Bầu trời giống như một trận mưa máu, cho dù Diệp Thu che một chiếc khăn ở trên , nhưng trên người Giang Yến Tử và trên chăn vẫn vãi ra không ít.
Lúc máu không chảy ra ngoài nữa. Diệp Thu lại dùng tay bóp bóp, cho tới khi màu máu trở thành màu đỏ tươi bình thường, mới coi như chính thức xong việc.
"Cảm thấy thế nào?" Diệp Thu vừa dùng khăn lông giúp Giang Yến Tử lau máu vương tràn bụng và ngực, vừa hỏi.
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, rất thoải mái" Giang Yến Tử nhắm mắt đáp. Nếu có người đàn ông không được coi là thân mật sờ tới sờ lui trên ngực bạn thế này, chắc bạn cũng có biểu hiện như vậy.
Đương nhiên, nếu đổi đối tượng nam nữ lại, e sẽ là cảnh tượng khác.
"Vậy thì tốt, nào lật người lại, tôi ép máu đọng sau lưng cô ra" Diệp Thu nói.
Giống lúc trước, Diệp Thu lại bài trừ sạch sẽ máu đọng ở sau lưng Giang Yến Tử ra, đã hao phí của hắn hơn một tiếng.
Mà thời gian điều trị như vậy so với thới gian một tuần vị bác sỹ đeo kính đó nói, đã nhanh vô số lần rồi.
Làm xong hai cái thủ thuật, dày vò trong cơ thể và trong lòng khiến Diệp Thu có cảm giác uể oải, nằm trên sofa thoải mái uống bia, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh Giang Yến Tử thản nhiên lộ ngực nằm trên giường.
Diệp Thu bấm mạnh đùi mình một cái, quá đáng, người ta không có quan hệ gì với mình.
Vì thế, Diệp Thu liền cố gắng nghĩ tới hình ảnh lúc Trầm Mặc Nùng người trần nằm trên giường. Chiêu di chuyển này rất thành công, chỉ là, thân dưới e là thật sự phải dùng nối sắt đập cong xuống, nếu không không thể ra ngoài gặp người khác rồi.
Sau khi Giang Yến Tử nằm trên giường một lúc, mượn phòng vệ sinh của Diệp Thu tắm một cái, tắm sạch vết máu trên người, rồi ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Thấy người đàn ông vẻ mặt uể oải ngồi trên sofa, trong lòng Giang Yến Tử thấy bủn rủn.
Lại một lần nữa được hắn cứu. Bây giờ, cơ thể mình bị hắn nhìn thấy sạch rồi, sau này, phải làm thế nào?
Càng tệ hơn là, mình càng ngày càng chìm sâu vào trong, mà hai bóng hình vốn độc lập đó lại dần dần trùng hợp. Cuối cùng xuất hiện rõ ràng nhất, là là dáng vẻ cười xấu xa của Diệp Thu.
Sự thật như vậy là điều Giang Yến Tử không thể tiếp nhận được.
Chẳng lẽ mình là người phụ nữ không chung tình? Nếu không, yêu một người đàn ông hơn hai mươi năm rồi, sao bây giờ lại quên người ấy đi?
"Cám ơn, tôi về đây" Giang Yến Tử nói, khuông mặt lại lấy lại vẻ lạnh lùng lúc trước, chỉ có thế này, cô mới thấy mình giống trước đây, có thể cự tuyệt sự tiếp cận của người khác, cũng có thể trong thế giới nội tâm của mình, giữ vững bóng hình đã rời khỏi hơn hai mươi năm rồi.
Diệp Thu không lên tiếng, chỉ khóe miệng ậm ừ cười nhìn bóng lưng yểu điệu đi ra khỏi cửa phòng.
"Cô hẳn là biết, cho dù cha tôi còn sống, ông ấy cũng không tiếp nhận cô" Diệp Thu đột nhiên nói.
Động tác của Giang Yến Tử đột nhiên dừng lại, tay nắm nắm đấm cửa trở nên trắng bạch vô lực. Xoay mạnh người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thu.
Diệp Thu thản nhiên đối mặt, ánh mắt không hề có ý né tránh, tựa trên sofa, vẫn vẻ mặt tươi cười nói: "Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Lúc ông ấy còn sống, đã đưa ra quyết định này rồi".
"Cậu muốn nói gì?" Giang Yến Tử lạnh lùng hỏi, giọng dường như không mang theo cảm xúc của con người.
"Tôi muốn nói, cô không cần phải cố giả bộ ở trong cái bao kín không có khe hở đó. Cô không nợ người khác điều gì cả, ông ấy cũng không cần một người phụ nữ vì ông mà cô đơn suốt đời" Diệp Thu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giang Yến Tử, nghiêm túc nói.
Giang Yến Tử yên lặng.
"Cô nên có cuộc sống của riêng mình, một người chờ đợi người khác cả đời, đáng được tôn kính, nhưng không đáng đề xướng.Cô có tư cách gì đem tính mạng mà cha mẹ cô giao cho cô để áp đặt lên một người khác? Cô tới thế giới này, không phải tới vì một người đàn ông nào, mà là vì chính cô".
"Có thể tìm một người để yêu, hoặc lấy chồng. mặc dù tuổi không nhỏ nữa, chắc vẫn có người muốn lấy cô. Hơn nữa, cô vẫn là xử nữ …. Bây giờ thứ đó vô cùng đáng quý, phải biết yêu thương trân trọng".
Hoàn toàn không để ý tới sắc mặt không ngừng thay đổi của Giang Yến Tử, Diệp Thu nói có chút khắc nghiệt.
"Đúng rồi, thỉnh cầu duy nhất, tuyệt đối đừng lấy Yến Thanh Phong.
Bịch!
Cửa phòng bị sập mạnh, đập vào phòng tạo ra tiếng ong ong.
Diệp Thu lúc tới hội trường lớn Huyền Vũ, thi đấu ở hội trường Huyền Vũ vẫn chưa kết thúc.
Bây giờ đang trên sàn thi đấu là đội trưởng Lạc Thiên Quân của tiểu đội Hải phòng và một đội viên của bộ đội số 5. Lạc Thiên Quân rốt cuộc không giữ lại gì nữa, mang hết bản lĩnh đã đè xuống ra ngoài.
Bất cứ ai đụng phải tuyển thủ của bộ đội số 5, điều duy nhất có thể làm là toàn lực ứng phó, nếu không, chỉ có số mệnh bị loại thảm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai người đang trên sàn ngươi tấn công ta phòng ngự, đánh không giữ mình. Với con mắt của Diệp Thu, Lạc Thiên Quân mơ hồ chiếm thế thượng phong.
Quả nhiên bị mình đoán trúng rồi, là tên giả lợn ăn thịt hổ, trong lòng Diệp Thu cười nhạt.
Nhưng, sự cường hãn Lạc Thiên Quân biểu hiện ra quả thực khiến người ta có cái nhìn mới, người hai trận đấu trước không dễ dàng mới thắng được thì rà cũng là một cao thủ, nhưng, trong lòng Diệp Thu cũng không lo lắng.
Cũng chỉ có hắn thắng trận tiếp theo mới có tư cách làm đối thủ của mình.
"Đây là trận thứ mấy rồi?" Diệp Thu ngồi bên cạnh đội viên tiểu đội Tử La Lan, vẻ mặt tươi cười hỏi.
"Trận cuối" Bạo Hùng nói oang oang. Hắn vừa mới bị loại, nhưng da dày thịt béo, không chịu thương tổn gì.
"Sao rồi? Đội chúng ta còn ai vào thi đấu vòng ba nữa"
"Một người"
"Chỉ có một"
"Chỉ có một" Bạo Hùng nói.
"Ai vào thi đấu vòng ba?" Diệp Thu vui sướng hỏi, lại có một đội viên có thể vào thi đấu vòng ba, khiến Diệp Thu rất vui mừng, kết quả tốt hơn so với dự tính của họ trước cuộc thi.
"Khoái Đao"
"Cậu ấy đâu?"
"Được khiêng ra ngoài rồi".
Nụ cười trên mặt Diệp Thu bỗng đọng lại, hi vọng Khoái Đao không bị thương quá nghiêm trọng thì tốt rồi, bằng không, cho dù vào thi đấu vòng ba, cũng chỉ bị loại thảm mà thôi.
Vậy thì, bây giờ đã có thể xác định, đội viên của tiểu đội Tử La Lan có vào thi đấu vòng ba chỉ có ba người Khoái Đao, Giang Yến Tử và mình.
Người của bộ đội số 5 quét ngang ngàn quân, tiểu đội Quốc đặc, tiểu đội lính hàng không tổn thất nghiêm trọng, không có ai có thể vào trong. Tiểu đội Cuồng Phong cũng có một nữ đội viên đánh bại đội viên của hải phòng, thuận lợi đi tiếp vào vòng ba. Nếu Lạc Thiên Quân của hải phòng thua trận này, vậy thì, tiểu đội hải phòng cũng chỉ có một thành viên vào thi đấu vòng ba.
Một người tiểu đội Cuồng Phong, một người tiểu đội hải phòng, ba người tiểu đội Tử La Lan, trong mười hai người vào vòng trong, bộ đội số 5 chiếm bảy người.
Cũng chính là nói, nếu không phải mình đánh bại Thương Long, bộ đội số 5 sẽ giữ được chiến tích toàn thắng.
Ba đối bảy? Vẫn còn một người nằm trên giường bệnh, ngẫm nghĩ có chút đau đầu.
Lúc lại di chuyển ánh mắt lên sàn đấu, Diệp Thu bắt đầu cầu khẩn Lạc Thiên Quân.
Hi vọng hải thần phù hộ, để người này có thể thuận lợi vào vòng trong.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, trong lòng Diệp Thu rất thích thú nhìn Lạc Thiên Quân tiêu diệt đội viên của bộ đội số 5.
Cho dù sau này phải đấu với Lạc Thiên Quân lớn mạnh hơn cũng không tiếc.
Có lẽ Hải thần nghe thấy lời cầu khẩn của Diệp Thu, Lạc Thiên Quân luôn bị động phòng thủ nhắm chuẩn sơ hở của đối thủ, cơ thể nhảy cao lên, hai chân thành hình kéo,tay hình rắn tiến hóa đánh tới nhanh chóng cắt tới cổ của đối thủ.
Cơ thể tuyển thủ của bộ đội số 5 liên tục lùi sau, nhưng cổ yếu ớt vẫn thuộc phạm vi tấn công hai chân cắt đánh của Lạc Thiên Quân.
Ha!
Hét lớn một tiếng, tuyển thủ đó một tay nắm thành quyền, một quyền giơ tới chỗ đốt ngón tay của Lạc Thiên Quân.
Lạc Thiên Quân không chút hoang mang, trong quá trình đi nhanh trong không trung, nhanh chóng biến ảo hình chân, lần này hai chân hắn bỏ khỏi cổ địch, mà cắt xuống tay phải của hắn.
Răng rắc!
Cánh tay của tuyển thủ bộ đội số 5 bị Lạc Thiên Quân cắt trúng. Trong quá trình cơ thể hạ xuống, hai chân dùng lực, một tiếng gãy xương vang lên.
Cánh tay của đội viên kia bị đánh gãy, giống như không cảm thấy đau đớn, lại dùng cánh tay kia tấn công Lạc Thiên Quân.
Lạc Thiên Quân như cá chép đứng thẳng từ mặt đấy nhảy lên, một chân đá trên ngực hắn, đá cả người hắn ngã bay ra ngoài.
Trận này, Lạc Thiên Quân thắng.
"Được, đánh hay lắm" Diệp Thu lớn tiếng gọi, không hề keo kiệt vỗ tay nhiệt tình, khiến sắc mặt Yến Thanh Phong ngồi trên bàn giám khảo xám xịt tới cực điểm.
Bộ đội số 5 vô địch lại bị một người chưa biết đến danh tánh đánh bại, cảm giác này cón khó chịu hơn tát hắn một bạt tai.
Qua thống kê số liệu của nhân viên công tác và phán định của các giám khảo, xếp ra thành tích của các đội viên vào thi đấu vòng ba.
Tuyển thủ vào thi đấu vòng ba gồm có: Diệp Thu, Giang Yến Tử, Khoái Đao của tiểu đội Tử La Lan; Tham Lang, Điền Thử, Thủy Giải, Kim Ngưu, Bạch Hổ, Hỏa Dầu của bộ đội Đệ Ngũ; Lạc Thiên Quân và Cuồng Nhân của tiểu đội liên hợp hải phòng; Thủy Điểu của tiểu đội Cuồng Phong.
Thực lực quan trọng, nhân phẩm cũng rất quan trọng. Thực lực Thủy Điểu của tiểu đội Cuồng Phong yếu hơn nhiều so với đội trưởng Ngân Ly và đồng đội Sa Ngư của cô, nhưng vì thực lực của đối thu thi đấu vòng hai của cô không mạnh lắm, cho nên cô cũng lợt vào thi đấu vòng ba.
Lúc nhìn thấy tên của Thủy Điểu trên màn hình lớn, Diệp Thu vẫn luôn hoài nghi có phải lúc đầu khi cô chạy tới do thám quân tình không, được mình sờ sờ tay cho nên mới đổi vận như vậy.
Tổng điểm của bộ đội đặc chủng vòng hai cũng ra rồi. Xếp ở vị trí thứ nhất là bộ đội số 5, tổng 15 điểm. Xếp ở vị trí thứ hai là tiểu đội Tử La Lan, tổng mười điểm. Xếp ở vị trí thứ ba là tiểu đội liên hợp hải phòng, tổng điểm là sáu.
Biểu hiện của tiểu đội Cuồng Phong lần đầu tham gia thi đấu rất bắt mắt, tiểu đội quốc đặc, tiểu đội lính hàng không từ sau khi có kết quả vòng một liền không được người ta xem trọng nữa, càng không có đội viên nào lọt vào thi đấu vòng ba.
Theo xu thế này, bộ đội số 5 sẽ rất có khả năng đoạt được quán quân đoàn thể.
Mà cái bây giờ Diệp Thu có thể tranh đoạt cũng chỉ có ngôi báu quán quân cá nhân.
Chuyện người khác có thể làm được, hắn cũng nhất định phải làm được.
Người tổ chức cuộc đấu lại sử dụng máy tính phân tổ ngẫu nhiên cho mười hai đội viên, sau khi con số dừng chạy, Diệp Thu tìm được đối thủ đối chiến vòng ba của mình.
Đội viên bộ đội số 5: Bạch Hổ.
Khoái Đao đấu với Thủy Điểu, đối thủ của Giang Yến Tử cũng là đội viên của bộ đội số 5, một người có danh hiệu là Thủy Giải. Lạc Thiên Quân xui xẻo nhất, đấu với đội trưởng tạm thời Tham Lang của bộ đội số 5.
Hỏa Hầu và Kim Ngưu của bộ đội số 5 thành một tổ, đây cũng là tổ tự tàn sát nhau đầu tiên trong cuộc thi, hết cách, tuyển thủ của bộ đội số 5 vào vòng trong đúng là quá nhiều.