"Cháu gái à, thằng nhóc này không yêu được đâu". Bố lão gia tử nặng nề nắm bàn tay nhỏ bé của cháu gái, nói.
Thân thể Bố Bố cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Ông, cháu biết".
Lúc Diệp Thu lái xe trở lại chung cư xanh, Trầm Mặc Nùng đã làm bữa sáng ở phòng bếp, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, hai cô nàng này đều là mạng công chúa, Trầm Mặc Nùng quả thật giống như đại a đầu của hai người bọn họ, để các nàng sống cuộc sóng quần áo đưa tới tận tay, cơm dâng tận miệng.
Có đôi khi Diệp Thu vì Trầm Mặc Nùng mà quản chuyện bất công của thiên hạ, thậm chí còn muốn đặt hai cô nàng kia ở trên ghế sa lông mà đánh đòn.
"Chào". Diệp Thu đứng ở phòng khách chào Trầm Mặc Nùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Chào. Nếu lên lầu thì tiện thể giúp tôi gọi Đường Quả với Bảo Nhi xuống ăn sáng với nha. Hôm nay các người không định đi học sao?" Trầm Mặc Nùng quay đầu lại nhìn Diệp Thu một cái, rồi lại quay đầu chiên trứng rất cẩn thận.
Trứng ốp la Trầm Mặc Nùng làm là nhất tuyệt, đi theo mẹ nàng học tới độ thuần thục. Sắc vàng óng ánh, ngoài xốp giòn trong mềm, lần nào cũng khiến mấy người khen không dứt miệng. Có điều có thể có lộc ăn này cũng chỉ có mấy người Diệp Thu, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi.
"Ừ". Diệp Thu gật đầu. Hắn quả thật muốn lên lầu, ít nhất cũng phải tắm rửa một chút đã. Sau khi vận động dễ ra mồ hôi, còn dễ ra tinh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo quần sạch, Diệp Thu nhớ tới lời dặn của Trầm Mặc Nùng, liền qua gõ cửa phòng Lâm Bảo Nhi.
"Ai thế? Thật đáng ghét. Vào đi. Oáp oáp oáp..." Tiếng Lâm Bảo Nhi mơ mơ màng màng truyền tới. Sau đó còn tiếng ngáp dài.
Vào đi sao?
Diệp Thu đẩy cửa, cửa phòng liền mở ra. Điều hòa trong phòng liền đập vào mặt. Diệp Thu mới tiến vào cũng có chút không thích ứng.
Lâm Bảo Nhi nằm xéo trên giường, tóc dài xõa tung. Bộ áo ngủ bằng tơ màu đỏ trên người lộ một góc, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng có hình con vịt. Là áo ngủ dây, lộ mảng lớn ở trước, bộ ngực vừa đầy đặn vừa lớn giống đu đủ kia của Lâm Bảo Nhi rung rinh. Một cánh tay Lâm Bảo Nhi ép lên, xuất hiện rãnh sâu nhìn không thấy đáy.
Bá!
Bộ vị nào đó dưới quần Diệp Thu lập tức đứng thẳng như mâu, vừa mới làm chuyện đó một lần, dục vọng trong cơ thể vừa rồi vẫn chưa phát tiết hết, nên bây giờ nhạy cảm phi thường.
Diệp Thu hít sâu mấy hơi, cuối cùng cùng khiến cái kia mềm nhũn xuống. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Bảo Nhi, lúc định mở miệng gọi nàng dậy thì lại "bá" một tiếng, lại vênh lên.
Ách. Sao lại thành như thế chứ?
Diệp Thu đưa tay chụp lấy, sau khi đè xuống, nó lại dùng tốc độ nhanh hơn bắn ngược lên. Diệp Thu đút tay vào túi quần, lấy tay đè mạnh nó xuống không để nó vênh lên nữa, gọi: "Lâm Bảo Nhi, dậy ăn sáng".
Cho tới nay đều là Trầm Mặc Nùng gọi Lâm Bảo Nhi dậy, bây giờ đột nhiên nghe tiếng một nam nhân vang lên ở trong phòng, Lâm Bảo Nhi lập tức tỉnh dậy, so với tốc độ lúc Trầm Mặc Nùng lôi nàng từ trên giường xuống nửa ngày thật sự là nhanh hơn không ít.
Lúc nàng đứng lên, hai ngọn đồi kia liền nảy lên nảy xuống, kịch liệt rung rinh.
Lâm Bảo Nhi dụi dụi mắt, nói: "Diệp Thu chết bầm, anh làm tôi sợ muốn chết. Làm gì mà lớn tiếng thế?"
"Tiếng tôi rất nhỏ mà". Diệp Thu xoay người muốn chạy. Nếu bây giờ mà không chạy, tay sẽ không đè nổi mất.
Cô gái này cũng thật là. Lúc cô ngồi trên giường thì đừng mở chân ra chứ? Không thể đừng đập cái mảng trắng trắng kia vào mắt mình được sao?
Còn bộ ngực kia nữa. Mấy bé mười mấy tuổi bây giờ sao bộ ngực lại lớn vậy chứ. Vậy sau này phải làm thế nào? Cuối cùng có còn lớn lên nữa không nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại bụ bẫm, da thịt vô cùng mịn màng. Bộ dạng vừa dụi mắt vừa dẩu môi, khiến Diệp Thu rất muốn dẫn nàng đi xem cá vàng.
"Đứng lại". Đột nhiên Lâm Bảo Nhi lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm quần của Diệp Thu.
"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu lui đến cửa, hỏi.
"Lại đây". Lâm Bảo Nhi cười hì hì ngoắc Diệp Thu.
"Để làm gì?" Diệp Thu biết Lâm Bảo Nhi mà lộ vẻ mặt này thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
"Bảo anh lại thì anh cứ lại đây. Đại nam nhân thật lắm điều".
Diệp Thu vỗ vỗ vật nhỏ cứng như sắt dưới đũng quần, trong lòng thầm nghĩ, người anh em, cậu phải giống một nam nhân co được duỗi được đấy. Lúc cậu duỗi cậu phải duỗi hết sức, còn lúc co, phiền cậu co nhanh chút đấy.
Diệp Thu vừa mới tới cạnh Lâm Bảo Nhi, Lâm Bảo Nhi liền nhảy xuống giường, ôm chặt lấy Diệp Thu, quả đu đủ cứ nảy lên nảy xuống trước mặt Diệp Thu, Diệp Thu từ trên cao nhìn xuống thì có một loại xúc động muốn duỗi tay sờ thử độ nông sâu.
"Cô muốn làm gì?" Diệp Thu lớn tiếng quát. Mình cũng không phải là một nam nhân tùy tiện, mặc dù từ phương diện thể lực mà nói, một ngày chiến hai nàng cũng không thành vấn đề, nhưng từ trong tâm mà nói... hình như cũng không có vấn đề quá lớn.
"Hì hì, đưa tay ra". Lâm Bảo Nhi ôm cánh tay Diệp Thu nói.
"Đưa tay làm gì?" Chẳng lẽ nàng biết mình muốn duỗi tay thử độ nông sâu sao? Sao lại có cô nàng khéo hiểu lòng người vậy chứ. Thảo nào Đường Quả lại thích véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thế, Diệp Thu cũng nhịn không được mà muốn véo bộ ngực nàng.
"Anh trộm đồ". Lâm Bảo Nhi hừ lạnh nói.
"Trộm đồ gì? Tôi trộm gì chứ?" Diệp Thu buồn bực hỏi. Cô nàng này sau lại trở mặt nhanh thế chứ?
"Tôi sao biết anh trộm cái gì? Có điều, anh đưa tay ra thì tôi sẽ biết". Lâm Bảo Nhi hùng hổ nói.
"Không thể được". Diệp Thu cự tuyệt. Ngay lúc này mà đem tay từ trong túi quần ra, chỉ sợ sẽ là một cột chống trời mất. Đặc biệt là dưới tình huống bị Lâm Bảo Nhi ôm kích thích như vậy.
"Hừ hừ, có tật giật mình à? Thừa dịp tôi đang ngủ chạy tới phòng tôi lấy đồ, còn định chạy sao? Nhất định phải lấy ra cho tôi xem, bằng không tôi liền hô lên để chị Mặc Nùng tới xử lý".
Diệp Thu sắp khóc. Chuyện như vậy mà cô gọi chị Mặc Nùng tới cũng không xử lý tốt đâu.
"Bảo Nhi, thứ cô nói không phải của cô, mà là của tôi". Diệp Thu khuyên bảo.
"Gạt tôi à. Thứ này ở trong phòng của tôi, đương nhiên là của tôi rồi".
"Nó sinh trưởng ở trên người tôi nên chính là của tôi. Tôi ở trong phòng cô, chẳng lẽ tôi cũng là của cô à?" Diệp Thu sắp thổ huyết. Định hất tay Lâm Bảo Nhi ra rồi chạy về phòng mình dội nước lạnh một cái, nhưng Lâm Bảo Nhi ôm chặt cánh tay của hắn không chịu buông, còn cọ qua cọ lại, Diệp Thu lại không thể đả thương nàng.
Bà cô của tôi ơi, cô rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Đúng là cưỡng từ đoạt lý mà. Thứ đó sinh trưởng ở trên người anh sao? Có bản lĩnh thì anh lấy ra đi. Lấy ra cho tôi xem thử. Nếu không chính là có tật giật mình, chứng minh vật kia chính là của tôi".
Tôi cũng muốn móc ra cho cô xem, nhưng nam nhân nhà các cô tôi không trêu nổi à. Diệp Thu cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Bảo Nhi, thứ này thật là của tôi. Lần này tha cho tôi, lần sau tôi dẫn cô đi chợ đêm xem cá vàng có được không?"
"Xem cá vàng? Thật à?" Lâm Bảo Nhi lộ vẻ hưng phấn hỏi.
"Tôi từng lừa cô chưa?" Diệp Thu cười gật đầu, nhưng không ngờ câu này không có tác dụng khẳng định, ngược lại còn khiến Lâm Bảo Nhi nổi lên nghi ngờ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thu lại, hừ lạnh nói: "Anh đương nhiên đã từng lừa tôi. Lần trước sinh nhật chị Đường Đường, anh nói sẽ dẫn tôi ra ngoài chơi. Kết quả lừa tôi lên lầu thay áo quần, còn các người thì chạy mất. Tôi hận chết các người. Đừng hòng gạt tôi nữa, nhanh móc ra, bằng không tôi gọi chị Mặc Nùng với chị Đường Đường, để các chị ấy tới xem".
Ba người xem? Cô cho nhà chúng ta là viện bảo tàng nghệ thuật sao?
Diệp Thu không phủ nhận tiểu JJ rất dài rất đẹp, nhưng hắn cũng chỉ có thể tự mình xem thôi, biết rõ bây giờ vẫn chưa thể đánh đồng với nghệ thuật.
Có lẽ đợi tới khi mình danh chấn thiên hạ, nó sẽ thành tác phẩm nghệ thuật.
Diệp Thu hít sâu mấy lần, cũng không dám liếc trộm bộ ngực của Lâm Bảo Nhi nữa, cố gắng quên tư thế ngủ lộ quần lót con vịt của nàng vừa nãy. Sau đó lại lấy tay sờ phía dưới, thấy vẫn vểnh cao.
Diệp Thu thở dài một tiếng, nói: "Tôi không lấy ra được. Cô tự sờ đi".
Lúc nói chuyện, Diệp Thu rút tay từ trong túi quần ra ngoài.
Lâm Bảo Nhi trước tiên mở tay Diệp Thu ra, sau khi thấy trong tay không có gì, lại khom người ngắm trộm thứ vểnh lên thành một đoàn giống cái lều.
Soạt!
Bộ ngực lớn tuyệt đối vượt qua cỡ D đong đưa, Diệp Thu cố gắng dời ánh mắt đi, nhưng sau khi thử mấy lần, ngược lại càng muốn nhìn hơn. Đập vào mắt một mảnh trắng phau, rãnh sâu màu trắng lóe lên tia sáng mê người.
Cảm giác mình sắp không nhịn được, phía dưới căng cứng.
Nếu cứ bắn như vậy, có phải là tiết sớm không?
Lâm Bảo Nhi sau khi nhìn bên ngoài một hồi, đưa tay sờ ngoài quần.
A!
Thân thể Diệp Thu khẽ run rẩy, liền rên thành tiếng.
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Diệp Thu một cái, hừ lạnh nói: "Tôi phải tự xem mới được".
Nói xong, đút tay mình vào trong túi quần Diệp Thu.
"Ồ, mềm mềm... cứng cứng... nóng nóng..."
"Miêu tả không sai". Diệp Thu cười khổ gật đầu. Nàng thoáng cái đã dùng ba từ rất hình tượng mà miêu tả đặc thù vật kia của mình.
Như vậy xem ra, Lâm Bảo Nhi rất có thiên phú miêu tả.
Lâm Bảo Nhi dùng tay sờ, đột nhiên bưng kín miệng nhỏ của mình.
"Tôi nói rồi, đây là đồ của tôi". Diệp Thu sắp khóc. Cô nàng ngốc nghếch này cuối cùng cũng biết đây là vật gì rồi à?
Đúng lúc ấy thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, Đường Quả gọi vào trong phòng: "Bảo Nhi đầu heo, mau dậy đi... Ơ, các người đang làm gì thế?"