Lý Thiên Thiên là học sinh mỹ viện Tô Hàng, gia cảnh bần hàn, sinh hoạt phí mỗi tháng cha mẹ cho căn bản không thể đủ chi tiêu con số thiên ăn của mỹ viện kia. Tiền bút, mực, giấy, nghiên mực cùng đi các nơi vẽ vật thực cũng không phải là gia đình bần hàn kia của nàng có thể chịu được.
Đầu năm nay, nghệ thuật là thứ có thể kiếm được tiền nhất, mà cũng là thứ không đáng tiền nhất. Nếu có người nâng cô, thì cho dù tranh cô là "gà con mổ thóc" cũng có thể được người mua với giá cao, hơn nữa có người sẽ căn cứ vào bức vẽ này viết ra các loại bình luận giám đình, thưởng thức gì gì đó, dùng cái này để nâng giá trị nghệ thuật của tác giả lên. Nếu không có người nâng cô, cô chính là Đường Dần sống lại, cũng chỉ có thể ôm tác phẩm lớn của mình gặm ổ bánh ngô thôi.
Nói cách khác, nếu cô trả giá có kếch xù mà không có quý nhân giúp đỡ, thì hoàn toàn là tát nước đi thôi.
Lý Thiên Thiên vì duy trì chi tiêu của mình, ở sự khuyên bảo của đàn chị, làm chức nhặt bóng ở một hội gôn ở Tô Hàng. Có thể tiến vào làm việc ở những câu lạc bộ gôn này đều là nữ nhân xinh đẹp, có không ít là nữ sinh. Tô Đại có, Mỹ Viện có, Học viện âm nhạc có, Công Đại có, thậm chí một số nữ sinh gia cảnh giàu có cũng chủ động tiến vào nơi này làm việc, chính là để có thể tìm cơ hội quen một số phú hào ngậm đến một rể kim quy.
Rất hiển nhiên, vận khí của Lý Thiên Thiên là phi thường tốt, nàng chính là ở trong câu lạc bộ này quen Hàn Ấu Lăng, hơn nữa trở thành nữ nhân của hắn rất thuận lợi.
Nàng không nghĩ tới việc phản kháng, lại nói, phản kháng có ích sao? Một con kiến thật có thể đưa chân làm ngã voi à?
Đây là xã hội cười nghèo không cười điếm, bởi vì đã từng trải qua đau khổ khi nghèo khó khiến nàng nhận biết mặt tối của xã hội này quá sớm. Mặc dù có một số danh tiếng không tốt truyền vào trong trường học, nhưng nàng đều chẳng thèm để ý.
Có thể làm cho cha mẹ trong nhà sống tốt hơn một chút, có thể khiến em trai em gái được ăn học, sau này có thể có một công việc tốt, lưng đeo những thứ này có là gì?
Huống chi, trong trường có bao nhiêu nữ sinh vì một danh sách lưu lại trường hoặc là lấy được một tờ giấy chứng nhận mà giao thân thể thanh xuân của mình cho những học giả giáo sư ở trường học kia chứ? Những đàn chị này muốn tiền đài truyền hình hoặc là tòa soạn báo lại đem thân thể của mình cho bao nhiêu người? Thiên Thiên còn nghe nói một đàn chị ở trường bọn họ vì muốn vào một nhóm tiết mục của đài truyền hình, lần lượt ngủ với người trong nhóm. Thậm chí ngay cả một số gã lặt vặt cũng có phần. Nguồn truyện: Truyện FULL
So với nàng, Lý Thiên Thiên đúng là may mắn.
Lý Thiên Thiên với cuộc sống hiện tại thấy rất đầy đủ. Mặc dù sau này Hàn Ấu Lăng có chán ghét nàng. Cũng có thể sẽ cho mình một số phí chia tay không biết chừng?
Mang túi xách đi ra khỏi cổng mỹ viện. Lúc đang muốn đi tới chỗ chiếc Beetle ở cửa. Đột nhiên có hai nam nhân đâm đầu đi tới. Lý Thiên Thiên tâm hoảng hốt, đang muốn lui về sau thì một người đàn ông trong đó mở miệng nói: "Lý tiểu thư, chúng tôi là thiếu gia phái tới bảo vệ cô".
"Ồ. Là các người à. Vừa mới nhận được điện thoại của Ấu Lăng". Lý Thiên Thiên lúc này mới dừng bước. Hàn Ấu Lăng gọi điện tới cho nàng, nói sẽ có hai thuộc hạ bảo vệ nàng. Hơn nữa bảo nàng gần đây cố gắng ít ra ngoài chút. Đối với chút quan tâm này, Lý Thiên Thiên là cảm kích tận đáy lòng.
Có lẽ, người nam nhân kia sẽ yêu mình không biết chừng. Đây là một điểm chờ mong trong lòng Lý Thiên Thiên.
Lý Thiên Thiên vốn muốn mở xe mình thì bị một nam nhân áo đen ngăn lại, nói: "Lý tiểu thư. Mời ngồi xe chúng tôi lái tới".
Xe bọn họ là đặc biệt định chế. Có chức năng đề phòng người ngoài quan sát cùng chống đạn.
"Được. Xe tôi các anh có thể giúp tôi lái về không?" Lý Thiên Thiên có chút nhìn xe Beetle. Trời mới biết mình có chiếc xe như vậy ở trường là phong quang cỡ nào. Để ở cổng trường nàng có chút không nỡ. Lại nói, cũng không biết mấy ngày nay mình có cơ hội về trường không.
Một nam nhân mặt không chút biểu tình nhận chìa khóa của Lý Thiên Thiên, một vệ sĩ khác mời Lý Thiên Thiên đi tới chiếc xe Mercedes-Benz màu đen do mình mở. Đây chính là xe Hàn Ấu Lăng ngồi.
Lý Thiên Thiên vừa mới ngồi vào xe Benz màu đen, đột nhiên một tiếng ầm thật lớn truyền tới, một đám lửa bốc lên trời.
Xe. Là xe Beetle màu đỏ của Lý Thiên Thiên.
Sinh viên xung quanh bị kinh hãi, hét chói tai chạy tứ tán bốn phía, Lý Thiên Thiên ngồi ở trong xe Benz mặt xám như tro.
Nam nhân lái xe chỉ sắc mặt âm trầm liếc nhìn phía trước một cái, không có ý đi xuống xem xét tình huống, Vừa nhanh khởi động xe, vừa lấy di động ra bắt đầu gọi điện.
Lý Thiên Thiên suy sụp mà ngã lên ghế ngồi. Đầu óc trống rỗng.
Thế lực Tô Hàng trải qua sự bài tẩy lần nữa, Quách gia một trong tứ đại gia tộc hoàn toàn rời khỏi sân khấu quyền lực của Tô Hàng. Lưỡng Nhậm gia chủ của Quách gia có liên quan vụ án, gia tộc gián tiếp hay trực tiếp tham dự tội phạm xã hội đen có tổ chức hoạt động đến bảy mươi hai người, mà Quách Thành Dương vốn trên tay đã có án giết người, lần này lại tổ chức nhân thủ chặn xe áp giải, bắn chết bốn cảnh sát. Đả thương hai người, ảnh hưởng xã hội vô cùng nghiêm trọng. Phòng công an đã hạ thông tập lệnh xuống, nếu như bị tóm, xem chừng cũng sẽ bị xử bắn.
Quách gia rơi đài, mà Liên gia quan hệ mật thiết cũng bị liên lụy. Không nói trước ít đi phụ tá đắc lực Quách gia này thì thực lực Liên gia giảm mạnh, chỉ riêng vì quan hệ với Quách gia, sợ rằng Liên gia cũng phải sụt giảm một chút.
Lần này so sánh, lúc Quách gia đang rơi đài, thế lực Liên gia hạ thấp thì Hàn gia trong bốn gia tộc lớn ở Tô Hàng tự nhiên thanh thế tăng mạnh. Ngoại trừ thu hoạch không ít chiến lợi phẩm bên ngoài. Danh vọng lại càng có một không hai, ẩn ẩn là thế lực đứng đầu mới trong bốn gia tộc lớn.
Mà Bối gia thì luôn trầm trầm. Không tham dự tranh đấu hai đại gia tộc lần này, nghe nói công tử Bối Khắc Tùng lại ở lúc hai nhà xảy ra mâu thuẫn rời đi trước. Bối gia đi chính là lộ tuyến ổn thỏa, trải qua lần tẩy bài đổi phiên này, thế lực không suy yếu, mà còn có thế đi lên.
Một số người nhàm chán lại lần nữa tiến hành xếp hạng bốn gia tộc lớn, bọn họ xếp theo thứ tự là: Hàn gia, Liên gia, Bối gia, Tống gia.
Liên gia là lạc đà chết gầy so với ngựa lớn, bọn họ kinh doanh nhiều đời ở Tô Hàng, mặc dù từng bị chút ảnh hưởng, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ. Cho nên đứng vị trí thứ hai. Mà Bối gia là thành viên trong tứ đại gia tộc có uy tín lâu năm, lần này xếp thứ ba. Một trong thành viên của bốn gia tộc lớn mới tăng thêm là Tống gia, gia tộc này đại biểu cho thế lực gia tộc mới phát ở Tô Hàng, mấy năm nay nước lên thì thuyền lên, thế lực không thể khinh thường. Nhưng dù sao cũng là kẻ đến sau, xếp hạng cuối cùng.
Mà khiến người Tô Hàng trước mắt sáng ngời chính là Trầm gia, gia tộc này trải qua nhiều lần suy sụp chịu đủ đau khổ, ở trong mắt một số ít người cũng sắp xuống dốc, lại không ngờ thành ngựa đen trong lần tẩy bài quyền lực này. Không có biết có phải là đạt thành hiệp nghị gì với Hàn gia không, mà lại tiêu hóa được một nửa sản nghiệp Quách gia, thực lực thoáng cái đề cao lên mấy lần. Lần nữa phát triển trên võ đài quyền lực của Tô Hàng. Một số nhân mạch, mạng lưới Trầm lão gia tử thành lập trước kia lại một lần nữa tiếp nạp Trầm gia, mọi người góp củi ngọn lửa cao. Nếu kinh doanh ổn thỏa thì tiền cảnh là không thể đo được.
Đương nhiên, một cái miệng rộng cũng không thành cá mập. Mặc dù Trầm gia lần này trở thành một trong những người thắng lớn nhất nhưng cũng chẳng ai cho nó có tư cách tranh vị trí trong bốn gia tộc lớn. Dù sao, cơ sở của nó cũng quá mỏng. Trầm gia trước kia đều là đã sắp nhạt trong mắt mọi người, có cơ hội bay lên lần này, người ta đều đoán là do Trầm lão gia tử vừa mới qua đời không lâu để lại chút hậu chiêu cho Trầm gia.
Ở dưới sự kinh doanh của mình, Hàn gia nhảy lên trở thành thủ lĩnh Tô Hàng, lão gia tử trong nhà lần đầu tiên mở miệng khen mình, người cha một năm khó thấy mặt được vài lần lần này còn đặc biệt dành thời gian ăn bữa tối với gã. Ánh mắt người ngoài lúc nhìn mình đã từ khinh thị biến thành ngưỡng mộ, nhục nhã trước kia phải chịu cũng đã bị rửa trôi gần hết.
Đây vốn là chuyện phải rất cao hứng, nhưng tâm tình Hàn Ấu Lăng vẫn không thể nào tốt lên được. Cho dù là lúc mình có chút đắc ý, trong lòng vẫn giống như bị một tảng đá lớn đè, khiến gã không thở nổi.
Nhớ tới Quách Thành Dương trái tim ấm áp của Hàn Ấu Lăng đều giống như đột nhiên băng lạnh, rất nhanh co cụm lại. Tên đồ tề này biến thái âm hiểm xảo trá, gã làm sao lại trốn một kiếp này chứ?
Chuyện trọng yếu như vậy mà gã lại không tham gia, chẳng lẽ ngay từ đầu gã cũng đã biết chuyện sẽ thất bại?
Nếu như vậy, vì sao còn muốn phái người của gã đi chịu chết chứ?
Người này, Hàn Ấu Lăng nhìn không thấu. Cũng vì đoán không ra ý nghĩ trong lòng gã, Hàn Ấu Lăng mới ngày đêm lo lắng. Thủ đoạn hung hãn của gã Hàn Ấu Lăng hiểu rõ không ít, lần này mình khiến Quách gia rớt đài. Nói vậy sẽ là cục diện ngươi chết ta sống với gã rồi sao?
Hàn Ấu Lăng nhớ tới cuộc điện thoại vừa nhận được, trong lòng cũng có chút nóng nảy, quát thuộc hạ ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám ở trong phòng: "Đi tìm. Tiếp tục tìm cho tôi. Dù có lật cả Tô Hàng cũng phải tìm ra cho tôi".
Một đám người rét run, đều cúi đầu lui ra.
"Hắn bắt đầu trả thù rồi". Hàn Ấu Lăng nhìn nam nhân đứng ở cửa sổ thưởng thức hoa mai trong sân kia nói.
Có đôi khi, gã thật sự rất hâm mộ những nam nhân này. Thanh sam trường kiếm, một bình rượu đục đi khắp chân trời. Quả nhiên là tiêu sái phong lưu. Ngược lại lại nghĩ, Diệp Thu cũng cùng một loại người như gã, vì sao lại không học người khác một ít chứ? Nếu hắn không có phần tâm đồ này, mình không phải sẽ thoải mái hơn chút sao? Cảm giác bị người khác áp chế cũng không quá tốt.
Nam nhân uống một hớp rượu lớn, dùng tay áo quẹt quẹt mồm nói: "Tôi mặc kệ chuyện khác, tôi chỉ phụ trách giết người. Chỉ cần các người tìm ra gã, tôi dĩ nhiên là sẽ ra tay".
"Chúng ta có phải nên đề tỉnh hắn một câu không? Gã bây giờ bắt đầu trả thù những người thân cận tôi, sợ cũng sẽ không bỏ người Trầm gia đó?" Hàn Ấu Lăng thương lượng nói.
"Đó là chuyện của anh". Phong Tử lại quay đầu, nhìn hoa mai đang nở tươi đẹp ở một cây trong viện.
Diệp Thu giống Phong Tử, cũng đang thưởng mai. Nhưng không phải là thưởng một cây, mà là thưởng một vườn. Đương nhiên, càng may mắn hơn chính là, cùng Phong Tử thưởng mai là một nam nhân, mà cùng Diệp Thu thưởng mai là một cô gái nghiêng nước nghiêng thành.
Nhà cũ Trầm gia có một vườn lớn, tròng vườn hoa mai đủ loại. Lần trước Diệp Thu đi theo Trầm Mặc Nùng tới xử lý chuyện chia nhỏ tài sản cũng chẳng có thời gian đến hậu viên xem, lúc đó hoa mai vẫn chưa nở, cũng không thấy gì, hôm nay Trầm Mặc Nùng cố ý đợi sau khi tan việc dẫn hắn chạy tới ngắm hoa mai.
Nữ nhân đều có thiên tính lãng mạn trong xương, đạp tuyết tìm mai, không thể nghi ngờ là cực hạn của loại cảnh giới này. Rơi một tầng tuyết thật dày, có người ngồi vây quanh lò sưỡi trong nhà, hưởng thụ sự ấm áp của than hồng, nhưng có người lại đẩy cửa ra, đến phương xa tìm kiếm hoa mai nở rợ, đây là loại hành vi lãng mạn cỡ nào chứ? Sợ là các cô nàng đều không chịu nổi sự lãng mạn như vậy, anh ban ngày mang nàng đi thưởng hoa mai, buổi tối nàng liền cho anh hoa cúc. Từng nụ hoa màu vàng chưa nở ra, bền chắc, viên mãn, đầy co dãn, sinh lực tràn trề. Tức khắc liền nở ra miệng cười khiến người ta trìu mến. Đỏ, trắng phấn, vàng nhạt, xinh đẹp đến cực hạn, gió rét lùa qua, từng làn hương thơm phả vào mặt. Mặc dù là hạng dung tục như Diệp Thu cũng có tâm tư làm thơ làm phú cảnh đẹp trước mắt này.
Chỉ là ngẫm nghĩ nửa ngày, cũng không làm ra được câu gì. Ngược lại lại nhớ tới câu thơ của tiền nhân: Đếm cành mai, nở duy nhất trong băng lạnh, xa biết không phải tuyết, vì có hoa mai nở.
Trầm Mặc Nùng ở bên cạnh vẫn mặc đồng phục tinh xảo có thêm sợi vàng ca rô, trên đùi mang tất dài. Giày cao gót đen. Bên ngoài còn mặc một cái áo lông dùng để chống lạnh, lông tơ ở trên mũ nàng bị gió thổi lên, thỉnh thoảng lại nhẹ bay đẹp tựa hoa. Diệp Thu liền nghĩ, nếu mình là nhúm lông tơ kia thì thật là tốt.
Lần này tới Tô Hàng, tình cảm Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đột nhiên tăng mạnh. Nếu nói Trầm Mặc Nùng không có chút tình cảm nào với Diệp Thu thì là giả, không nói đến hắn cùng mình đến Tô Hàng ba lần, mỗi lần đều chiếu cố mình rất nhiều, chỉ riêng một phát súng hắn chịu vì bảo vệ mình cũng đã khiến nàng thật lâu không cách nào quên được.
Nàng là một cô gái kiêu ngạo, bình thường không thích thiếu nhân tình người khác. Nhưng không ngờ lại thiếu nợ Diệp Thu càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều là ở một ít thời gian ở chung mà mình không cách nào hoàn trả lại. Nàng cũng càng hiểu rõ Diệp Thu nhiều hơn một chút. Biết hắn không phải loại nam nhân đơn thuần hoặc lười biếng như biểu hiện bên ngoài, hơn nữa thứ hắn che dấu rất nhiều. Trầm Mặc Nùng mặc dù biết, một cô gái nếu tò mò với một người đàn ông, vậy rất dễ rơi lưới tình.
Có điều loại chuyện như vậy mình có thể không chế được sao?
Nhưng mà, nàng hiểu Đường Quả là người thích Diệp Thu đầu tiên. Nàng luôn xem Đường Quả như một đứa nhỏ, sao có thể cùng nàng trang một người đàn ông chứ?
Nhưng, Diệp Thu lần này hình như đã thay đổi tính tình, nhiều lần tiến công. Thậm chí đêm hôm đó còn ôm siết mình ở dưới đèn đường, khiến tâm nàng cũng rối loạn theo. Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?
"Mùa đông hàng năm tôi đều đến đây ngắm hoa mai. Có điều trước kia đều cũng chỉ có một mình, năm nay vừa hay anh đang ở đây nên liền dẫn anh tới ngắm một chút. Tuyết rơi năm nay rất dày, hoa mai nở cũng tươi đẹp hơn nhiều. Mấy năm trước cũng không đẹp như vậy". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào hoa mai trong vườn. Hận không thể thu toàn bộ bọn chúng vào trong mắt mang về.
"Tôi sang năm sẽ lại cùng cô tới ngắm". Diệp Thu đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, nhìn mặt bên của nàng cười tủm tỉm.
Trong lòng Trầm Mặc Nùng ngọt ngào, nhưng vẫn quay mặt đi, làm bộ không nghe thấy lời Diệp Thu nói.
"Tôi thấy hoa mai này đẹp, nhưng lại thấy hoa mai này vẫn không đẹp bằng cô. Nói thẳng ra, lúc cô đang ở đây ngắm hoa, tôi luôn ngắm cô. Cảm giác cô giống như nữ thần hoa mai vậy. Cô sẽ không nghĩ tôi đây là đang vuốt mông ngựa chứ? Đây quả thật là suy nghĩ trong lòng tôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Cô gái này hiểu rõ mình. Mình sao lại không rõ nàng đang nghĩ gì chứ?
Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng thở dài, buồn buồn nói: "Trở về Yến Kinh, chúng ta liền lại giống như trước đây. Có được không?"
Diệp Thu cười không đáp, có thể được sao?
Trầm Mặc Nùng cũng biết lời mình nói rất ngốc, nhưng nàng thật sự chẳng biết đối mặt với Đường Quả như thế nào. Cô bé kia bình thường tâm cao khí ngạo, Yến Kinh không thiếu công tử thiếu gia theo đuổi nàng, nàng hết lần này tới lần khác hờ hững với người ta. Càng theo đuổi, càng nhận từ ngữ ác liệt. Chỉ không ngờ chính là, lấy thân phận thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Đường thị như nàng, lại yêu vệ sĩ của mình.
Trầm Mặc Nùng thấy được, Đường Quả rất chân thành. Cô gái như nàng, tình yêu có được đó cũng rất vất vả không phải sao?
"Tôi bẻ một cành hoa mai cho cô". Diệp Thu từ trên cầu nhỏ bọn họ đứng nhảy xuống. Giẫm vào tuyết hướng cây mai chạy tới.
"A. Không nên". Trầm Mặc Nùng vội vàng ngăn cản. Hiển nhiên, nàng không muốn Diệp Thu chuyện đập cầm nấu hạc này.
Rắc!
Tiếng nhánh cây gãy vang lên, Diệp Thu tuy rằng nghe thấy lời Trầm Mặc Nùng nói, nhưng vẫn bẻ một cành hoa mai đẹp nhất mang tới.
"Thích không?" Diệp Thu giơ hoa mai hỏi.
"Thích. Nhưng mà..." Trầm Mặc Nùng nhìn chỗ gãy còn mới ở nhành hoa, hơi có chút tiếc nuối. Phảng phất như cái Diệp Thu bẻ không phải là hoa mai này, mà là ngón tay của mình vậy.
"Thích là được rồi". Diệp Thu liền bỏ búi tóc trên tóc Trầm Mặc Nùng xuống, cắm hoa mai trên mái tóc dài của nàng.
"Bất cứ chuyện gì cũng đừng để lưu lại tiếc nuối. Bỏ qua một chiếc xe bus, chúng ta có thể thuê taxi. Bỏ qua một buổi xem phim, chúng ta có thể đi mua đĩa lậu. Nhưng nếu bỏ lỡ một người thì sao?" Diệp Thu đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve môi Trầm Mặc Nùng, ấm nhuận mềm mại, hận không thể gắn chặt vào miệng nàng.
Trầm Mặc Nùng liền cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, muốn nói chuyện, nhưng lại mềm nhũn không có chút khí lực.
Không có tiếc nuối?
Hay là, hãy buông thả theo hắn một lần đi. Không có ai biết. Sẽ không ai biết đâu.
Diệp Thu cảm giác tình cảm mình sắp chín mùi, đang muốn ở dưới sự chứng kiến của vườn hoa mai này, ôm Trầm Mặc Nùng LONGLONGKISS thì lại nghe ở cửa hậu viện truyền tới tiếng ồn ào cùng tiếng ủng da giẫm trên mặt tuyết răng rắc răng rắc truyền tới, thanh âm từ xa tới gần, giống như đang đi tới đây.
Diệp Thu nhíu mày xoay người nhìn lại, thấy chú hai Trầm Mặc Nùng là Trầm Nhi Lập đã nhiều ngày chưa thấy mặt đang dẫn một nhóm người đi qua bên này. Trầm Nhi Lập bên trong mặc áo vest màu đen, bên ngoài khoác một áo gió dài màu đen. Trong ngực ôm một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, khí chất cũng không tục, nghe nói là một người mẫu quảng cáo.
Khó trách người ta nói ba việc vui lớn của nam nhân khi tới trung niên là thăng quan, phát tài, chết vợ, lời này mặc dù cay nghiệt, nhưng cũng có chút sự thật. Tuy rằng Tào Tuyết Cầm mới chết không lâu, nhưng Trầm Nhi Lập nhìn hình như cũng chẳng có bộ dạng bi thương chán nản. Thoạt nhìn mặt da bóng loáng, so với lần đầu tiên Diệp Thu nhìn thấy gã còn xuân phong đắc ý hơn một chút.
Sau lưng còn đi theo một nhóm người, có hai nam nhân, còn đại bộ phân là một đám nữ nhân xinh đẹp yêu mị, quần áo mới hoa lệ, vẻ mặt kiêu căng, có thể là đồng nghiệp của bạn gái mới của Trầm Nhi Lập.
"Ơ. Tôi cứ nghĩ là xe ai đỗ ở cửa chứ, hóa ra là Mặc Nùng à. Dẫn vệ sĩ tới thưởng hoa mai sao?" Trầm Nhi Lập biết rõ bây giờ Trầm gia ở Tô Hàng lại lần nữa quật khởi, mà Trầm Mặc Nùng tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, ngay lúc này, gã cũng không muốn quá đắc tội với Trầm Mặc Nùng.
Nhưng cũng vì thế Trầm gia phát triển qua tốt, cổ phần của Trầm gia cũng tăng tỉ giá trên phạm vi lớn. Vậy lúc trước gã bán 15% cổ phần cho Trầm Mặc Nùng liền thật sự quá lỗ. Sau khi gã đi ra ngoài thì tiêu tiền như nước, lại liên tục đổi mấy nữ nhân, chút tiền bán cổ phần trước kia sắp bị gã tiêu sạch. Mấy hôm trước gã đi thăm Trầm gia, muốn chuộc lại chút cổ phần trước kia, không ngờ lại ăn canh bế môn. Trong lòng tất nhiên là hận Trầm Nhi Hiền và Trầm Mặc Nùng, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây. Nói chuyện cũng kìm không nổi mà có chút khó nghe.
Trầm Mặc Nùng cũng không để ý đến hắn. Mắt nhìn cô gái trong ngực Trầm Nhi Lập, trong lòng nhẹ thở dài. Đây là tính yêu lúc trước từng nói cầm tay cùng sống đến già sao? Sợ là chiếc nhẫn thiêng liêng kia đã bị gã quăng tới nơi nào rồi không biết chừng.
Thấy thái độ của Trầm Mặc Nùng, Trầm Nhi Lập lại càng tức giận. Cảnh giới cao nhất sỉ nhục một người không phải là mắng gã mấy câu, mà là không đếm xỉa đến sự tồn tại của gã. Ở trước mặt nữ nhân và bạn bè mình mà bị một vãn bối không đếm xỉa như vậy, trong lòng Trầm Nhi Lập cũng có chút lửa giận, hừ lạnh nói: "Nữ nhân Trầm gia chạy đi tìm một vệ sĩ nam, thật đúng là nực cười. Bản thân không biết xấu hổ còn chưa tính, sao còn mặt mũi dẫn người tới đây chứ? Chẳng lẽ không sợ tổ tông tức giận sao?"