Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 332: Thay thế bổ sung




Cúp điện thoại của Nhị Nha rồi, Diệp Thu có một loại cảm giác như mộng ảo.

Nếu không thấy đám người huyên náo tưng bừng cùng với Nhiễm Đông Dạ đẹp như bông hoa anh đào đang rõ ràng ở trướcmặt, Diệp Thu vẫn còn hoài nghi mình đã tỉnh ngủ hay chưa đây.

Hắn đã mong đợi ngày này thật lâu rồi, thậm chí bởi vi sau quá nhiều lần thất vọng mà gần như trong đầu hắn đã bỏ qua loại ý niệm kia. Nhưng thật sự không ngờ vào đúng ngày cuối cùng của năm cũ hắn lại nhận được điện thoại của Nhị Nha.

Thần kinh của lão đầu tử không bình thường, hay là kinh nguyệt không bình thường rồi, nếu không, sao lại đồng ý cho Nhị Nha gọi điện thoại cho mình chứ?

Cô gái này đã làm bạn với mình hai mươi năm, là người con gái máu mủ tình thâm với mình, không thể chia lìa. Chỉ bởi vì một lời thề mà hai người xa nhau, thế nhưng tình cảm tha thiết cùng với nỗi nhớ mong không hề mất đi, chưa một phút giây nào bị phai nhạt. Tuy rằng tính tình nàng vẫn như vậy, nhưng từ từng chữ ngắn ngủi kia, Diệp Thu có thể chạm đến nội tâm nàng lúc này.

Có lẽ nói là, khi bạn cách xa một người như vậy đủ lâu, thì sẽ không cần phải dùng tới ngôn từ để biểu đạt nữa.

"Cô ấy nhất định là người rất quan trọng với anh phải không?" Nhiễm Đông Dạ mỉm cười nói. Bởi vì nàng đeo kính râm, khiến cho Diệp Thu không thể thấy rõ ánh mắt của nàng. Thế nhưng nụ cười yếu ớt trên mặt nàng cùng với với khóe miệng cong lên một cách gượng gạo đã bán đứng nàng. Kỳ thực, lúc này nàng không muốn cười.

Diệp Thu nhẹ nhàng thở dài. Khi bạn tiếp thu một phần tình cảm, bạn sẽ thương tổn đến rất nhiều phần tình cảm khác. Cái này, trong lòng hắn rất rõ ràng, đã tận lực lảng tránh. Chỉ là, rất lâu, cho dù mọi chuyện thay đổi thì ý chí con người ta cũng không thể lay chuyển được nó.

Diệp Thu không phải người tốt. Cho đến bây giờ hắn cũng không phủ nhận điểm này. Lại càng không bao giờ ép bản thân mình giả bộ thành người tốt, có điều hiện thực vẫn cứ bức người tốt thành kẻ xấu. Cho dù là một người xấu khi đối mặt với những người con gái dành cho mình tình cảm chân thành tha thiết như thế, cũng sẽ cảm thấy mình thật nhỏ bé và nội tâm thật thấp hèn.

Rõ ràng biết nữ nhân thích nghe lời nói dối, nhưng với Nhiễm Đông Dạ Diệp Thu vẫn lựa chọn nói thật. Nếu đã thành cầm thú, vậy không ngại tiếp tục sa ngã đi. Không bằng cả cầm thú cũng được.

"Ừ, cô ấy... là bạn gái của anh." Diệp Thu đáp. Không biết chuyện gì đã xảy ra. khi trả lời câu hỏi này, trong lòng hắn càng lúc càng co quắp đau đớn, như bị ngàn vạn kim đâm nát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Thân thể Nhiễm Đông Dạ cứng ngắc rất nhanh, biểu tình kinh ngạc, sau đó lại cười thành tiếng, nói: "Ha ha... không ngờ tới mà, cái thứ gia hỏa nhà anh còn có người yêu....Cô ấy ở đâu? Sao đến tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy?... Anh thật là người nhỏ mọn mà. Cứ vậy mà kim ốc tàng kiều (1)... em thật ngốc đúng không?" Nhiễm Đông Dạ cúi đầu ủ rũ, nói năng lộn xộn.

Diệp Thu gỡ cặp kính trên mắt cô xuống, nhìn vào đôi mắt nhòe lệ nói: "Không nên cười. Khóc đi."

Oa!

Nhiễm Đông Dạ nhào vào trong lòng Diệp Thu, khóc cho thiên hôn địa ám.

Giữa biển người đông đúc phồn hoa nhiệt náo trong cửa hàng, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng một chỗ ôm nhau.

Cô gái vùi mặt vào trong lòng ngực chàng trai, vai không ngừng run rẩy. Chàng trai kia đứng thẳng vai ở chỗ đó, mặc cho bao người đi qua chỉ trỏ, thậm chí đã vây thành một vòng, hắn vẫn đứng lặng im không động đậy. Hai tay ôm chặt lấy thân thể cô gái.

Ôm thật chặt.

Thậm chí có người còn nhìn thấy đôi tay đang ôm lấy vòng eo của cô gái không ngừng run rẩy. Gân xanh nổi rõ.

Cuối cùng, người càng ngày càng tụ lại, khiến cho cửa hàng không thể nào hoạt động bình thường trở lại. Dưới sự trợ giúp của bảo an của cửa hàng, Diệp Thu dùng áo khoác trùm lấy Nhiễm Đông Dạ rời đi.

Những thứ mua trong Đông Phương Tân Thiên không đem ra ngoài, Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ liền mua chút thức ăn tại một siêu thị nhỏ ở tiểu khu của Diệp Thu. Đôi mắt Nhiễm Đông Dạ khóc đến đỏ mọng, nhưng bị kính mắt che đi, ngoại trừ Diệp Thu, không ai nhìn thấy.

Trờ về phòng trọ, Nhiễm Đông Dạ bắt đầu trở nên bận rộn như một cô vợ bé nhỏ. Thái thịt, mổ cá, rửa rau, lấy xoong nồi xuống. Mỗi một động tác đều vo cùng thành thạo, dường như đây là công việc thường ngày vậy.

Diệp Thu đi vào định giúp đỡ, lại bị Nhiễm Đông Dạ đuổi ra ngoài.

Diệp Thu dùng băng dính dán câu đối xuân Nhiễm Đông Dạ mua lên cửa, sau đó ngồi trên sô pha uống trà. TV đang phát chương trình truyền hình trực tiếp gì đó hắn cũng không quan tâm, chỉ chăm chú nghe những thanh âm sột soạt từ trong bếp truyền ra.

Tết năm nay, Diệp Thu cảm thấy thật ấm áp. Có thêm một người, sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.

Động tác của Nhiễm Đông Dạ rất nhanh. Các món ăn nhanh chóng được làm xong. Một đĩa hồng kê nóng hổi, một đĩa thanh ngư nghi ngút khói, đây là những món ăn nhất định phải có. Tượng trưng cho một năm làm ăn dư rả. Lại một đĩa cà chua xào trứng, còn có một đĩa cải trắng muối cay. Chay mặn phối hợp, ngọt mặn có cả. Nhiễm Đông Dạ phối hợp các kiểu món ăn rất hợp lý.

Mở hồng tửu mới mua ra, Nhiễm Đông Dạ rót ra hai chén, một chén đưa cho Diệp Thu, một chén còn lại đưa lên trước mặt mình nói: "Năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ!" Diệp Thu đưa chén rượu lên cùng nàng chạm khẽ một tiếng.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo trúc giòn giã, Diệp Thu mới nhớ ra, trước khi ăn bữa cơm tất nhiên phải đốt pháp, đáng tiếc là hai người đều quên mua pháo.

Trong tiếng pháo trúc của các gia đình khác, hai người uống cạn hai chén hồng tửu.

Nhiễm Đông Dạ buôn chén rượu xuống, nhìn Diệp Thu nói: "Em phải về đây. Gia gia và mọi người có lẽ đang chờ em về ăn tất niên."

"Ừ." Diệp Thu đứng lên, chuẩn bị đưa nàng xuống lầu.

Vào thang máy, hai người đều trầm mặc không lên tiếng. Khóe mắt Nhiễm Đông Dạ lơ đãng nhìn sang bên canh, không biết đang nghĩ gì.

"Nếu như, lúc này em nói vứt bỏ , còn kịp đấy." Diệp Thu nhẹ giọng nói.

Nhiễm Đông Dạ quay sang nhìn Diệp Thu, đột nhiên xì một tiếng cười rộ lên, nói : "Vứt bỏ cái gì?"

Diệp Thu kinh ngạc, lẽ nào nàng còn không rõ ý tứ trong lời nói của mình sao?

Thấy Diệp Thu có ý tứ lo lắng một cách ngu ngốc, Nhiễm Đông Dạ giả bộ tức giận nói: "Sao? Ngay cả tư cách người thay thế của em cũng bị cướp đoạt ư?"

"Anh không có ý đó, anh chỉ cảm thấy như thế sẽ không công bằng với em. Anh..."

Nhiễm Đông Dạ cắt đứt lời nói của Diệp Thu. Bởi vì nàng đột nhiên ôm lấy cổ Diệp Thu, dùng đôi môi ướt át mềm mại ngăn lời nói chưa kịp thoát ra từ miệng Diệp Thu.

Thang máy tiếp tục đi xuống, hai người điên cuồng hôn nhau mãnh liệt.

Đinh đang!

Khi thang máy vang lên tiếng trong trẻo, nhắc nhở hai người đã đến lúc dừng lại, Nhiễm Đông Dạ mới buông lỏng cổ Diệp Thu, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn sâu vào mắt Diệp Thu nói: "Người thay thế cũng có quyền đòi quà năm mới phải không nhỉ?"

Không đợi Diệp Thu trả lời, nàng đã cuống cuồng chạy đi.

Diệp Thu nhìn tà áo hồng phiêu động, sờ sờ khóe miệng, hương thơm vẫn vương vấn.

Khi Diệp Thu trở về nhà, điện thoại đang không ngừng đổ chuông. Điện thoại và tin nhắn chúc tết liên tục liên miên không dứt, cho đến khi điện thoại gần hết pin. Thật vất vả mới có chút rảnh rỗi, cầm chén hồng tửu đứng cạnh cửa sổ. Những cơn gió lành lạnh thổi đến, ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ lạnh lẽo giữa trời, tâm tư hoảng hốt.

Thật đột ngột, giữa bầu không khí vắng vẻ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Diệp Thu nhìn thoáng qua số gọi đến, tâm tình phức tạp bắt máy.

"Tiểu tử thối, ta còn nghĩ ngươi không thèm nghe điện thoại của ta. Thế nào? Tư vị một mình đón năm mới có được không?" Từ trong điện thoại vang ra tiếng nói sang sảng của lão đầu tử.

Tính cách của lão già này vốn không phải như vậy, lẽ nào sau khi đ ra ngoài bị mài hết sạch sự sắc sảo vốn có rồi sao?

"Sao ông biết cháu đón năm mới một mình? Lẽ nào không dụ dỗ được hai mỹ nữ về làm bạn?" Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Hắc hắc, tiểu tử, Nhị Nha đang ở nhà giúp lão đầu tử làm cơm. Ngươi nói to lên một chút đi, để cô nàng nghe được những lời này nhỉ." Lão đầu tử cười âm hiểm.

Diệp Thu mau chóng ngậm miệng, miễn cho lão đầu tử này "hạ độc thủ".

Lão đầu tử có vẻ biết được phản ứng của Diệp Thu. Cười ha ha nói: "Ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn tưởng rằng ngươi quên mất trong nhà có một Nhị Nha nữa chứ. Hôm nay nó gọi điện thoại cho ngươi phải không?"

"Vâng." Diệp Thu đáp.

"Đã sớm đồng ý cho nó tối ba mươi tết có thể gọi điện chúc tết ngươi. Không ngờ nó lại thiếu kiên nhẫn, buổi chiều đã gọi đến rồi."

Giai nhân ân trọng.

Không chỉ lúc này, mà cả ngày nay, trong đầu Diệp Thu đều lật đi lật lại từng chữ này.

"Sao? Hổ thẹn à? Cái thứ chuyện rắm thối này, có gì mà phải đắn đo? Làm là làm liền, sợ hãi rụt rè để làm gì? Nhớ năm đó lão đầu tử ta danh chấn kinh thành. Biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, phu nhân đều muốn thân mật với ta, ta tiếp được hết. Nữ nhân mà, không phải để dành cho nam nhân sao? Ngươi không "tấn công" sẽ bị kẻ khác tấn công mất, quá thiệt thòi"

Trán Diệp Thu nổi đầy gân xanh. Bộ dạng người này hèn mọn như thế, lại còn danh chấn kinh thành, được nhiều tiểu thư khuê các coi trọng ư?

Lừa thần gạt quỷ chắc.

"Cháu hiểu rồi." Diệp Thu nói. Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong đầu vẫn còn chút trở ngại. Hắn rất rõ ràng ý lão đầu tử muốn nói gì, chính là muốn nói cho hắn một câu mà thôi: người làm đại sự không qua loa tiểu tiết.

"Ừ. Hiểu được là tốt. Tuy rằng ta ở quê nhà, cũng luôn quan tâm đến chuyện của ngươi. Diệp Thu,chuyện của Đường Bố Y đã là quá khứ thì để nó qua đi, không cần phải mãi áy náy trong lòng. Có cơ hội giúp người ta báo thú mới đáng. Hiện tại tính tình của ngươi cũng đủ trầm ổn rồi. Có một số việc ngươi cũng có thể đã biết. Ngươi từng tiếp xúc với Giang Yến Tử hả?"

"Giang Yến Tử? Là ai?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

Lão đầu tử thở dài nói: "Ài. Nha đầu này còn có một tên nữa, gọi là Tử La Lan."

"À, đã từng tiếp xúc." Diệp Thu nói.

"Ngươi có thể biết được thân thế của ngươi từ chỗ cô ta. Cô ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lòng Diệp Thu ngập tràn kích động. Đáp án mà mình tìm kiếm bấy lâu này rốt cục cũng đã được công bố.

"Được rồi, Nhị Nhi làm cơm xong rồi. Thơm quá. Đáng tiếc ngươi không ngửi thấy được." Lão đầu tử hỉ hả nói.

"Những lời này của ông đáng mắng nha." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Mắng cứ mắng đi. Người mắng ta nhiều lắm. Ta sao có thể nhớ hết được chứ?" Thanh âm của lão đầu tử chợt rời khỏi microphone, nói "Nhị Nha, mang cho ông một chén hoa tửu nhé."

Diệp Thu cảm thấy cổ họng mình chợt ngọt lịm. Vị đạo hoa tửu do lão đầu tử tự mình làm ra so với hồng tửu gì đó ngon hơn gấp trăm lần. Đáng tiếc đã lâu rồi mình chưa được uống. Hắn không những biết cách ủ rượu này, còn có thể tìm được nguyên liệu của nó. Chỉ là, hoa cỏ trong thành phố đều là thứ nhân tạo, bên trong đều là phân hóa học và thuốc trừ sâu, cho dù có sản xuất ra, vị đạo cũng sẽ không được thuần khiết.

Trong điện thoại truyền đến tiếng thùng thùng, chính là tiếng lão đầu tử dùng chén rượu chạm vào microphone.

"Diệp Thu, cụng ly." Lão đầu tử nói.

Diệp Thu cũng nâng chén hồng tửu lên, nhẹ nhàng gõ nhẹ vào microphone nói: "Cụng ly."

(1) Kim ốc tàng kiều: xây nhà bằng vàng cưới vợ.

Xuất phát từ điển cố :

Trần A Kiều , con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu , Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt .

Lưu Phiêu vốn định đem gã A Kiều cho thái tử Lưu Vinh , bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt , mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân . Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng . Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa , công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi " gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không ? " Lưu Triệt cười đáp " Rất tốt , nếu được A Kiều làm vợ , xin làm nhà vàng cho ở ! " Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế , đại khái là có duyên phận , nên cũng nhận lời.