Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 468: Anh muốn đánh nhau với tôi sao?




Sự mẫn cảm của người già ngồi ở góc ngay lập tức nhận ra có ánh mắt đang hướng về phía mình, mở mắt ra nhìn một lượt, rồi lại lười nhác khép lại. Nhãn thần vàng và đục, trên mặt đầy những nếp nhăn, giống như những vết nứt trên mặt đất bị mặt trời thiêu đốt vậy.

Người già thế này đi trên đường, chỉ thể làm cho mọi người nghĩ ông là một người canh cửa hoặc là một người hót rác, nhưng Yến Kỷ Đạo không dám coi thường ông. Dù là một người ngông cuồng như Yến Thanh Phong cũng rất kính trọng ông.

Đại Trà Hồ, người ta gọi là con chó trung thành của Yến Gia, là cao thủ của Yến Gia. Hai mươi năm trước, nếu không phải là do ông ta đỡ một kiếm của Diệp Phong Nhàn, thì Yến Gia liệu có ngày hôm nay hay không?

Sợ rằng là đã biến mất dưới kiếm của Diệp Không Nhàn, biến mất trong dòng chảy thời gian vô tận rồi.

Để thực hiện mục đích đánh thắng Diệp Không Nhàn, ông nội đã phái con chó trung thành đến bên cạnh mình, chẳng lẽ, trong đó lại có cả ý giám sát nữa sao?

Ông nội à, ông đừng làm cháu đau lòng chứ.

Yến Gia trước kia chưa từng hợp tác với Liên Gia, chỉ là khi chú ý đến Diệp Thu, mới phát hiện ra sự tồn tại của lực lượng này. Địch của địch là bạn của ta, huy động tất cả những nguồn lực có thể huy động được mới là con đường đúng đắn.

Ảnh hưởng của Liên Gia ở Tô Hàng rất lớn. Hơn nữa mạch người rất rộng. Yến Kỷ Đạo bị anh của mình vất đến đây chấp hành cái nhiệm vụ 9 chết 1 sống này, tất nhiên phải tìm một người có thể giúp được. Liên Phong Duệ có thù lớn với Diệp Thu, hơn nữa thế lực rất lớn mạnh là sự lựa chọn hợp lý nhất.

Khi tìm đến Liên Phong Duệ, giới thiệu gia cảnh và tỏ rõ ý đồ, hai người quyết định hợp tác với nhau ngay, rất nhanh sau đó trở thành một khối.

Khi Yến Kỷ Đạo nghe xong Liên Phong Duệ nói về mối thù của hắn với Diệp Thu, Hàn Ấu Lăng và những người khác, bèn nghĩ ra một kế như vậy.

Để Liên Phong Duệ dẫn đám người Indo chủ động xuất kích, để khi Diệp Thu đang đánh nhau với đám người Indo, lực lượng của hắn đến đột kích. Có cao thủ như Yến Khang, lại mai phục rất nhiều cao thủ khủng khiếp ở nội địa Tô Hàng, có lẽ có thể giữ chân Diệp Thu và Diệp Không Nhàn lại rồi nhỉ?

Chỉ là, không hiểu tại sao, mỗi khi nghĩ đến biểu cảm nặng nề của người già kia khi ông nói về sự kinh khủng của Diệp Không nhàn, Yến Kỷ Đạo không tài nào vui lên được.

Bản thân mình, có thể lật đổ một truyền kỳ sao?

20 năm trước danh tiếng của ông ta đã lừng lẫy, mọi người xưng ông ta là cao thủ đứng đầu thế giới. Ông ấy bây giờ, thanh kiếm đó có thể sắc đến ngần nào?

Lại quay mặt nhìn về phía Đại Trà Hồ, trong lòng thầm cầu nguyện.

Hi vọng rằng, ông có thể cản lại sự tấn công của Diệp Không Nhàn một lần nữa.

"Yến Thiếu, vậy tôi tiếp tục cho người đi dò xét Diệp Thu?" Liên Phong Duệ hỏi.

"Tạm thời không cần nữa. Đợi một chút nữa đi. Đợi đến khi thời cơ tới." Yến Kỷ Đạo xua tay nói. Mặc dù là hợp tác với Liên Phong Duệ, nhưng anh vẫn giấu giếm người chiến hữu vừa kết nạp này. Ít nhất là giấu giếm chuyện của Diệp Không Nhàn.

Nếu để cho hắn biết bên địch có sự tồn tại kinh khủng thế này, có lẽ hắn sẽ nhụt chí mất.

Đáng tiếc. Yến Thanh Phong không cho mình sự lựa chọn nhiều hơn.

Đến khi Yến Kỷ Đạo và ông già kỳ lạ không nói lời nào chỉ ngồi ở góc ngủ gật đó rời đi, Liên Phong Duệ quay về phòng mình, gọi điện thoại.

"Ông à, có thể để Tứ Phúc đến giúp cháu không?" Liên Phong Duệ mặt tôn kính nói với người già bên kia ống nghe. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bên kia điện thoại trầm ngâm một hồi, một âm thanh già nua vang lên: "Tại sao giờ còn muốn dùng đến Tứ Phúc?"

"Cuối cùng cháu đã chờ được đến giờ phút trả thù rồi. Cháu không muốn để lỡ nó." Liên Phong Duệ nói thẳng.

"Nếu chỉ là vì lý do này, thì ta không để Tứ Phúc ra tay đâu."

"Đây cũng là cơ hội có thể làm lớn mạnh thế lực của Liên Gia. Cháu đã có một trợ thủ đắc lực." Liên Phong Duệ hơi lo nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ điềm đạm với ông.

"Ta đã nghe qua rồi. Cháu tin tưởng anh ta ư?" Ông già hỏi.

Liên Phong Duệ giật mình đánh thót.

Mỗi lần Yến Kỷ Đạo đến thăm hắn đều vô cùng thần bí. Hơn nữa họ cũng rất cẩn thận, nếu nói ra, thì ngoài đám người Indo phụ trách bảo vệ, người khác có lẽ không biết việc này. Sao lại có thể đến tai ông nhanh đến vậy được?

May mà hắn đã nói rõ từ đầu, nếu giấu giếm thì....Liên Phong Duệ nghĩ, trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi hột.

"Cháu không tin hắn ta." Liên Phong Duệ lạnh lùng đáp. "Vì vậy cháu mới mời Tứ Phúc đến giúp."

Đầu bên kia điện thoại lại im lặng. Khi Liên Phong Duệ nghi ngờ không biết có phải ông nội đã sắp ngủ rồi không, ống nghe lại vang lên tiếng một người già, nói: "Để Liên Phúc và Liên An đi giúp cháu đi."

"Cảm ơn ông. Cháu nhất định không phụ lòng hi vọng của ông." Liên Phong Duệ xúc động nói.

Diệp Thu đang ở trong phòng bôi thứ thuốc Lão Đầu Tử mang đến, đã lâu lắm không đắp mặt nạ rồi, gió cát của Yến Kinh rất lớn, da càng ngày càng xấu. Giờ đây nhìn thấy gương mặt trơn nhẵn của Lão Đầu Tử, làm Diệp Thu thấy rất áp lực.

Nếu vài năm nữa, khi mình và Lão Đầu Tử đứng cạnh nhau, các cô nương dính lấy Lão Đầu Tử mà bỏ qua sự tồn tại của mình thì sao?

Loại thuốc bôi mặt này là liều thuốc bí mật của Lão Đầu Tử, người tinh thông trung y như Lão Đầu Tử muốn chế ra một liều thuốc để kéo dài tuổi thanh xuân quả thực là rất dễ. Chọn những loại hoa cỏ có tác dụng làm đẹp,rồi lấy nước của chúng, sau đó khi sử dụng, dùng nước pha loãng ra là được.

Nếu là ở trên sơn thôn. Dùng bùn ở dưới lòng sông để đắp lên mặt càng hiệu quả hơn. Bùn sông là một loại thuốc có tác dụng rất tốt vơi việc làm đẹp, rất nhiều đồ trang điểm đều có thành phần đó. Chỉ là giờ đây ở Tô Hàng, Diệp Thu không thể nào tìm được loại bùn đầy tác dụng đó.

Cộc cộc!

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Thu thấp đầu nhìn, phát hiện ra mình không quen mặc quần đùi, lúc này mới cao giọng nói: "Mời vào."

"Anh cá chạch, là tôi đây." Thiết Ngưu mặt cười toe đẩy cửa bước vào.

Diệp Thu nghiến răng nói: "Đã bảo cậu biết bao lần rồi, đừng gọi tôi là anh cá chạch."

Thiết Ngưu ngượng ngập gật đầu, nói: "Xin lỗi anh cá chạch, tôi vừa bước vào là quên bẵng mất chuyện này rồi."

Diệp Thu ngán ngẩm nói: "Thôi vậy. Chỉ có hai người thì cậu muốn gọi thế nào cũng được, chỉ là khi người nhiều thì phải chú ý chút."

Hôm nay bị Đường Quả đả kích một trận, ngay cả Trầm Mặc Nùng cũng trêu ghẹo theo, chẳng trách Diệp Thu ghét cay ghét đắng cái tên này.

"Được rồi anh cá chạch, tôi biết rồi."

"Tìm tôi có việc gì?" Mắt Diệp Thu nhìn vào chiếc túi trên tay Thiết Ngưu, hỏi.

"Có việc." Thiết Ngưu đưa chiếc túi cho Diệp Thu, nói: "Đây là Nhị Nha bảo tôi đem cho anh đó."

Nhị Nha tặng ư?

Diệp Thu vội vàng đặt chiếc bát nhựa xuống, rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó hai tay đỡ lấy chiếc túi nhẹ như bông.

Mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc khăn quàng màu ghi.

Dáng điệu đơn giản hợp thời, sờ vào rất mềm mại ấm áp.

Nhìn thấy chiếc khăn này, Diệp Thu dường như thấy cả cảnh người con gái rạng ngời thoát tục đó đan từng mũi từng mũi, miệt mài. Những hạnh phúc trước đó dâng tràn trong con tim Diệp Thu, ngay lập tức nhấn chìm suy nghĩ của anh.

Nhìn trong mắt, nhớ trong tim, nghĩ trong đầu, ngửi trong mũi, tất cả đều là một người, tất cả đều là gương mặt như đóa hoa của người con gái đó.

"Chiếc khăn này năm ngoái đã đan xong rồi, lúc đó....Nhị Nha tưởng rằng có thể đến thăm anh. Nhưng không có cơ hội. Lần này đáng lẽ cô ấy cũng muốn đến, nhưng không hiểu vì sao lại không đến được, liền bảo tôi mang đến cho anh. Cô ấy nghe nói mùa đông ở Yến Kinh rất lạnh, nên đan chiếc khăn này để anh phòng lạnh."

Thiết Ngưu vẫn đứng trước mặt Diệp Thu nói chuyện, nhưng tinh thần của Diệp Thu đã trôi dạt đến nơi nào. Dường như những điều anh ta nói, Diệp Thu đều nghe thấy, nhưng cũng dường như chẳng nghe được một từ nào.

Thiết Ngưu thấy gương mặt của Diệp Thu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, dụi dụi chân rồi đi ra ngoài, giúp Diệp Thu đóng cửa lại.

Bình thường khi còn ở trong sơn thôn, Thiết Ngưu thường phải đánh quyền một chập rồi mới ngủ. Sau khi đến thành phố lớn, anh cũng không dám đánh rầm rầm vào buổi tối, làm cho mọi người không ngủ được. Thế là đến cửa sau của căn nhà, anh biết Tiểu Bạch đang ở gần đó.

Đã lâu lắm không nhìn thấy anh ta rồi, không biết giờ anh ta còn khỏe không. Thật là hạnh phúc, ngày nào cũng được ở bên cạnh anh cá chạch.

Đáng tiếc là, mình không có cơ hội đó.

Thiết Ngưu vừa bước ra ngoài cửa, một bóng người đen đã xuất hiện ở góc đường.

Bộ đồ tây đen, găng tay trắng, dưới ánh sáng trăng hiện ra một gương mặt xin đẹp như tinh linh, thật đúng là đã lâu không gặp lại Tiểu Bạch.

Thiết Ngưu vui vẻ, đang định chào anh ta, lại nghĩ đến những lần đánh nhau của hai người, cố tình nghiêm mặt lại.

Bước chân của Tiểu Bạch không chậm không nhanh, đi từ từ đến trước mặt Thiết ngưu, mặt lạnh lùng nhìn anh ta, giống như gặp một người lạ vậy.

Thiết Ngưu cũng nhìn Tiểu Bạch, những cơ bắp trên người giống như được thổi hơi vậy, bắt đầu căng phồng lên.

Món võ công anh luyện tập là võ phòng thân Thiết Bố Sam, "Chiếc áo xuyên cả qua sắt thép", ý chỉ toàn thân cứng như sắt thép có thể chống lại bất cứ sự công kích nào.

Loại võ công này dễ luyện, sau một tháng tu luyện là đã có thể thành công một chút rồi. Nhưng nếu muốn luyện đến cảnh giới cao thâm, thì khó như lên giời. Theo sự ghi chép của "Võ Thư", người luyện thành công Thiết Bố Sam có thể một quyền đánh đá, thiết đầu đập gạch, sức lực vô cùng ghê gớm, vừa có thể công kích vừa có thể phòng thủ, vô cùng lợi hại.

Thiết Ngưu đã luyện món võ này mười năm nay, đã gần đạt đến cảnh giới.

"Anh muốn đánh nhau với tôi? Tôi không sợ anh đâu." Thiết Ngưu chịu không nổi ánh mắt lạnh như băng đầy sát ý của Tiểu Bạch, tức giận nói.

Tiểu Bạch gật đầu, rồi đá một đòn về phía ngực Thiết Ngưu.