Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 34: Hoàng đế điện ảnh Oscar




Bối Khắc Tùng cũng không biết cậu ấm nhà họ Diệp này là người thế nào, nhưng hắn biết rõ, mực nước đầm hồ ở thành Kinh Yến này rất sâu, vẫn không nên tùy tiện đắc tội với người khác là hơn. Ra khỏi nhà, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Ai biết được có bị người khác đâm sau lưng một đao hay không? Cho nên, chủ động thể hiện thiện ý của mình với Diệp Thu.

Diệp Thu mặc dù không rõ những công tử chân chính này đối nhân xử thế thế nào, nhưng tính kiêu ngạo ít nhất chắc chắc là có. Bởi vì hắn là giả mạo, tăng thêm một chút kiêu ngạo có lẽ có thể tăng thêm sức thuyết phục. Có lúc thứ tính người này rất bỉ ổi, ngươi muốn lịch sự với hắn một chút, hắn lại cảm thấy người này có vấn đề.

Diệp Thu không giơ tay bắt tay Bối Khắc Tùng ngay, mà quay sang hỏi Đường Quả: "Hắn là ai?"

Nói thật, Đường Quả cũng không biết nam nhân giống như nước đái chó đột nhiên xuất hiện này là ai. Chỉ là từ đối thoại giữa hắn và Trầm Mặc Nùng nghe được chút manh mối, hình như là họ Bối, tới từ bên Tô Hàng, có chút quan hệ với gia tộc họ Trầm của Trầm Mặc Nùng.

Trầm Mặc Nùng hiểu ý của Đường Quả, mặc dù cảm thấy không cần thiết, nhưng nếu có thể nhờ đó mà cắt đứt được tư tưởng theo đuổi của Bối Khắc Tùng, cô cũng vui vẻ phối hợp.

Vì vậy mà đứng dậy giới thiệu với Diệp Thiên: "Diệp thiếu, hắn là Bối Khắc Tùng của Bối gia ở Tô Hàng."

Tình cảnh này lọt vào mắt, trong lòng Bối Khắc Tùng càng không phải là dễ chịu. Mình tới từ lâu, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống cũng không tính, vậy mà cũng không ai mời hắn ngồi xuống, chân đứng đều tê rần rồi, mà cậu ấm Diệp gia vừa tới, Trầm Mặc Nùng đã chủ động đứng dậy nghênh tiếp, thiên vị, tức chết được.

"Ồ. Bối gia, Mười xưởng tơ lụa là sản nghiệp của Bối gia sao? Lão gia tử nhà tôi thích mặc quần áo làm từ tơ lụa, mỗi năm đều đặt ở tiệm nhà anh mấy bộ." Vẻ mặt Diệp Thu dửng dưng nói, lúc này mới giơ tay nắm chặt tay của Bối Khắc Tùng đã đưa ra từ lâu không biết là nên thu về hay là cứ tiếp tục giơ ở đó.

Diệp Thu không hề nói dối, lão gia tử nhà hắn mặc dù đối với mình hà khắc keo kiệt, toàn nói cái gì mình tuổi còn trẻ, sau này có cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng đối với những thứ trên người mình lại lại rất biết tiêu tiền, quả thực là mỗi năm đều mua vài bộ áo dài ở xưởng tơ lụa, việc này cũng là qua tay Diệp Thu, tất nhiên nắm rõ chi tiết của mười xưởng tơ lụa, cho nên Diệp Thu mới biết sự tồn tại của Bối gia ở Tô Hàng.

Lần này Bối khắc Tùng càng không nghi ngờ có giả dối nữa, mười xưởng tơ lụa đích thực là thuộc sản nghiệp của Bối gia, nhưng xưởng lụa này chỉ kinh doanh cho khách hàng cao cấp, mỗi bộ quần áo chế phẩm từ tơ lụa bán tới mấy vạn thậm chí mười mấy vạn, mặc dù trên thế giới có tới một trăm cửa hàng liên hoàn, nhưng nếu như không phải người có cấp bậc nhất định, cũng không biết chúng có quan hệ với Bối gia.

Hơn nữa hắn nói, lão gia tử nhà hắn mỗi năm đều muốn đặt vài bộ, hai chữ "vài bộ" thật ra rất bình thường, người có tiền một năm mua vài bộ là việc rất bình thường, nhưng hai chữ "ông ngoại" rất là khiến người ta muốn bay lượn? Lẽ nào là đời sau của vị lão đại Yến Kinh đó.

"Ha ha, cảm ơn Diệp lão đã chiếu cố tới tiểu tiệm. Hôm nay quen biết Diệp thiếu gia cũng coi như là duyên phận, không biết Diệp thiếu gia có thể để lại địa chỉ không, sau này có kiểu dáng mới ta sẽ lập tức cho người mang tới cho Diệp lão gia chọn lựa. Cũng coi như là tâm ý hiếu kính của kẻ làm vãn bối ta với Diệp lão gia." Bối Khắc Tùng cũng không còn dự định trong lòng đi theo đuổi Trầm Mặc Nùng nữa, mà là một lòng muốn thiết lập một tình hữu nghị mức nhất định với thiếu gia nhà họ Diệp này.

"Bối đại ca làm ta khó xử rồi. Lão gia tử nhà ta lại không thích ta làm vậy" Diệp Thu mỉm cười cự tuyệt

"Ha ha, là tôi đường đột rồi, hẹn gặp không bằng tình cờ, hôm nay vừa lúc quen biết Diệp thiếu gia, trưa nay tôi làm chủ mời mọi người một bữa cơm thế nào ?". Mặc dù đã bị Diệp Thu cự tuyệt, nhưng Bối Khắc Tùng cũng không tức giận. Nếu như vừa gặp mặt đã chấp nhận lễ vật này của mình, vậy thì tên đại thiếu gia họ Diệp cũng quá không khách khí rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Thu giương mắt nhìn phản ứng của Trầm Mặc Nùng, thấy cô đứng sau lưng Bối Khắc Tùng khẽ lắc đầu với mình, liền vừa cười vừa nói: "Để lần sau đi, lần sau do tôi mời Bối đại ca. Hôm nay tôi đến tìm Mặc Nùng có chút việc muốn làm."

Bối Khắc Tùng nghe thấy hắn ngay trước mắt mình nhắc tới quan hệ giữa mình và Trầm Mặc Nùng, sắc mặt không khỏi sững lại, lại là nam nhân có tâm kế, lại nhìn thấy người con gái mình yêu bên người con trai khác, đều có chút không thoải mái.

"Nếu như vậy, vậy tôi xin cáo từ trước. Có cơ hội sẽ tới mời Diệp thiếu gia uống rượu. Diệp thiếu gia chắc không thể lần cự tuyệt lần nữa chứ." Bối Khắc Tùng rất nhanh điều chỉnh lại vẻ mặt cùng ngữ khí, trước khi chưa làm rõ tình trạng của đối thủ , hắn không thể dễ dàng xuất chiêu. Cũng chỉ có thể tạm nhẫn nhịn bực tức lại.

Lại quay sang nói với Trầm Mặc Nùng: "Mặc Nùng, anh đi trước đây. Hi vọng em suy nghĩ cho kỹ đề nghị của anh, bác trai bác gái cũng rất nhớ mong em, hi vọng em có thể quay về thăm họ."

Hắn nói như vậy, cũng là khẽ kích thích Diệp Thu, vạch trần quan hệ giữa mình và Trầm Mặc Nùng, chiếm vị trí chủ động. Nếu không, tên thiếu gia nhà họ Diệp vẫn cho rằng mình là kẻ thứ ba xen ngang vào.

Hắn sợ Trầm mặc Nùng lại nói những lời cự tuyệt gì đó, không đợi cô trả lời, lại cáo biệt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, sau đó rất là tự nhiên bước ra ngoài.

Một đám người đều bước tới dưới mái hiên đưa tiễn, Bối Khắc Tùng lại lịch sự vẫy tay với mấy người, lúc này mới chui vào trong xe, lái xe ra khỏi sân.

Đợi sau khi xe của Bối Khắc Tùng đi xa rồi, ba người phụ nữ đột nhiên hướng tầm mắt tập trung trên mặt Diệp Thu.

"Sao vậy? Lộ liễu quá à?" Diệp Thu có chút thấp thỏm nói. Trước kia đã từng giả làm đại hiệp, giả làm cường đạo, giả làm kẻ trộm, giả làm cảnh sát, giả làm y tá, giả làm tiếp viên hàng không…. (xin lỗi, viết sai rồi), nhưng là lần đầu tiên giả làm công tử nhà giàu.

"Diệp Thu, ngươi diễn quá đạt, giống như hoàng đế điện ảnh Oscar vậy, hình tượng ngươi vừa nãy và các vị công tử ta đã gặp qua giống nhau như đúc". Hai mắt to tròn Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẻ mặt hưng phấn nói.

Quả thật, giả trang kiểu công tử thế này vô cùng khó. Bọn họ đều có gia thế tốt đẹp, lại có giáo dục vô cùng nghiêm khắc. Cho nên, lúc bọn họ đối nhân xử thế sẽ cố gắng biểu hiện sự khiêm tốn, gần gũi, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến người ta lúc nào cũng cảm thấy bọn họ cao hơn một bậc.

Diệp Thu sắm vai vừa lúc tìm được hai người tinh hoa, vừa làm cho người ta cảm thấy dễ dàng gần gũi, lại khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách lớn không với tới được, chẳng trách đã dọa được Bối Khắc Tùng hiểu nhiều biết rộng đứng thứ hai trong bốn đại công tử Tô Hàng. Tầm nhìn người của những người này vô cùng độc, không phải là người đẳng cấp, rất dễ dàng để lộ gốc gác qua ánh mắt ngôn ngữ.

"Uh. Quả thực không tồi. Quả thực là diễn xuất bản sắc."Đường Quả luôn không vừa mắt với Diệp Thu cũng khó mà không khen ngợi hắn một câu.

Trầm Mặc Nùng đi tới trược mặt Diệp Thu, theo dõi sắc mặt hắn một lát , rồi nói: "Cảm ơn!"

"Không có gì. Tôi cũng không giúp gì được cô cả." Diệp Thu khiêm nhường nói. Được ba mỹ nhân tuyệt sắc như hoa như ngọc tâng bốc quả thực là một chuyện vô cùng dễ chịu.

"Ngươi làm thế nào biết được quan hệ giữa mười xưởng lụa và Bối gia?" Trầm Mặc Nùng đột nhiên hỏi.