Vào thời gian trước lễ Giáng Sinh mấy ngày, thương gia khắp nơi nghĩ ra đủ các loại hoạt động để tiêu tiền.
Trên các ngã tư đường tuyết đọng trắng xóa, người đi đường qua lại như thoi đưa, đông nghìn ngịt, trên cửa kính bằng thủy tinh của các cửa hàng dán bức tranh Natividade cùng biển quảng cáo trên cửa ra vào, dòng chữ Merrychristmas dưới sự chiếu rọi của đèn lấp lánh sáng lên, cửa ra vào treo đầy những dải ruy băng hoặc đèn màu đủ mọi màu sắc, những ông già Noel mặc những bộ quấn áo màu hồng đeo mũ đỏ, còn dán vào những bộ râu dài màu bạc, trên lưng mang những túi quà qua lại như con thoi trong đám người, bọn họ sắp sửa đem lễ vật đưa đến từng người trong danh sách may mắn. Nhưng cặp tình nhân tay trong tay đang thì thầm, tất cả hợp lại thành trăm ngàn lời tâm tình ngọt ngào. Cô gái thẹn thùng đuổi theo đánh chàng trai, trên mặt tràn đầy vẻ cười ngọt ngào.
Vì để đón lễ Giáng Sinh, các hệ của đại học Thủy Mộc đều chuẩn bị rất nhiều hoạt động rất phong phú. Hệ khảo cổ của Diệp Thu cùng hệ môi trường và hệ tâm lý học cùng đi chơi công viên, tha hồ vui vẻ trong đêm lễ hội, ý kiến này là của Nhiễm Đông Dạ, nhưng người phụ trách chủ yếu lại là Dương Nhạc. Dạ hội là do ba hệ phối hợp tổ chức, mọi người đồng tâm hiệp lực cho nên cũng không xảy ra điều gì lộn xộn.
Buổi chiều Diệp Thu không yên lòng còn cố ý lái xe đi tới trường học một chuyến. Trông thấy phòng học cũng đã bố trí hoàn tất, đạo cụ hoạt động cũng đã sớm mua sắm chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới yên tâm trở vể. Có đôi khi, Diệp Thu có cảm giác hắn chỉ là một người qua đường. Hắn vốn không thuộc về nơi đây, tựa như không có hắn thì cũng không có chút gì ảnh hưởng tới hệ khảo cổ.
Khi người khác đang hớn hở vui sướng thì Diệp Thu lại mặt mày ủ rũ, nhìn đống lễ vật ở trên giường mà sững sờ,
Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Nhiễm Đông Dạ, bảo là muốn cùng hắn cùng đón lễ Giáng Sinh. Mà dưới lầu Đường Quả, Trầm Mặc Nùng cùng Lâm Bảo Nhi, ba cô gái này đang vui mừng phấn khởi bố trí phòng khách, chuẩn bị bữa tối gia đình của đêm giáng sinh. Nghe nói tối này Đường Bố Y cũng muốn tới, nhiều người bao giờ cũng rất vui vẻ, Đường Bố Y khó khăn lắm mớ có thời gian ăn một bữa cơm với con gái.
Còn có Bố Bố cùng Lam Khả Tâm ở bên kia nữa, cũng phải tặng quà để lấy lòng bọn họ, phải tranh thủ thời gian qua tặng. Tặng quà cũng không cần thời gian quá dài, nhưng có phải là sau khi tặng lễ vật là có thể đi đâu? Dù sao cũng phải làm hay nói một vài điều gì đó chứ?
Diệp Thu còn đang suy nghĩ những vấn đề khó xử này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chăn thịch thịch. Diệp Thu vội vàng kéo chăm mềm che toàn bộ lễ vật lại. Vừa chuẩn bị xong mọi thứ Lâm Bảo Nhi mặc áo lông màu trắng, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ màu hồng của ông già Noel, láu lỉnh đẩy cửa tiến đến. Bộ ngực nảy nở cũng theo bước chân của nàng mà phâp phồng lên xuống, hung y của áo lông như mặt hồ bị khuấy động, không ngừng mà bập bềnh.
Có đôi khi, thật mốn đem quần áo của tiểu LoLi này lột sạch rồi làm thịt ngay tại chỗ. Một quyển sách nào đó có ghi lại rằng: Ngực lớn là có tội mà!
"Diệp Thu ca ca! Tại sao anh còn lười biếng nằm trên lầu? Em cùng Mặc Nùng tỷ tỷ và Đường Đường tỷ tỷ ở dưới lầu bố trí phòng khách mệt mỏi chết đi được. Anh là nam nhân mà không chịu làm việc gì. Thật là đáng ghét". Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói.
"A! Thân thể của của anh hơi khó chịu". Diệp Thu làm ra vẻ rất đau đớn.
"Khó chịu ư?" Lâm Bảo Nhi đi vòng quanh Diệp Thu hai vòng, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Khó chịu ở đâu? Anh không phải là bác sĩ sao? Chẳng lẽ không thể tự chữa bệnh cho mình?"
"Trong bụng hơi khó chịu. Đã chữa trị rồi, còn chừng nửa giờ nữa mới đỡ được". Diệp Thu cười khổ nói. Hắn quên mất chuyện mình là bác sĩ.
"Được rồi, em sẽ giúp anh chữa trị". Lâm Bảo Nhi vừa cười vừa nói. Sau đó hai tay giấu ở sau lưng đưa ra chụp cái mũ ông già Noel màu hồng về phía đầu của Diệp Thu. Nói: "Màu hồng để xua trừ ma quỷ. Anh nhất định là làm chuyện xấu nên bị trúng tà____Không được né tránh! Nhanh đội vào!"
Trong đại sảnh của chung cư xanh giăng đèn kết hoa, Trầm Mặc Nùng mua một cây thông Nô-en lớn, được ba cô gái trang điểm làm cho xinh đẹp rực rỡ. Phía trên treo đầy các hộp quà nhỏ. Lâm Bảo Nhi còn đem con rối Vương Tử Ếch mà mình thích nhất treo luôn lên đó.
Trầm Mặc Nùng đeo tạp dề đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tiệc lễ Nô-en cũng bị Lâm Bảo Nhi cài lên chiếc mũ nô-en màu hồng lên đỉnh đầu, Đường Quả thì phun dòng chữ Merrychristmas lên tường và cây thông Nô-en, cửa ra vào còn được nàng cùng Lâm Bảo Nhi treo đèn màu.
"Mặc Nùng tỷ tỷ, em tặng quà giáng sinh cho chị này". Đường Quả cười hì hì chạy đến sau lưng Trầm Mặc Nùng, ôm lấy thân thể nở nang của nàng, nói.
"Chị cũng đã chuẩn bị lễ vật cho em rồi". Trên mặt Trầm Mặc Nùng cũng nở nụ cười. Vốn nàng còn một mực thấp thỏm không yên, sợ việc của mình cùng Diệp Thu bị Đường Quả biết được. Nếu như là vậy, thì bản thân mình cũng không biết phải giải thích ra sao mới tốt. Mấy ngày nay nàng vẫn lưu ý quan sát, phát hiện Đường Quả vẫn đối xử với nàng như trước, lúc này nàng mới yên lòng.
Sau này, phải giữ khoảng cách với Diệp Thu! Quả thật nàng không đành lòng làm thương tổn nữ hài tử đơn thuần thiện lương thiện lương này.
"Vâng! Cha nhất định cũng có chuẩn bị lễ vật. Chứ không giống như tên quỷ hẹp hòi Diệp Thu kia, việc gì cũng không quan tâm". Đường Quả có phần ai oán, nói.
Nàng là đại tiểu thư được vạn người chú mục nhìn vào, sống trong giàu sang nhung lụa nhưng rất ít khi có được sự quan tâm của người thân. May mắn có Trầm Mặc Nùng cùng Lâm Bảo Nhi làm bạn, nàng mới đi qua được khoảng thời gian khó khăn nhất.
Lần đầu tiên yêu mến một người con trai, hơn nữa nàng còn rất nỗ lực thay đổi bản thân. Nàng chưa từng yêu, cho nên cũng không biết làm sao để yêu một người. Nàng hiểu biết cũng không nhiều. Nàng tra rất nhiều tư liệu trên truyenfull.vn, thậm chí tự ép mình hấp thu những ngôn tình kinh kịch mà trước kia nàng vốn cho rằng rất ngây thơ, chỉ để có thể vì người mình yêu mà làm việc gì đó.
Nhưng, vẫn như trước căn bản là không biết biểu hiện ra sao. Phần lớn thời gian Diệp Thu không ở nhà, mà lúc có ở nhà thì tên đầu gỗ kia đối với phản ứng của nàng không hỏi han cũng không để ý tới. Cũng không biết là hắn thật sự không hiểu, hay là cố ý giả bộ không biết.
Trong nội tâm Đường Quả phẫn nộ thầm nghĩ. Diệp Thu đáng chết, được tỷ tỷ để ý đến là phúc khí của ngươi. Chọc giận bà, thì bà cô đem ngươi ném lên giường rồi thì sẽ gạo nấu thành cơm, đến lúc đó xem ngươi làm sao trốn tránh.
"Hẳn là sẽ có mà". Trầm Mặc Nùng vừa cười vừa nói: "Nhanh đi xem cha em đã tới chưa. Hôm nay khó khăn lắm hai cha con mới có một bữa cơm vui vẻ".
"Được!" Đường Quả ôm lấy Trầm Mặc Nùng hôn nhẹ lên mặt một cái, sau đó nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ. Ngày lễ vui vẻ". Tiếp theo cười hì hì chạy ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đường Bố Y sau khi hết thúc buổi họp hội đồng quản trị tập đoàn, liền lập tức ra bước ra cửa chính của phòng họp, Uông Bá lập tức cung kính đứng ở cửa ra vào, nói: "Lão gia, Xe hơi đã chuẩn bị xong. Tùy lúc có thể xuất phát".
"Lễ vật đã chuẩn bị xong hết chưa?" Đường Bố Y Đường Bố Y gật gật đầu, vừa đi về phía văn phòng, vừa hỏi.
"Đều đã chuẩn bị xong".
"Lễ vật chuẩn bị cho Diệp Thu thì sao rồi? Thấm thoắt tiểu tử này đến đã môt năm, tuy thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng mà biểu hiện cũng không tệ". Đường Bố Y vừa cười ha hả vừa nói.
"Cũng chuẩn bị xong hết rồi".
"Rất tốt. Chúng ta nhanh đi đến đó thôi. Không nên để cho bọn họ chờ lâu". Đường Bố Y vào trong phòng làm việc cầm lấy chiếc áo gió của mình khoác lên người, sau đó đi cùng Uông Bá cùng hai gã bảo tiêu ra ngoài.
Đoàn xe của Đường Bố Y vừa chạy nhanh qua bãi đỗ xe dưới tòa cao ốc của Đường thị thì có một chiếc xe tải màu trắng rất khó phát hiện, đi theo phía sau.
"Báo cáo đạo diễn, chuột ra khỏi hang". Một người đàn ông đeo kính đen báo cáo với cái máy bộ đàm đeo trên cổ.
"Mấy chiếc xe?" Ở bên kia một âm thanh âm trầm truyền tới.
"Ba chiếc xe. Trong đó có một chiếc xe được bảo vệ, hẳn là con mồi đang ở bên trong".
"Tiếp tục theo dõi, chờ mệnh lệnh".
"Vâng!"
Đường Bố Y cũng không hề biết nguy cơ bị tiềm ẩn đằng sau, đoàn xe sau khi đi vào chung cư xanh, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi bảo bối đỏ bừng vì lạnh đang đứng ở cửa, trong lòng tràn ngập yêu thương. Lập tức nhanh chóng bước từ trên xe xuống, tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng nói tràn ngập yêu thương lại có phần trách cứ: "Tại sao không chờ ở trong nhà? Sao lại đứng ở ngoài như vậy, chẳng lẽ sợ cha không tìm ra?"
"Cha không phải là khách quý sao. Bình thường rất ít đến, con đương nhiên phải đi ra nghênh đón". Đường Quả làm nũng nói.
Lời nói vốn vô tâm của nàng lại làm cho Đường Bố Y áy náy một lúc. Tư sau khi vợ chết đi, phải một thời gian rất lâu tâm tình của ông ta mới bình ổn được. Vì để cho nữ nhi không nhìn thấy thân thể mình ngày càng gầy yếu cho nên vẫn một trốn tránh không tới nơi này.
Giờ nghĩ lại, quả thật một thời gian dài mình chưa đến thăm con gái.
Đường Bố Y xoa xoa đầu Đường Quả, nhẹ giọng thở dài. Đường Quả lập tức hiểu rõ tâm tình của cha, đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm chặt lấy bàn tay lớn của cha, sau đó nhìn ông mỉm cười.
Đường Bố Y ha hả nở nụ cười, hai cha con dắt tay đi vào đại sảnh. Trầm Mặc Nùng cùng Diệp Thu cũng đi ra tiếp đón.
Sau khi dùng qua bữa tối, Đường Quả cùng Đường Bố Y ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Trầm Mặc Nùng đối với Diệp Thu vẫn duy trì khoảng cách. Diệp Thu hiểu rằng nàng rất khó xử, cũng không tới làm phiền nàng. Lâm Bảo Nhi lúc ăn cơm uống rượu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt mở to mơ màng, vẻ mặt có phần ngấm rượu ngồi trên ghế sô pha gật gà gật gù.
Diệp Thu nghĩ tới tình hình dạ hội ở trường học, đi ra ngoài cũng không thể thiễu quà tặng. Cho nên liền giải thích với mọi người là cần ra ngoài một lúc, sau đó lên lầu lấy vễ vật tiếp đó đi ra ngoài.
Người đi đường trên phố đột nhiên nhiều hơn, là do những con người cả ngày ở trong phòng làm việc muốn nhân cơ hội này buông lỏng mà ra ngoài hít thở không khí trong lành một phen, thể nghiệm không khí ngày lễ. Gió lạnh thổi qua khung cửa làm rát mặt, nhưng Diệp Thu vẫn không muốn đóng cửa xe lại.
Khi đi một mình, hắn thích mở cửa mà lái xe. Bởi vì làm như vậy hắn mới có thể quan sát thế giới này rõ ràng hơn, mà không phải thông qua một tầng thủy tinh.
Diệp Thu biết mình phải nhanh chóng trở về cho nên không có đem xe vào bãi đỗ của trường học, mà ngừng ở bãi đỗ xe tạm thời ở cổng trường, sau đó mang theo lễ vật đi về phía trường học đi vào.
Diệp Thu không biết phòng học của Bố Bố ở nơi nào, đành phải gọi điện thoại, hẹn gặp mặt nàng ở cửa thư viện.
Sau khi Bố Bố nhận được điện thoại của Diệp Thu, do dự một phen sau đó vẫn đi tới. Thân cao chân dài, lại dựa có tỷ lệ phân phối hoàn hảo nhất, hơn nữa eo thon và bầu ngực đầy đặn. Thật sự là một mỹ nhân hiếm có. Nữ nhân như vậy nếu như mặc chế phục tất da, dù cuồng dã hay là yên lặng nằm trên giường, sợ rằng không có mấy người đàn ông có thể nhịn được mà?
Hôm nay Bố Bố cũng có trang điểm qua, thân dưới mặc một chiếc váy bò ngắn, đi một chiêc bít tất màu đen, trên chân là một chiếc ủng da lông nhung màu đen, thân trên là một chiếc T-shirt màu trắng có hoa văn màu hồng, bên ngoài choàng một chiếc áo gió màu xám nhạt, trên cổ quấ khăn quàng, trông thật gợi cảm.
"Có chuyện gì sao?" Khi cách Diệp Thu vài bước thì Bố Bố dừng lại, hỏi hắn với vẻ mặt cảnh giác. Nghĩ thầm: Nghe nói lễ Giáng Sinh cùng lễ tình nhân là thời điểm để lấy đi tấm thân xử nữ của người yêu, chẳng lẽ hắn muốn tối hôm nay tới đây để đòi hỏi?
"Anh nói rồi, muốn tặng quà cho em". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Diệp Thu đi về phía trước hai bước, nắm lấy tay của Bố Bố, đặt một hộp quà tinh xảo vào lòng bàn tay nàng.
"Ngày lễ vui vẻ". Diệp Thu vẫy vẫy ta với nàng, xoay người rời đi.
Bố Bố nhìn Diệp Thu ra đi. Lại nhìn cái hộp trong lòng bàn tay, trong lòn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Không phải là mình quá vô lễ chứ? Đáng ra nên nói vớ hắn một tiếng 'ngày lễ vui vẻ'.
"Ngày lễ vui vẻ". Bố Bố đem chiếc hộp nhỏ lên trước ngực, nhẹ giọng nói.
Lam Khả Tâm thì tương đối dễ tìm, hôm nay trong hệ tổ chức hoạt động, một cô gái ngoan ngoãn như nàng đươnh nhiên sẽ đi hỗ trợ. Diệp Thu đi vào phòng học ở tầng trệt đã lập tức bị khung cảnh sôi nổi trước mắt làm cho kinh hãi. Bởi vì trường học đã sớm dán các áp-phích quảng cáo cho nên hiệu quả tuyên truyền của buổi lễ lần này rất tốt. Hơn nữa 'dạo chơi công viên', cụm từ này đối với nhiều học sinh rất lạ lẫm, có thể ở cùng một tần trệt tham gia đủ các loại hoạt động, lại có thể tự mình tham dự trờ chơi đoạt phần thưởng mà không phải ngồi trên thính phòng xem người khác biểu diễn, quả thật có sức hấp dẫn không nhỏ đối với không ít học sinh.
Cả tầng lầu đều được trang trí, trên cửa ra vào còn dán câu đối xuân màu hồng truyền thống của Trung Quốc. Trên hành lang giăng đèn kết hoa, người người chen chúc từ phòng học này xuyên qua phòng học khác, thỉnh thoảng lại có tiếng cười rộn rã truyền ra.
Diệp Thu thật vất vả mới chen đến được vị trí phòng học của lớp mình. Bên trong có không ít người đang lưng tựa lưng chơi thả cầu may rủi, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng cũng tham dự, hai người bọn họ hợp thành một đội. Đang cùng vài đoàn người khác tham gia cuộc chơi. Chung quanh cũng không thiếu người vây quanh để xem, đều đang rục rịch chuẩn bị đi lên thi triển "tay nghề".
Lam Khả Tâm với vẻ mặt tươi cười đang ngồi ở cửa ra vào đổi quà tặng, không ít nam sinh hữu vô tình cố ý nhìn về phía này, còn có người chủ động chạy tới gần. Ngày lễ này đối với nam sinh mà nói quả thật là 'có thể ngộ nhưng không thể cầu', có một cơ hội quang minh chính đại để tán tính những nữ sinh của các hệ khác. Nếu bình thường không có việc gì mà chạy tới thì việc bị người ta cầm gạch ném chết cũng không phải là không thể xảy ra.
Lam Khả Tâm đang bận rộn trao phần thưởng cho người thắng cuộc, Diệp Thu tiến tới gõ gõ lên bàn của nàng, Lam Khả Tâm ngẩng đầu. Đang muốn nói với người kia là không cần phải vội vàng, từ từ sẽ nhận được, nhưng bỗng thấy người ở trước mặt là Diệp Thu, khuôn mặt giãn ra, nhẹ nhàn nở nụ cười.
"Em sẽ đưa phần thưởng cho anh". Lam Khả Tâm ngọt ngào nở nụ cười.
"Anh không phải đến nhận phần thưởng". Diệp Thu cười khoát tay: "Thấy em phát phần thưởng cho nhiều người như vậy, anh cũng muốn tặng em một món quà".
Nói xong, Diệp Thu đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Lam Khả Tâm.
"Cảm ơn". Sắc mặt Lam Khả Tâm ửng đỏ, nét vui vẻ trên mặt càng hiện lên rõ hơn, những nam sinh bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào nàng tìm cơ hội chuẩn bị ra tay lập tức tan nát cõi lòng.
"Anh còn có việc phải làm. Không thể chào hỏi bọn Dương Nhạc, Lý Đại Tráng. Em thay mặt anh chúc họ ngày lễ vui vẻ".
"Vâng!" Lam Khả Tâm lập tức gật đầu, biểu hiện chuyện Diệp Thu giao phó đã nhớ rõ.
Ra cổng trường, Diệp Thu thở dài một hơi. Lễ vật phải đưa ra ngoài cuối cùng đã tặng rồi, tại sao lại có cảm giác kỳ lạ vậy nhỉ? Giống như là mình là một ông già Noel háo sắc chuyên môn đi tặng quà cho những cô gái xinh đẹp vậy.
Diệp Thu vừa mới lên xe, còn chưa kịp làm gì thì tiếng điện thoại ở trong túi vang lên, trên màn hình hiện lên dãy số của Nhiễm Đông Dạ.
Diệp Thu Diệp Thu, đang chuẩn bị tìm nàng, không ngờ nàng lại tự mình tìm tới cửa.
"Ngày lễ vui vẻ". Diệp Thu tiếp điện thoại, rồi nói.
"Hì hì. Cảm ơn! Ngày lễ vui vẻ. Diệp Thu, hiện giờ anh đang ở đâu?" Tâm tình của Nhiễm Đông Dạ dường như vô cùng tốt. Nói chuyện mà ở bên kia không ngừng mỉm cười.
"Vâng! Tôi ở cổng trường". Diệp Thu nói.
"Được! Ở đó chờ tôi. Mười lăm phút tôi sẽ tới".
Quả nhiên, sau mười lăm phút, một chiếc xe Beetle màu hồng đỗ bên xe của Diệp Thu. Nhiễm Đông Dạ kéo cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, đôi mắt to lấp lánh nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, nói: "Đi, chúng ta tới nhà thờ".
"Đi tới nhà thời làm gì?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
"Cầu nguyện đó ! Đồ ngốc". Nhiễm Đông Dạ làm ra một động tác coi thường, động tác như vậy biểu hiện trên khôn mặt khả ái làm lộ ra vài phần vũ mị.
Diệp Thu ngẩn người, nói: "Được rồi".
Lễ Giáng Sinh là ngày lễ được du nhập từ phương Tây, người phương Tây có truyền thống vào đêm trước lễ giáng sinh sẽ tới nhà thờ để cầu nguyện, điều này cũng được nhiều người Trung Quốc tiếp nhận, không ít người đi tới nhà thờ cầu nguyện vào đêm giáng sinh. Có người căn bản là không tin vào tôn giáo mà vẫn tới là bởi vì bạn gái biểu hiện ra dáng vẻ rất khả ái trước mặt mình, cũng có một vài người tới nhà thờ là để được phát kẹo.
Nhiễm Đông Dạ đưa xe của mình gửi vào đại học Thủy Mộc. Sau đó nhảy lên xe của Diệp Thu. Diệp Thu lái xe, dưới sự chỉ điểm của Nhiễm Đông Dạ đi tới nhà thờ mà nàng hàng năm nàng đều đến cầu nguyện.
"Dựa theo truyền thống, hẳn là đêm trước giáng sinh phải tới cầu nguyện. Nhưng vào lúc đó nhiều người lắm, không thể chen vào. Cho nên tôi đều tới vào lúc chập tối, nhưng mà lúc này người cũng rất nhiều. Có thể chen vào hay không thì phải dựa vào vận khí của chúng ta". Nhiễm Đông Dạ ngồi ở bên người Diệp Thu, nói với giọng trong trẻo dễ nghe.
Diệp Thu nghĩ, sở dĩ ngày hôm quá Nhiễm Đông Dạ không có tới là bởi vì mình có việc không thể cùng nàng tới đây. Cô bé này lúc nào cũng cẩn thận chu đáo như vậy. Nếu như nàng không giải thích thì mình đâu biết rằng đêm trước lễ Giáng Sinh mới là thời gian cầu nguyện?
Không ngờ ngày lễ Giáng Sinh người đến so với đêm trước lễ Giáng Sinh cũng không ít hơn bao nhiêu, người ở bên trong chen chúc đông nghìn nghịt, người xếp hàng dài nườm nượp tới bên ngoài nhà thờ. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ã. Nhưng âm thanh ca xướng hòa so vớ tiếng vui đùa trò chuyện thật sự thì quá nhỏ. Nếu như không tận lực lắng nghe, căn bản là không thể nghe thấy.
Diệp Thu cười thầm. Người trong nước quả thật có chút buồn cười. Có người một mực thành kính đi tới đây, cũng có người khi kẻ khác đang cầu nguyện thì lớn tiếng gây ra sự ồn ào, không biết Thượng Đế có giúp cho nguyện vọng của bọn họ trở thành sự thật không đây.
Nhiễm Đông Dạ nhìn tình cảnh phía trước, buồn rầu nói: "Xem ra chúng ta không vào được".
"Uh. Tôi giúp cô chen về phía trước nha". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Cho dù người nhiều hơn nữa, nếu như hắn muốn đi vào thì cũng không ai ngăn cản được. Đem người đẩy ra còn làm cho bọn họ khó hiểu, không biết tại sao mình lại dịch chuyển khỏi vị trí.
"Không cần". Nhiễm Đông Dạ lắc đầu lắc đầu, chiếc mũ nhỏ màu hồng ở trên đỉnh đầu có buộc một quả cầu nhung màu hồng. Lúc nàng lắc đầu thì quả cầu theo đó mà đung đưa.
"Không cầu nguyện nữa?"
"Có! Ở bên ngoài cũng có thể cầu mà. Tôi nghĩ Thượng Đế vẫn có thể nghe thấy". Nhiễm Đông Dạ nói xong liền thành kính nhắm mắt lại. Một ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nàng, trắng ngần, màu da như ngọc, lông mi thật dài như cánh hoa đào che trên mí mắt, nhất nháy, dáng vẻ cực kỳ động lòng người.
Thấy bộ dáng nghiêm túc chăm của nàng, Diệp Thu vốn định trêu đùa nàng một hai câu. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà không thể mở miệng được. Chỉ mỉm cười đứng một bên nàng, giúp nàng ngăn cản mấy tiểu tử cố ý muốn tiến đến chiếm chút tiện nghi.
Qua một phút đồng hồ, Nhiễm Đông Dạ mới mỉm cười mở mắt ra, vừa cười vừa nói: "Tôi nói lên nguyện vọng. Có lẽ anh cũng nên thử một lần đi, rất linh nghiệm đó".
"Cô ước điều gì?" Diệp Thu hỏi.
Nhiễm Đông Dạ lắc đầu, nói: "Không thể nói ra được. Bằng không sẽ mất linh".
Nhiễm Đông Dạ tiến lên hào phóng kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: "Thời gian còn sớm. Chúng ta đi dạo phố được không? Tôi muốn ăn mứt quả, còn muốn ăn kem".
Diệp Thu do dự một chút sau đó cũng đáp ứng, nói: "Được!"
Nhiễm Đông Dạ mặc dù không có nhìn vẻ mặt của Diệp Thu nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự do dự trong lời nói của hắn. Khẽ thờ dài một tiếng.
Diệp Thu, nguyện vọng của em là: Hi vọng chúng ta có thể đến với nhau. Thượng Đế người đã nghe thấy chưa?