một chiếc áo khoác đen vừa vặn như vậy, vừa thời thượng vừa đơn giản.

Dưới chân cô đi chiếc giày cao gót đen làm cho cả thân hình cô càng cao lên, đằng trước lộ ra những ngón chân đẹp đẽ. Cả mười đầu ngón chân đều đánh thành màu đen, bên trên có vẽ hoa văn, giống như những nụ hoa đua nở vậy.

Mặc dù Diệp Thu là loại người đã quá quen với gái đẹp cũng phải liếc nhìn mấy lần bàn chân nhỏ nhắn của cô, trong lòng nghĩ đến cảnh ngâm chân trong những bộ phim tây thời thượng.

Cùng với việc tuổi tác gia tăng, Đường Quả cũng ngày càng biến đổi.

Diệp Thu nhớ lần đầu tiên đến gặp cô ở biệt thử Xanh, ấn tượng đầu tiên là đôi chân dài đẹp đẽ đó. Hai chân cô đi lại trước mặt Diệp Thu, làm tim anh cũng nhảy lên từng đợt.

Nhưng lúc đó cô còn ăn mặc trẻ con, thích mặc quần ấm, vừa nhìn là biết đó là một cô gái nghịch ngợm đang vào đợt thanh xuân.

Giờ đây Đường Quả đã dần trưởng thành rồi, mặc dù trang điểm vẫn trẻ trung, nhưng phong tình của người phụ nữ, vẫn làm cho người ta ngây ngất.

Đường Qua có con gái mới lớn, giờ đây đã là lúc hái hoa rồi.

Mặc dù vẫn chưa chín hẳn, nhưng vừa miệng rồi.

"Đẹp chứ?" Đường Quả giống như phát giác vậy, đột nhiên quay đầu hỏi Diệp Thu.

"Đẹp." Diệp Thu gật đầu.

"Hay là.....Em cởi quần ra cho anh ngắm cho kỹ nhé? Mặc quần ngắm thế này có mệt không cơ chứ?" Đường Quả vất chiếc khăn vào trong chậu nước, cười hì hì hỏi Diệp Thu.

"Được." Diệp Thu gật đầu.

"Vậy anh định xem ở đâu đây?" Đường Quả đỏ mặt, mắt sắp sửa rơi ra ngoài rồi.

Diệp Thu nhìn xung quanh, ngoài Đường Bố Y vẫn đang nằm hôn mê trên giường, không còn ai khác, nói: "Về địa điểm thì tùy em chọn."

Đường Quả đi đến trước mặt Diệp Thu, quàng cổ anh, nói khẽ vào tay anh: "Vậy thì chúng ta chọn ở đây nhé có được không? Có phải rất kích thích không?"

Rất kích thích. Diệp Thu đã thử nghiệm một lần rồi.

Nhưng giờ đây do Đường Quả chủ động đề ra, hơn nữa lại là ban ngày ban mặt, càng làm cho dục vọng của Diệp Thu sôi sục lên.

"Liệu có ảnh hưởng không tốt không?" Diệp Thu nói, nhưng trong lòng anh nghĩ, em cởi đi, cởi nhanh lên.

"Có gì mà không tốt? Em dám cởi, anh có dám nhìn không? Còn có thể làm những thứ khác nữa đấy." Đường Quả cắn tai Diệp Thu, Diệp Thu giật thót mình. Yêu tinh này, học được chiêu này ở đâu vậy?

Diệp Thu nhìn thấy cánh cửa đang khép hờ, nói: "Đợi chút, anh đi đóng cửa."

Vừa nói xong, tai Diệp Thu cảm thấy đau, ở tai đã bị Đường Quả cắn một nhát.

Đường Quả chống nạnh, chỉ Diệp Thu mắng: "Tên râu xanh chết tiệt, chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi, lại còn dám lừa lần đầu tiên của người ta ở đây nữa chứ. Người ta là gái còn zin đấy nhé! Đương nhiên là phải giữ gìn cẩn thận rồi. Lần đầu tiên làm sao có thể tùy tiện như vậy được?"

"Là em nhắc đến trước mà." Diệp Thu tủi hờn phản bác.

"Đúng, đúng là em nhắc đến trước, nhưng anh phải phản đối mới đúng chứ. Anh nên đặt tay em vào lòng và nói rằng: Anh không phải là loại người như thế. Mặc dù em rất xinh đẹp, anh cũng rất thích em, nhưng anh phải giữ gìn lần đầu tiên của em cho đêm tân hôn của chúng ta. Đợi đến thời khắc đặc biệt đó, anh sẽ hoàn toàn có được em....Xì, giống như đầu đất vậy đó, anh chẳng hiểu chút nào về tình hết."

Phản đối?

Đầu đất?

Không biết tình ý?

Diệp Thu muốn ôm lấy Đường Bố Y mà khóc to lên, chú Đường à, sao chú lại sinh ra một đứa con gái thế này cơ chứ?

Cô ấy là phụ nữ ư? Không phải là phụ nữ.

Nếu gặp phải tình cảnh này, gặp phải thỉnh cầu như vậy, có lẽ đến thánh cũng không chịu được đúng không?

Được. Không giành được, thì chúng ta trốn cũng không được sao, nghĩ vậy, Diệp Thu nói: "Anh có chút việc, ra ngoài chút đã."

Đường Quả cười khanh khách trong phòng, nói: "Ngốc ạ, anh đúng là đầu đất. Đàn ông lấy được lần đầu tiên của đàn bà, chẳng phải đều là do lừa sao?"

Đến lừa cũng không biết lừa. Đúng là ngốc.

Đường Quả lại ngồi trước giường bệnh của Đường Bố Y, đặt tay ông lên gương mặt nhỏ nhắn của mình, nói: "Cha à, rốt cuộc thì bao giờ cha mới tỉnh lại được đây? Con thật sự rất nhớ rất nhớ cha. Đã lâu thế rồi....chúng ta đã hơn 100 ngày không nói chuyện rồi.

Cha à, cha nói xem, con ngày càng thích Diệp Thu rồi phải làm sao đây? Hay là, cho anh ấy đến Đường Qua chúng ta làm con rể nhé? Ôi, chỉ trách cha tôi, lúc đầu sao cha lại gọi anh ấy đến làm vệ sĩ cho con chứ. Giờ đây thì hay rồi phải không? Phòng giời phòng đất trộm khó phòng. Con gái bảo bối của cha sắp bị ăn cắp mất rồi đó." Đang nói, đột nhiên cô thấy cánh tay trên măt jmình động đậy, dường như đang nhẹ nhàng vuốt má cô.

Cô ngước đầu, tròn xoe mắt, thấy gương mặt hiền từ của Đường Bố Y đang nhìn mình, khóe mắt còn có chút nước mắt, có thể thấy rằng, ông đã tỉnh từ lâu rồi.

"Cha à, cha tỉnh rồi ư?" Đường Quả hét lên.

"Ừm." Đường Bố Y cười gật đầu. "Cha tỉnh rồi. Tỉnh lâu rồi." Đường Bố Y đã tỉnh, ông đã nghe thấy tất cả những lời tâm sự của cô con gái yêu, và còn đối thoại lúc nãy giữa cô và Diệp Thu nữa chứ? Không biết ông đã nghe được những gì vào tai rồi?

Có mấy đứa con gái dám làm với đàn ông như vậy trước mặt cha mình? Chuyện người cha đi tìm gái, không ngờ người tìm về lại chính là con gái mình đã trở thành chuyện trăm năm khó gặp.

Đường Bố Y mặc dù vừa tỉnh lại, nhưng cơ thể ông với sự điều trị của thuốc thang, nên không yếu đuối lắm.

Ông hiền từ kéo tay con gái, rồi nói: "Những điều con nói, dù không cần nghe, cha cũng nhìn ra. Chỉ là Diệp Thu....ôi, với điều kiện của con, có loại đàn ông nào là không tìm thấy được? Nhưng nếu con thật sự muốn bước về bên đó, cha cũng không còn gì để nói. Đây là lần yêu đầu tiên của con, hãy cứ coi như là thực tập đi. Con gái đã từng chịu đau mới có thể trưởng thành."

Đường Quả gật đầu, nhưng lại kéo tay Đường Bố Y, nói: "Cha à, con đã nói đợi đến khi cha tỉnh lại, con nhất định sẽ làm một việc."

"Việc gì?" Đường Bố Y tham lam nhìn cô con gái của mình. Lại được trở về nhân gian, lại được nhìn cô con gái bảo bổi một lần nữa, niềm vui trong lòng ông không thể nào dùng ngôn ngữ diễn tả được.

Bi thương không có âm thanh, vui mừng cũng vậy. Ông không muốn khóc, không muốn cười, chỉ muốn mãi nhìn Đường Quả thế này.

"Con muốn ôm cha khóc một chập.....Hu hu hu, cha ơi, con nhớ cha quá." Đường Quả đột nhiên giúc đầu vào lòng cha, sau đó ông lấy Đường Bố Y khóc to lên.

Biết bao tủi hờn, sự mệt mỏi trong một thời gian dài và sự lo lắng cho tính mạng của cha thực sự đã giày vo cô.

Cha tỉnh lại rồi, tất cả đau khổ của cô cuối cùng đã kết thúc.

Thấy cô con gái khóc thương tâm, Đường Bố Y cũng không chịu được nữa, ôm lấy con gái âm thầm nhỏ lệ.

Có thể ôm người thân thiết nhất của mình khóc, thật sự là một điều hạnh phúc.

Diệp Thu vốn đã định mời hai chị em nhà Tống Gia đến một nhà hàng đặc biệt để ăn cơm, không ngờ Tống Ngụ Ngôn lại gọi điện đến, nói rằng cô muốn ăn cơm do chính Diệp Thu nấu, hi vọng Diệp Thu có thể đích thân xuống bếp.

Lần trước hai chị em Tống Gia đến biệt thự Xanh làm khách, có hai điều làm họ nhớ mãi. Một là hai chị em bị Lâm Bảo Nhi hạ thuốc, cùng trở thành người phụ nữ của Diệp Thu, việc thứ hai là tài nghệ nấu ăn của Diệp Thu quá thuần thục, dù là người kén ăn như tống Ngụ Thư cũng khen không ngớt lời.

Lần trước Diệp Thu đưa Tống Ngụ Ngôn về, đã được cô dạy cho một điều, sau khi thẩm tra lại về quan niệm tình yêu của mình, thật sự hiểu ra rất nhiều vấn đều.

Hơn nữa, trong lòng anh cũng có cảm giác nợ hai chị em Tống Gia.

Diệp Thu thẳng thắn đồng ý thỉnh cầu xuống bếp của cô, cứ làm thức ăn cho họ đi, như thế lòng mình cũng thoải mái hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp thu đến nhà Tống gia, nhưng lần này lại không thoải mái.

Cảm giác này rất lạ, giống như là thiếu gia mới vào ngành bị khách gọi ra vậy.

Dừng xe trước cửa biệt thự nhà Tống gia, sau khi ấn còi, Tống Ngụ Ngôn mặc chiếc áo phông màu hồng, dưới chân đi chiếc dép bông chạy ra mở cửa.

Sau khi ấn chiếc khóa điện, cô làm một động tác tay với Diệp Thu, ngụ ý bảo anh lái xe vào.

"Lần trước từ Yến Kinh trở về, cứ nhớ mãi những món ngon anh nấu. Hôm nay anh phải mời em và chị ăn, chúng em thương lượng với nhau, thấy đồ ăn ở ngoài còn không ngon bằng đồ anh nấu, vì thế em đã chạy ra ngoài mua ít đồ ăn về, để cho anh xuống bếp lần này....Hì hì, anh sẽ vui vẻ làm chứ?" Tống Ngụ Ngôn đợi đến khi Diệp Thu xuống, liền thân mật chạy lên khoác tay anh nói.

Từ lần trước hai người nói chuyện với nhau, lại phát sinh quan hệ lần thứ hai ở cổng biệt thự, tính khí cô gái cũng đã thay đổi, không còn coi Diệp Thu là kẻ địch nữa, ngược lại còn xem như mình là bạn gái của anh.

Những người con trai con gái trẻ đã tiếp xúc da thịt với nhau, làm một vài động tác thân mật đều là chuyện hết sức bình thường. Mặc dù muốn giấu nhưng cũng rất khó khăn.

"Không sao, chỉ là lâu lắm rồi anh không xuống bếp, hi vọng có thể làm cho các em hài lòng. Chị em đâu rồi?" Diệp Thu hỏi.

Tống Ngụ Ngôn không vui véo tay Diệp Thu, nói: "Háo sắc thật, vừa đến là đã hỏi chị em ở đâu. Chẳng lẽ em không xinh bằng chị sao."

"Không phải." Diệp Thu lắc đầu. "Sao phụ nữ cứ thích hỏi câu này thế nhỉ?"

"Chẳng lẽ ngực em không to bằng ngực chị hay sao?" Tống Ngụ Ngôn hỏi.

"Cái này...." Ngực Tống Ngụ Ngôn đúng là không lớn bằng Tống Ngụ Thư, nhưng Diệp Thu không dám nói điều này ra.

"Đáng ghét thật. Dù có như vậy thật, thì anh cũng không được phép nói ra. Thật là làm người ta đau lòng." Tống Ngụ Ngôn cúi đầu nhìn vào ngực mình, rồi tức tối nói. "Yên tâm đi. Chị em sắp về rồi. Chị ấy còn phải đi làm nữa. Em nói cho anh biết, lần trước chuyện chúng ta mây mưa ở ngoài đã bị chị ấy nhìn thấy rồi. Chị ấy còn nhắc nhở em lần sau phải chú ý một chút. Hừ, thật đúng là bà già khó tinh."

Diệp Thu đang đúng ở hành lang, nghe lời nói của Tống Ngụ Ngôn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

"Bị cô ấy nhìn thấy rồi?"

"Sợ gì chứ? Nhìn thấy rồi thì nhìn thấy rồi, chẳng phải mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi sao? Khi chị ấy làm với anh, thì em cũng nhìn thấy rồi mà."

Diệp Thu hơi hối hận đến Tống Gia nấu ăn. Sớm biết thế này đã cự tuyệt lời đề nghị của họ rồi, sau đó mời họ đi đến một nhà ăn khác để ăn cơm.

Ở trong hoàn cảnh đó, có lẽ cô ấy sẽ không nói những lời này ra nhỉ?

Kéo tay Diệp Thu vào phòng khách, Tống Ngụ Ngôn như một nữ chủ nhân vậy, vội đứng dậy bê hoa quả cho Diệp Thu, rót trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, ôm tay anh nói chuyện.

"Mấy ngày nay anh đang bận gì thế? Có phải em không gọi điện cho anh là anh cũng quên mất em luôn rồi?" Tống Ngụ Ngôn giận dỗi nói.

"Không. Sao lại thế được? Anh đã đồng ý mời chị em em đi ăn cơm rồi mà. Lần này có tiền bối đến Tô Hàng khám bệnh, vì thế mấy ngày nay rất bận." Diệp Thu giải thích.

Trong lòng anh thật sự có sự thay đổi rồi. Nếu như trước kia Tống Ngụ Ngôn hỏi câu thế này, chắc anh chẳng có kiên nhẫn để trả lời cô.

Tình, là một cái cân. Nếu một bên nặng quá, mà một bên lại không có gì, thì cái cân sẽ nghiêng đi, hoặc là sẽ hỏng.

Phải cống hiến. Bản thân mình phải thử cống hiến rồi, không thể để những người con gái thích mình bị thương nữa.

"Ừ. Em biết, là chủ tịch tập đoàn Đường Thị trước kia Đường Bố Y phải không? Đường Gia đại tiểu thư có phải cũng đẹp hơn em không?"

"Đều đẹp như nhau cả." Diệp Thu đáp một cách hàm hồ, rồi chuyển đề tài nói: "Em mua thức ăn gì rồi thế? Có đủ không? Có phải đi mua thêm chút nữa không?"

Anh nghĩ, làm chút việc gì đó cũng tốt, không thể ngồi nói chuyện mãi với người phụ nữ yêu quái này được.

Nghe câu hỏi của Diệp Thu, Tống Ngụ Ngôn vui vẻ nói: "Nào đến đây, em đưa anh đi xem. Đều là em tự mua cả đấy, số lượng có lẽ đủ cả rồi."

Số lượng sao lại không đủ được, có lẽ ba người ăn trong một tuần cũng vẫn đủ.

Lần đầu tiên Tống Ngụ Ngôn mua thức ăn, thấy thức ăn thật rẻ, thế là cái gì cũng mua thật nhiều. Kết quả, mua về một xe đẩy đầy ắp, tự mình không gánh được, còn nhờ người làm ở chợ giúp để lên xe. Trong tủ lạnh đã nhét đầy ắp thì không nói, trong bếp cũng chẳng ít.

"Thức ăn đủ rồi. Thời gian cũng gần tới rồi đó, anh bắt đầu làm nhé. Đợi đến khi chị em đi làm về, chúng ta bắt đầu ăn là vừa." Diệp Thu nói.

"Được, vậy em làm trợ thủ cho anh." Tống Ngụ Ngôn gật đầu đồng ý, chạy đi lấy tạp dề, giống như một cô vợ nhỏ giúp Diệp Thu vậy.

Diệp Thu bắt đầu làm việc, nấu cơm, rửa rau, cắt rau, nhanh nhẹn sạch sẽ. Tống Ngụ Ngôn muốn giúp, nhưng càng giúp càng loạn.

Cô cũng biết mình không phải sinh ra để nấu ăn, vì thế đứng một bên mình Diệp Thu làm.

Người đàn ông làm việc chăm chỉ rất có sức hút, người đàn ông mặc tạp dề nấu ăn càng gợi cảm hơn.

Nhìn một bên mặt Diệp Thu, Tống Ngụ Ngôn bắt đầu thừ người ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đột nhiên cô chạy lại ôm eo Diệp Thu, áp người sát vào lưng Diệp Thu.

Cô đã muốn làm chuyện ấy rồi.

"Diệp Thu, chúng ta làm một lần ở nhà bếp có được không?" Tống Ngụ Ngôn thở dốc nói