Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 460: Không phải anh hùng cũng cứu được mỹ nhân




Tống Ngụ Ngôn kéo một đám bạn đến Vương Giả chơi, mọi người chơi xúc xắc uống rượu. Tống Ngụ Ngôn không may, thua liên tục, bị đám con gái điên cuồng chuốc không biết bao nhiêu là rượu. Đang định đi vệ sinh, thấy trong phòng có tiếng kêu chói tai.

Bạn có biết tại sao những phim kinh dị để tạo cảm giác kinh dị đều cho cảnh tiếng hét của phụ nữ không?

Vì khi họ hét đủ để làm bạn thót tim!

Còn nếu như là đàn ông kêu, thì chỉ làm cho người ta cảm thấy anh ta đang muốn làm chuyện đó!

Tống Ngụ Ngôn bị tiếng thét ấy làm giật nảy mình.

Người khác không biết cô chính là bà chủ của Vương Giả, nhưng cô thì biết. Đang định đứng gần lại xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở bên trong phòng, thì nhìn thấy cửa phòng đang mở, một đám con gái mặc áo xường xám chạy ồ ra, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

Tống Ngụ Ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại đã uống say, não mơ mơ hồ hồ, hai tay vịn vào tường, đang tính xem nên giải quyết thế nào, liền nhìn thấy giám đốc Vương Giả là Hậu Mẫn mang theo hai người bảo vệ chạy vội vàng vào.

Hậu Mẫn nhìn thấy có người con gái mặc váy ngắn đứng ở cửa, như đã uống say, vịn vào tường nghỉ ngơi. Theo điều lệ chăm sóc khách hàng của Vương Giả, cô đáng lẽ nên hỏi thăm tình hình của vị khách này, có cần phải giúp đỡ hay không? Dù sao thì những người bước vào được Vương Giả đều là thượng đế của họ. Nhưng việc đang xảy ra trong phòng không thể chậm trễ hơn.

Hậu Mẫn chỉ đánh mặt qua cô ấy một chút, ngạc nhiên về gương mặt đẹp đẽ của cô, rồi vội chạy vào phòng.

Không ai để tâm đến mình, Tống Ngụ Ngôn cũng không giận, không vội rời đi, chỉ đứng trước cửa nhìn xung đột phía trong phòng, tiện thể cũng them xem người giám đốc phải trả lương cao để mời đến này sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Nhưng không ngờ tên khỉ Indonesia đó đúng là đáng ghét. Kỳ Quan chỉ giải thích một câu mà hắn đã không ngại tát vào mặt người ta.

Đây là câu lạc bộ của mình. Những người con gái này đều là người của mình cả. Vậy mà tên khỉ Indonesia lại dám đánh họ, Tống Ngụ Ngôn nổi giận đùng đùng, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này cơ chứ?

Đang bực mình, lại hơi tỉnh rượu, đầu óc cũng sáng suốt ra nhiều, đột nhiên xông vào qua đám người. Đến khi tên khỉ Indonesia đó đánh người xong quay đi, cô mới cho mấy bạt tai vào mặt hắn, không chỉ làm cho tên Indonesia đánh người đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mà những người khác cũng đờ mặt ra, không phản ứng lại kịp.

Cô ta là ai chứ?

Ở đâu chạy ra đây thế này?

Sao lại đánh người khác?

Tên Indonesia từ đầu đến giờ không uống rượu không chơi gái, đầu óc còn tỉnh táo xông ra, bắt lấy cánh tay đang định tiếp tục đánh của Tống Ngụ Ngôn, hất mạnh một phát, làm cô lảo đảo ngã ra, may mà có Hậu Mẫn và hai người vệ sỹ đứng sau đỡ lấy cô.

"Dám đánh cả tôi." Tống Ngụ Ngôn lần thứ hai bị người khác đánh vô lý đến vậy, nói với Hậu Mẫn: "Gọi người đến đây, hất hết đám này ra ngoài cho tôi."

"Tiểu thư, cô uống say rồi." Hậu Mẫn vừa ôm lấy Tống Ngụ Ngôn, tránh việc cô lại xông ra bị đánh, vừa khuyên giải.

"Uống say cái con khỉ, tôi đã tỉnh rượu từ lâu rồi, tôi nói vừa rồi cô không nghe rõ à? Gọi người gác cửa câu lạc bộ đến đây cho tôi, ném đám khỉ Indonesia này ra ngoài, thật chẳng ra cái thá gì, dám đánh cả người của tôi."

"Tiểu thư, việc này là việc riêng của câu lạc bộ chúng tôi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý được, để cô đỡ thiệt thòi, mời cô về nghỉ có được không?" Hậu Mẫn đúng là thông minh, cô định nhân cơ hội mấy tên Indonesia đó chưa kịp phản ứng lại đưa cô gái này ra ngoài.

Nếu không thì, đợi đến khi chúng truy cứu trách nhiệm đánh người của cô gái này, chẳng lẽ mình phải đưa người ra hay sao?

"Chuyện của câu lạc bộ chính là chuyện của tôi. Tôi chính là chủ của câu lạc bộ. Gọi Tống Dư Hoài đến đây cho tôi! Hôm nay không làm xong chuyện này, xem tôi xử lý anh ta thế nào?" Tống Ngụ Ngôn nổi giận đùng đùng nói.

Hậu Mẫn và hai người bảo vệ sững người, không ngờ người con gái này có lý do thật, gọi được cả tên của bảo vệ câu lạc bộ.

"Có chuyện gì vậy?" Một người thanh niên tướng mạo đẹp trai đứng ở cửa, ánh mặt sắc như dao nhìn khắp một lượt căn phòng rồi cất tiếng hỏi.

Đằng sau lưng anh ta còn một đám bảo vệ nữa, họ tạo thành một bức tường người chắn những người đến xem chen vào.

Tống Ngụ Ngôn nhìn thấy có người đến, mắt chợt sáng lên, gọi: "Tống Dư Hoài, anh đến đúng lúc lắm, ném đám khỉ Indonesia này ra ngoài cho tôi, để đám cầm thú này ở trong Vương Giả làm người ta phát ghê tởm."

Tống Dư Hoài không đáp lại lời của Tống Ngụ Ngôn, mắt nhìn vào Liên Phong Duệ đang ngồi ở một căn phòng.

Anh biết, có thể việc này chính là do người đàn ông không nói câu nào này tạo nên. Chó hay kêu không cắn người, những con chó thường đứng núp vào bụi rậm mới xông ra cắn người vào những lúc không ngờ nhất.

"Liên Thiếu, đây đều là bạn của cậu sao?" Tống Dư Hoài hỏi thẳng thắn.

Liên Phong Duệ gật đầu, nói: "Đã nghe danh thơm của 12 Quan từ lâu, vì thế lần này tôi dẫn một vài bạn ngoại quốc đến đây. Không ngờ trình độ phục vụ của Vương Giả lại thấp đến vậy, dám dùng tiếng Trung mắng bạn của tôi ngay trước mặt họ. Tôi cũng rất tức giận vì việc này, mong Vương Giả giải quyết tốt đừng để bạn tôi phải chịu ấm ức."

Tống Du Hoài nheo mắt lại, nhưng không phản bác ngay, mà nói: "Người phục vụ nào mắng bạn của cậu?"

"Cô ta, còn cô ta nữa, hai người họ." Lệ Phong chỉ Kỳ Quan và Ngọc Quan đang đứng bên cạnh.

"Kỳ Quan, cô và Ngọc Quan chửi khách quý của Vương Giả chúng ta sao?" Tống Dư Hoài hỏi,

"Tổng Giám đốc, chúng tôi không hề, làm sao chúng tôi có thể làm được chuyện đó cơ chứ?" Kỳ Quan vừa khóc vừa nói, tên khỉ Indonesia đó đúng là ra tay quá mạnh, đánh sưng vù mặt cô ấy lên.

"Ngọc Quan, còn cô thì sao?" Tống Du Hoài quay người hỏi Ngọc Quan đang đứng sau Kỳ Quan.

"Tổng giám đốc, tôi cũng không làm chuyện đó, tôi và Kỳ Quan vốn đã không ngồi cạnh nhau, cô ấy ngồi ở trước ghế sô pha, tôi ngồi ở giữa, cách bao nhiêu là người, làm sao tôi và cô ấy có cơ hội nói chuyện với nhau được?" Ngọc Quan ấm ức giải thích. Vừa nãy cô bị đánh vô cớ, ngã cả ra mặt đất, trong lòng cũng rất hận đám người Indonesia này.

Tống Dư Hoài gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói với Liên Phong Duệ: "Liên Thiếu, cậu cũng được coi là người thuộc tầng lớp trên ở Tô Hàng, sao lại dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy được? Cậu muốn phá vỡ việc làm ăn của chúng tôi sao? Gọi mấy thằng em đến là được rồi, việc gì phải tự mình ra tay cơ chứ?"

Tống Du Hoài cũng là nhân vật lợi hại, anh biết rằng Liên Phong Duệ đến để gây chuyện, anh cũng tin rằng người dưới của anh ta không thể làm được chuyện ngu ngốc đến vậy. Vì thế sau khi chất vấn hai đương sự, anh liền nghiêm khắc nói Liên Phong Duệ, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu anh ta.

Những người đứng ngoài xem có ý thức chủ quan rồi, Liên Phong Duệ có giải thích thế nào đi nữa, thì cũng không tránh được bị mọi người nhìn với ánh mắt khác.

Con mắt lạnh lùng của Liên Phong Duệ sáng lên, nhưng vẫn cố gắng không biểu lộ tức giận. Anh ta ngồi lên sô pha, nhấc chén rượu vang đỏ lên lạnh lùng nói: "Muốn tìm lý do thì dễ lắm, hóa ra đây là phong cách làm việc của Vương Giả các anh, bao biện cho người của mình, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu khách? Anh nghĩ rằng tôi để ý đến chút thu nhập này hay sao? Hồng Trang có năm nào là không kiếm được tiền? Chỉ là vì mấy người bạn của tôi thích tụ tập ở đây nên tôi mới đến mà thôi."

"Còn nữa, cứ cho là đúng như anh nói, nếu tôi muốn phá hoại việc làm ăn của Vương Giả, chẳng lẽ tôi phải tự mình chạy đến đây ngồi sao? Tôi có ngốc cũng không làm việc đó."

"Tư duy của Liên Thiếu thường không giống với những người khác, ai mà biết cậu đang nghĩ gì? Việc đào tạo của nhân viên trong Vương Giả là vô cùng nghiêm ngặt, tôi rất tự tin về tố chất của nhân viên chúng tôi."

"Tố chất của họ thế nào là do khách hàng quyết định, không phải là do các người tự thổi phồng lên."

Diệp Thu, Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng sau khi đã bố trí xong, định đợi chút nữa là qua thu dọn chiến trường, nhưng sau khi nghe âm thanh bên đó vội chạy đến xem, cửa phòng Liên Phong Duệ đã bị bít kín toàn những người. Họ muốn chen vào đó đều rất khó khăn.

"Diệp Thiếu, sự việc hình như đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi." Hàn Ấu Lăng đau khổ nói.

"Chúng ta ra muộn mất rồi." Diệp Thu gật đầu, nhìn sang Tống Du Hoài và Tống Ngụ Ngôn đã lâu lắm không gặp mặt, nghĩ bụng, sao họ đã xuất hiện rồi. Trong kịch bản ba người họ sắp xếp không có sự xuất hiện của bọn họ mà.

Đáng lẽ ra họ tưởng là Hậu Mẫn sẽ giải quyết việc này, nhưng Hậu Mẫn không làm cách nào áp chế được Liên Phong Duệ, mà bọn họ lại xuất hiện đúng lúc và rất đột nhiên, không chỉ thế còn đảm nhận vai chính, màn kịch này muốn đi theo đúng kịch bản họ đã định từ trước thì phải diễn thế nào tiếp?

"Giờ sao đây?" Bối Khắc Tùng cười nói, "sự việc hình như phát triển theo một hướng khác với chúng ta dự tính rồi."

"Lặng yên nhìn nó biến đổi thôi." Diệp Thu cười nói, mắt hướng về đám người Indonesia kia. Ai nấy đều mặt đầy sát khí, cao to lực lưỡng, xem ra không hề yếu chút nào.

Điều này không làm cho Diệp Thu lo, bọn họ có mạnh cũng không thể mạnh hơn người của bộ đội thứ 5 được.

Điều kinh khủng nhất là trong mắt của họ ánh lên sự dã man điên cuồng, vừa nhìn qua là biết đây là một đám người không coi mạng người ra gì.

Đối phó với hạng người này, vừa phải cẩn thận, vừa phải ra tay trước, nhất định không cho họ có cơ hội ra tay, nếu không thì, rất có khả năng gây ra hậu quả không lường trước được.

Tống Ngụ Ngôn đứng bên cạnh nhìn Tống Du Hoài và Liên Phong Duệ đấu võ mồm mãi không ngớt, mắng một câu: "Các anh còn là đàn ông không đấy? Định cãi nhau đến bao giờ nữa? Tống Du Hoài, đừng lằng nhằng với loại khốn này nữa, chúng đánh người của chúng ta, chúng ta gọi người hất cẳng chúng ra ngoài."

Tống Du Hoài là nhân vật ngoài Tống Gia, mặc dù rất có năng lực, nhưng không được đưa vào trung tâm, lần này hai chị em Tống Gia hùn vốn với Trầm Mặc Nùng để mở câu lạc bộ này, bèn mời anh ta về làm, Tống Du Hoài cũng gọi là có ân báo ân, làm việc rất cẩn thận, chưa làm chị em Tống Gia thất vọng bao giờ.

Bình thường, Tống Ngụ Ngôn rất xem trọng người họ hàng mà lại không được coi là họ hàng này. Nhưng hôm nay một đám lưu manh đánh người của họ, còn suýt nữa đẩy cô ngã xuống đất, mà Tống Du Hoài lại đứng đó đấu võ mồm với bọn chúng, vì thế cô có chút bực bội.

Tên Indonesia bị Tống Ngụ Ngôn tát cho mấy phát giờ cũng đã phản ứng lại, thấy cô còn ở đó nói xen vào, chỉ vào người bọn họ với thái độ không hề tốt đẹp gì, mặc dù không hiểu cô ta đang nói gì, nhưng biết chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp.

Vừa nãy bị dơ mặt, giờ hắn đầy một bụng tức, thấy Tống Ngụ Ngôn vẫn dám chen miệng vào, hắn hừ một tiếng rồi xông về phía Tống Ngụ Ngôn.

Tống Du Hoài đứng đằng trước đám người phát hiện ra có điều bất thường, một mặt gọi người bảo vệ Tống Ngụ Ngôn, vừa chủ động xông về phía người Indonesia đó, muốn kéo dài thời gian.

Nhưng tên Indonesia nào dám để cho anh ta thực hiện như mình nghĩ? Liền giơ tay đấm vào mặt Tống Du Hoài một nhát, sức lực ghê gớm làm Tống Du Hoài văng ra đằng xa.

Trên thế giới này, không phải ai cũng là siêu nhân, hầu hết mọi người đều là người thường như Tống Du Hoài.

Những người bảo vệ đứng một bên đã phản ứng lại, xông về phía tên Indonesia, nắm đấm cũng thành hình rồi. Chưa kịp lên điện, chiếc gậy thẳng tưng trên tay họ đã đấp vào đầu tên Indonesia.

Bốp!

Người Indonesia đó giơ tay lên đỡ, chiếc gậy điện đập vào tay hắn ta không ngờ lại bật lại, mà tay hắn không có một vết thương nào.

Xoảng!

Người Indonesia nhìn một người bảo vệ trong số đó, nhoẻn miệng cười, rồi lại đấm một đòn văng ra xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Người Indonesia như con hồ vào tổ dê vậy, những người bảo vệ bình thường này không là đối thủ của hắn ta. Chiếc gậy điện đánh vào người hắn mà hắn vẫn trơ trơ như không có chuyện gì xảy ra vậy, còn một đòn của hắn tung ra, lại có thể làm cho một người bảo vệ bay đi không làm cách nào đứng lên được.

Người Indonesia làm loạn trong đám đông, không ai là đối thủ của hắn.

Chớp mắt, đám bảo vệ đều đã nằm gục trên mặt đất, mà người Indonesia cuối cùng cũng đã nhìn thấy mục tiêu cuối cùng của hắn ta, đứa con gái dám tát vào mặt hắn.

Tùng Ngụ Ngôn không ngờ đám khỉ Indonesia này lại lợi hại đến vậy, thấy hắn bước từng bước lớn đến trước mặt mình, vừa đi vừa cười, xấu không thể tả. Thái độ hung hăng của đối phương lại làm máu trong người cô sôi lên, cô nhặt chiếc gậy điện dưới đất lên, sau khi mở điện, đập thẳng vào mặt tên khỉ Indonesia.

Vù!

Người Indonesia lần này không dám dùng thân mình đỡ nữa, mà là lùi đằng sau một bước, tránh xa Tống Ngụ Ngôn. Tống Ngụ Ngôn thấy hắn ta sợ vật này, chiếc gậy trong tay cô điên cuồng trả đòn. Người Indonesia lùi hết bước này đến bước khác, nhưng vẫn tìm kẽ hở trong lối đánh của Tống Ngụ Ngôn, chuẩn bị phản công.

A!

Tống Ngụ Ngôn hét lên một tiếng, vì có người đột nhiên giữ lấy tay cô từ phía sau.

Lần này thì xong rồi!

Tống Ngụ Ngôn nghĩ, sau đó mở miệng cắn vào cánh tay đang giữ lấy bàn tay cô.

"A! Đau quá!"

Tống Ngụ Ngôn không cắn nữa, vì người đằng sau đã giữ tóc cô, không để đầu cô cúi xuống.

"Việc đánh nhau giao cho đàn ông thì thích hợp hơn đấy." Diệp Thu buông tóc Tống Ngụ Ngôn ra, vỗ vỗ đầu cô rồi nói.