Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 368: Tiểu nhân và nữ nhân khó đào tạo




Vì Trầm Mặc Nùng biết Đường Quả yêu Diệp Thu, nên sau khi cô và Diệp Thu phát sinh quan hệ ở Tô Hàng, trong lòng luôn có vướng mắc, thấy mình là kẻ thứ ba chen chân vào, cướp người đàn ông Đường Quả thích.

Cô luôn dặn dò Diệp Thu, đừng để lộ quan hệ giữa hai người trước mặt Đường Quả, hai người vẫn giữ trạng thái quan hệ như trước.

Đường Quả sao lại biết được?

Cô ấy làm thế nào biết được đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Trầm Mặc Nùng không biết giải thích thế nào với Đường Quả.

Vô tình?

Không cẩn thận?

Không cưỡng nổi sự hấp dẫn?

Những cái cớ như vậy cũng không thể thuyết phục được cô, làm sao có thể thuyết phục được Đường Quả?

Đường Quả thấy vẻ mặt trắng bệch của Trầm Mặc Nùng, quay người lại nắm lấy tay Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Chị Mặc Nùng, chị không cần tự trách mình, tình cảm là do hai bên mới thành được, rõ ràng em biết hai người, hai người đã như vậy, em vẫn ở giữa quấy rối, không phải càng đáng trách hơn sao?"

"Nhưng là em thích anh ấy trước, chị…"

Đường Quả mỉm cười nói : "Chị Mặc Nùng, cô gái thông minh như chị, sao lại hồ đồ trong chuyện tình cảm như vậy? trong chuyện tình cảm không có chuyện ai tới trước ai tới sau".

Trầm Mặc Nùng thở dài một tiếng, nói: "Quả Quả, sau này, chúng ta vẫn có thể về biệt thự Lam sắc. Lúc đó, em có thể giống như ngày trước, đi kiếm tìm hạnh phúc mà em mong muốn"

"Vậy còn chị? Chị làm thế nào?" Đường Quả ngẩng đầu, vẻ mặt cười cười nhìn Trầm Mặc Nùng.

"Có thể thấy cuộc sống của em và Bảo Nhi hạnh phúc, chị đã rất mãn nguyện rồi" Trầm Mặc Nùng khẽ vuốt tóc rơi xuống mắt Đường Quả, dịu dàng nói.

Vành mắt Đường Quả đỏ lên, nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, ghé đầu vào lòng Trầm Mặc Nùng, ôm chặt lấy người cô.

Đường Quả tin lời Trầm Mặc Nùng nói, cô vẫn luôn làm như vậy. Bọn họ không phải là chị em ruột, nhưng lại có tình cảm của anh em ruột thịt máu mủ tình thâm.

Cô có thể vì mình mà từ bỏ tình yêu của bản thân, mình có thể ích kỷ để độc hưởng không?

Lần đầu tiên Diệp Thu tới tiểu đội Tử La Lan, hắn không ngờ tổ chức thần bí này lại ẩn giấu dưới lòng đất của một khu lâm viên.

Lúc Diệp Thu đi tới cửa sau của khu lâm viên, một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục màu xám đã đứng ở cửa chờ hắn. Huyệt thái dương của người đàn ông lồi lên, ánh mắt sáng quắc, tư thế đứng thẳng mặc dù tự nhiên nhưng vững như núi Thái Sơn, vừa nhìn là biết người có thân thủ bất phàm.

Thấy Diệp Thu tới, Lạc Đà vội vàng lên trước mấy bước, mỉm cười giơ tay mình ra, nói: "Tôi là Lạc Đà của tiểu đội Tử La Lan, chúng ta không phải là lần đầu tiếp xúc rồi".

"Không đánh thì không quen" Diệp Thu gật gật đầu. Gia nhập tiểu đội Tử La Lan, thành viên của tiểu đội Tử La Lan là nhân tài hắn muốn tranh thủ nhất. Những người này đều là cao thủ, nếu có thể đứng về phía mình, đó là một lực lượng rất khả quan. Đương nhiên, Diệp Thu có thể nhìn đoán trước độ khó của chuyện này.

"Mời, đội trưởng đang đợi cậu ở văn phòng" Lạc Đà làm cử chỉ tay mời, rồi lên trước dẫn đường.

Diệp Thu vừa đi vừa quan sát, nếu không có người đi trước dẫn đường, hơn nữa hiểu biết đủ các loại mật mã, liều đi vào sợ là ba ngày ba đêm cũng không vào tới trụ sở dưới lòng đất này. Hơn nữa ở giữa còn kèm theo mạng lưới tia laser cần dấu vân tay xác nhận, gọi là tường đồng vách sắt cũng không quá đáng.

Hệ thống bảo vệ của Đường Thị so với ở đây, đúng là trẻ con so với ông cụ.

Sau khi tới trụ sở dưới lòng đất, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tập luyện trong căn phòng rộng lớn sáng đèn có thể tổ chức trận thi đấu bóng đá chính quy, tiếng đánh đấm và tiếng hét của nam nữ không dứt bên tai.

Trên đường đi Diệp Thu còn nhìn thấy mấy người quen đã nhìn thấy ở câu lạc bộ Thiết Huyết, Khoái Đao, Phong Cẩu (Chó Điên), Tri Chu (Nhện). Những người này đều quan sát hậu thuẫn của Diệp Thu, ánh mắt không có ý tốt.

Sau khi Lạc Đà gõ cửa văn phòng làm việc của Tử La Lan, báo cáo nói: "Đội trưởng, cậu ấy đến rồi."

"Cho cậu ấy vào" giọng Giang Yến Tử truyền ra qua bức tường màu bạc. Cánh cửa lớn này cũng làm từ sắt thép màu bạc, có sức phòng ngự lớn và khả năng phá hủy, nếu không mở ra từ bên trong, người bình thường rất khó phá được cánh cửa sắt này.

"Tự cậu đi vào đi" Lạc Đà làm tư thế tay mời Diệp Thu, sau đó mình rời đi. Giang Yến Tử nói là cho cậu ấy vào, chứ không phải là mời vào.

Diệp Thu đẩy cửa đi vào, thấy Giang Yến Tử đang ngồi trong văn phòng hút thuốc.

Mặc một chiếc áo T-shirt bó sát người lộ ra bộ ngực hoàn mỹ, quần ống thẳng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, tóc màu tím nhạt, hơi xoăn thả trên vai, khiến cả người có thêm vẻ lười biếng.

Ngón tay thoan dài tô màu đỏ đậm hơi vểnh lên. Một điếu thuốc cho con gái hình ngoài tinh tế đẹp đẽ ở giữa hai ngón tay, khói khẽ lượn lờ.

Diệp Thu cau mày, ánh mắt chuyển tới chiếc bật lửa mới hiệu ZIPPO trên bàn làm việc của cô.

Giang Yến Tử chú ý tới ánh mắt của Diệp Thu, một tay cầm lấy bật lửa, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đội viên của tiểu đội Tử La Lan, cũng chính là cấp dưới của tôi. Nếu cậu còn dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo như ném bật lửa của cấp trên, tôi sẽ phái cậu đi chấp hành nhiệm vụ trăm phần chết không phần sống…. Đó là quyền lợi của tôi, cũng chính là nghĩa vụ của cậu."

Người phụ nữ này, lại học được lấy quyền ép người.

"Đội trưởng, có thể cho một điếu thuốc không?" Diệp Thu gượng cười nói.

Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu một cái, vẫn vứt hộp thuốc trên bàn cho Diệp Thu. Diệp Thu rút ra một điếu thuốc ngậm ở miệng, nói với Giang Yến Tử: "Mượn dùng bật lửa một chút".

"Không được ném nữa" Giang Yến Tử dặn một câu, rồi mới đưa bật lửa cho Diệp Thu

Sau khi Diệp Thu nhận bật lửa châm thuốc trên miệng, thuận tay cất bật lửa vào trong túi quần mình, nói: "Đội trưởng Giang Yến Tử, đội viên Diệp Thu tới báo cáo".

Giang Yến Tử ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, mắt nhìn chằm chằm Diệp Thu, giọng khàn khàn nói: "Hình như cậu quên mất một chuyện".

"Gì?" Diệp Thu mờ mịt hỏi.

"Bật lửa cậu cất trong túi mình là của tôi".

"Ồ. Tôi biết, thuốc rượu không phân nhà, cô hút thuốc nhiều năm như vậy, lẽ nào không nghe nói câu này sao? Đúng là hút không nhiều khói như vậy rồi". Diệp Thu nhún nhún vai, nói.

"Rất tốt" Ánh sáng trong mắt Giang Yến Tử lóe lên, đứng dậy, cởi áo gió màu đen bên ngoài ra, lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nói với Diệp Thu: "Đi thôi, tôi dẫn cậu tới làm quen các đội viên của tiểu đội Tử La Lan."

Giang Yến Tử dẫn Diệp Thu ra khỏi văn phòng, gọi ra bên ngoài: "Đội viên tiểu đội Tử La Lan một hàng ngang tập hợp".

Các đội viên vẫn đang tập luyện một hàng ngang chạy tới, bộ đội đặc biệt gần như quân quy ngặt nghèo không cho phép bọn họ có chút chần chừ nào.

Một hàng ngang là một hàng luyện tập, cũng là hàng ngũ lớn. Có thể dung nạp mấy chục người lên trước chém giết.

Lúc Giang Yến Tử dẫn Diệp Thu tới, một hàng ngang đã đứng thẳng mười mấy người đàn ông. Những người đàn ông này cơ thể rắn chắc, tính tình kiêu ngạo, vẻ mặt lạnh lùng. Mười mấy người tập hợp đơn giản như vậy, khiến người ta có cảm giác sát khí đang kéo tới.

Vẻ mặt bọn họ lạnh lùng nhìn Diệp Thu theo sau Giang Yến Tử, có vài người tận mắt nhìn thấy cảnh Diệp Thu và Thanh Xà đánh nhau ở câu lạc bộ Thiết Huyết. Thanh Xà uống thuốc cấm bị hắn đánh cho thành người tàn phế, thực lực của hắn khiến không ít người kinh hãi. Người này chạy tới tiểu đội Tử La Lan làm gì?

Phong Cẩu từ sau lần trước thách đấu với đội trưởng Tử La Lan, mấy ngày nay trên người buộc đầy dây rợ. Mặc dù như vậy, hắn vẫn sau khi nghe được mệnh lệnh tập hợp của Giang Yến Tử, nhanh chóng chạy tới tập hợp. Lúc nhìn thấy Diệp Thu, ánh mắt lóe ra hàn quang.

Hắn vốn muốn đánh bại Tu La sau đó đánh bại Diệp Thu, không ngờ mình vẫn không phải là đối thủ của Tu La. Hắn tập luyện bạt mạng như vậy, vẫn luôn đối địch với Diệp Thu và Tu La. Bởi vì quá chăm chỉ, hiện giờ thấy Diệp Thu liền có cảm giác xúc động đỏ ngầu mắt.

Giang Yến Tử hùng dũng đi tới đứng vững trước mặt đám đàn ông, hai tay chắp phía sau, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt đám đàn ông, lớn tiếng nói: "Mọi người, tôi giới thiệu một người mới với mọi người. Diệp Thu, cậu ấy sẽ là thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan. Mọi người có thể vỗ tay hoan nghênh, cũng có thể dùng nắm đấm. Nhưng trước đó, từng người hãy giới thiệu bản thân một chút."

"Tử La Lan, đội trưởng tiểu đội Tử La Lan" Giương Yến Tử nói đầu tiên.

Tiểu đội Tử La Lan là một tiểu đội có lịch sử lâu đời. Từ trước khi Giang Tử Yến gia nhập, đã luôn gọi là tiểu đội Tử La Lanrồi. Là vì sau khi cô gia nhập, đội trưởng nhậm chức thấy chí khí cô và đội danh của tiểu đội Tử La Lan rất giống nhau, vì thế liền lấy cho cô biệt hiệu như vậy.

Nhưng không phải đội trưởng nào cũng có thể căn cứ vào sở thích của mình tùy ý đổi tên được, ví dụ như lúc cha Diệp Thu làm đội trưởng, biệt hiệu của ông là Nho Hiệp, còn biệt danh của người tiền nhiệm của ông có tên Cuồng Sư, nhưng tiểu đội Tử La Lan vẫn mệnh danh là Tử La Lan.

"Lạc Đà, đội viên năm sao tiểu đội Tử La Lan".

"Khoái Đao, đội viên hai sao tiểu đội Tử La Lan".

"Phong Cẩu, đội viên ba sao tiểu đội Tử La Lan".

"Tri Chu, đội viên ba sao tiểu đội Tử La Lan".

"Cuồng, đội viên năm sao tiểu đội Tử La Lan".

Cấp sao của tiểu đội Tử La Lan chia theo số lần và tỉ lệ chấp hành nhiệm vụ thành công quyết định, Lạc Đà và Cuồng những thành viên lão luyện đều là đội viên cấp năm sao. Còn người mới như Tri Chu, Phong Cẩu đều là đội viên hai đến ba sao. Cấp sao khác nhau, các quyền hạn cũng khác nhau. Đây cũng là một cơ chế khích lệ nội bộ của tiểu đội Tử La Lan.

Ngoài cái chết ra, trên thế giới này không có chuyện đối xử như nhau, cho dù là hai bào thai con trai của cùng một mẹ, mẹ cũng vẫn có thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Đúng ra tiểu đội Tử La Lan có mười hai người, sau khi Thanh Xà bị Diệp Thu đánh thành phế, vẫn không tăng thêm thành viên mới. Sự gia nhập của Diệp Thu, vừa may lấp đầy chỗ trống này.

Giang Yến Tử chờ sau khi mọi người đều giới thiệu xong, lại lần nữa lạnh lùng nhìn lướt hết mọi người có mặt ở đó, lớn tiếng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Thu sẽ đảm nhận chức trách của Thanh Xà. Mọi người có ý kiến gì không?"

Ánh mắt Diệp Thu khẽ rung lên, trong lòng thầm kêu khổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đào tạo, người đàn bà Giang Yến Tử này rõ ràng là muốn hại hắn.