Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thu, Lam Khả Tâm đột nhiên cười rộ lên nói: "Mấy ngày nay anh không có tới đây, sắp đến ngày thi rồi, không lo học cho tốt đi, nếu không sang năm thực sự phải thi lại đó. Lần trước đưa cho anh bài ghi chép giờ đâu rồi, tan học anh trả cho em. Chờ em ghi chép lại kiến thức trong thời gian này rồi đưa lại toàn bộ cho anh, anh cầm lấy mà ôn tập".
Nụ cười của Lam Khả Tâm không giống như đang giả vờ, mà là sự vui mừng xuất phát từ nội tâm. Gần đây, nhìn thấy Diệp Thu đi học nàng ta đều rất vui vẻ.
"Uh, đây không phải là bình thường không lo lắng, bao giờ nước đến chân mới nhảy sao? Anh xin nghỉ nhiều như vậy, có phải là trong hồ sơ số lần nhiều nhất không? Nếu là vậy, anh nhật định là phải thi lại rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Hẳn là trong hồ sơ sẽ có số ngày nghỉ kỷ lục, lần trước không có anh ở đây thầy Trần trong ban cũng đã nói như vậy. Nhưng mà anh là lớp trưởng, chẳng lẽ không có chút quan tâm đặc biệt hay sao? Em đã hỏi qua, nghe nói học sinh làm cán bộ nếu như trốn tiết vài khóa thì cũng không việc gì. Bọn họ trường lấy cớ làm công tác học sinh để xin nghỉ, anh cùng phụ đạo viên phối hợp nói với thầy Trần, hẳn là ông ấy sẽ giúp anh". Lam Khả Tâm nghiêm túc thay Diệp Thu nghĩ biện pháp.
Với tâm lý của một học sinh bình thường, cho dù hằng này không chăm chỉ đi học, thì khi đến gần ngày thi cũng chăm chỉ ôn tập vài ngày, hơn nữa đại đa số học sinh đều rất xem trọng cuộc thi này, nếu năm sau vẫn phải ở lại lớp thi lại thì thật sự là mất mặt: "Được rồi. Anh sẽ sớm đi tìm thầy Trần. Quan hệ của của hai người cũng không tệ lắm, có lẽ ông ấy cũng sẽ không làm khó anh". Còn Diệp Thu thì dường như không có chút lo lắng về vấn đề có phải thi lại hay không, nhưng nếu bản thân không có phản ứng gì, thì nhất định Lam Khả Tâm sẽ vì mình mà sốt ruột, nên hắn ra vẻ như là đã tính trước, để nàng khỏi phải vì hắn mà mệt nhọc chạy ngược chạy xuôi.
" Vậy là tốt rồi". Lam Khả Tâm hài lòng gật đầu.
Diệp Thu từ bạn học biết được trên báo có đang 'chuyện xấu' của mình và Nhiễm Đông Dạ, đây là tin tức do 'báo đô thị Yến Kinh' đăng tin vào hôm nay, nói là Nhiễm Đông Dạ hung hăng tiến vào nhạc đàn. Ngoại trừ có những người làm âm nhạc đỉnh cao hỗ trợ ra, thì còn mời cả một người nổi tiếng trong làng giải trí tên là Cổ Vũ Hoành đến để quay MV, nhưng đặc biệt đáng nhắc tới đó chính là bài hát chính có tên 'tình cờ gặp gỡ' trong album được chọn quay ở Yến Kinh. Hơn nữa không phải là Cổ Vũ Hoành mà lựa chọn một học sinh nam làm nam diễn viên để quay MV.
Phóng viên này có thể nói là rất biết ăn nói, hắn xâm nhập vào đại học Thủy Mộc để điều tra, hơn nữa thu được không ít thông tin tức, hiểu rằng quan hệ của Nhiễm Đông Dạ với Diệp Thu bình thường rất tốt đẹp, Nhiễm Đông Dạ còn giúp Diệp Thu tập luyện tiết mục, bởi vậy suy đoán hai người có quan hệ tình nhân, ở trang đầu của báo giải trí còn có thêm ảnh hôn môi của Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ.
"MV thật là đẹp". Lam Khả Tâm cũng nhìn qua tin tức trên báo, nhỏ giọng bình luận.
Diệp Thu có phần khó xử, chuyện này giải thích không hay, mà không giải thích cũng không được.
Hắn và Nhiễm Đông Dạ quan hệ cũng không rõ ràng lắm. Nếu như hắn nói với Lam Khả Tâm là mình cùng Nhiễm Đông Dạ không có quan hệ gì, như vậy có thương tổn đến người khác hay không? Lương tâm mình cũng cảm thấy áy náy.
Nếu như không giải thích, lại tức là ngầm thừa nhận rồi.
Dường như Lam Khả Tâm hiểu rõ sự khó xử của Diệp Thu, nên mỉm cười nói sang chuyện khác: "Ngày đó, các anh chụp MV, em cũng có xem qua, chỉ có điều lúc đó người đông nghìn nghịt nên em không thể chen về phía trước. Tuy cách khá xa nhưng em cảm thấy cũng không tồi. Ít nhất là cảnh tượng rất đẹp. Điều không ngờ là người bên cạnh em cũng sẽ lên quay phim".
Diệp Thu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà mịn màng hồng hào của Lam Khả Tâm. Đau lòng hỏi thăm: "Vì sao không gọi điện thoại cho anh? Anh có thể tới đón em".
"Vì em nhìn thấy anh đang bận rộn. Không sao đâu, em ở phía sau cũng có thể nhìn thấy". Lam Khả Tâm cười lắc đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đúng rồi, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?" Diệp Thu nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của nàng, quan tâm hỏi. Vì cứu mình mà nàng đã phải trả một cái giá lớn như vậy, khi bọn họ rời khỏi bệnh viện tư nhân Phí Tường thì thầy thuốc còn dặn dò hắn. Nói là thời kỳ mà Lam Khả Tâm cần để dưỡng bệnh cần là ba tháng đến nửa năm. Trong khoảng thời gian này nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.
Thời gian nghỉ để hồi phục sức lực dài như vậy, có thể tưởng tượng tình huống nghiêm trọng tới mức nào.
Nhớ tới một đêm không ngủ, bản thân như một người thực vật nằm trên giường, bên cạnh là một cô bé ốm yếu đau đớn rên rỉ nặng nề cùng tình cảnh với mỗi lần ngất đi lại cố tỉnh lại tiếp tục kiên trì, trong nháy mắt lòng Diệp Thu lấp đầy những tình cảm phức tạp.
Trả giá nhiều như vậy, nàng có tư cách yêu cầu nhiều hơn. Hơn nữa, nếu nàng mở miệng thì làm sao mình có thể cự tuyệt? Nhưng, cho tới bây giờ nàng chưa từng mở miệng.
Giữa trưa Diệp Thu không cùng Lam Khả Tâm ăn cơm trưa, tuy hắn rất muốn được cùng nàng ăn cơm trưa. Nghĩ lại, quả thật là đã lâu rồi bản thân không thu xếp thời gian dùng cơm cùng nàng. Không phải là không có cơ hội, chỉ là khi có cơ hội thì còn mang theo hai cái 'bóng đèn' Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng.
Diệp Thu từ Trần Hoài Ân biết được rằng, Bố lão gia tử còn đang nằm viện, vốn là tốc độ hồi phục không tồi, rất nhanh có thể xuất viện. Nhưng không ngờ lão lão gia tử quá nóng vội, chân còn chưa hoạt động linh hoạt đã từ trên giường đi xuống, muốn luyện đi. Kết quả là không cẩn thận bị ngã làm cho miệng vết thương vỡ ra.
Diệp Thu rời đi vài ngày, cũng không biết Bố Bố làm sao có thể mình chăm sóc cho ông cụ, còn phải đi học, hẳn là bộ ngực sẽ nhỏ đi một vòng.
Hiện tại Diệp Thu cùng Đường Quả hình thành một loại ăn ý, mỗi ngày vào buổi trưa không cần trợ lại Lam Sắc Công Ngụ, mà hai người bọn họ đều tới căng-tin ăn cơm, thỉnh thoảng lại mang về cho bạn bè một ít thức ăn. Nghe nói hai sát thủ nổi danh đến căng-tin cho nên các cô gái thường lui tới, căng-tin số 3 mỗi ngày đều chật ních người. Người quản lý căng-tin vui vẻ không thôi, cho cấp dưới đứng ở cửa sổ mời khách, chỉ cần là nữ hài tử xinh đẹp thường tới dùng cơm thì tất cả đều không lấy tiền. Người quảng cáo giá rẻ như vậy, bọn họ còn phải tìm đâu xa chứ?
Diệp Thu cũng không gọi điện thoại cho Đường Quả mà trực tiếp lái xe tới bệnh viện. Ở cổng bệnh viện mua cơm trưa cùng một ít đồ ăn bổ dưỡng, sau đó xách theo đi lên lầu.
Diệp Thu gõ cửa, cửa mở ra thì xuất hiện một nữ hài tử lạ lẫm. Mặt tròng, tóc ngắn tới vai, mặc một chiếc áo lông cổ cao màu xám, ánh mắt đang cẩn thận đánh giá Diệp Thu, cảm giác có chút quê mùa.
Diệp Thu hoài nghi rằng mình tới nhầm nơi, không phải là Trần Hoài Ân đã nói Bố lão gia còn nằm ở bệnh viện hay sao? Chẳng lẽ đã đổi phòng bệnh?
"Anh tìm ai?" Cô gái kia dùng chất giọng mang đâm âm điệu Hồ Nam.
"A?" Diệp Thu hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong, sau khi nhìn thấy Bố lão gia vẫn còn nằm ở trên giường bệnh mới biết rằng mình không tới nhầm nơi. Hắn trả lời: "Tôi tìm Bố lão gia tử".
"Bố lão gia? Bố lão gia nào..... A, anh tìm ông tôi hả?" Cô gái lúc này mới túng túng lui sang một bên, nói: "Vào đi".
Bố lão gia nhìn thấy Diệp Thu, cười ha hả ngoắc tay nói: "Gần đây tiểu tử nhà ngươi chạy đi đâu vậy? Tại sao một thời gian dài như vậy không thấy cậu?"
"Bố lão, cảm thấy thế nào? Tôi đi Tô Hàng một chuyến, lúc mới ra đi thấy ngài còn tốt, sao giờ lại bị thương? Hiện giờ chưa được khỏe, vậy cứ ở lại bệnh viện thêm vài ngày nha". Diệp Thu đem đồ giao vào tay cô gái mặt tròn, đi tới trước mặt Bố lão gia ngồi xuống.
"Hừm, tôi sắp điên đến nơi rồi. Cái địa phương rắm chó này có gì tốt mà ở lại chứ? Nhiều chuyện tôi còn chưa làm. Đúng rồi, nhẫn của cậu đâu? Còn ở đó hay không? Đừng làm mất đó". Bố lão gia tử vươn tay cầm lấy tay của Diệp Thu, quan sát chiếc nhẫn trên tay hắn, cuối cùng không khống chế sự yêu thích của bản thân mà hôn lên đó một cái.
Diệp Thu cảm thấy muốn khóc, lão hôn nhẫn thì không sao, nhưng đừng hôn tay tôi đó.
Len lén lau nước miếng lên chiếc giường đơn, sau đó cười hỏi: "Làm sao mà mất được chứ? Đợi đến khi Bố lão lành bệnh, tôi sẽ đưa cho ngài nghiên cứu. Đúng rồi, Bố Bố đâu?"
Nụ cười trên mặt Bố lão gia tử lập tức thu lại, trừng mắt không vui nhìn Diệp Thu: "Có ý gì hả? Lại dám có chủ ý tới cháu gái của ta? Tôi cho cậu biết, tôi đã nói với nó, sau này không được trò chuyện với cậu, nó đã gật đầu vâng lời rồi".
Diệp Thu cười khổ, chẳng lẽ nhân phẩm của mình tồi tệ như vậy sao? Lão nhân này đề phòng mình như đề phòng kẻ trộm vậy, cứ như là sợ cháu gái bị mình bắt cóc mất vậy.
Diệp Thu còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Bố Bố với vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy Diệp Thu đang ngồi cạnh ông nội, không biết là kinh ngạc hay vui mừng, nàng đứng sau lưng hai nam sinh nhìn thấy Diệp Thu, sắc mặt cũng trở nên rất lúng túng.
"Là cậu? Cậu tới đây làm gì?" Lưu Khuê của đội bóng rổ tùy tiện nói, làm ra bộ dáng muốn đuổi người.
Diệp Thu nhớ rất rõ kẻ này, chỉ cần là người đã từng bị hắn đánh thì hắn đều nhớ rất kỹ. Mỉm cười nhìn kẻ kia, nói: "Hình như là ta đã từng nói với ngươi, vô luận là đánh nhau hay chơi bóng, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Câu này là lời mà lần trước trên sân bóng Diệp Thu đã nói với hắn, hiện giờ sử dụng lại vô cùng thuận miệng.
Thân thể Lưu Khuê khựng lại, bước chân dừng lại. Hắn nhớ rõ, lần trước mình bị người này ném ra bên ngoài, bản thân căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Trịnh Viễn kéo Lưu Khuê lại, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Chúng ta đi thôi".
Sau đó cùng, Bố lão gia với Bố Bố chào hỏi, tiếp theo có phần không cam lòng kéo theo Lưu Khuê xoay người rời đi.
"Mới tan hocjaf?" Diệp Thu nhìn Bố Bố mỉm cười hỏi. Bố Bố mặc một chiếc áo khoác có kẻ ca-rô, bên dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh, bao lấy thân thể thon dài khêu gợi mỹ cảm của nàng, chân mang một đôi ủng da màu nâu. Không đội mũ, trên cổ lại có một chiếc khăn quàng màu đen.
"Uh". Bố Bố gật đầu. Đầu óc trống rỗng, cũng không biết nghĩ gì mà nói với Diệp Thu: "Chúng tôi... Xe bus đợi rất lâu, nên bọn họ đưa tôi về".
Bố Bố nói xong cũng hối hận, tại sao mình phải giải thích với hắn cơ chứ?
Diệp Thu cười khoát tay, nói: "Không sao, anh không có ghen".