Có một người đồng đội cao minh thì trong lúc chấp hành nhiệm vụ sẽ có nhiều hơn một phần thành công. Hay nói theo một cách khác, lấy độ gian khó khi chấp hành nhiệm vụ của họ mà nói, thậm chí có thể nói là có nhiều thêm một đồng đội mạnh, thì sẽ nhiều hơn một phần cơ hội được sinh tồn.
Diệp Thu gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc của Giang Án Tử, bên trong vang ra tiếng mời vào. Không ngờ người phụ nữ này đến sớm thật.
Diệp Thu đẩy cửa bước vào, nhìn Giang Án Tử lúc này đang mặc quần đen áo đen, vừa cười vừa nói: "Người của bên trên khi nào thì đến tìm tôi nói chuyện vậy?".
"9 giờ". Giang Án Tử nhìn chiếc đồng hồ quân dụng trên tay, nói: "Vẫn còn nửa tiếng nữa".
Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, hỏi: "Anh chuẩn bị tốt chưa?".
"Chuẩn bị tốt rồi". Diệp Thu vừa cười vừa gật đầu. Hắn hiểu từ chuẩn bị tốt mà Giang Án Tử nói là có ý gì.
9h50, Giang Án Tử dẫn theo Diệp Thu cùng đi đón người mà bên trên phái đến để nói chuyện với Diệp Thu.
Đứng đợi ở cửa một lát, một chiếc Audi màu đen phóng đến.
Ba người đàn ông bước từ trong ra, trong đó có hai người tuổi tác hơi lớn, sắc mặt trầm tĩnh, vừa nhìn là có thể biết là do thói quen đứng trên đầu người ta trong thời gian dài mà thành. Còn một người nữa là ban giám khảo của lần đại hội trước, phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng. Còn một người đàn ông hói đầu khác thì nhìn rất lạ, còn có một người đàn ông rất trẻ tuổi, cười cười dùng ánh mắt chào hỏi Giang Án Tử và Diệp Thu.
Giang Án Tử bước xuống cầu thang nghênh đón, Diệp Thu cũng chỉ biết bước xuống theo.
"Hoan nghênh hai thị thủ trưởng đến chỉ đạo tiểu đội Tử La Lan". Giang Án Tử lễ phép chào hai người đàn ông trung niên, dường như cố tình bỏ qua người đàn ông trẻ tuổi đó.
Thái độ của cô là rất rõ ràng, không hi vọng chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan được người ngoài tiếp nhận, mà nên là tuyển chọn từ trong nội bộ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bất kì ý đồ muốn đến cướp đi chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, cô đều không hoan nghênh.
Hai người đàn ông trung niên nhìn nhau một cái, đều có chút lúng túng khó xử, nhưng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra mặt.
"Nào, đội trưởng Giang, tôi giới thiệu với cô, vị thiếu niên anh kiệt này là Lâm Lập, nguyên đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ". Cục trưởng Lí vừa chỉ về phía người đàn ông trẻ tuổi vừa giới thiệu nói. Người khác có thể xem thằng cha này không tồn tại, nhưng hai người họ thì không thể.
"Đội trưởng Lâm, chào anh". Giang Án Tử lúc này mới lạnh lùng chào Lâm Lập một tiếng.
Lâm Lập làm bộ dạng không để ý, rất phong độ giơ tay ra bắt tay với Giang Án Tử, nói: "Mọi người nói đội trưởng Giang của tiểu đội Tử La Lan là nữ hào kiệt, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền".
Giang Án Tử lạnh nhạt gật gật đầu, đi đằng trước dẫn đường, bước về phía căn cứ dưới lòng đất. Ánh mắt của Diệp Thu và Lâm Lập khẽ chạm vào nhau, sau đó vừa cười vừa quay đi.
Tiếu diện hồ li. Cả hai người đồng thời ngầm đánh giá đối phương trong lòng.
Trong lòng Diệp Thu, Lâm Lập không thể nào không biết mình là ứng cử viên sáng giá nhất để tranh chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan với hắn. Lâm Gia chắc chắn cũng đã tìm hiểu một lượt từ bên trên, mà hắn thì dường như làm bộ dạng không biết, điều này làm cho Diệp Thu có chút cảnh giác.
Cả hàng người bước vào một phòng họp nhỏ trong căn cứ, sau khi đóng cửa phòng, Quách Trí Dũng lúc này mới mở miệng, nói: "Chắc các vị có mặt ở đây đều biết, đội trưởng Giang Án Tử phục vụ nhiều năm, công lao là rất lớn. Dưới sự đề nghị của đội trưởng Giang Án Tử, được bên trên đặc biệt phê chuẩn, cho phép đội trưởng Giang được từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan".
Diệp Thu bỗng thấy kinh ngạc trong lòng, sắc mặt bàng hoàng nhìn về phía Giang Án Tử.
Chẳng nhẽ, là cô ấy tự mình xin được từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan?.
Tại sao?
Giang Án Tử sắc mặt bình đạm, tuy không nhìn về phía Diệp Thu, nhưng cô cũng biết là hắn lúc này chắc chắn đang nhìn mình. Vốn dĩ cho rằng có thể tranh thủ thêm được ít thời gian cho anh, không ngờ lại là vội vàng hấp tấp ya. Chỉ mong sao anh có thể tiếp nhận được, những gì tôi có thể làm, đều là vì anh mà làm.
Giang Án Tử khẽ than thở một tiếng, âm thanh rất nhỏ, dường như không ai nhận ra.
"Công tác của đội trưởng Giang Án Tử bên trên sẽ có sự xắp xếp khác, còn tiểu đội Tử La Lan với tư cách là đơn vị bộ đội đặc chủng có trách nhiệm quan trọng với sự an toàn của Trung Quốc, chúng ta nhất định phải đảm bảo được sự hoàn chỉnh của nó. Cho nên, trải qua sự nghiên cứu của bên trên, cuối cùng quyết định đồng chí Lâm Lập đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan. Đồng chí Diệp Thu đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng. Mọi người có ý kiến gì không?".
Trung Quốc tuy bề ngoài thì nói mình là quốc gia chú ý coi trọng đến sự dân chủ, nhưng trên thực tế thì điều này cũng giống như là màng trinh của cave vậy, là không thể tin được.
Thông thường mà nói, khi người lãnh đạo đã quyết định tư tưởng chính, rồi hỏi những người khác có ý kiến gì không, vậy thì đại cục về cơ bản là đã xong, những người khác cũng không ngốc đến mức đề xuất ý kiến của mình.
Không ngờ lời của Quách Trí Dũng vừa dứt, Giang Án Tử liền nói một cách lạnh tanh: "Báo cáo thủ trưởng, tôi có ý kiến".
Quách Trí Dũng sắc mặt ôn hòa, hắn biết với tính cách của Giang Án Tử chắc chắn sẽ làm như vậy. Còn sắc mặt của cục trưởng Lí thì có chút cứng người, như có tâm tư gì đó nhìn về phía Giang Án Tử. Lâm Lập cúi đầu xuống, không biết hắn đang nghĩ gì.
Thông thường mà nói, trong một đoàn thể đặc thù như này. Ý kiến giới thiệu của đội trưởng tiền nhiệm chiếm thành phần rất quan trọng trong sự bổ nhiệm của tổ chức. Còn tình huống lần này đặc thù, tổ chức hoàn toàn không suy nghĩ đến sự giới thiệu của Giang Án Tử, cô ấy lúc này có thành kiến, cũng là điều đương nhiên.
Càng huống hồ người khác không biết sự khổ tâm và dụng ý của Giang Án Tử trong lần chủ động từ chức này.
"Ừm, đội trưởng Giang có ý kiến gì thì cứ nói".Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu gật đầu nói.
"Cá nhân tôi cảm thấy, đồng chí Diệp Thu càng thích hợp đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan". Giang Án Tử không hề khách khí nói luôn ý kiến của mình.
Quách Trí Dũng trầm ngâm không nói gì, cục trưởng Lí thì trau mày, cuối cùng cũng không kìm được cơn tức trong người, giọng nói có chút không thân thiện: "Đội trưởng Giang, cô là một quân nhân, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, lần bổ nhiệm này là bên trên quyết định, cô chỉ cần phục tùng là được rồi".
Giang Án Tử đứng dậy, nói như quát vào mặt: "Cục trưởng Lí, tôi biết rất rõ mình là một quân nhân, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chết vì quốc gia. Thế nhưng, lúc Quách phó tổng tham mưu hỏi mọi người có ý kiến gì không, tôi chỉ là thẳng thắn nói ra kiến nghị của mình. Đây hoàn toàn không phải là không phục tùng sự xắp xếp của tổ chức. Mà là đang thẳng thắn nói ra điều chân thực nhất trong lòng mình với tổ chức".
Diệp Thu khẽ khen ngợi trong lòng, không ngờ Giang Án Tử ngày thường không thích nói nhiều mà lời lẽ lại sắc nhọn đến thế này. Hơn nữa còn có thể nhanh chóng tìm ra điểm đột phá, làm cho sự chỉ trích của cục trưởng Lí hoàn toàn trở thành hụt hẫng.
Nghĩ đến mục đích khi làm vậy của Giang Án Tử, trong lòng Diệp Thu cảm thấy vô cùng cảm kích.
Một người phụ nữ như này, làm thế nào để báo đáp tất cả những điều mà cô ấy làm vì mình?
"Diệp Thu là thành viên của tiểu đội Tử La Lan, đều biết rất rõ tất cả những công việc và huấn luyện của tiểu đội Tử La Lan. Hơn nữa phối hợp rất ăn ý với các đồng đội khác, có tình cảm vô cùng sâu đậm. Đồng chí này thân thủ cao cường. Trong đại hội đặc chủng binh lần thứ sáu đánh bại các đối thủ mạnh giành được chức vô địch. Năng lực của đồng chí này trác việt, hoàn thành được cả nhiệm vụ bảo mật cấp độ SSS của quốc gia. Với tư cách là đội trưởng tiền nhiệm của tiểu đội Tử La Lan, tôi phải chịu trách nhiệm về sự phát triển của tiểu đội. Cho nên tôi có trách nhiệm giới thiệu một đồng chí như này cho tổ chức, hi vọng tổ chức có thể suy xét".
Giang Án Tử nói xong những lời này, phòng họp bỗng trở nên im phăng phắc.
Lâm Lập ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, trong ánh mắt có chút kì đó sự kinh ngạc.
Theo như thông tin được biết thì thằng cha này mới vào tiểu đội Tử La Lan chưa được bao lâu ya, không ngờ có sức ảnh hưởng lớn thế này?.
Hồi lâu, cục trưởng Lí phá vỡ sự im lặng, nói: "Đồng chí Diệp Thu quả thật là một đồng chí tốt, bất luận là năng lực hay là thân thủ, chúng tôi đều rất đồng ý. Thế nhưng, đồng chí Diệp Thu mới vào tiểu đội Tử La Lan chưa được bao lâu. Liệu có đủ hiểu về tổ chức đoàn đội đặc thù này không? Đội trưởng Giang, cô phải hiểu tính chất đặc thù của bộ đội đặc chủng và sự quan trọng của nó. Đồng chí Diệp Thu quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đội trưởng tiểu đội Tử La Lan. Nhưng hiện giờ….tôi cảm thấy cứ nên để đồng chí ấy làm phó đội trưởng để rèn luyện thêm mới là hay nhất. Nóng vội quá sẽ là không có lợi cho sự trưởng thành của đồng chí Diệp Thu".
"Đồng chí Lâm Lập là đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ, những nhiệm vụ lớn nhỏ hoàn thành không biết bao nhiêu lần. Thân thủ và năng lực cực kì xuất sắc, hơn nữa anh ta cũng là cực kì có kinh nghiệm trong việc quản lí và đào tạo một tập thể. Nếu như để anh ta đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, sẽ là rất có lợi cho sự trưởng thành của tiểu đội Tử La Lan".
Diệp Thu hơi nhếch mép, khẽ cười nhạt trong lòng.
Hắn biết những người này sẽ lấy thời gian mình vào đội để làm điểm tấn công.
"Tôi vẫn kiên trì với cách nghĩ của tôi". Giang Án Tử nói một cách ương bướng.
Cục trưởng Lí suýt chút nữa đập mặt bàn nhảy dựng ngược lên, đúng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp có người bên dưới phản đối quyết định bổ nhiệm của cấp trên như thế này.
Quách Trí Dũng ho một tiếng, nhìn Diệp Thu, nói một cách ôn tồn nhã nhặn: "Diệp Thu, nói cách nghĩ của anh đi".
"Tôi có lòng tin có thể lãnh đạo tốt tiểu đội Tử La Lan, không phụ lòng sự kì vọng của tổ chức". Diệp Thu nói, giọng nói như sấm, sắc mặt tự tin và trầm tĩnh, quả thực đúng là thằng cha làm người khác không moi ra được khuyết điểm gì.
Không khí cuộc họp lại một lần nữa trở nên nặng nề, chỉ có tiếng thở nhấp nhô của mấy người.
Quách Trí Dũng vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay.
Một bên là sự bổ nhiệm của bên trên, sao có thể là trò trẻ con?
Còn một bên là sự ra sức kháng cự của tiểu đội Tử La Lan, Giang Án Tử là đội trưởng tiền nhiệm của tiểu đội Tử La Lan, còn Diệp Thu là nhà vô địch nội dung cá nhân đại hội đặc chủng binh, tinh thần của họ là cũng cần phải suy xét.
Hai bên hiện giờ giằng co căng thẳng, phải giải quyết thế nào đây?