Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 320: Trúng đạn




Trong khi Đường Quả cùng cha nói chuyện phiếm, cũng không ngừng nhìn ra bên ngoài. Động tác này khiến cho Đường Bố Y chú ý, cười hỏi: "Con gái yêu, sao vậy? Ngay cả thời gian cùng cha trò chuyện cũng không có sao?"

"Không phải đâu cha". Đường Quả làm nũng, vừa cười vừa nói: "Là tại Diệp Thu, trước khi dùng bữa tối hắn đã đáp ứng mang chúng con ra ngoài dạo chơi, mà đến giờ vẫn chưa trở lại".

Lâm Bảo Nhi đang mơ nàng ngủ, chợt nghe thấy lời nói của Đường Quả thì tinh thần đã tỉnh táo hơn, nàng ta mở to đôi mắt, thốt lên: "Đường Đường tỷ tỷ, khẳng định là Diệp Thu đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi".

"Tên gia hỏa này thật là đáng giận, nói không giữ lời". Đường Quả buồn bực nói.

Đường Bố Y nhớ tới trong khoảng thời gian này bởi vì sự kiện con gái bị bắt cóc nên vẫn bị ép phải ở trong nhà, mà bản thân mình vì bề bộn công việc cho nên không thể tới thăm nàng, thật sự là không xứng đáng làm một phụ thân, ông do dự một lúc, mỉm cười nói: "Các con muốn đi đâu? Hôm nay cha cùng các con đi ra ngoài".

"Thật không cha? Cha muốn dẫn con đi chơi?" Đường Quả vui vẻ kêu lên. Trong trí nhứ của nàng, trong quá khứ việc cha dẫn nàng ra ngoài dạo chơi thì chỉ có ở thời gian mà nàng mười hai tuổi trở về trước, từ đó về sau cha không còn dẫn nàng ra ngoài vui đùa lần nào nữa.

Tuy nàng đã lớn rồi, không còn là một đứa bé, tuy không giống như trước kia yêu thích sân chơi cùng đu quay nữa, nhưng có thể cùng cha đi dạo một lúc thì cũng đủ cho lòng nàng cảm thấy tràn ngập ấm áp cùng ngọt ngào.

"Đương nhiên là thật rồi. Đã có khi nào cha lừa gạt con chưa?" Đường Bố Y nở nụ cười thuần hậu. Bởi vì việc Trịnh Như mà Đường Bố Y chịu một đả kích rất nặng nề, khuôn mặt tròn trước kia giờ trở nên gầ gò, lại càng tăng thêm vẻ hòa ái, dễ gần.

Uông Bá ngồi trong phòng khách từ nãy giờ, vẫn đang chăm chú quan sát liền đứng lên, nhắc nhở: "Lão gia, thân phận của ngài quá nhạy cảm. Hôm nay là ngày lễ, mà người ở bên ngoài thật sự là quá nhiều, rất bất lợi cho việc bảo vệ của chúng tôi".

"Không sao cả. Chính là do có rất nhiều người mới nên ra ngoài một lúc. Đã lâu như vậy Quả Quả không có thời gian ra khỏi nhà? Sự việc bắt cóc đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn làm cho chúng ta 'chim sợ cành cong'. Cũng không thể cứ như vậy cả đời mà?" Đường Bố Y càng nói càng cảm thấy con gái mình chịu sự ủy khuất thật lớn, càng thêm hạ quyết tâm: Hôm nay nhất định phải cùng con gái đi ra ngoài dạo chơi một chuyến.

Uông Bá không nói thêm gì nữa, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị phương pháp bảo vệ.

Đường Bố Y, nói: "Uông Bá, mang theo ít người thôi. Nhiều người quá lại càng khiến cho người ta thêm chú ý".

"Lão gia! Phương pháp bảo vệ nhất định phải thích hợp. Tôi là quản gia của ngài, có trách nhiệm phụ trách an toàn cho ngài và tiểu thư. Nếu như lão gia sợ bị tôi tớ quấy rầy thì tôi sẽ bảo bọn họ theo sát ở xa xa". Uông Bá cô chấp, nói.

"Được rồi! Anh làm việc tôi rất yên tâm". Đường Bố Y vui vẻ nói. Uông Bá này luôn có vẻ lạnh lùng vô tình như vậy, bình thường cũng không có nói nhiều. Nhưng mà khi nói đến chức trách của bản thân hắn thì ngay cả mình cũng dám cãi lại.

Thật là đáng tiếc! Hắn cũng giống như mình, đều đã già cả rồi. Bằng không có thể giao lại hắn cùng với đại gia nghiệp Đường thị vào tay con gái mình.

Những năm này, Đường Bố Y cũng vì Đường Quả mà chiêu mộ được không ít nhân tài. Tự thân bồi dưỡng cũng không ít, những người này đều rất có năng lực, đến lúc mình giao Đường thị vào tay Đường Quả thì bọn họ sẽ có thê phát huy ra đầy đủ năng lực của bản thân. Đường thị, e là sẽ một lần nữa làm cho người đời phải chú mục ngưỡng mộ đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đường Bố Y tin tưởng vào con gái của mình, giống như trước kia kia lão nguyện ý để cho con gái sử dụng toàn bộ người của mình. Lão chờ đợi con gái đã quá lâu, cũng đặt rất nhiều hi vọng, nhưng mà vào lúc này con gái không muốn vào thương giới, Đường Bố Y cũng sẽ không miễn cưỡng.

Nhưng mà, Đường Bố Y vẫn chưa thể tìm được một người như Uông Bá, có thể trở thành tâm phúc của mình cùng Đường Quả, giúp nàng sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc, hơn nữa sự trung thành thì công chê vào đâu được.

Người như vậy rất khó tìm được, quả thật là khả ngộ bất khả cầu mà!

Ngược lại Diệp Thu lại là một nhân tuyển phù hợp, nhưng thân phận của hắn lại quá nhạy cảm. Sợ là 'cái miếu nhỏ' của mình không thể giữ lại được.

"Diệp Thu đi đâu vậy? Có cần gọi điện cho hắn một cái hay không?" Đường Bố Y hỏi.

Lão hiểu rõ về lai lịch của Diệp Thu, cũng tin tưởng vào năng lực của hắn. Nếu như lúc bọn họ xuất môn có Diệp Thu đi cùng thì sự an toàn hẳn là không phải lo lắng.

"Tôi đi gọi điện thoại". Trầm Mặc Nùng đứng lên, lấy chiếc điện thoại di động của mình trên mặt bàn bên cạnh, sau đó bấm số gọi cho Diệp Thu: "Thật xin lỗi, địa chỉ quý khách vừa gọi không liên lạc được". Có âm thanh nữ của hệ thống tự động truyền tới.

Nội tâm Trầm Mặc Nùng có phần mất mát, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, nói: "Điện thoại của Diệp Thu tắt nguồn, có thể làm đang bận".

"Hừ, bận rộn cái gì? Khẳng định là đang đi cùng nữ nhân xấu xa kia". Lâm Bảo Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

Đường Bố Y đứng lên, nói: "Đi thôi. Hôm nay, trên đường nhất định là rất náo nhiệt, quảng trường thành Thiên Hà nhất định là có bắn pháo hoa, chúng ta đi nhanh một chút. Có bọn Uông Bá bảo vệ rồi, hẳn là không xảy ra vấn đề gì".

Đường Bố Y cũng không biết sở dĩ Đường Quả chờ Diệp Thu không phải vì cần tới sự bảo vệ của hắn, mà là có toan tính khác. Không biết là Trầm Mặc Nùng xuất phát từ mục đích gì mà cũng có ý che dấu điều này.

Đoàn người ngồi xe đi vào quảng trường thành Thiên Hà của Yến Kinh, ở nơi này vào thời điểm này người chen lấn đông nghìn nghịt. Cả quảng trường toàn người là người, có người đeo mũ Natividade cũng chùm râu bạc giả trang làm ông già Noel, còn có người đeo đủ loại mặt nạ kỳ quái, có người cầm bong bóng ngũ sắc rực rỡ, có người châm ngòi pháo hoa, tiếng huyên náo ầm ĩ khắp nơi. Quảng trường sục sôi trong tiếng âm nhạc, có người theo tiếng nhạc mà nhảy múa. Nhịp điệu vui vẻ cùng hài hước, những động tác này ảnh hưởng tới những người xung quanh, không ngừng có người gia nhập, càng lúc càng có nhiều người nhảy múa.

"Hôm nay thật đúng là náo nhiệt. Đã lâu không được nhìn th khung cảnh náo nhiệt như thế này". Đường Bố Y yêu thương nhìn vẻ mặt Đường Quả đang hiếu kỳ quan sát xung quanh, mỉm cười nói.

"Uh, chúng ta cũng rất ít khi đi ra ngoài. Ở trong nhà ngột ngạt muốn điên lên rồi. Nếu Mặc Nùng tỷ tỷ cũng đi ra thì càng vui hơn. Đáng tiếc nàng không thích những nơi ồn ào. Bảo Nhi, chúng ta cũng vào nhảy múa đi". Đường Quả vẫy tay gọi Lâm Bảo Nhi, hai cô gái nắm tay nhau chạy vào giữa sàn nhảy.

Vẻ mặt Uông Bá cảnh giác bảo vệ bên người Đường Bố Y, có lòng muốn nhắc nhở vài câu, muốn cho Đường Bố Y dẫn con gái rời khỏi cái nơi rất nguy hiểm này. Nhưng lời vừa tới miệng cũng không phát ra.

Lão từ trước đến nay vẫn đi theo bên người lão gia, hiểu rằng Đường Bố Y đã lâu lắm rồi không cùng con gái đoàn tụ. Là một lão nhân đã có tuổi, lão không có lý do ngăn trở ý muốn này của chủ nhân.

Mã Uy đứng ở trên mái nhà của quảng trường Hồng Uy, không ngừng có người truyền tim tức tới vị trí này của hắn.

"Báo cáo đạo diễn, con chuột xuất động, hiện tại mục tiêu đang ở quảng trường thành Thiên Hà".

"Báo cáo đạo diễn, chuột con ra ngoài kiếm ăn. Số 9 phụ trách tiếp cận".

"Báo cáo đạo diễn. Số 9 tiếp cận chuột con, cũng cũng nàng trò chuyện vui vẻ".

"Báo cáo đạo diễn. Thập Hào và Thập Nhất Hào từ hai bên tiếp cận chuột con, cùng số 9 tạo thành hình tam giác vây lấy nàng ta. Xác suất thành công của việc săn mồi là 60 %, xin chỉ thị, có động thủ luôn hay không?"

Kế hoạch lần này có là một canh bạc, nhưng trong nội tâm của Mã Uy lại cực kỳ bình tĩnh. Vì mục tiêu lần này hắn đã dốc hết tất cả lực lượng của bản thân. Không thành công cũng thành nhân, hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi. Mà cuối cùng thành công hay là thất bại đối với hắn cũng không quá vui sướng hay phẫn nộ. Hắn muốn làm, chỉ vì chuyện này nên chấm dứt.

Không thể kéo dài được nữa, từ sau khi biên kịch tử vong, cấp trên trong tổ chức đã nghiêm khắc trách móc đối với tiến độ nhiệm vụ của hắn, thậm chí còn có người đề xuất phái ra một đạo diễn khác phụ trách thị trường Ha Họa. Nơi này là địa bàn của hắn, hắn khổ tâm kinh doanh đã nhiều năm, không thể để cho bất luận kẻ nào tới kiếp đoạt cùng phá hoại.

Hắn cũng tin chắc rằng. Chỉ có mình mới quản lý tốt thị trường Hoa Hạ quốc.

Chỉ là kế hoạch của hắn nhiều lần gặp thất bại, khiến cho sự cung cấp của tổ chức dành cho hắn xuất hiện sự đình trệ. Nếu có đủ nhân thủ để tập kích lần cuối cùng, còn phải nhờ vào đầu lĩnh số 3, kẻ này bình thường cũng rất coi trọng hắn. Những người Hoa Kỳ kia rất ít tin tưởng ngoại nhân. Đầu lĩnh số ba sau đó cũng không vứt bỏ hắn mà còn 'đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi', Mã Uy hiểu rằng, đó cũng không phải là do mình rất xuất chúng mà là bởi vì thị trường Hoa Hạ đối với tổ chức quá trọng yếu. Mà trên tay Đường Bố Y lại có cái gì đó rất quan trọng mà bọn họ muốn có được.

Trên bầu trời không có những vì sao mà thay vào đó là được pháo hoa thắp sáng, pháp hoa lấp lóe, mặt của Mã Uy trong bóng tối cũng trở nên âm trầm bất định.

Cần phải chấm dứt, kế hoạch này đã tiêu hao của hắn quá nhiều sinh mạng, mà lần này hắn cần đánh bạc bằng chính tính mạng của mình.

Mã Uy nhẹ nhàng thở dài, như là muốn trút bỏ gánh nặng đè nặng trong người. Hắn hắng giọng một cái, với thanh âm ngắn gọn an bài kê hoạch: "Số 9, phụ trách gây ra hỗn loạn đủ để hấp dẫn sự chú ý của lực lượng bảo tiêu. Thập Hào và Thập Nhất Hào, phụ trách việc ở bên cạnh chuẩn bị bắt cóc chuột con".

"Mạch Tư phụ trách tiếp ứng cùng với cản phía sau".

"Nếu như đổi phương có hỏa lực quá mãnh liệt không cách nào đem người đưa đi thì có thể đánh chết tại chỗ".

Tiếng nói của Mã Uy vừa phát ra, trong quảng trường thành Thiên Hà vốn náo nhiệt bỗng nhiên vang lên tiếng súng chói tai.

"A! Có người trúng đạn rồi".

"Chết ngươi rồi! Chết người rồi".

"Cảnh sát! Có người bị bắn chết!"

Mọi người mới vừa rồi còn vừa múa vừa hát giờ đây toàn bộ trở nên tán loạn, như một đám ong vỡ tổ chạy toán loạn ra bốn phía. Cảnh sát duy trì trị an xung quanh thành Thiên Hà nghe thấy tiếng hô phía trong, lập tức cố gắng xông vào. Nhưng không có cách nào vào được bởi vì mỗi lần xông vào đều bị đám người đang chạy trối chết đẩy ra ngoài. Căn bản là không có cách nào tới gần sự cố phát sinh ở trung tâm.

Đường Quả ngẩn ngơ nhìn ông già Noel vừa rồi còn ở trước mặt phát đồi chơi cho mình và Lâm Bảo Nhi, giờ đây nằm bất động trong vũng máu, đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì đã bị bảo tiêu luôn hộ vệ bên người đẩy ngã trên mặt đất.

Đường Bố Y ở cách đó không xa dùng sức hét, ra lệnh cho bảo tiêu bên người tới bảo vệ Đường Quả. Nhưng cho dù những hộ vệ kia cố gắng như thế nào thì vẫn không có cách nào chen đến bên người Đường Quả. Nơi này là khu trung tâm của quảng trường thành Thiên Hà, một biển người bị ném vào một cục đá, tất nhiên là sự dao động cực kì kinh người.

Bịch!

Một bảo tiêu mặc áo đen đem thân thể mình che chắn trên người Đường Quả bị trúng đạn, thân thể cứng ngắc lại, sau đó đột nhiên trở nên vô lực. Tiếp xeo cánh tay che chắn trên đầu Đường Quả yếu ớt rủ xuống, cả người im lìm không nhúc nhích.

Đường Quả té nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích. Nàng hiểu rằng bảo tiêu kia vì bảo vệ mình mà đã mất đi tính mạng. Nàng lo lắng cho sự an toàn của mình, càng lo lắng cho sự an toàn của phụ thân cùng Lâm Bảo Nhi. Nàng một mực nắm chặt lấy tay Lâm Bảo Nhi, sợ rằng nàng ta cũng như bảo tiêu kia, đột nhiên mất đi tri giác. Cũng may bàn tay nhỏ bé kia cũng nắm chặt lấy tay nàng, điều này làm cho nội tâm Đường Quả dễ chịu hơn một chút.

Khi Đường Quả đang muốn ngẩng đầu nhìn xem phụ thân có an toàn hay không, thì một người mặc áo đen đang bảo vệ phía trên nàng cất lời: "Không được ngẩng đầu lên. Khi tôi hô "chạy", thì các cô chạy thật nhanh vào trong đám người kia. Chạy về phía có nhiều người". Thanh âm của người đàn ông này khàn khàn, nhưng cực kỳ tỉnh táo. Hiển nhiên, hắn bình thường được huấn luyện rất nghiêm khắc, đối với tình huống nguy hiểm như vậy có nhận thức rất rõ ràng.

Đường Quả gật mạnh đầu, tuy không biết người đàn ông kia có thể thấy động tác của mình hay không. Nhưng nàng lại có thể nghe rất rõ thanh âm lâu lâu lại thở lên ồ ồ của người đàn ông kia, cùng với tiếng tay cầm súng không ngừng bắn trả.

Lúc này, Đường Quả vô cùng nhớ Diệp Thu. Đã từng gặp những tình huống nguy hiểm và lúc nào cũng có hăn bên người. Lúc trước, tình huống như thế này nhưng bản thân cũng không có sợ hãi như bây giờ.

Không chỉ có không sợ hãi, còn có thể vào thời khắc nguy hiểm nhất nhìn trộm khuôn mặt của hắn, sức mạnh mà hắn chống trả, ánh mắt của hắn, lông mày của hắn, còn có thể ở gần hắn trong gang tấc. Trời mới biết, nam nhân kia trong lúc công kích cùng tránh né làm ra những động tác tiêu sái cùng mê người tới mức nào. Thậm chí có đôi khi Đường Quả thầm nghĩ, bản thân mình như hoa si mà yêu thầm nhớ trộm hắn có lẽ là bởi vì hắn giống như phụ thân, có thể mang đến cho mình cảm giác an toàn.

Nếu như hôm nay mình mà chết tại nơi này, chẳng phải là sẽ tiện nghi cho những nữ nhân khác hay sao?

Nghĩ tới có thể xảy ra điều này, sự mong muốn được sống của Đường Quả đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.

"Bảo Nhi. Nắm chặt lấy tay chị. Chờ một chút, chúng ta sẽ cùng chạy". Đường Quả nói lớn.

"Được. Nhưng.... Đường Đường tỷ tỷ, hình như mông em bị trúng đạn rồi". Thanh âm có phần thống khổ của Lâm Bảo Nhi truyền tới. Rất khó tưởng tượng, sau khi bị trúng đạn mà Lâm Bảo Nhi không có té xỉu, thậm chí cũng không khóc.

"Bảo Nhi, em không sao chứ?" Đường Quả lo lắng gọi.

"Em không đau, Đường Đường tỷ tỷ. Diệp Thu ca ca nói. Chỉ cần em có thể chịu được sự đau đớn thì em có thể trở thành nữ hiệp".

Diệp Thu! Lại là Diệp Thu! Đường Quả đột nhiên cảm thấy trong con mắt đã trở nên ẩm ướt. Vào lúc bản thân mình cần hắn nhất thì hắn lại ở nơi nào?

Khắp nơi đều là tiếng thét chói tai. Đám người vẫn đang tiếp tục sơ tán, xung quanh tiếng còi của cảnh sát tuần tra vang lên inh hỏi. Tiếng súng nổ lớn, bảo tiêu mà Đường Bố Y mang tới cùng những kẻ có ý đồ bắt cóc trở thành một đoàn khác, nhưng mà một bên thì ở ngoài sáng, còn một bên thì ẩn trong đám người bắn lén, bảo tiêu của Đường Bố Y tuy đều là trong trăm người chỉ có một, thân thủ trác tuyệt nhưng ở trong cục diện bất lợi như thế này, cũng không ngừng hi sinh mà vơi dần.

Ầm!

Đường Quả nghe thấy tiếng viên đạn bay qua bên mình, áp lực đè nặng lên thân thể đột nhiên nặng hơn nhiều. Nàng hiểu rằng, lại thêm một bao tiêu vì bảo vệ mình mà mất đi trúng đạn rồi.

Đang lúc nàng chìm vào tuyệt vọng thì sức nặng trên người bỗng nhiên giảm bớt. Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Chạy mau! Chạy về phía có nhiều người".

Đường Quả không biết đã lấy khí lực từ đâu, nàng cố gắng đẩy bảo tiêu không còn hơi thở vẫn tận lực dùng thi thể bảo vệ mình, sau đó lại kéo theo Lâm Bảo Nhi ở dưới thân thể một người khác đi ra, tiếp đó hai người chạy nhanh về vị trí có rất nhiều người.

Khóe mắt Đường Quả liếc qua nhìn thấy một nam nhân tuấn tú mà kiên nghị, toàn thân toàn là máu, trên người còn có vài chỗ trúng đạn. Lại có thể vững vàng đứng với tư thế hiên ngang, thân thể sừng sững liều mạng công kích về phía xung quanh.

Bịch!

Sự chống trả của nam nhân kia đột nhiên dừng lại, ở mi tâm có thêm một vết màu hồng, trong nháy mắt nơi đó máu tươi không ngừng chảy ra, nam nhân cố nghiêng đầu như là muốn nhìn xem người mà mình bảo vệ có an toàn thoát khỏi nguy hiểm hay không, thân thể cố gắng hoạt động nhưng cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất.

"Nhanh bảo vệ tiểu thư". Uông Bá một tay đẩy một kẻ bị tiếng súng làm kinh sợ đang hét lên chói tai, xông về phía trước. Thân thể linh hoạt len lỏi trong thủy triều người vội vã chạy về phía Đường Quả.

Đường Quả nghe thấy âm thanh của Uông Bá Uông Bá, vội vàng kéo theo Lâm Bảo Nhi đang bị thương ở trên mông, chạy về phía Uông Bá.

"Thập Hào! Thập Nhất Hào. Cướp người"Một nam nhân đeo mặt nạ la lớn.

Hai người đàn ông mặc áo đen một trái, một phải tiến về phía Đường Quả, muốn ngăn cản trước khi nàng tới gần Uông Bá. Tuy bọn họ hơn ở chỗ ' tiên phát chế nhân', hơn nữa hành tung lại vô cùng bí mật, nhưng hộ vệ của Đường gia thực lực không tầm thường, mỗi người đều giống như quân nhân thân kinh bách chiến, hơn nữa lại dũng cảm không sợ chết, thậm chí có mấy người khi thấy bọn chúng muốn xông tới thì dùng thân thể mình để ngăn cản súng đạn và đánh trả làm chúng trở tay không kịp.

Vốn cho là có thể nhanh chóng dẫn người rời đi, lại bị bọn họ kéo dài thời gian. Nếu để cho các nàng gặp được Uông Bá thì kế hoạch của đêm hôm nay đã triệt để thất bại. Không thể mang người đi, thì tất cả kế hoạch ở phía sau đã không còn tác dụng gì nữa.

Tuy Uông Bá đã cao tuổi, nhưng thân thủ vẫn rất cao cường. Tuy người của hai bên cách nhau tận hơn mười thước, hơn nữa còn không ngừng có người chen chúc chạy tới, nhưng những người đang xông tới tất cả đều bị lão một chưởng đẩy ra.

Đang lúc lao về phía trước, Uông Bá trông thấy có hai nam nhân một trái một phải tiến về phía Đường Quả, lão vội vàng la lớn: "Bọn chuột nhắt, muốn chết!"

Thân thể vọt tới trước, sau đó nhảy lên một cái, cả người bay lên, dẫm lên đầu gối của một nam nhân để mượn lưc, sau đó vọt tới vai của một nam nhân khác. Tiếp theo giống như một cái phao lưu động trên biển người mênh mông, một đám người bị lão dẫm phía dưới để tiến về phía Đường Quả.

Thập Hào cùng Thập Nhất Hào cũng phát hiện Uông Bá ở phía trên, hai người phối hợp ăn ý, một người đưa súng bắn về phía đầu, một người bắn ở phần lưng, hai viên đạn gào thét bắn về phía Uông Bá, Uông Bá trĩu châm xuống, làm cho một kẻ dưới chân ngã lăn xuống đất.

Tiếng hai người ngã xuống đất làm cho người xung quanh càng thêm hảng loạn. Có người ngã sấp xuống, có người dẫm lên mà đi, quảng trường thành Thiên Hà vừa rồi còn náo nhiệt vui vẻ trong nháy mắt trở thành 'địa ngục chốn nhân gian'.

Súng của Uông Bá đã hết đạn, trông thấy có người đang tiến tới gần Đường Quả, Uông Bá đưa tay vung khẩu súng ngắn màu bạc ném tới, một tia quang mang màu trắng lóe lên, "rắc" thoáng cái đánh trúng cánh tay một một tên gia hỏa đang muốn chụp tới Đường Quả.

Công lực Uông Bá rất thâm hậu, lúc này lại phẫn nộ ra tay. Phế bỏ cánh tay của Thập Hào.

Thập Nhất Hào trông thấy Thập Hào thất bại, hiểu rằng nhiệm vụ hôm nay không có khả năng hoàn thành, liền đưa súng xạ kích về phía Đường Quả.

Cấp trên đã có mệnh lệnh, nếu như không thể mang đi vậy thì phải tiêu diệt. Bọn họ đều là những công cụ, nếu không mang lại lợi ích cho tổ chức, thì chỉ có thể bị tổ chức nghiền nát. Đã phải chết, thì cũng đưa những người này làm bạn đi cùng.

"Không được!" Mắt Đường Bố Y như muốn nứt toác ra. Nếu như có thể thì ông ta nguyện ý dốc hết gia tài ra, để đổi lại rằng một súng kia không phải nhắm về con gái mình.

Thân thể Đường Quả đang chạy trốn cũng ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang đưa súng hướng về phía đầu mình. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được tử vong cách mình gần như vậy. Ở sát bên người, ở ngay trước mắt.

Thật sự phải chết sao? Phải xa rời phụ thân, Bảo Nhi, Mặc Nùng tỷ tỷ, còn có... phải xa Diệp Thu!

Ầm!

Viên đạn sẽ không vì ý thức cong người mà chuyển hướng, trong khi người khác cầu nguyện thì ngón tay Thập Nhất Hào bóp cò. Trong khoảnh khắc, thời gian như dừng lại. Đường Quả sau khi khiếp sợ thì trở nên thoải mái bình tĩnh, còn Đường Bố Y trong nháy mắt như già đi mười tuổi, trong hốc mắt chảy ra huyết lệ.

Một đạo nhân ảnh đột nhiên lóe lên, liều mạng xông về phía Đường Quả.