Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 331: Nhị Nha




Khi Bố lão gia tử làm thí nghiệm lần trước, đã nhân thấy sự đặc biệt của Phệ Hồn Giới. Sử dụng cao áp, nhiệt độ cao...v.v... gây áp lực lên bên ngoài chiếc nhẫn, nó sẽ tự động hấp thu năng lượng bên ngoài. Đã như vậy, thì cầm những đồ có linh lực đồng dạng như chiêu hồn phiên tới cho nó hấp thu đi, có lẽ nói, bắt nó hấp thu chiêu hồn phiên.

Hai kiện linh khí ngầm đấu nhau, cái nào thắng cũng không quan trọng, nhưng đều có thể đủ để chứng minh quan điểm học thuật của Bố lão gia tử. Chỉ sợ chúng không có phản ứng mà thôi.

Đặt nhẫn và chiều hồn phiên vào hai máng thí nghiệm riêng biệt, ở giữa có một ống dẫn thông sang hai bên. Bịt kín lại. Sau đó bắt đầu dùng cao áp áp bức chúng.

Vừa mới bắt đầu thì máy ghi số liệu không có bất kỳ một biến hóa nào, năng lượng của hai vật đặt trong máng thí nghiệp vẫn duy trì ở số liệu nguyên thủy. Điều này cho thấy hai loại đồ vật này đều có năng lực đề kháng cao áp vô cùng mạnh mẽ. Áp lực lớn như vậy cũng không thể thay đổi cấu tạo bên trong của chúng. Có lẽ phải nói là, cũng chưa thể khiến cho chúng phản kích.

Sáu trăm V.

Tám trăm V.

Một nghìn V.

Một nghìn hai trăm V.

Khi áp lực đạt đến mức một nghìn năm trăm V, số liệu ghi chép về hai đồ vật đặt trong máng thí nghiệm bắt đầu biến hóa. Năng lượng bên trong chiêu hồn phiên bắt đầu chậm rãi giảm xuống, còn năng lượng bên trong chiến nhẫn ở bên kia đang không ngừng tăng lên.

Rất rõ ràng, năng lượng bên trong chiêu hồn phiên đang bị nhẫn hấp thu. Hơn nữa, theo nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, sự chuyển hóa năng lượng càng lúc càng nhanh. Chiêu hồn phiên nguyên bản âm u lạnh lẽo phảng phất như có một tầng ánh sáng u ám di dộng bên ngoài đang không ngừng biến hóa, màu sắc càng ngày càng trắng. Cuối cùng, từ từ trở nên trong suốt.

Bố lão gia tử kích động khoa chân múa tay, mắt lóe tinh quang, cười đến mức khuôn mặt biến thành hoa đuôi chó.

"Thật tốt quá. Thật tốt quá. Thành công rồi. Ta biết là ta sẽ thành công mà. Thật tốt quá..."

Sau một hồi vui vẻ, Bố lão gia tử mới đột nhiên nhớ ra còn chưa ghi lại các số liệu thống kê. Có điều may mắn là những dụng cụ thí nghiệm này đều có thể tự động bảo tồn số liệu, cho nên cũng không sợ toàn bộ số liệu sẽ biến mất, lãng phí mất thí nghiệm vô cùng trân quý không gì sánh được này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tích!

Tích!

Tích!

Đúng lúc này, đèn báo hiệu trên dụng cụ khoa học bắt đầu sáng lên.

"Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?" Bố lão gia tử chạy đến kiểm tra, còn chưa kịp đóng khí cao áp , thì bang một tiếng, máng thí nghiệm chứa chiêu hồn phiến đã vỡ nát.

Nghe thấy lý do cự tuyệt của Bố Bố, thiếu chút nữa Diệp Thu cười thành tiếng. Gia gia ở trên thì không thể được sao? Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Chúng ta đang nói chuyện phiếm thôi mà. Gia gia ở trên thì đã sao? Ông không cho chúng ta nói chuyện, thì em sẽ không nói chuyện với anh hả?"

"Không phải." Thân thể Bố Bố đang căng ra như muốn nứt toác, hai tay đặt trên đùi vặn qua vặn lại, bộ ngực sữa phập phồng. Một luồng hương thơm tỏa ra, khiến cho người ta khi ngửi thấy cảm thấy say mê.

Diệp Thu nguyên bản cũng không có chút hứng thú nào trên phương diện kia, nhưng thái độ cự tuyệt không tiếp nhận của Bố Bố trái lại khiến cho tiểu huynh đệ của hắn đại động. Một cỗ nhiệt lưu chạy thẳng đến đan điền, sau đó tuôn thẳng tới trần căn phía dưới.

Mặc dù khi có ý nghĩ kia, thân thể tự nhiên cũng sẽ có phản ứng, nhưng Diệp Thu biết, lúc này không thể lộn xộn được. Bố lão gia tử đang ở trên kia nghiên cứu chiếc nhẫn, với sự đề phòng của ông ta với mình, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể lén lút nấp ở chỗ nào đó quan sát mình.

Nếu như khi mình đang vội vàng, ông ta đột nhiên chạy xuống, chẳng phải tiểu huynh đệ sẽ bị ông ta dọa mà "sụp đổ" sao?

Hơn nữa. Hắn còn đang lo lắng thay cho Bố Bố. Bước đầu tiên trong tình ái của hai người không phải là chính đạo, mà tiến hành ở trong hoàn cảnh rất không an toàn. Nếu như lại thêm một lần nữa trong hoàn cảnh như thế này mà nói, toàn bộ quá trình đều sẽ ngập trong phập phồng lo sợ, thậm chí sau này Bố Bố sẽ có chứng sợ hãi ái tình. Thứ cần là tình yêu, chứ không chỉ vì giải quyết nhu cầu thân thể.

Cả hai người đều im lặng, bầu không khí có chút ám muội. Diệp Thu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập khẩn trương, tiếng hô hấp gấp gáp của Bố Bố. Bố Bố lúc này tựa như một con nai con đang sợ hãi.

Diệp Thu ngắm khuôn mặt xinh đẹp, cùng với những giọt mồ hôi nhỏ mịn ở bên cánh mũi của Bố Bố, vừa cười vừa nói: "Đang nghĩ cái gì đó?"

"Không nghĩ gì cả."

"Không nghĩ gì mà sao lại khẩn trương như thế nhỉ? Bây giờ anh không có loại ý nghĩ kia đâu." Diệp Thu trêu ghẹo nói.

"A? Em cũng không có mà." Bố Bố thất kinh. Nguyên bản cũng không phải là một cô gái dễ xấu hổ, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ mỗi khi đối mặt với Diệp Thu, luôn luôn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không như một người bình thường.

"Em biết anh đang nói gì không?" Diệp Thu híp mắt cười rộ lên.

"Em không biết." Bố Bố vội vã lắc đầu.

Diệp Thu cười ha hả. Đưa tay choàng qua vai ôm lấy Bố Bố. Ôn hương nhuyễn ngọc trần ngập trong lòng, cho dù không thể tiếp tục "xâm nhập", nhưng cũng là chuyện rất đáng để hưởng thụ.

Thân thể Bố Bố cũng chậm rãi mềm nhũn, không còn cứng ngắc như lúc trước. Sau khi ghé vào ngực Diệp Thu, cũng không nói thêm câu nào.

Hai người đang hưởng thụ cái cảm giác ấm áp hài hòa thì, bang một tiếng, trên lầu truyền xuống một tiếng nổ mạnh.

"Gia gia?" Bố Bố thoáng cái từ trong lòng Diệp Thu nhào dậy,vội vàng chạy lên lầu trên.

Diệp Thu cũng nhanh chóng đuổi kịp. Nếu như Bố lão gia tử xảy ra chuyện gì không hay, hắn cũng khó thoát khỏi có liên quan.

"Bố lão gia tử... lão gia tử..." Diệp Thu ở ngoài cửa phòng thí nghiệm hô lên hai tiếng, không thấy ai nói gì. Diệp Thu tung chân đá thẳng một cước đá vào cửa phòng thí nghiệm

Không ngờ lại không thể đá tung ra. Bố lão gia tử biết thí nghiệm của ông có thể rất nguy hiểm, cho nên đặc biệt gia cố thêm độ chắc chắn của cửa phòng.

Diệp Thu vỗ vỗ đầu, sao mình lại quên sở trường đặc biệt chứ.

Từ trong túi trước ngực móc ra một vật nho nhỏ như một cây kim châm, chọc vào trong ổ khóa, cánh cửa tức thì vang lên một tiếng két. Diệp thu vặn chốt mở cửa, đẩy cửa tiến vào trong.

Trong phòng thí nghiệm mù mịt khói, thậm chí còntràn ngập một loại mùi vị quái dị. Còn thêm một loại cảm giác khiến người bị áp bức.

Diệp Thu tức thì phát hiện ra vấn đề ở đâu, nhanh chóng chạy đến đóng cao áp lại, sau đó mở cửa sổ ra. Lúc này không khí trong phòng mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Gia gia... gia gia... ông làm sao vậy?" Bố Bố ôm lấy Bố lão gia tử đang ngã trên mặt đất, gấp gáp hỏi thăm.

"Ông không sao." Bố lão gia tử sờ sờ mông kêu lên: "Ôi, đau chết mất. Thứ này rất bá đạo. Quá mức bá đạo."

"Lão gia tử. Ông không sao chứ?" Diệp Thu ngồi xổm xuống nâng lão gia tử dậy, quan tâm hỏi: "Có bị thương chỗ nào không?"

"Không có. Bị khí lưu tấn công chút thôi. Kinh hỉ quá thành ra ngã ngồi xuống đất." Bố lão gia tử xua tay nói: "Thật bá đạo. Cái thứ quỷ quái này thật sự là rất bá đạo."

"lão gia tử, cái gì là vật bá đạo thế?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi, xoay người nhìn thoáng qua chiếc nhẫn vẫn đang an tĩnh nằm trong máng thí nghiệm.

Không có gì biến hóa mà.

Bố lão gia tử ngồi xuống sô pha, nói với Bố Bố: "Cháu gái yêu, đi chuẩn bị cơm tối đi chứ? Gia gia hơi đói rồi này."

Nguyên bản Bố Bố cũng muốn nghe xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng gia gia lại ngăn cản như thế, nàng cũng không dám nói gì nữa. Đành đứng lên nói:

"Hai người nói chuyện nhé. Cháu đi nấu cơm."

"Diệp Thu à. Rốt cuộc là tiểu tử nhà ngươi kiếm ở đâu cứ thứ đồ này?" Bố lão gia tử nhìn Diệp Thu chằm chằm hỏi.

"Sao thế ạ?" Diệp Thu tò mò hỏi.

"Nó rất quỷ dị." Bố lão gia tử nhỏ giọng nói, biểu tình ngưng trọng.

"Là sao cơ ạ? Cháu không rõ lắm." Diệp Thu đương nhiên biết nó rất quỷ dị. Nhưng cũng không thể thừa nhận trước mặt Bố lão gia tử.

"Ta đặt chiêu hồn phiên và nhẫn ở cạnh nhau. Năng lượng ở bên trong chiêu hồn phiên dĩ nhiên bị nó hút sạch sẽ. Cuối cùng lại phát ra vụ nổ như thế. Cho đến lúc này, nó mới thoáng hiện vòng ánh sáng màu bạc, đình chỉ công kích. Năng lượng của chiêu hồn phiên ta biết, cuối cùng biến thành một cặp giấy trắng. Theo đạo lý mà nói, hai vật thể đều có khả năng thông linh, ngươi không chú ý đến sẽ là một chuyện rất quan trọng.."

Bố lão gia tử một bên suy tư, một bên giải thích nói.

Loại đồ vật này quá mức mơ hồ, hơn nữa trước đây lại không có bất kỳ tư liệu nào có thể tham khảo được, ông ta chỉ có thể đem một ít thứ từ thể nghiệm của bản thân để nói ra mà thôi.

"Không chú ý chuyện gì cơ?"

"Chiêu hồn phiên đương nhiên là một linh vật không thể giả được, nhưng bản thân nó không có năng lực công kích. Nó yêu cầu phải có người làm phép, niệm động chú ngữ phối hợp thì sử dụng mới có hiệu quả. Còn cái nhẫn của ngươi lại bất đồng. Nó không cần người ta thao túng. Tự bản thân nó đã có đủ cả năng lực tư duy và công kích thôn phệ." Bố lão gia tử liếc mắt nhìn Diệp Thu, trên mặt hiện ra một tia tiếu ý quỷ dị, nói: "Nó là một vật sống."

Diệp Thu lại cùng với Bố lão gia tử đến kiểm tra số liệu được máy móc tự động lưu lại trong phòng thí nghiệm. Hai loại năng lượng phản ứng quả thực như Bố lão gia tử nói, năng lượng bên trong chiêu hồn phiên bị hấp thu sạch sẽ.

Đương nhiên, điểm này cho dù không cần xem Diệp Thu cũngbiêt. Bỏi vì hắn và lão nhân đã từng thử nghiệm tại bãi tha ma. Nếu như mang nhẫn đến địa phương có âm khí dày đặc, thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được có cái gì đó chui vào bên trong chiếc nhẫn. Nhìn không thấy, nhưng thực sự lại tồn tại trên mặt đất. Chỉ là bọn hắn không sử dụng dụng cụ khoa học, không có những nhận định chuyên nghiệp như Bố lão gia tử mà thôi.

Nói cách khác. Nó dựa vào thôn phệ Phược Linh (linh hồn người chết) để chậm rãi phát triển. Mà bản thân mình mỗi lần sử dụng, cũng là khi nó hấp thu đủ linh hồn mới có thể dụng được.

Lần trước mình sử dụng nhẫn trên người Hàn Quốc kia đã được hưởng thụ sự mỹ diệu, phải chăng là bởi vì một đoạn thời gian trước mình quên phóng thích năng lượng bên trong nhẫn ra, sau đó đợi đến khi năng lượng của nó đạt đến một trình độ nhất định sẽ bão hòa, sẽ phát sinh sự biến đổi về chất? Hay là bản thân nó vỗn đã cường đại, vì thế mà cải tạo luôn cả thân thể mình, chính bản thân mình khi sử dụng nó, cũng có thể phát hiện ra nhiều bí mật hơn?

Diệp Thu rất muốn tìm một người nào đó để thí nghiệm một chút, xem người khác đeo nhẫn sẽ có cảm thụ như thế nào, có thể phát hiện ra những gì. Nhưng thứ lại cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. hắn không dám nói cho bất kỳ ai. Cho dù bên cạnh là nữ nhân của mình, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng nói cho nàng biết. Đương nhiên, ngoại trừ hai người Nhị Nha và Long Nữ đã biết rồi.

Bạn thử nghĩ xem, nếu như nữ nhân của bạn biết bạn có một chiếc nhẫn có thể "rình" suy nghĩ của cô ấy, vô luận cô ấy nghĩ cái gì, bạn đều có thể biết, có phải là sự việc vô cùng kinh khủng không chứ?

"Gia gia, cơm nấu xong rồi. Ăn cơm thôi." Bố Bố đeo một cái tạp dề kẻ ô vuông, bưng mâm thức ăn nóng hổi đến đặt trên bàn ăn cơm.

"Tốt lắm. Ăn cơm đã." Bố lão gia tử đứng lên, động tác có phần chậm chạp, hiển nhiên, cú ngã vừa rồi không nhẹ nhàng gì.

Quay đầu lại nhìn Diệp Thu nói: "Để ta nghĩ lại xem. Ta không nghiên cứu thấu triệt cái thứ đồ vật này không được. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận đó. Vàng ngọc vô tội, người mang chúng lại có tội. Còn nhớ chuyện lần trước có người tới nhà của ta cướp bóc không? Sợ là vì cái nhẫn này của ngươi mà tới."

"Cháu sẽ cẩn thận. Trừ ông ra, những người khác sẽ không biết chuyện này đâu." Diệp Thu nói.

Nghĩ thầm, nếu quả thật bị Bố lão gia tử nghiên cứu ra năng lực rình trộm tư tưởng của người khác, thì mình phải làm thế nào đây? Bởi vì quan hệ của Bố Bố, sợ là mình không hạ thủ được.

Bố lão gia tử gật đầu nói: "Ta sẽ không nói ra ngoài. Chuyện này quả thực rất trọng đại, ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật. Cho đến khi nằm trong nắp quan tài."

Bố Bố vừa mới bưng thêm thức ăn ra, nghe thấy gia gia nói thế, gắt giọng: "Gia gia, ông nói cái gì thế? Sắp sang năm mới rồi, lại còn nói những lời không hay như vậy."

Bố lão gia tử cười không thể ngậm miệng lại nói : "Được. Cháu gái ngoan của ông không cho nói thế, ông sẽ không nói nữa. Chỉ nói những lời may mắn thôi. Diệp Thu. Đến đây. Ăn cơm nào."

Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Thu chào Bố lão gia tử ra về. Bố Bố tiễn hắn ra đến cổng, Diệp Thu nguyên bản còn muốn nói với nàng thêm một hai câu. Chợt nghe Bố lão gia tử hét to trong phòng: "Cháu gái yêu, mau quay lại giúp ông mở phim hoạt hình. Sao ông không tìm thấy cái đĩa "Mèo bắt chuột" đâu cả?"

Bố Bố dạ một tiếng, hai mắt lóe sáng như ánh sao nhìn Diệp Thu, nhỏ giọng nói: "Em còn chưa kịp cảm ơn anh. Quà noel anh tặng em, em rất thích."

"Thích là được rồi." Diệp Thu tiến lên nắm tay Bố Bố, có chút tiếc nuối nói: "Quà năm mới anh mua rồi đó."

Với cô gái này, trong lòng hắn vẫn còn chút hổ thẹn. Có điều, hắn hổ thẹn với nhiều người lắm. Cái gọi là nợ nần nhiều đến mức khiến cho mình chịu rất nhiều áp lực. Cho nên cố gắng không nhớ đến nữa. Bình thường biểu hiện ra ngoài bộ dạng vô tâm vô cảm, có đôi khi với chính mình cũng là một loại tàn nhẫn.

Ngày thứ hai cũng là ngày 30 tết. Mà đêm nay là đêm giao thừa, cũng là lúc cả gia đình đoàn tụ.

Diệp Thu đầu tiên là lái xe một vòng dạo quanh phòng an ninh. Mặc dù là sắp đến tết nguyên đán, phòng an ninh vẫn sắp xếp người trực ban. Hơn nữa, người thành phố đối với tập tục năm mới tương đối đạm bạc. Cho dù sắp đến năm mới, trong cao ốc Đường Thị vẫn còn không ít người đang làm việc.

Không ngờ phó chủ nhiện phòng an ninh cũng vô cùng có trách nhiệm như vậy, ngay cả ngày hôm nay cũng tới xem xét. Bất quá ngày hôm nay là lễ mừng năm mới, hắn cũng không giống như đi làm chính thức hằng ngày. Mặc một cái áo da mới mua, ôm một nữ nhân xinh đẹp, nhìn thấy nhân viên phòng an ninh thì cười thoải mái, thái độ hòa ái dễ gần.

Diệp Thu cười thầm trong bụng, tiểu tử này dĩ nhiên cũng bắt đầu học được cách thu phục nhân tâm. Trước đây tác oai tác quái, giáo huấn người ta như chó vậy. Có lẽ nhiều lần rơi vào thế hạ phong khi đấu đá với mình, cho nên phải nghĩ cách lôi kéo những người này để chống lại mình đây mà.

Cách làm của hắn Diệp Thu có thể lý giải được. Hắn coi phòng an ninh chính là sự nghiệp của bản thân, cho rằng bản thân cần phải có chí tiến thủ không ngừng leo lên. Còn mình thì sao?

Minh chẳng qua chỉ là một khách qua đường mà thôi, phòng an ninh không phải thứ mình truy cầu. Minh qua đây chỉ nhằm giúp cho Đường Quả tăng thêm chút lợi thế. Nói cách khác, đợi đến khi thời cơ chín mùi rồi, mình cũng sẽ rời bỏ nơi này.

Nghĩ như vậy, Diệp Thu trái lại có chút hào hứng.

Mỗi người đều phải tìm được vị trí của bản thân trong xã hội, như vậy mới có đủ can đảm để tồn tại. Học sinh, giáo viên, công nhân, nhà khoa học, nhân viên nghiệp vụ, hoặc thậm chí là lưu manh, ăn mày...

Nhưng Diệp Thu lại chưa lúc nào tìm được cảm giác hòa nhập. Có thể, như lời của lão gia tử, mở to mắt nhìn về phía trước mà đi, đánh bại những đối thủ cản đường mình, sau đó thì sống hêt một cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Lão nhân lúc sinh thời cả đời tranh đấu, lẽ nào mình cũng sẽ như vậy sao?

Năm mới đến, hoặc là thấy mọi người vui vẻ, trong lòng mình có chút tịch mịch, trở nên da sầu đa cảm. Hai ngày nay chuyện cần phải nghĩ thật nhiều, một số chuyện trước đây không muốn nghĩ tới, bây giờ lại chậm rãi hiện ra ở trong đầu. Cũng có thể là, một năm qua đi, mình lại lớn thêm một tuổi, trưởng thành hơn.

Diệp Thu chạm mặt Trương Triển, Trương Triển hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, nhỏ giọng nói chuyện với cô gái ở trong ngực. Cô gái này vóc người cao gầy, mặc một cái áo gió dài màu hồng, rất phù hợp với dáng người thon mảnh, thoạt nhìn rất gợi cảm. Đầu năm nay, những cô gái đẹp nhiều vô cùng, nhưng chỉ có điều là không có biện pháp một lần mà chiếm hết được.

Cô gái cảm thấy Trương Triển đối xử với Diệp Thu khác hoàn toàn với những đồng sự khác, quay đầu lại liếc liếc nhìn Diệp Thu, hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

"Sao? Thích hắn rồi hả? Vừa gặp đã yêu chẳng?" Sắc mặt Trương Triển trở nên âm trầm. Không cần biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có người nhắc đến hai chữ Diệp Thu ngay trước mặt hắn, thì hắn cảm thấy toàn thân khó chịu rồi.

Cô gái cố ý nghiêm mặt, làm bộ tức giận nói: "Anh nói gì thế? Em thấy anh đối với các đồng sự khác đều rất khách khí, nhưng thái độ đối với anh ta lại khó chịu như vậy cho nên mới có chút hiếu kỳ thôi."

Trương Triển cũng biết những lời mình vừa nói có phần khó nghe, cười trừ nói: "Người với người không giống nhau mà. Người này rất đáng ghét, ở phòng an ninh không có mấy người muốn giao tiếp với hắn đâu. Bình thường đều bất hòa với anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ tống cổ hắn."

Cô gái nhìn thấy Trương Triển tỏ ra yếu thế, hài lòng, cười duyên nói : "Có dượng của anh hỗ trợ, hắn ta sẽ không phải đối thủ của anh đâu."

"Yên tâm đi Sở Sở. Sang năm em đến Đường Thị làm việc, anh cũng đã nói với dượng rồi, làm việc ở chi nhánh hay ở tổng bộ của công ty, đều tùy theo lựa chọn của em." Trương Triển ôm ghì lấy cô gái mặc áo hồng, ở một vị trí mà người ta không nhìn thấy được, đưa tay luồn vào bên trong áo khoác, cách một tầng áo len nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô nàng.

"Vâng, em làm ở tổng bộ đi. Có dượng chiếu cố, không ai dám khi dễ em." Cô gái cười duyên liên tục, nhưng không rút bàn tay đang rất lộn xộn của Trương Triển ra.

"Ở chi nhánh của công ty cũng không có ai dám khi dễ em." Trương Triển dương dương tự đắc nói. Loại xoa bóp quang minh chính đại này khiến hắn rất hưởng thụ.

Khi Diệp Thu mang theo Lữ Bưu tuần tra các loại biện pháp an toàn, thì thấy một đám người vẻ mặt phấn khởi từ trong thang máy đi ra. Dẫn đầu đoàn người chính là phó chủ tịch tập đoàn Vương Hậu Hoa. Đối với tiểu nha đầu kế nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của Đường Thị, Vương Hậu Hoa rất bất mãn, liền liên hợp vài cổ đông của công ty một mực chống đối Đường Quả. Có thể nói, mấy ngày qua, kẻ đầu sỏ khiến cho Đường Quả sứt đầu mẻ chán chính là hắn.

Bên cạnh hắn là một thanh niên cắt tóc ngắn. Hai người cười cười nói nói, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật. Người thanh niên cao lớn, rất tuấn tú và phong độ. Tuy rằng Diệp Thu rất không nguyện ý thừa nhận điểm này.

Mặc một bộ âu phục màu trắng trang nhã, bên trong là một áo sơ mi màu vàng nhạt. Bên dưới mặc một chiếc quần màu xám, chân đi giày da màu nâu. Khuôn mặt khôi ngô, góc cạnh phân minh, như hổ phách được cắt gọt vậy. Quả thực rất có tiềm chất đi làm trai bao trong quán ba!

Vương Hậu Hoa đồng thời cũng nhìn thấy Diệp Thu, quay đầu nói với thanh niên trẻ tuổi bên cạnh gì đó, sau đó hai người đều nhìn về phía Diệp Thu ở bên này. Người thanh niên kia còn gật đầu mỉm cười với Diệp Thu.

Diệp Thu biết, bởi vì Đường Quả đột nhiên đề bạt, phá vỡ kỷ lục thăng tiến của Đường Thị, sẽ khiến cho không ít các bên chú ý. Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Đường Quả không bị bại lộ, nhưng sợ rằng trên trán mình đã dán nhãn hiệu Đường Quả rồi. Lại nhớ đến lúc mình vừa tới Yến Kinh, tại quán cơm ở cổng trường học bị người ta khi dễ, Đường Quả ra mặt thay mình, lớn tiếng nói mình là người của nàng, trong đầu cảm thấy mờ mịt. Kỳ thực, mình thực sự chưa từng trách cô ấy, một chút tức giận cũng không có.

"Người vừa đi tới chính là Vương đổng." Lữ Bưu chỉ vào bọn Vương Hậu Hoa nói. Từ điểm này mà xem xét, Lữu Bưu là một người có tư tưởng cực kỳ đơn giản. Nếu như là người hơi chút thông minh, sẽ không nhắc nhở thủ trưởng mình như vậy. Bởi vì như thế này không chỉ không chiếm được sự tán thưởng của thủ trưởng, còn có thể khiến cho thủ trưởng phản cảm.

Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra Vương đổng sao? Lẽ nào nhãn giới của ta kém cói như vậy hay sao?

Diệp Thu biết tích cách của hắn, đương nhiên sẽ không trách hắn. Ngược lại. Hiện tại hắn cần có những người như gia hỏa Lữ Bưu này, thẳng thắn không chút cố kỵ chỉ rõ cho hắn biết một số quan hệ trong công ty. Hắn mới đến Đường Thị không lâu, đường đi lối lại bên trong quả thực không rõ ràng lắm. "Người thanh niên đi bên cạnh hắn là ai?" Diệp Thu hỏi.

Lữ Bưu gãi gãi đầu nói : "Tôi cũng không rõ lắm."

Trái lại một gã nhân viên bảo an cơ trí, thật vất vả mới tìm được một cơ hội tốt như thế này, đương nhiên sẽ không để vuột mất, từ phía sau chạy lên nói: "Người đó là con trai thứ hai của Vương đổng, Vương Cẩm Tú. Nghe nói vẫn luôn một mực ở bên Anh du học, hàng năm đến tết nguyên đán mới trở về. Có đôi khi cũng ghé qua công ty một chút, cho nên cũng ít khi mọi người nhắc đến hắn."

Diệp Thu gật đầu. Chung quy vẫn cảm thấy ánh mắt hai cha con họ nhìn mình rất quái dị. Diệp Thu hỏi Lữ Bưu: "Đội trưởng Lữ, những nhân viên trực ban trong tám ngày nghỉ tết đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"

"Sắp xếp ổn cả rồi. Tôi đã đưa lịch trực ban đến phòng làm việc của anh, ở lại chút là có thể xem xong." Lữ Bưu đáp.

"Rất tốt. Tốc độ làm việc của các anh rất nhanh. Toàn bộ những công cụ phòng cháy chữa cháy và bảo hộ tôi yêu cầu mua thêm đều đúng thời gian quy định. Như thế này cũng giảm thiểu tỉ lệ sai sót mà chúng ta có thể sẽ phạm phải. Trong thời gian nghỉ tôi sẽ thường xuyên qua đây xem xét, còn chuyện trực ban thì phải phiền mọi người rồi."

Đám người đội trưởng Lữ vội vàng nói vài câu khách khí, rằng là đó là công việc mình nên làm. Đãi ngộ cửa Đường Thị vẫn luôn rất tốt. Trong thời gian nghỉ Tết nguyên đán, những nhân viên trực ban đều có trợ cấp gấp ba tiền lương. Cho nên những nhân viên ở lại trực ban không thể về nhà ăn tết đều rất hài lòng.

Diệp Thu đang ở trong phòng làm việc xem lịc trực ban Lữ Bưu chuyển đến thì chuông điện thoại di động trên bàn vang lên.

Diệp Thu thấy số gọi đến là Nhiễm Đông Dạ, liền mỉm cười tiếp máy, nói: "Năm mới sắp đến rồi, không bồi tiếp người nhà cho thật tốt, nghĩ sao mà gọi điện thoại cho anh thế?"

"Em muốn nói chuyện với anh không được ư?" Nhiễm Đông Dạ cố ý lấy giọng điệu đùa giỡn nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Như vậy, cho dù Diệp Thu không đáp lại, thì nàng cũng không quá xấu hổ. Hai người đã quen với cách nói chuyện loại này.

"Đương nhiên là được rồi. Anh đang lo lễ mừng năm mới không có ai chung vui đây." Diệp Thu buông lịch trực ban trong tay xuống, ngả người trên ghế. Khi được ở cùng một chỗ với Nhiễm Đông Dạ, luôn luôn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần rất thư thái, rất nhẹ nhàng.

"Hi hi, em đây không phải là than sưởi ấm cho anh trong ngày tuyết lạnh nhé!" Nhiễm Đông Dạ khanh khách cười rộ lên.

Diệp Thu dường như bị câu nói "đa nghĩa" này của Nhiễm Đông Dạ làm cho mềm nhũn xuống, cố gắng bảo trì tâm tính mình thật "thuần khiết", không muốn nghĩ ngợi lung tung. Lúc này mới nói: "Tìm anh có chuyện gì à?"

"Không có việc gì thì không được tìm anh hả?" Sau khi hỏi ngược lại hắn một câu, cũng không hi vọng hắn sẽ trả lời câu hỏi đó, Nhiễm Đông Dã liền nói: "Đêm nay là đêm giao thừa, anh chuẩn bị thế nào rồi? Hay là đến nhà em đón năm mới nhé?"

Diệp Thu không nhịn nổi liền trêu ghẹo nói: "Thế coi anh như thế nào? Chàng rể vào cửa nha? Ông em có đuổi anh ra khỏi cửa hay không đó?"

Nhiễm Đông Dạ ở bên kia cười hi hi. Sau đó không thèm nói gì nữa.

"Không đi đâu. Anh tùy tiện đón năm mới một mình cũng được." Diệp Thu nói. Đêm qua hắn nhận được điện thoại của Trầm Mặc Nùng, mời hắn đến Tô Hàng ăn tiệc đón năm mới, hắn cũng từ chối. Bây giờ lại chạy đến nhà Nhiễm Đông Dạ ăn tất niên, sao mà coi được chứ?

Huống hồ, quan hệ trong nhà các nàng phức tạp như vậy, nếu như mình đến ăn tết tại nhà các nàng, sợ là toàn bộ Yến Kinh sẽ đều suy nghĩ bên trong việc này có ý nghĩa gì.

Nhiễm Đông Dạ cũng biết Diệp Thu chắc chắn sẽ không đến nhà nàng đón giao thừa, liền nói: "Một mình đón năm mới, cũng phải mua đồ tết chứ. Chắc chắn anh chưa mua đồ tết đúng không?"

"Không mua đâu." Diệp Thu quả thực không mua chút đồ tết nào. Một mình lười làm cơm, cho nên hắn định là sẽ ăn tối ở nhà hàng.

"Đúng là heo lười nha. Em biết là anh sẽ không mua gì hết mà. Đi nào. Em sẽ cùng anh đi mua đồ tết." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.

Sau khi rời phòng làm việc, Diệp Thu đi dến Đông Phương Tân Thiên đối diện với tập đoàn Đường Thị. Nhiễm Đông Dạ đang ở đó chờ gặp hắn. Mặc dù nơi làm việc của Diệp Thu cách chỗ này không xa, nhưng cũng một thời gian dài hắn chưa đến Đông Phương Tân Thiên. Còn nhớ lần đầu tiên đến đó, là lén dẫn Hàn Sảng và Hàn lão gia tử đi tản bộ. Bởi vì cứu Hàn lão gia tử một lần mà quen biết với Hàn Ấu Lăng từ đó. Cho đến sau này khi Tô Hàng xảy ra đại biến, cùng với Trầm gia cường thế quật khởi, hắn cũng chưa đến đây.

Bất quá Diệp Thu lại không dám đi vào bên trong, bởi vì hắn còn nhớ rõ mỗi lần tới đây hình như đều đụng phải lão trung y họ Lương kia. Diệp Thu từng đáp ứng ông ta khi có thời gian sẽ cùng ông ta đến thịnh đường luận bàn, nhưng hơn nửa năm qua đi, mình dĩ nhiên một lần cũng không đến.

Bởi vì nghỉ tết, cho nên người đi dạo đặc biệt đông đúc. Đoàn người rộn ràng nhốn nháo, thỉnh thoảng có mỹ nữ ăn mặc thời thượng xen kẽ trong đó. Cho nên Diệp Thu đứng đợi ở cửa cũng không cảm thấy buồn chán. Mấy khi có thời gian đứng ngắm lão bà hoặc bạn gái của người khác như thế này chứ?

Nhiễm Đông Dạ chẳng mấy chốc đã đến, tuy rằng cô nàng đã tận lực ăn mặc khác đi, nhưng Diệp Thu vẫn có thể liếc mắt là nhận ra.

Váy ngắn kẻ ô vuông đơn giản màu xám, trên đùi đeo tất chân mỏng như cánh tằm. Thân trên mặc sơ mi màu trắng được luồn gọn gàng vào trong váy, bên ngoài mặc một áo khoác màu hồng dài kéo thẳng xuống đến cặp chân dài thon thả.

Diệp Thu nở nụ cười. Vừa mời thấy bạn gái Trương Triển mặc áo khoác màu hồng cảm thấy rất gợi cảm, không ngờ chớp mắt thì Nhiễm Đông Dạ đã lại mặc một bộ như vậy cho mình thưởng thức. Lẽ nào nha đầu này là con giun ở trong bụng mình? Bất quá năm mới sắp đến, người mặc trang phục màu đỏ tương đối nhiều, có vẻ để cầu sự thịnh vượng. Chỉ là khí chất mỗi người khác nhau mà thôi.

Trên cổ còn đeo thêm một cái khăn quàng cổ có vẻ rất điệu đà, thắt thành một cái nơ đơn giản, hai đầu khăn buông dài xuống, có vẻ rất mới. Đôi guốc cao gót màu đen bước trên mặt xi măng, phát ra tiếng lóc cóc, chầm chậm đi tới, một đường phong tình vạn chủng. Cho dù người khác không biết nàng là Nhiễm Đông Dạ, thế nhưng nhìn thấy nữ nhân đẹp như thế, cũng không nhịn được mà quay lại liếc nhìn vài lần.

Mặc dù trên đầu nàng còn đội một chiếc mũ màu đen, mắt đeo một cặm kính râm màu tím lớn, Diệp Thu vẫn có thể liếc nhìn là có thể nhận ra nàng giữa dòng người đông đúc.

"Trang phục đẹp thế này, không sợ bị người ta nhận ra sao?" Trong mắt Diệp Thu tràn ngập vẻ tán thưởng, khẽ mỉm cười nói.

Nhiễm Đông Dạ đương nhiên sợ bị người ta nhận ra, nhưng lại càng muốn hấp dẫn ánh mắt của Diệp Thu. Phụ nữ luôn muốn người khác ngắm sắc đẹp của mình, cho dù phải mạo hiểm một chút cũng đáng.

Nhiễm Đông Dạ tiến đến ôm lấy cánh tay Diệp Thu, thân thể dựa vào trên người hắn, cười duyên nói: "Như vậy sẽ không sợ bị người khác nhận ra."

Hai người tựa như một đôi tình nhân đi cùng nhau, tiến vào trong tầng một của cửa hàng.

Diệp Thu đẩy xe hàng, còn Nhiễm Đông Dạ thì không ngừng bỏ vào các loại thức ăn sống như gà, cá... Diệp Thu ngăn lại nói: "Chúng ta mua mấy thứ này làm gì? Anh chưa chắc đã vào bếp đâu."

Nhiễm Đông Dạ chỉ vào mũi mình, rất đáng yêu nói: "Em vào bếp mà. Ngày hôm nay là bữa cơm cuối năm, sẽ cho anh ném thử trù nghệ cao siêu của bản tiểu thư."

Diệp Thu cảm động trong lòng. Nha đầu ngốc này không phải sẽ giúp mình làm cơm tất niên rồi mới quay về đoàn viên với người nhà chứ?

Đang tràn đầy cảm kích trong lòng thì điện thoại di động trong túi ngực đột nhiên vang lên. Diệp Thu lấy Diệp Thu ra nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ. Nghi hoặc bắt máy, hỏi: "Ai thế?"

"Là em." Một giọng con gái dễ nghe truyền đến.

Diệp Thu bất ngờ như bị điện giật, máu nóng dồn lên đầu, sắc mặt đổ bừng, hô hấp trở nên gấp gáp kinh hô: "Nhị Nha?"