Sau khi Ngô Chính Tĩnh lạnh lùng thốt ra một câu, cũng không kiêng kỵ cách nghĩ của người khác, thậm chí ngay cả cho Dương Nhạc một cơ hội phản bác cũng không có, liền đạp cửa mà đi, mọi người nhìn nhau, vừa nãy không khí còn hòa hợp lại làm cho cứng ngắc.
Lý Đại Tráng vóc người nhỏ gầy, tính tình lại nóng nảy, nhìn thấy bóng Ngô Chính Tĩnh vẫn chưa đi xa, liền gào thét lớn giọng mắng: "Mẹ kiếp, trò gì vậy? Nghệ thuật? Giờ đã là thời đại nào rồi, ngoài đảo quốc AV (Nhật Bản) vẫn còn nghệ thuật? Thật kinh tởm, vậy mà lại ở cùng phòng với đồ này."
Sắc mặt Dương Nhạc có chút khó coi, vốn dĩ muốn vui vẻ, mọi người khắp nơi tới đây cùng chung một trường, lại sống cùng một phòng, hơn nữa lại còn sống cùng nhau bốn năm, có thể làm cho quan hệ của mọi người tốt một chút mọi người sống cũng thật thà một chút, không ngờ mình lại làm thêm căng thẳng, lại còn bị người khác mắng là thấp tục.
"Bỏ đi, Đại Tráng. Có lẽ cách nói chuyện của ta không đúng. Xem ra Ngô Chính Tĩnh sẽ không đi, mấy người chúng ta đi tụ tập chút?" Dương Nhạc nhìn Diệp Thu và Lý Đại Tráng nói. Trong thời gian chốc lát có thể điều chỉnh tâm tính của chính mình, cũng coi như nhân vật có chút tầm mắt.
Sinh viên mặc dù bị người ta coi là kiêu ngạo, nhưng đại bộ phận tân sinh đều là mới từ trong giáo dục ứng thi trung học vượt vũ môn vào đây, giai đoạn trung học cả ngày là bài tập chất đống, vậy làm gì có thời gian đấu tranh cho phái hệ.Trong rất nhiều sách viết sinh viên âm hiểm xảo trá tâm kế thâm trầm, thuần túy là vô nghĩa. Ngoài một số con sâu làm rầu nồi canh ra, có mấy người như vậy?
Bọn họ đại đa số vẫn giữ được vẻ hồn nhiên cương trực, nói nghĩa khí, thậm chí còn có sự kiêu ngạo nghiêm trọng. Có những người tốt nghiệp đã vài năm rồi mà vẫn vậy. Giống như Lý Đại Tráng, nhìn không thuận mắt là lập tức mắng mỏ, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác. Mà phản ứng của Dương Nhạc thật ra lại để lại ấn tượng cho Diệp Thu, người này bề ngoài tùy tiện, không phải là giả sói đội lốt cừu chứ.
Bởi vì Diệp Thu biết bản tính của mình như vậy, cho nên đối với loại người giống như mình tự nhiên mà sinh ra đề phòng.
"Được. Dương Nhạc, mấy người chúng ta đi chúc mừng, thiếu hắn ta còn có thể uống nhiều hơn hai chén…. Đúng rồi. Ta không biết uống rượu lắm."Lý Đại Tráng vỗ bả vai Dương Nhạc an ủi. Mặc dù lời nói có chút mâu thuẫn, nhưng có thể nhìn ra là hắn thành tâm.
"Diệp Thu, hai người các người thì sao?" Dương Nhạc cảm kích nhìn Lý Đại Tráng, nhìn về phía Diệp Thu chờ đợi .
Nói thật, Diệp Thu thật sự vẫn có chút khó nghĩ. Mặc dù hiện giờ hắn là sinh viên của đại học Thủy Mộc, nhưng hắn vẫn còn một công việc khác, chính là vệ sĩ thân cận của Đường Quả. Tối hôm qua Đường Bố Y còn đặc biệt gọi điện thoại tới, ngôn từ tha thiết, hi vọng Diệp Thu quan tâm nhiều hơn tới sự an toàn của Đường Quả, tốt nhất là bảo vệ theo bên người.
Nếu Đường Quả muốn trở về, mình chắc chắn phải theo cô trở về. Nhưng bị Ngô Chính Tĩnh làm loạn vậy, lúc này mình từ chối ý tốt của Dương Nhạc, Diệp Thu thật sự có chút không nỡ. Nếu là một số nhân vật trong xã hội, Diệp Thu thật ra còn có thể theo ý mình mà làm, không phải đi theo ai. Nhưng mà Dương Nhạc - một sinh viên trẻ tuổi có chí khí tiến thủ, hơn nữa còn là bạn cùng phòng ký túc, Diệp Thu cũng không muốn quá đả kích hắn.
Hàn Sảng thật ra có chút thiện cảm với Dương Nhạc, nhưng từ sau ngày hôm nay nhận Diệp Thu là anh, thì chỉ theo Diệp Thu thôi, Diệp Thu không nói gì, hắn cũng không tiện mở lời.
"Ta gọi điện thoại hỏi xem đã" Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Hỏi? Ăn một bữa cơm mà cũng phải báo cáo sao?"Lý Đại Tráng mở to hai mắt nhìn Diệp Thu.
"Anh Diệp, không phải là xin chỉ thị của chị dâu chứ? Em thấy anh hơi cường đại rồi, quả thực là thần tượng của em. Em còn đang cân nhắc phải tới các khoa khác tìm kiếm viện trợ bên ngoài chứ, anh đối phó với chị dâu rồi ? Người ở trường chúng ta? Nếu được thì gọi tới cùng ăn cơm đi, sau này cũng cần gặp mặt." Dương Nhạc cười ha ha nói. Khả năng giao tiếp của người này vô cùng giỏi, mặc dù trong lòng Diệp Thu sinh ra đề phòng với hắn, nhưng không thể không nói, vẻ mặt cởi mở lúc hắn nói chuyện và nội dung lời nói toàn là khiến lòng người rất dễ chịu.
"Không phải. Ông chủ của ta" Diệp Thu nói, cũng không muốn giải thích.
Vừa rút điện thoại ra định gọi cho Đường Quả , hỏi xem cô đã ghi danh xong chưa, lúc nào về. Không ngờ điện thoại của Diệp Thu lại vang lên trước.
"Diệp Thu, hôm nay ta và Bảo Nhi không về nhà ăn cơm. Ngươi tự tìm chỗ ăn cơm đi." Còn không cho Diệp Thu có cơ hội mở miệng, bên kia đã cúp máy rồi.
"Này, anh Diệp, giọng chị dâu thật hay, chắc chắn là một đại mỹ nhân rồi?" Dương Nhạc không ngờ cuộc gọi của Diệp Thu lại ngắn như vậy đã kết thúc rồi, cho rằng Diệp Thu mới bắt đầu theo đuổi đối phương, hơn nữa còn gặp phải chút khó khăn. Sợ hắn xấu hổ trước mặt mọi người, cho nên vội vàng hòa hoãn.
"Bình thường. Không ngực, không mông." Diệp Thu thản nhiên nói. Hắn thật ra không ngại nói xấu sau lưng Đường Quả, việc thế này mặc dù không thể mang tới cho cô thương tổn, nhưng trong lòng mình lại có thể thoải mái một chút.
Đại học Thủy Mộc là trường đại học nổi tiếng của Yến Kinh, chung quanh trường học một số hình thành sản nghiệp quy mô nhất định tất nhiên nhằm vào sinh viên mà kinh doanh. Diệp Thu không quen thuộc chỗ này, Dương Nhạc hình như rất quen thuộc, dẫn ba người Diệp Thu, Lý Đại Tráng, Hàn Sảng ra ngoài cổng trường, đi thẳng về phía nhà hàng nhìn có vẻ khá là cao cấp đối diện trường học.
"Dương Nhạc, nếu là anh em huynh đệ mình tụ hội, không cần phải tới nơi cao cấp thế này ăn cơm đâu. Chọn đại một nơi là được rồi, mọi người vui vẻ là được." Lý Đại Tráng đến từ một huyện nhỏ, thấy quán cơm Dương Nhạc chọn quá sa hoa, liền kéo tay hắn ngăn lại. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Không có gì, huynh đệ, chút tiền này ta vẫn có, yên tâm, không phải tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, là ta tự kiếm được. Không phải ngươi nói sao, mọi người đều vui vẻ là được rồi, việc tiền nong là chuyện theo sau." Dương Nhạc cười an ủi. Nếu hắn đã nói vậy, người khác cũng không tiện nói gì nữa. Bản thân Diệp Thu lại càng không có khái niệm gì về việc tiền ít tiền nhiều.
Nhà hàng trang trí theo lối cổ xưa, trong đại sảnh còn treo chữ của hiệu trưởng Yến Thiết Sinh của đại học Thủy Mộc, đây không nghi ngờ gì chính là pháp bảo thu hút nguồn khách sinh viên. Danh Yến Thiết Sinh mãn ý thiên hạ, ngay cả ông cũng thích ăn cơm ở đây, chứng tỏ thức ăn ở đây quả thực không tồi.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu khai giảng, trong nhà hàng kín hết chỗ. Không ít phụ huynh học sinh giàu có cũng dẫn con mình tới đây ăn cơm. Dương Nhạc vốn muốn bao một phòng, nhưng nhân viên phục vụ nói các phòng trên lầu đều được đặt trước rồi, ngay cả ở đại sảnh cũng không có chỗ.
Mấy người đang lúc thất vọng muốn rời đi, nhìn thấy hai bố con ăn cơm xong chuẩn bị tính tiền, Lý Đại Tràngvù một tiếng xông tới, chạy giống như con thỏ, nhanh hơn người khác một bước chiếm chỗ, một số nam sinh gần đó đều không thể tranh được với hắn. Các bạn khác chậm một bước chỉ đành lắc đầu thở dài.
Lý Đại Tráng đắc ý vẫy tay Dương Nhạc và Diệp Thu, Diệp Thu và Dương Nhạc nhìn nhau cười, đi về hướng bên đó.
"Đại Tráng, tốc độ của người được đó, thật tuyệt. Chúng ta vừa phát hiện mục tiêu, ngươi đã tới đó rồi."Dương Nhạc tát mạnh một cái vào bả vai Đại Tráng, cười ha ha nói.
"Hì hì, ta chính là người giữ kỷ lục 100 mét của trường chúng ta." Lý Đại Tráng mặc dù biểu hiện trên mặt rất đau khổ, nhưng trong lòng lại rất vui. Chỉ có người quan hệ thân thiết mới vỗ ngươi như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Dương Nhạc đang tiến thêm một bước.
Dương Nhạc bảo mọi người gọi món, dù sao buổi chiều cũng không học, vì vậy còn gọi thêm vài bình rượu.
Vừa nói chuyện, vừa đợi thức ăn, Diệp Thu lại nhìn thấy mấy người ngẩng đầu mà bước về phía mình. Một người trong đó hắn còn có chút ấn tượng, đúng là tên bỉ ổi bị hắn chửi trên tàu tới Yên Kinh.
Thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình, Diệp Thu biết là người tới không có thiện ý.