Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 380: Đại trận trạng




Bất kỳ thành phố nào cũng có những khu vực giáp ranh hóa màu xám tồn tại

Khu phố bạo lực còn có một tên khác, gọi là ngõ Son hồng. Nghe nói thời cổ là nơi phồn hoa hưng thịnh của kỹ viện thanh lâu, trải qua thời gian mấy trăm năm rửa tội, truyền thống này vẫn luôn lưu giữ lại, hơn nữa còn có xu thế không ngừng phát triển.

Cho dù là người Yến Kinh, hay là khách vùng khác, đều như sấm đánh bên tai với Ngõ Son hồng ở Yến Kinh. Nếu muốn làm chút vận động thân dưới, cũng sẽ coi nơi đây là nơi làm đầu tiên.

Khu phố bạo lực không chỉ kinh doanh xác thịt phụ nữ, còn có mấy sòng bạc ngầm và nơi tiểu khiển ngầm. Tất nhiên, cấp bậc của những sòng bạc và nơi tiêu khiển này còn xa mới kịp Thiên Thượng nhân gian hay Thủy Tinh cung, nhưng làm ăn vẫn khá phát đạt. Có mấy người có thể ngày nào cũng Tới thủy tinh cung ăn chơi chứ?

Bình dân, mới là thế giới.

Sau khi Diệp Thu ra khỏi thủy tinh cung, liền đi thẳng tới khu phố bạo lực, phía trước thủy tinh cung là đường lớn Thành Đức, cũng là một con phố khá thịnh vượng, còn cửa sau chính là phố bạo lực được người ta gọi là ngõ son hồng. Các ngành các nghề đều chú ý phát triển tập trung hóa, tụ tập các cửa hàng cùng lại, hình thành quy mô, sau đó dựa vào quy mô để mời chào khách. Mọi thành phố đều có phố trang phục, thị trường vật liệu xây dựng lớn, đồ gia dụng. . . vv

Mỗi phố một kiểu, khác biệt nhau.

Phố Thành Đức nhà cao san sát, đèn nê ông nhấp nháy, đủ các loại xe nối liền không dứt, còn phố bạo lực có hai dãy nhà trệt thấp tạo thành. Màu sắc của ngọn đèn cũng hơi lờ mờ, toàn bộ đều là màu phấn đỏ. Bản thân Ánh đèn có tính chất mập mờ này đã là một chiêu bài, khiến khách hàng vừa nhìn là có thể hiểu đây là làm ăn gì?

Bảo ta tới xem cái gì?

Diệp Thu bóp tờ giấy, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra điều khác thường gì. Lẽ nào có người đùa dai với mình?

Lúc Diệp Thu đang suy nghĩ miên man, một chiếc xe ô tô màu bạch kim từ trong phố đó vọt ra. Két một tiếng dừng lại, cửa xe mở rộng, mấy người đàn ông mặc tây phục màu đen đi ra. Đi đầu trong số đó chính là Trương Thắng thân hình nhìn có vẻ khá thấp nhỏ.

Ánh mắt Trương Thắng xuyên qua đám người, toét miệng cười với Diệp Thu, sau đó liền dẫn đám người vào cửa lớn của khu gọi là Cực hạn tiêu khiển phía trước. Rõ ràng, hắn biết Diệp Thu ở bên thưởng thức màn biểu diễn của hắn. Hai hàng cô gái mặc sườn sám đứng ở cửa phục trách đón khách vẻ mặt kinh ngạc nhìn đám đàn ông hung hăng đi tới này, vẫn chưa kịp hô khẩu hiệu hoan nghênh hạ cố, đám người đó đã xông vào trong. "

Ai tha cho hắn, bang Tam nghĩa chúng ta còn chưa tới phiên hắn định đoạt" .

Xà Bì đập bàn bôm bốp, nuốt một ngụm bia, bôi trơn cổ họng chuẩn bị tiếp tục phê bình, ở cửa vang lên tiếng chuông dồn dập.

"Ngươi uống nhầm thuốc thuốc rồi? Dám dẫn người tới địa bàn của ta kiếm chuyện? Ngươi biết đây là nơi nào không?"

Trương Thắng nhìn Xà Bì, cười ha ha, nói: "Vâng, ngài là lão đại tôi, đây là địa bàn của lão đại tôi" .

"Lúc ta đây vào đời, còn không biết ngươi nghịch bùn ở đâu. Cút đi cho ta" . Xà Bì rất độ lượng xua tay nói, vẻ mặt chỉ cần tiểu tử này thức thời, hôm nay sẽ tha chết cho hắn.

Trương Thắng híp mắt quan sát cảnh này, cười nói: "Anh Xà, anh không niệm tình người rồi. Tôi là do anh dẫn ra ngoài, nơi làm việc đầu tiên cũng chính là nơi này. Với chỗ này tôi có cảm tình rất sâu đậm, đúng, chính ở đây. . . . chính ở cửa này, anh đá tôi không ít lần. Tôi biết, tôi biết. Anh Xà không cần giải thích. Anh Xà đánh tôi, đó là vì hận sắt không thành gang, tôi có thể có hôm nay, cũng là do lão đại khổ tâm bồi dưỡng. Hôm nay tới thăm anh Xà, đâu có lý vừa vào cửa đã đi rồi?"

Xà Bì chặn ở cửa không cho Trương Thắng vào trong, lại ngầm nháy mắt, ý bảo giám đốc đứng bên cạnh nhanh đi gọi điện thoại liên lạc với các anh em ở sòng khác tới trợ giúp.

Giám đốc gật đầu, khẽ lui ra ngoài.

Trương Thắng đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt khinh thường nhìn Xà Bì, nói: "Anh Xà, đều là anh em trong nhà, tôi tới chơi thôi, không cần bài trận lớn vậy chứ?"

"Trận trạng lớn thì sao? Con chó Thắng ngươi, ta không sợ nói thẳng với ngươi. Ta biết hiện giờ sau lưng ngươi có chỗ dựa, trong tay cũng thu nhận vài tiểu đệ. Ngươi cho rằng như vậy thì có thể vênh vang được sao? Ngươi mới lăn lộn mấy năm? Bang Tam Nghĩa không tới lượt ngươi tới làm chủ" Giám đốc của mình đi gọi người rồi, gan của Xà Bì cũng tăng thêm một chút. Gọi hết các anh em ở sòng khác tới, có thể thu thập mấy trăm người, bảy tám người này có thể đánh đi nữa, còn có thể đánh ngã toàn bộ mấy trăm người chắc?

"Bang Tam Nghĩa, bang Tam Nghĩa mẹ ngươi" Mặt Trương Thắng có chút méo mó. "Ta tận tụy trong bang Tam nghĩa, các ngươi coi ta là người không? Ngươi lúc đầu lấy châm dẫm lên mặt ta, bảo ta liếm da giày giúp ngươi, ngươi coi ta là người của bang Tam nghĩa sao? Được rồi, muốn chơi trận lớn chứ gì? Được, hôm nay ta sẽ chơi tới cùng. Xà ca, ta gọi ngươi một tiếng Xà ca cuối cùng, nếu mắt ngươi vẫn chưa sáng ra, phiền ngươi về phòng nhìn xuống bên dưới cửa sổ, xem thế nào rồi hãy bày trận lớn" .

Xà Bì nghe xong sửng sốt, sau đó quay người chạy tới bên cửa sổ, sau đó tròng mắt suýt nữa long ra ngoài.

Người, người chi chít. Nguồn truyện: Truyện FULL

Những người đàn ông này măc tây phục màu đen đông nghịt cả ngõ son hồng, xếp từ đầu ngõ tới cuối ngõ, giống như vòng vây một đám kiến, nhìn mà da đầu tê dại.

Những người này chỉ đứng im lặng, lạnh ngắt như tờ. Nhưng Xà Bì biết, một khi bọn họ nhận được mệnh lệnh của người đàn ông này, sẽ biến thành quái vật thế nào.

Đây chính là đại trận trạng sao?

Hai chân Xà Bì mềm nhũn, suýt nữa té ngã bên cửa sổ. Chẳng trách lúc này mình cho người đi gọi cứu minh bọn họ cũng không ngăn cản, hắn hoàn toàn không coi mình ra gì.

"Ngươi gọi nhiều người tới như vậy, lẽ nào không sợ cảnh sát tấn công sao?" Xà Bì mềm nhũn tựa vào ghế, nhìn đám người Trương Thắng đi vào, thì thào hỏi.

"Sợ. Sao lại không sợ chứ? Nhưng ta là người chết trở về, mạng này đâu còn là của ta. Có người ở bên thưởng thức, ta sẽ diễn xuất trờ này đặc sắc một chút, ngươi hiểu không?" Trương Thắng trêu tức nhìn tam gia trên ghế sofa một cái, sắc mặt xám xịt nói.