Điều Diệp Thu không biết là, họ vừa lên đến bến tàu Tô Hàng đã bị người ta nhìn vào rồi.
Lần trước Quách Thành Dương hùng hồn muốn đến báo thù, không ngờ đã bị người ta biết trước, sau đó người ta ngầm phái người đến giết, Quách Thành Dương được mệnh danh là nhân vật đứng đầu Tô Hàng cũng bị xử lý.
Có vết xe trước như vậy, để tránh đi vào vết xe đổ của Quách Thành Dương, ngay cả Liên Phong Duệ cũng đã bỏ ra không ít sức lực.
Hắn và Quách Thành Chiếu thương lượng, để đám ngườtruyenfull.vn này giấu ở Tô Hàng, sau đó thuê một cái tàu khách cỡ lớn, thậm chí không để cho đám ngườtruyenfull.vn đó có cơ hội để lộ mặt giết người, liền bị người đứng đầu nhét lên thuyền.
Sau đó lại cố ý dùng một đám người Indo khác không tiền án tiền sự lúc ẩn lúc hiện ở chợ mấy lần, để thu hút tất cả tầm mắt địch vào những người đó, khi họ đang cố gắng tìm ra tung tích của đám người này, sẽ quên mất tìm kiếm kẻ giết người thật sự.
Vì Diệp Thu đã đấu với đám người Indo đó ở Vương Giả, thấy rằng thực lực của họ không quá mạnh, nên trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ. Một mặt để cho Hàn Ấu Lăng tiếp tục đi truy tìm tung tích của những người Indo, một mặt khác dặn dò những người mình đã sắp xếp ở Yến Kinh chú ý xem có người Indo nào ra vào hay không.
Những người này trước khi ra khỏi nhà đã được chỉ thị, nhất định không dám khinh thường lời dặn của Diệp Thu. Họ không chỉ tìm kiếm ở các chợ Tô Hàng và các thành phố huyện bên cạnh, còn đến các cảng ở Tô Hàng tìm kiếm tin tức.
Những thành phố này đều cách Tô Hàng rất gần. Nếu đi theo đường thủy, thì một tiếng là đến nơi. Khả năng Liên Phong Duệ đem người giấu ở đó là rất lớn.
Sự việc cũng tình cờ như vậy, một người tên là Duy Kinh khi đến thuyền, phát hiện ra chiếc du thuyền đối diện có chút khác thường. Ngay giữa ban ngày, những chiếc thuyền khác đều mở cửa sổ, chỉ có chiếc thuyền đó là đóng im ỉm, còn bị che bởi rèm cửa nữa chứ.
Duy Kinh nhớ kỹ sự khác biệt này, sau khi về, anh lại cố ý vòng đến trước mặt chiếc thuyền đó, hỏi chủ thuyền xem có đồng ý cho thuê chiếc thuyền ấy hay không. Một người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy cảnh giác đi ra, sau khi mắng cho anh vài câu lại đóng sập cánh cửa vào.
Trong giây phút bước lên boong thuyền đó, Duy Kinh đã nhìn thấy qua kẽ hở của cửa không ít người chui ra từ các góc của thuyền, có người còn cầm vũ khí trên tay.
Đúng là họ rồi. Không nhầm được đâu.
Sau khi Duy Kinh chạy lên trên bờ, ngay lập tức gọi điện cho người đứng đầu phụ trách. Người đứng đầu đó không dám chậm trễ, lai ngay lập tức chạy đến thăm dò, mới báo cáo sự việc cho Tiểu Bạch. Vì Diệp Thu đã giao tất cả quyền hành điều động người cho Tiểu Bạch.
Trong lòng Diệp Thu, trên thế giới này không còn người nào đáng tin cậy như cô ấy nữa. Có lẽ do hai người đến hỏi liền, nên làm Liên Phong Duệ sinh nghi, bèn phái người đến canh ở các góc bến cảng. Có người hay vật nghi ngờ đến nơi là phải lập tức báo cho hăn ngay.
Nếu là người khác đến, thì những người này nhất định không thể tìm ra một gương mặt quen thuộc trong biển người này. Hoặc là nói rằng, đại đa số những người đến bến tàu này đều là những gương mặt lạ.
Nhưng Diệp Thu lại không giống họ, Liên Phong Duệ nói rằng người cần cảnh giác nhất là anh ta. Khi những người này đi ra ngoài, hầu như ai cũng cầm trên tay ảnh của Diệp Thu, vì vậy, khi Diệp Thu và Tiểu Bạch sóng bước đi vào, vô cùng nổi bật giữa đám người, vì thế nên ngay lập tức bị họ phát hiện ra.
Liên Phong Duệ sau khi nhận được điện thoại của Liên Hi Vọng, cũng rất bất ngờ.
Tốc độ của họ thật nhanh, địa điểm kín đáo thế này mà cũng bị họ phát hiện.
Chẳng lẽ những người này lại muốn một lần nữa bị người ta ăn sạch sành sanh ư?
Liên Phong Duệ hít vào một hơi thật sâu, rồi nói với Liên Hi Vọng: "Tôi không bận tâm hắn ta mạnh đến thế nào. Nhưng các anh nhất định phải giữ chân được hắn. Giờ tôi sẽ cho người đến viện trợ cho các anh."
"Thiếu gia, có cần chúng tôi lái thuyền ra chỗ khác không. Chúng tôi ở dưới nước, họ ở trên bờ...." Liên Hi Vọng thấp giọng hỏi, anh ta sợ rằng mình đang đối mặt với một sát thần.
"Tránh? Liên Gia có thể tránh được sao? Tung tích của họ đã bị bại lộ rồi, thì họ cũng chỉ là những con cờ bỏ đi mà thôi, tác dụng duy nhất là còn sức tranh đấu, có thể đi đấu với Diệp Thu.
Gác máy điện thoại, Liên phong Duệ vui vẻ quay sang nhìn hai người già đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, cung kính nói: "Phúc Lão, An Lão, có lẽ tối nay phải làm phiền hai người rồi. Nếu hai vị không đi, thì sợ rằng mọi người không cầm cự được lâu."
Phúc, Thọ, An, Khang là những người ở bên cạnh ông nội, năm đó đã cùng ông nội đi khắp thiên hạ. Mặc dù đã nghỉ ngơi nihều năm nay, nhưng võ công của họ vẫn không giảm sút. Đã mấy chục năm đi qua rồi, trời mới biết giờ họ lợi hại đến mức nào.
Lần này khó khăn lắm mới thuyết phục được ông nội phái người của ông đứng ra giúp đỡ, Liên Phong Duệ nhất định phải sử dụng triệt để hai người này.
Liên Phúc là một người béo, ngắn củn, đeo trên người một cái bụng tròn vo, nhưng lại rất nhanh nhẹn, không hề giống một người già chút nào. Cả ngày cười hì hì, thần thái giống hệt ông Di Lặc thờ trong miếu. Liên An là một ông già người cao to, mặt đỏ hồng, nhãn thần rất trong sáng, chỉ là sự kiêu ngạo trong mắt ông ngay cả đứng trước Liên Phong Duệ cũng không mất đi.
Nghe lời nói của Liên Phong Duệ, Liên Phúc cười ha ha đứng dậy, nói: "Tiểu thiếu gia đã dặn dò, thì hai ông già chúng tôi phải đi một chuyến rồi."
Liên An không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Đến khi Liên Phúc Liên An đã đi rồi, Liên Phong Duệ nắm lấy di động, nghĩ về chuyện có nên gọi bạn chiến đấu hay không, chẳng phải bạn chiến đấu là người đồng cam cộng khổ hay sao?
Diệp Thu không sợ bị người ta phát hiện, dù gì thì anh đến đây cũng là để giết người, bị phát hiện hay không thì chỉ là vấn đề kéo dài thời gian mà thôi. Điều làm anh lo lắng nhất là ở bến thuyền có nhiều người thế này, nếu động thủ, thì sợ rằng sẽ liên lụy đến người khác.
Diệp Thu nhìn về tứ phía xung quanh, lại nói với Tiểu Bạch: "Đây không phải là nơi động thủ. Tôi đi chiếm thuyền, cô đi cởi dây thừng, sao đó xông lên buồng lái từ phía sau, lái thuyền đi. Chúng ta rời xa bên sông, đến mặt sông rồi hãy giải quyết mấy người này."
Tiểu Bạch gật đầu, biểu thị đã hiểu. Trong lòng lại khó khống chế sự khát vọng và hưng phấn.
Cô rất thích cảm giác được ở cùng Diệp Thu, dù là cùng nhau đi giết người.
Vì chiếc thuyền đó sợ lộ tung tích, nên không đứng cùng một chỗ với những chiếc khác. Đây cũng là tiện cho Diệp Thu hành động.
Đã ngắm chuẩn mục tiêu, sau đó hai người chia nhau ra tiến hành. Diệp Thu cũng không nghi kỵ gì hết, trong tay cầm ba viên đá, rồi chạy huỳnh huỵch về phía chiếc du thuyền đó.
Chiếc du thuyền cách bờ còn một khoảng, khoảng cách này đối với Diệp Thu không là gì. Chỉ cần nhảy nhẹ một chút, là có thể lên đến bong thuyền rồi.
Diệp Thu sợ rằng trên thuyền có người đang ngắm bắn mình, vì thế nên dù là ở trên không trung anh cũng thay đổi phương hướng liên tục. Sau khi chạm vào sàn tàu liên tục lăn đi, đến khi tới cửa mới dứng lại nép tai vào nghe, không có chút động tĩnh gì.
"Kỳ lạ thật, chẳng lẽ bên trong không có ai ư?" Diệp Thu thầm nói.
Có điều, trong khoang thuyền lại vang lên tiếng thở của một người đàn ông.
Diệp Thu cười lạnh lùng, không chịu được nữa rồi phải không?
Nhưng, trên thuyền không thể chỉ có 1 người, những người khác nấp vào trong bóng tối không động tĩnh gì, xem ra đều là cao thủ cả.
Không sợ hãi, mà tim anh lại đập rộn ràng hơn.
Người như thế này, nếu không giải tất cả họ đi trong tối nay, để họ điên cuồng lên, sợ rằng bản thân mình cũng sẽ đau đầu. Nếu để cho Trầm Mặc Nùng và Đường Quả chịu bất cứ sự tổn thương nào, thì sợ rằng làm mình điên lên mất.
Một người đàn ông có năng lực, trước khi nắm quyền thiên hạ, nhất định phải bảo vệ được người phụ nữ của chính mình.
Diệp Thu dùng tay đẩy cánh cửa trên thuyền, bên trong đã bị khóa chặt. Loại cửa này làm bằng sắt, có lẽ dùng sức đến mấy cũng không phá ra được.
Nhưng Diệp Thu lại có tài mở khóa, nhưng những người ở sau cánh cửa bắn súng vào mình bất cứ lúc nào thì sao?
Đang do dự, Diệp Thu nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh của người đàn ông, chỉ là âm thanh này vừtruyenfull.vnag lên trong chớp mắt lại vụt tắt. Trong thuyền bắt đầu loạn lên, có người đang mắng gì đó rất nhỏ, còn có người đang chạy ra phía cửa sau.
Trong lòng Diệp Thu ngầm vui, biết rằng Tiểu Bạch đã hành động trước rồi, hơn nữa đã hạ thủ rồi.
Thế là anh lấy ra một sợi dây thép trong túi, nhanh chóng luồn vào trong chiếc khóa, liền nghe thấy tiếng cạch cạch ở trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong khoang thuyền có người kinh hãi lên tiếng, hơn nữa có cả tiếng bước chân nhanh chóng chạy về phía này, định khóa cửa lại trước khi Diệp Thu xông được vào.
Diệp Thu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, mạnh mẽ đá một đòn, một tiếng rầm vang lên, chiếc cửa bay ra,đồng thời có cả một người nữa.
Khi hắn bị bệnh thì phải lấy mạng hắn luôn.
Diệp Thu lần này đến đây là để giết người, anh đã nghe ra những người này nói tiếng Indonesia, những tên đó anh không định tha cho một ai hết.
Khi bóng đen đó bị anh đá bay đi, chưa kịp rơi xuống đất, Diệp Thu ngay lập tức ném một vật tròn màu đen về phía hắn ta.
Cục đá đã đập trúng vào mặt người đàn ông đang kinh sợ đó, sau đó đập vào nền thuyền, không còn động đậy gì nữa.
Diệp Thu không dám dừng lại, liền quay người, cả thân người chui vào khoang thuyền. Và chỗ cửa Diệp Thu vừa đứng ban nãy cũng có tiếng rít của gió, đó là âm thanh của đạn đã được lắp máy tiêu âm.
Để tránh những người ngoài nhìn trộm, tất cả các cửa sổ đều đã được buông rèn, hơn nữa để đánh hội đồng Diệp Thu, họ đã tắt tất cả đèn trên thuyền đi. Ngoài chút ánh sáng lọt vào từ bên ngoài cửa, có thể làm cho Diệp Thu nhìn thấy lờ mờ vòng người, khi đám người chuyển động, Diệp Thu có thể đoán được vị trí của họ qua tiếng bước chân và tiếng thở. Những tên ngốc đó không biết rằng, bóng tối càng có lợi đối với một sát thủ như Diệp Thu.
Còn Tiểu Bạch càng là người không thích ánh sáng, cô là sứ giả của bóng đêm, là hà mã từ trong biển máu, mỗi lần cô hành động, điều cô mang đến không chỉ là sự hưởng thụ giết chóc về thị giác, mà còn là những cơ hội giết người vô cùng tận.
Long Nữ từng nói, trong bóng đêm, rất ít người có thể thoát khỏi sự giết chóc của Tiểu Bạch. Có thể thấy rằng năng lực trời ban cho cô mạnh mẽ thế nào.
Đương nhiên, điểm này phải quy kết về sự giáo huấn kinh khủng của Diệp Không Nhàn. Điều ông muốn làm là huấn luyện Tiểu Bạch trở thành một thanh kiếm giết người tuyệt thế. Cũng chính vì sự huấn luyện này vô cùng khắc khổ và tàn nhẫn, nên Tiểu Bạch vừa sợ vừa hận Diệp Không Nhàn, mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Khoang thuyền phía sau lại truyền đến tiếng có vật đổ xuống đất. Xem ra Tiểu Bạch lại giết ai đó rồi. Không hiểu tại sao, Diệp Thu chưa từng lo lắng về Tiểu Bạch. Có lẽ đó là lòng tin đối với thực lực khúng khiếp của cô. Cô ấy là một người bạn còn chắc chắn và giỏi giang hơn mình nữa.
Mình cũng không thể rớt sau Tiểu Bạch quá xa, Diệp Thu ngầm cười nói.
Thế là, trong bóng đêm, một trận đấu giết người kịch liệt đã xảy ra.
Diệp Thu rướn tai lên nghe. Cảm thấy ở góc ba mươi độ bên trái có chiếc ghế sô pha ở đó. Đá không thể chọi được với đạn, dù là Diệp Thu có mạnh đến thế nào chăng nữa cũng không thể đảm bảo rằng đá có thể xuyên qua ghế sô pha dày đến vậy.
Thò tay tìm một lúc, tìm thấy một chiếc ghế. Diệp Thu ngồi xổm trong góc, nắm chiếc ghế sắt trong tay rồi đập về phía chiếc sô pha.
Rầm!
Chiếc ghế đập vào sô pha rồi lại bật ra. Nhưng người ở đó không có chút động tĩnh nào.
Đó là một cao thủ.
Diệp Thu ngầm kết luận về đối thủ này. Khó có thể nghe tiếng gió mà nhận biết được vật đang lao đến là người hay là đồ vật. Hơn nữa người có năng lực như vậy, đã tập hợp đầy đủ tố chất của một sát thủ, người này tài bắn súng có lẽ không tồi.
Diệp Thu lại thò tay ra tìm kiếm, bên cạnh anh không thể tìm thấy đồ vật nào hết. Lúc này, du thuyền đột nhiên chuyển động, sau đó Diệp Thu nghe thấy tiếng súng dồn dập và tiếng hét.
Tiểu Bạch xông vào từ đằng sau, dựa vào tài bắn súng và thân thủ của cô, đã chạy lên khống chế được buồng lái, làm chiếc thuyền chuyển động.
Tiểu Bạch nguy hiểm rồi.
Nếu Tiểu Bạch muốn lái chiếc thuyền an toàn đi ra ngoài, phải cần một khoảng thời gian ở trong buồng lái. Nếu lúc này có người đến cản trở, thì tình hình của cô ấy rất không hay.
Diệp Thu không đợi thêm nữa, tháo giày da của mình ra, vất về phía chiếc sô pha. Đôi giày bị một tay súng đánh hất ra. Trong lúc chiếc giày đang bay đó, Diệp Thu đã thoắt đi nhanh như cắt. Trong tay anh cầm hai hòn đá còn lại. Nhanh chóng lao về phía chiếc sô pha.
Vù!
Một loạt đạt bay từ góc bên phải ra, hóa ra ở đó cũng mai phục tay súng.
Trong lòng Diệp Thu rất kinh ngạc, tên này mai phục ở đó mà mình cũng không cảm nhận được. Giờ đây tên đó cùng tên ở sô pha cùng nhau hợp tác giết Diệp Thu.
Diệp Thu đặt sự chú ý của mình lên tên ở sau ghế sô pha, không ngờ ở bên phải còn một tên nữa lợi hại hơn đang quan sát anh.
Quách Thành Chiếu mời ở đâu những cao thủ kinh khủng này vậy? Thế lực của bang Indo trong nước Mĩ không ít, nhưng đều là đám không cần tính mạng. Mặc dù bọn họ không chút sợ chết nào, nhưng thân thủ không cao minh như vậy chứ.
Nếu thực lực của người trong bang Indo đều lớn mạnh như hai tên này, thì có lẽ những bang phái khác đã bị thu phục từ lâu rồi.
Khinh địch rồi.
Cơ thể Diệp Thu bay trong không gian, mà đạn bay đến vừa nhanh vừa hiểm hóc, muốn biến đổi chiêu để tránh đạn đã không còn kịp nữa.
Điều càng kinh khủng hơn là, người đàn ông trốn đằng sau chiếc sô pha đã đứng dậy.
Đó là một người da trắng, Diệp Thu thậm chí còn có thể nhìn thấy bộ tóc vàng và nụ cười của hắn ta.
Đùng! Đùng!
Khẩu súng của hắn không nhằm thẳng vào Diệp Thu, mà bắn vào điểm Diệp Thu dịnh dừng xuống và hai bên trái phải anh.
Ba phát đạn bắn thành hình chữ Phẩm, làm cho Diệp Thu không còn lối thoát.
Mà nếu như Diệp Thu không trốn đi, thì nhất định sẽ bị tên sát thủ bên phải giết, phát đạn của hắn sẽ nhằm đúng vào ngực mình.
Làm sao bây giờ?
Diệp Thu đã không còn thời gian để suy nghĩ và phản ứng lại nữa.
Thậm chí anh làm theo bản năng của mình, anh bắn ngón tay bên phải, hòn đá trong tay bay ra.
Lần này mục tiêu của hòn đá không phải là người mà là nhắn vào viên đạn đang bay về phía mình.
Nếu hòn đá rơi vào trong không trung, thì nhất định Diệp Thu sẽ trúng đạn.
Nhưng Diệp Thu tin tưởng vào bản lĩnh của mình, anh có thể dễ dàng bắn trúng côn trùng và chim bay trong không trung, thì cũng có thể bắn trúng vào viên đạn đang bay theo đường thẳng.
Đùng!
Hòn đá vừa bay khỏi tay, đã đâm trúng vào viên đạn đang cố tìm cách giết Diệp Thu. Viên đá bị đạn bắn bay ra, còn viên đạn đã đi lệch phương hướng của mình.
Thành công rồi.
Diệp Thu thở ra một hơi, sau đó cơ thể an toàn hạ cánh xuống đất.
"Ồ."
Người đàn ông ở góc phải tất nhiên không thể ngờ được Diệp Thu có thể làm như vậy. Dùng một vật để đối chọi với súng đạn là một việc chỉ có trong phim. Người bình thường không thể nào làm như vậy được.
Diệp Thu cười lạnh lùng, không ngờ phải không. Thứ làm cho ngươi không ngờ còn nhiều lắm.
Đáng tiếc là, lần này đến Diệp Thu bất ngờ rồi.
Trong phút chốc, lại có ba phát đạn nữa bắn ra. Ba phát đạn lần này dường như không hề có thời gian cách nhanh, hơn nữa hướng đạn không giống nhau.
Phát đầu tiên vẫn là bắn thẳng. Phát thứ hai là bắn gấp khúc, phát thứ ba rất kinh dị, giống như một đứa trẻ con không nghe lời người lớn vậy. Không ngờ lại là đường cong.
Đột nhiên, một cái tên khủng khiếp hiện lên trong đầu Diệp Thu.
Thần súng.
Hắn ta là thần súng Smith. Bởi vì trên thế giới này chỉ có một người có thể cùng lúc bắn ra ba viên đạn với các hướng khác nhau.
Cần phải biết rằng, đường đạn là cố định, dù là cách bắn thế nào, cũng không thể làm vậy. Cũng có người bắn ra được đường đạn gấp khúc hoặc đường đạn cong, nhưng cần phải cải tạo súng của mình. Hơn nữa, một cây súng cũng chỉ có thể có một phong cách bắn mà thôi.
Nhưng Smith lại không giống, hắn chỉ cần một cây súng, nhưng có thể bắn ra ba viên đạn với các phong cách khác nhau. Hơn nữa đạn bắn ra trong phút chốc, không thể để cho người khác có cơ hội phản ứng lại.
Đương nhiên. Smith cũng không phải là người Indo mà là người Mỹ, điều quan trọng nhất là, hắn ta là một sát thủ, đứng thứ 9 trên thế giới, số lượng người đã chết dưới tay hắn ta không thể đếm được.
Quách Thành Chiếu, Liên Phong Duệ, các người mới mưu hiểm làm sao. Đây đúng là một thế cờ không tồi.
Thảo nào bọn họ không sợ chút nào, sau khi biết mình và Tiểu Bạch đến, không lái thuyền rời đi, mà lại còn nhẫn nại chờ đợi mình rơi vào lưới.
Không có chút hỗ trợ nào cả, xem ra họ rất tự tin về thực lực của mình.
Thực ra Diệp Thu lần này đã trách nhầm Liên Phong Duệ, vì Liên Phong Duệ cũng không hề biết trong đám người Indo này lại có cả hai sát thủ đẳng cấp.
Hắn chỉ biết rằng trong đám người Indo mà hắn thu nạp về có hai người da trắng, nhưng cũng không rõ thân phận sát thủ của họ. Ở Mĩ, một số người da trắng tham gia vào các bang này là chuyện không hiếm gặp, thậm chí một số cảnh sát da trắng còn bảo vệ các bang đó nữa kìa. Liên Hi Vọng sau khi nói với hắn về vấn đề này, đã không được hắn chú ý lắm.
Còn Quách Thành Chiếu mặc dù đã kế thừa một bộ phận tài sản ở nước ngoài, cũng nhận được không ít viện trợ của Liên Gia, nhưng không có thực lực mời được loại sát thủ đẳng cấp thế này đến giết người. Chỉ là, khi có thế lực tìm đến hắn ta, thì hắn không có quyền nói không.
Diệp Thu có lòng tin tránh được phát đạn thứ nhất, cũng có lòng tin tránh được phát thứ hai, nhưng anh không thể nghĩ đến việc mình cùng một lúc tránh được ba phát đạn.
Còn người đang ngồi sau chiếc ghế sô pha kia cũng đang đợi thời cơ đến, chỉ cần tìm được một lỗ hổng của đối thủ, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội xông đến giết anh.
Nhất định phải giải quyết cái đuôi này trước, nếu không, Diệp Thu rất khó có thể đấu vơi thần súng Smith.
Nhưng giờ đây điều quan trọng nhất là tránh được ba phát đạn này.
Diệp Thu hành động rồi, đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ của anh.
Cách bắn súng ba góc, nhanh đến độ làm mắt người không thể nhận ra được.
Hai thần súng đẳng cấp chỉ cảm thấy có một bóng người đang chuyển động, khẩu súng không ngừng chuyển động cũng không có cách nào tìm thấy được tung tích của anh ta!
Một bước nghiêng, tránh được phát đạn thẳng thứ nhất.