Diệp Thu vừa chạy đến con ngõ hẻm ẩm ướt, còn chưa kịp bước vào tòa lầu, thì thấy Phí Tường đuổi đến từ đằng sau.
Diệp Thu kinh ngạc, đứng yên một chỗ đợi Phí Tường tiến đến, hỏi: "Cậu làm sao mà thoát thân được vậy? Cái đám đàn bà đó không kéo cậu lại làm thịt à, sao có thể đồng ý thả cậu ra chứ?".
"Cách cũ". Phí Tường cười, làm động tác một tay chỉ lên trời.
Diệp Thu cười khổ, thằng cha này hóa ra từ sớm đã biết chủ ý của mình, cho nên đã chuẩn bị tiền trước.
Có điều, một thằng cha cầm tiền đập vào mặt người khác như này đúng là hiếm gặp. Cũng không biết có bao nhiêu salon tóc dựng trường sinh vị của Phí Tường bên cạnh thần vị quan công.
Đúng là thần tài ya.
"Đi thôi, lên trên đó xem thế nào". Diệp Thu chỉ về phía cầu thang, cười nói.
Phí Tường vô cùng sầu não, công việc đánh trận đầu này lại đến lượt mình.
Hai người vừa bước đến cửa, liền nghe thấy giọng nói thánh thót của một người đàn ông từ trong vang ra: "….thành phần của trò chơi chăm sóc trong phòng tắm là nặng hơn một chút, cho nên không thể xem là chăm sóc thật sự. Trong phòng tắm, cảm giác xấu hổ mang lại sẽ được giảm xuống đáng kể, kể cả là nô lệ bị trói lại, chủ nhân và nô lệ vẫn là gần bình đẳng với nhau. Cho nên, việc chăm sóc trong phòng tắm là rất thích hợp với nam nữ lần đầu ăn trái cấm. Đồng thời nội dung của trò chơi phòng tắm cũng có một mặt **, vừa có thể tăng cường mối quan hệ hài hòa giữa chủ nhân và nô lệ, cũng có thể làm cho cơ thể được nghỉ ngơi, thuộc vào thể loại tình dục nhẹ gần mép nhất…". Diệp Thu biết lão già biến thái đó đang giảng bài cho đội gái gọi, lúc này không tiện bước vào.
Diệp Thu ghé tai nghe ngóng, nói: "Giảng hay thật, rất chuyên nghiệp, tôi cũng muốn đăng kí học một chút".
Phí tường cười cười nói: "Cùng nhau đăng kí đi, biết đâu còn được giảm giá".
Hai người đang thì thầm bàn luận ở bên ngoài thì bên trong bỗng vang đến giọng nói phẫn nộ của Mạc Ngôn, nói: "Hai tên nghe lén bên ngoài, cút vào đây cho ta".
Diệp Thu và Phí Tường ngại ngùng cười, cùng nhau đẩy cửa bước vào.
"Này, đẹp trai quá".
"Đúng là đại mĩ nam, còn đẹp giai hơn cả mấy ngôi sao gì đó trên truyền hình….".
"Anh chàng đẹp giai, quán nào vậy? Nói cho tỉ biết, có thời gian tỉ dắt mấy chị em đến….".
"Thầy ơi, họ là học sinh à?".
Bởi vì lúc bước vào, cả hai người đều bỏ mũ ở trên đầu xuống, cho nên những nữ học viên đó khi nhìn thấy khuôn mặt của Phí Tường, đều không kìm được lòng phát ra những tiếng khen ngợi cảm thán các loại các kiểu.
Diệp Thu đứng bên cạnh cười trộm, khuôn mặt này của Phí Tường đúng là quá anh tuấn một chút, nếu như đến quán bar nào đó làm vịt đực, tuyệt đối sẽ là đứng đầu.
Phí Tường không dám hỗn xược trước mặt Yêu Sư, tuy những người phụ nữ đó hiểu nhầm hắn là đồng ngành, hắn thậm chí cũng không muốn biện bạch thanh minh gì, chỉ là cười khổ đứng bên cạnh Diệp Thu, chờ đợi sự xử trí của Yêu Sư Mạc Ngôn.
"Cậu, cùng với Mạt Lợi làm mẫu một chút trò trói người trong phòng tắm". Yêu Sư Mạc Ngôn người gầy nhỏ, cả thân người ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế mây lớn, chỉ vào Phí Tường, nói.
Người tên Mạt Lợi là một cô gái trẻ, người đầy đặn đẫy đà, nghe thấy thầy giáo nói vậy, liền đứng dậy mặt mũi hớn hở. Cầm tay của Phí Tường kéo lên đài biểu diễn, ánh mắt tham lam nhìn Phí Tường, chỉ hận là không thể nuốt hắn vào bụng.
"Tôi chưa từng học trói người". Bộ mặt anh tuấn tuyệt luân của Phí Tường lúc này giống như quả mướp đắng, khẽ giải thích nói.
"Cậu không cần biết, cứ đứng đó để cho Mạt Lợi trói là được rồi". Mạc Ngôn châm một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa nói.
Phí Tường kinh ngạc trợn tròn mắt, Diệp Thu thì suýt chút nữa cười to thành tiếng.
"Anh chàng đẹp giai, đến đây mà, tỉ tỉ sẽ yêu quý cậu cẩn thận". Mạt Lợi kích động đến như muốn nhảy lên.
Mạc Ngôn nhìn Diệp Thu lúc này đang nhịn cười, nói: "Cậu, phối đôi với Nguyệt Nguyệt, cô ấy trói cậu".
Một cô gái mập mạp gợi cảm, bộ ngực hoành tráng đứng dậy, sắc mặt hơi ngại ngùng lao về hướng Diệp Thu.
Đừng.
Diệp Thu mặt mày méo xệch như sắp khóc.
Chuyện này nếu như bị đồn ra ngoài, thì có còn để nhau sống không đây?
Hai người đàn ông dưới con mắt lạnh lùng của Mạc Ngôn, dưới sự động thủ động cước và những tiếng hoan hô của một đám phụ nữ đang phát dục, nén nước mắt vào trong, cuối cùng thì cũng hoàn thành được nhiệm vụ biểu diễn có độ khó cao này.
Mạc Ngôn lại để cho học sinh của ông đọc thuộc lòng một đoạn tuyên ngôn nữ nô xong rồi mới cho giải tán lớp. Thái độ tận chức tận trách đó có thể làm cho một số giáo viên của các trường học chính quy có khi tự ti mà chết.
Đợi cho đến khi tất cả các học sinh đều rời đi, Diệp Thu và Phí Tường mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của mấy người phụ nữ đó giống như là mắt sói vậy, cũng không biết lão già này làm sao mà có thể chống đỡ được.
Gừng, đúng là càng già càng cay ya.
"Có phải là trong lòng xem thường bọn họ, cảm thấy họ rất bẩn phải không?". Mạc Ngôn không vui liếc nhìn Diệp Thu và Phí Tường, hỏi.
"Không có, không có, chúng tôi không có nghĩ như vậy". Diệp Thu thấy bộ dạng như tức giận của Mạc Ngôn, vội vàng lắc tay. Không có cách nào khác, bất luận là nhìn từ góc độ vai vế hay là tình cảm cá nhân, hắn đều phải giữ sự tôn trọng đầy đủ với lão đầu tử này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Những điều mà ông ấy làm cho Diệp Gia là quá nhiều, quá nhiều, đừng nói là mấy câu trách mắng, kể cả là bảo Diệp Thu quỳ gối dập đầu mấy cái thật kêu, thì đó cũng là lẽ đương nhiên.
"Đúng vậy, chúng tôi sao có thể là loại người đó? Tôi với Mạt Lệ phối hợp rất ăn ý, chúng tôi còn hẹn nhau cùng đi uống cà phê….". Phí Tường vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Mạc Ngôn lúc này mới hòa nhã hơn một chút, nói: "Các cậu đều còn trẻ, có rất nhiều việc các cậu không biết. Họ là gái gọi, bán cơ thể mình để giành lấy sự sinh tồn, đều là những con người đáng thương. Thật sự bẩn thỉu chính là những kẻ ăn mặc trang trọng đó, những người của xã hội thượng lưu mới có thể làm những chuyện hạ lưu. Những cô gái này, có bẩn hơn nữa…cũng không thể bẩn thỉu bằng chúng".
Hai người gật gật đầu, như là rất thấu hiểu lời của Mạc Ngôn.
Không ngờ Mạc Ngôn vẫn lắc đầu, nói: "Không hiểu, các cậu tạm thời vẫn chưa hiểu đâu".
Diệp Thu đang định lấy thêm vài ví dụ để chứng minh rằng mình đã hiểu, ví dụ như bọn quan tham lấy danh nghĩa là người đầy tớ của nhân dân nhưng lại xem nhân dân như đầy tớ của mình, rồi ví dụ như những đại gia vì lợi ích của mình mà thao túng thị trường cổ phiếu, rồi lại ví dụ như những doanh nghiệp đầu tư bất động sản thuê xã hội đen tiếp tay…. Nhưng Mạc Ngôn đã không có hắn cơ hội để nói.
"Có phải là đến đây vì chuyện chức đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan không?". Mạc Ngôn lại lấy ra một điếu thuốc, châm xong, rít mạnh một hơi, giống như là có mối thù với điếu thuốc này vậy.
"Vâng". Diệp Thu nói, trong lòng hắn thì nghĩ, tin tức của lão già này đúng là nhạy thật, mình còn nghĩ là tất cả thời gian của lão đều dùng vào việc nghiên cứu mấy cái trò vừa nãy chứ: "Có xung đột với Lâm Gia, không phù hợp với lợi ích hiện nay của chúng ta, sẽ chỉ làm cho Án Gia đứng bên cạnh xem trò cười".
"Cậu cho rằng nên làm thế nào?". Mạc Ngôn hỏi.
Diệp Thu cười khổ, tôi nếu như biết phải làm thế nào, thì liệu có mạo hiểm mất đi thân thể sở nam để chạy đến tìm ông không.
"Tôi nhất thời không biết làm thế nào, cho nên muốn đến nghe kiến nghị của ông". Diệp Thu nói một cách thẳng thắn.
"Ta chẳng có kiến nghị gì cả". Mạc Ngôn nói.
"Có điều, lần này không được bỏ cuộc". Mạc Ngôn nói tiếp: "Nhân nhượng sẽ càng làm cho người ta cười mình".
"Tôi hiểu rồi". Diệp Thu gật đầu một cách trịnh trọng, nói.
"Đi đi, những chuyện đằng sau cứ giao cho ta". Mạc Ngôn đứng dậy khỏi ghế, vươn vai nói.
Diệp Thu cùng với Phí Tường bước ra ngoài.
Tuy không có được đáp án mà hắn muốn, nhưng có được thái độ ủng hộ, cũng xem như là không uổng chuyến đi này.
Ngày hôm sau, Diệp Thu đến tổng bộ của Tử La Lan, những đồng đội gặp hắn đều ào ào chào hỏi hoặc gật gật đầu.
Quân nhân là một đoàn thể đặc thù rất tôn trọng kẻ mạnh. Từ khi Diệp Thu liên tiếp đánh bại các đối thủ mạnh trong đại hội tỉ võ đặc chủng binh, cuối cùng gặt lấy chức vô địch, người của tiểu đội Tử La Lan liền đối với hắn hiều hơn một phần chấp nhận và cảm giác tín nhiệm.