Ngoài dự liệu của Diệp Thu, lần này, Giang Yến Tử không hề do dự, khó khăn chuyển người ra, khẽ nghiêng người một chút, nửa lưng để trần quay về phía Diệp Thu.
Sau đó hai tay duỗi ra sau lưng, khẽ gạt một cái, kẹt một tiếng vang lên, áo lót đường viên hoa màu tím liền theo đó cởi ra.
Từ góc độ của Diệp Thu nhìn tới, chỉ thấy nửa bên ngực hở ra, giống như thỏ trong bụi cỏ bị tiếng bước chân làm cho giật mình mà nhảy ra chạy thoát thân.
Quả thực là:
Xuân phong xuy thấu vạn tử hồng, * * tinh oánh du hương phong.
Hựu thị nhất phiên xuân lạn mạn, đan hà ngọc phu tương huy nhiễm.
(Gió xuân thổi bay vạn ngọn tím hoa cà óng ánh màu mỡ
Lại là một mùa xuân rực rỡ, ráng đỏ da ngọc nhuộm màu rực rỡ.)
Mặc dù Diệp Thu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đối diện với hình ảnh kích thích như vậy, đối diện với vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, hắn vẫn cảm thấy trống ngực đập nhanh, hít thở mạnh hơn. Khoang miệng không ngừng tiết nước bọt, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khô ráo.
"Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát trước đã" Diệp Thu giọng khô khốc nói. Mặc dù rất khó khăn để chuyển ánh mắt khỏi người Giang Yến Tử, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã như mất gì đó.
Chạy tới tủ lạnh lấy chai bia lạnh, mở nắp sau đó một hơi uống hết một nửa, chất lỏng lạnh vào bụng, lúc này mới đè phần tử điên cuồng bạo động không yên phận trong cơ thể xuống.
Phụ nữ, đúng là một vưu vật!
Cha mình chưa từng gặp mặt không hiểu sao lại không chút động lòng với người phụ nữ xinh đẹp thế này. Nhưng, Diệp Thu dám đảm bảo ông chắc chắn chưa nhìn thấy thân thể của Giang Yến Tử. Nếu không, hắn không tin trên thế giới này có người đàn ông có thể từ chối sức hấp dẫn trực tiếp nhất của thân hình hoàn mỹ này.
Không thể tăng một phân, không thể giảm một phân, hoàn mỹ không thiếu sót, tỷ lệ hoàng kim chia cắt gợi cảm nhất.
Dẹp yên cõi lòng, Diệp Thu thấy trạng thái của mình bây giờ có thể nghênh đón khiêu chiến tàn khốc nhất, rồi đặt bia trên bàn trà, định vào ép cho Giang Yến Tử, đột nhiên cảm thấy của quý thân dưới khó khăn lắm mới mềm xuống được lại bỗng dựng đứng lên.
Ép ra.
Bộ ngực đẩy ra.
Trong lòng chỉ cần hiện lên chữ như vậy, Diệp Thu thấy dòng máu chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu lên nhiệt nhanh chóng.
Nhớ tới tình tiết trong vở kịch kinh điển "Hoa hồng hoa hồng anh yêu em" Lương Gia Huy vì tỏ vẻ không chút động lòng với sự gợi cảm của hoa hồng đen, dùng nồi sắt nện cong cậu em đang vểnh lên. Diệp Thu suy nghĩ xem có nên học thế không.
Diệp Thu nhìn một cái, không tìm được cái gì tiện tay.
Chạy tới phòng toilet cố gắng lấy nước lạnh rửa mặt, sờ sờ phía dưới, vẫn vểnh lên.
"Ngươi đúng là cầm thú" Diệp Thu nói với gương, trong gương là khuôn mặt đỏ bừng bị dục hỏa thiêu đốt của hắn.
Không thể kéo dài nữa, cần phải nhanh chóng ra tay.
Một mặt kéo dài thời gian càng lâu, máu đọng trong cơ thể cô càng thêm khó bài trừ. Nếu có đủ thời gian thì còn tạm, từ từ bài trừ là được. Nhưng hắn phải đảm bảo để Giang Yến Tử ngày mai có thể tiếp tục đứng trên sàn thi đấu.
Mặt khác, nếu là thi đấu kết thúc. Đội viên của các tiểu đội khác đều về rồi, thấy hắn và Giang Yến Tử khóa phòng điều trị, cho dù không làm gì, cũng sẽ bị người khác dị nghị.
Hơn nữa, cấp trên cũng không thể cho phép trong trường hợp này xuất hiện chuyện như vậy. Cho dù là lời đồn cũng không cho phép. Đều có ảnh hưởng rất xấu tới tiền đồ của hai người.
Hơn nữa, nếu hủy bỏ thành tích thi đấu của tiểu đội Tử La Lan thì làm thế nào?
Diệp Thu chạy tới tủ lạnh lại lấy ra mấy chai bia lạnh ôm trong lòng, lúc này mới trèo lên giường ngủ đơn của mình. Giang Yến Tử đã ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường, lấy một chiếc chăn mỏng che trên người, mắt nhắm chặt, e là cũng khôngdám đối mặt với cảnh tượng như vậy.
Quả thật, trong lòng Giang Yến Tử hiện giờ cũng đang hỗn loạn.
Cô hiểu rõ đây là lựa chọn duy nhất. Nhưng cô vẫn thấy có cảm giác rất lạ rất xấu hổ.
"Cậu ấy là bác sỹ….Cậu ấy đang giúp mình điều trị. Cậu ấy là bác sỹ….Mình không thể bỏ thi đấu….không thể bỏ….."
Giang Yến Tử trong lòng mặc niệm, dùng phương thức này để cố gắng thôi miên mình. Đây thuộc về chương trình tâm lý học phải học của đội viên bộ đội đặc chủng, nhưng là lần đầu tiên cô sử dụng trên người mình.
Sau khi Diệp Thu uống một ngụm bia, lúc này mới giơ tay kéo chăn trên người Giang Yến Tử ra. Nhìn thấy vết màu tím đỏ bên dưới bộ ngực đầy đặn run rẩy kia, trong lòng thương xót, hai tay xoa vào nhau, cho tới khi hơi nước trong tay bốc lên, nhiệt độ tay cao hơn một tới hai độ so với nhiệt độ cơ thể, mới chầm chậm, run rẩy ấn dưới ngực Giang Yến Tử.
"Uh" cơ thể Giang Yến Tử khẽ run, sau đó liền băng chặt lại. Cô đã cắn chặt răng, nhưng xúc cảm lúc hai người chạm nhau vẫn khiến cô rên ra tiếng.
Giang Yến Tử vô cùng xấu hổ.
Trời ơi, đã nói đừng kêu, sao vẫn kêu ra tiếng?
"Không cần lo lắng, phải thả lỏng, buông nắm đấm ra….đúng, thả lỏng nắm đấm ra, các bộ phận khác trên cơ thể mới có thể thả lỏng theo được". Diệp Thu khẽ tiếng an ủi, hai tay ấn xoa bóp với cách chín nhẹ một mạnh trên lồng ngực cô.
"Tôi là đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, Chúng ta khó khăn lắm mới có được một cơ hội vào thi đấu vòng ba. Từ bỏ có phải quá đáng tiếc không? Nếu cậu không điều trị giúp tôi, e là tôi sẽ vì chuyện này mà áy náy thôi".
"Năm nay tiểu đội Cuồng Phong xuất ngựa đen, đội trưởng Ngân Ly của họ là một cao thủ. Cô và cô ta xu thế dùng lực, cho nên hai người mới đồng thời bị thương, hơn nữa bị thương nặng như vậy…..Ha ha, cú đá cuối cùng của cô hình như hơi quen. Nếu huớng xuống một chút, chắc không phải là đá trúng phần bụng cô ta. Hiệu quả cũng thêm rõ ràng hơn bây giờ…."
Một bác sỹ cao siêu, không chỉ cần biết cứu người bệnh, còn phải trong quá trình cứu chữa cho bệnh nhân, giảm bớt áp lực tâm lý của người bệnh, khiến họ có lòng tin với việc điều trị của mình.
Làm thế nào để giao tiếp tốt với người bệnh, là khóa học cần thiết của bác sỹ truyền thống. Đương nhiên, thiên sứ áo trắng bây giờ đã quên mất bệnh nhân cần như vậy rồi.
Y thuật của Diệp Thu học được từ ông, mà ông càng không nói với Diệp Thu những điều này. Hắn có nhiều lúc, biến y thuật trở thành công cụ giết người gọn gàng.
Diệp Thu hoài nghi, ngoài số rất ít người, những người khác, e là ông đều không để ý tới.
Chịu ảnh hưởng từ ông, lúc Diệp Thu trị bệnh cho người khác, cũng rất ít khi giao tiếp với bệnh nhân, nhưng tình hình hôm nay đặc biệt, người cũng đặc biệt, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Nếu cơ thể Giang Yến Tử không thả lỏng xuống, máu càng không thể lưu thông tốt, máu đọng cũng không thể nhanh chóng ép tới một chỗ, hơn nữa, nếu không thể giữ tâm trạng vui vẻ, cho dù ép máu đọng ra ngoài, cô cũng không thể nhanh chóng bình phục, tham gia thi đấu vòng ba ngày mai được.
Mặt khác, Diệp Thu cũng cần thông qua không ngừng nói chuyện để di chuyển sự chú ý của mình.
Bởi vì lúc hắn không nói chuyện, đầu ngón tay xoa nắn phía dưới vú, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm tới khối thịt mềm mại như bông, sau đó khối thịt không hề trói buộc và che lấp ấy càng nhảy lên vui sướng, trắng nõn chói mắt.
Thật thú vị.. "Uh..A…"
"A…."
"A….."
Cách ấn chín cạn một sâu, là chín lần ấn nhẹ một lần ấn mạnh. Đầu tiên để máu đọng từ từ tới cùng một bộ vị, sau đó lại ấn mạnh, đẩy máu ứ không không lưu thông được và một ít máu tươi tới vị trí xếp đống.
Lúc ấn nhẹ, Giang Yến Tử chỉ cảm thấy cơ thể tê dại phát ngứa, răng trắng cắn chặt, nhưng mũi vẫn lên tiếng uh uh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mà mỗi lần ấn mạnh, Giang Yến Tử liền há nhỏ miệng kêu lên. Vừa là vì đau, mặt khác là vì theo quán tính trọng lực đột nhiên tới.
Nếu cô *** nói chắc chắn rất êm tai.
Diệp Thu nhìn lông mi khẽ run và hai bên mũi lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ.
Ấn hai khối đẩy máu đọng tím đó tới một điểm, điểm đó to như đáy bát, màu đỏ tía.
Vì đội viên vào căn cứ không được mang bất cứ vật dụng gì, đặc biệt là vũ khí, cho nên, kim châm của Diệp Thu cũng không mang vào trong được.
Trong hòm thuốc dự bị khẩn cấp trong phòng có kim tiêm truyền dịch. Diệp Thu rút đầu kim xuống, lại tìm được rượu sát trùng trừ độc đầu kim, sau đó một kim châm vào điểm đỏ đó khêu khối thịt màu đỏ đó ra.
Máu văng tứ tung, máu đọng đỏ sậm bị ép tới một chỗ đột nhiên tìm được đường phóng thích, thông qua lỗ nhỏ của kim đâm đó trào ra ngoài.