Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 281: Tôi không phải là đồ chơi của anh (1)




Mỗi một người con gái đều có một cơ thể xinh đẹp, khắp nơi toát ra sự tinh mỹ cùng nhã trí. Đây là kiệt tác của thượng đế, là lễ vật thân thiết nhất tặng cho các nam nhân mỗi ngày làm lụng vất vả.

Nội tâm của nữ nhân đều tràn đầy khát khao với lần đầu tiên, đó là một khung cảnh lãnh mạn với sự lung linh của nến đỏ, cùng nam nhân mình yêu ôm nhau, nói những lời yêu thương say lòng người, cảm nhận nhịp đập của đối phương, ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn, hôn, vuốt ve, mãi cho đến khi lộ thân thể xinh đẹp nhất của mình ở trước mặt hắn, hai người hận không thể hợp hai làm một, sau đó bị hắn tiến vào, thân thể cùng tâm linh đều hòa tan...

Đây mới là đãi ngộ mà nữ nhân nên hưởng lần đầu tiên chứ.

Lần đầu tiên à, là thứ trân quý biết bao.

Thế mà giờ đã không còn, ở một giấc mộng đẹp không thể tả, mơ mơ màng màng, cảm nhận quá nhanh, nhưng lại không có bầu không khí thể xác và tâm hồn tương giao này.

Bết bát hơn chính là, tại sao mình không ra máu?

Không phải là lần đầu tiên nữ nhân đều ra máu sao?

Hắn nói: Dù sao tôi cũng không phải là xử nam, cô cũng không phải là xử nữ.

Câu nói kia của Diệp Thu tổn thương nàng rất sâu, điều này so với việc xảy ra quan hệ với hắn còn khiến người ta khó có thể chấp nhận hơn.

Hắn nói thế là ý gì? Chính mình chủ động dâng hiến, chính là vì muốn làm tình với hắn sao?

Trong mắt hắn, mình là nữ nhân xấu xa như vậy sao?

Cũng không biết nên ứng phó với chuyện trước mắt này như thế nào, thậm chí ngay cả dũng khí bùng nổ khóc rống mấy câu cũng không có. Ông đang ngủ bên cạnh, nếu để ông biết chuyện tối qua, mình làm sao sống đây?

Chính mình cứ nửa ngủ nửa tỉnh, nửa mộng nửa thực như vậy mà mất đi lần đầu tiên ư? Lần đầu tiên mà mình vô số lần khao khát và trân trọng vô hạn ư?

Bố Bố biết bây giờ lại dạng xã hội gì, coi trọng vật chất, lòng người chẳng đáng một xu. Chỉ một lon nước 30 đồng là có thể tìm mẹ con chơi song phi, chỉ một kiện vật phẩm ảo trong trò chơi là có thể đem một cô gái còn trẻ lên giường hết lần này tới lần khác.

Với một số nữ nhân mà nói, thứ kia chỉ đơn giản là một công cụ để trao đổi thứ mình muốn. Thậm chí còn coi rất rẻ mạt, chỉ hộp cơm năm đồng đã có thể bán lần đầu tiên.

Hai chân hé ra là có thể có tiền, hơn nữa ở trong quá trình đó mình cũng có sự hưởng thụ, vì sao không đồng ý chứ?

Nhưng Bố Bố lại khác, nàng có gia thế tốt, không thiếu tiền tiêu. Tâm cao khí ngạo mà tư tưởng lại bảo thủ, hơn nữa còn khát khao tình yêu, nguyện ý chờ đợi bạch mã vương tử của mình. Những cô gái khác không quan tâm đến cái màng trinh kia, nhưng nàng quan tâm.

Nàng là cô gái có mộng mơ, nhưng bây giờ mộng lại bị người khác đâm rách.

Diệp Thu khuyên can mãi nhưng Bố Bố vẫn ngồi trên giường vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt ngây ngốc nhìn ga giường, giống như muốn nhìn xuyên đáy giường, muốn từ trong đó tìm kiếm một ít màu tiêu diễm mà bản thân muốn nhìn thấy.

Diệp Thu cũng cảm giác có lẽ mình đã nói sai, thấy phản ứng của Bố Bố, nàng hẳn là chưa từng phát sinh quan hệ với nam nhân khác.

Nhưng nàng quả thật không có tầng màng trinh kia cũng là sự thật, mặc dù rất chật chội, nhưng lại khá ướt át, hắn tiến vào một đường suông sẻ, cũng không gặp thứ gì ngăn trở cả.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Vừa mới lấy cái mũ xử nam xuống, từ nghèo thành khá giả, nhưng Diệp Thu vẫn chưa có mấy lần kinh nghiệm nên cũng thật không rõ vấn đề thâm ảo này. Hơn nữa, lão đầu tử đã dạy mình biết huyện đả huyệt, đã dạy mình giết người gỡ xác, mình có thể cắt một người thành vô số miếng nhỏ như đầu bếp mổ trâu, nhưng lão đầu tử lại không dạy mình kiến thức sinh lý vệ sinh của nữ. Cũng không dạy mình điểm G của con gái là ở chỗ nào.

Những vấn đề này, Diệp Thu tất phải tự mình tìm tòi tự học thành tài.

"Thật xin lỗi. Có thể là do tôi làm không đúng cách. Nhưng mấy vấn đề này cũng không quan trọng..." Diệp Thu miệng mấp máy, nhưng cũng không biết nói gì nữa.

Về câu "tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô..." hắn càng sẽ không nói ra miệng. Bởi vì nam nhân nói những lời này, cái gọi là chịu trách nhiệm, đơn giản là sau khi nữ nhân mang thai thì đưa phí phá thai hai trăm đồng mà thôi.

Chịu trách nhiệm ư? Thật xin lỗi, hắn không chịu trách nhiệm được.

Nhưng nếu nàng đồng ý làm nữ nhân của mình, Diệp Thu cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng.

Bố Bố vẫn không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái.

"Rời giường đi. Trời sáng rồi. Ông tôi sắp tỉnh".

Bố Bố lo lắng nhìn về phía ông, thấy ông vẫn đang ngủ mới yên lòng. Chỉ là sắc trời bên ngoài đã sáng, ánh sáng từ kẽ hở từ rèm cửa sổ chiếu lên vách tường của gian phòng, giống như từng chùm sáng vàng.

"Vậy tôi dậy trước".

Diệp Thu cũng biết thân phận của mình dễ mang tới phiền toái cho người khác, nhưng tình huống tối qua thực quá hoang đường, Bố Bố lại là một cô gái tương đối có mị lực... được rồi, tôi đúng là muốn nàng, anh có thể làm gì được tôi?

Đại ca Thành Long bị người ta tra ra có bồ nhí thì dùng cớ là: Hắn là một người đàn ông cũng có lúc phạm sai lầm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đúng vậy, sai lầm như vậy nam nhân đều sẽ phạm. Chỉ là người phạm nhiều hay ít mà thôi.

Trên thế giới này không có thánh nhân, nhưng tiểu nhân và Nhạc Bất Quần thì là nhiều nhất.

(Tác giả: Nhạc Bất Quần, danh từ, một loại động vật ăn thịt tàn bạo đột lốt dê).

"Ồn cái gì mà ồn? Có còn để người ta ngủ hay không hả?... Ôi, chân của ta tê cả rồi". Bố lão gia tử đang ngủ say đột nhiên mơ mơ màng màng mà mở to mắt, tay nhúc nhích ở trong chăn, hình như là đang gõ nhẹ đầu gối bị đạn bắn xuyên kia.

Diệp Thu và Bố Bố kinh hãi, hai người "ầm" một tiếng ngã xuống giường, dùng mền che kín mình, Bố Bố còn đưa chân ra sau đạp Diệp Thu, bảo hắn nhanh rời giường.

Bố lão gia tử giống như bị tiếng hai người ngã xuống giường hấp dẫn, mở mắt nhìn sang, lập tức mở to hai mắt nhìn.

"Ông, ông tỉnh rồi ạ?" Bố Bố cười chào ông, vẻ mặt như mếu.

Diệp Thu vôi ở trong chăn mặc quần, nhưng thắt lưng lại đang ở trên y phục của Bố Bố, túm như thế nào cũng không túm được.

"Các cháu sau lại ngủ chung một giường thế?" Bố lão gia tử định đứng dậy, nhưng nhớ tới chân bị thương, chỉ có thể miễn cưỡng chống hơn nửa người.

"Ông, bọn cháu... đều mặc quần áo ngủ". Bố Bố vẻ mặt đau khổ giải thích, cũng không biết sao mà cái cớ như vậy cũng có thể nghĩ ra.

"Mặc quần áo thì sao? Mặc quần áo cũng không được. Cháu gái ngốc nghếch của ông ơi, ông đã nói với cháu rồi, cháu không thể bị thằng nhãi này lừa được. Đừng thấy hắn mi thanh mục tú, thật ra hắn không phải là người tốt đâu... mau đứng dậy cho ta".

Bố Bố hai mắt muốn khóc, định từ trên giường đứng dậy.

Nhưng Bố lão gia tử lại xua tay với Bố Bố, nói: "Cháu gái, ông không phải nói cháu. Ông là nói thằng nhãi sau lưng cháu kìa. Ài, ta nói, thằng nhãi cậu không nghe ta nói gì sao? Nhanh cút đi cho ta. Còn nhúc nhích? Cậu còn nhúc nhích nữa à? Nhúc nhích nữa là ta sẽ gọi người tới đó".

Gọi đi, gọi đứt cuống họng cũng vô dụng.

Không biết tại sao, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới câu nói kinh điển trong TV này.

Cháu gái của lão đã xảy ra quan hệ với cháu, có lớn tiếng gọi nữa cũng có thể khiến nàng trở lại làm xử nữ được không?

Diệp Thu thật vất vả mới cài thắt lưng được. Sau đó từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần chạy trên sàn nhà đi mang giày.

"Thằng nhãi thối. Nói rõ cho cậu biết, không được nói chuyện với cháu gái ta, cậu ngon lắm, không ngờ dám gạt cháu gái ta lên giường".

Diệp Thu rất muốn phản bác Bố lão gia tử, nói là cháu gái lão tự bò lên giường. Nhưng nếu nói vậy có thể sẽ làm tổn thương Bố Bố, chỉ đành phải cười cầu hòa, nói: "Lão gia tử, lão tỉnh rồi à? Bọn cháu cũng không làm gì cả, chỉ là do mệt quá nên nằm ngủ cùng một đêm mà thôi".

"Ha ha, lão không có việc gì là tốt rồi, hôm nay cháu còn có lớp, cháu về trước". Diệp Thu lại xoay người nhìn Bố Bố, nói: "Có muốn tôi ra ngoài mua ít điểm tâm cho các người không?"

"Không cần". Bố Bố mặc dù trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong đầu cũng rối một mớ bòng bong, nhưng ở trước mặt ông, nàng vẫn phải làm bộ dạng thản nhiên như không có chuyện gì cả.

Diệp Thu chạy vào gian rửa mặt trang bị trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, sau khi dùng nước lạnh lau mặt, ánh mắt liếc nhìn Bố Bố một cái, thấy mắt nàng không dời đi, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, đánh dặn dò lão gia tử mấy câu, sau đó sợ phải nán lại mà bỏ chạy.

Đây sao giống như mình yêu đương vụng trộm, bị chồng người ta phát hiện vậy nhỉ?

Diệp Thu đứng ở trong sân hít bầu không khí sáng sớm có chút lạnh của Yến Kinh, lẩm bẩm.

Bố Bố trải mền mình ngủ tối qua che ở trên giường, mặc dù không có vết đỏ, nhưng trên giường lại có ái dịch của hai người. Vén chăn lên là có thể ngửi thấy mùi tinh dịch nồng đậm, Bố Bố nào dám gấp chỉnh tề như ở ký túc xá của trường chứ?

"Ông, cảm giác có khá hơn chút nào không? Muốn ăn gì? Cháu mua tới cho ông?" Bố Bố đi tới cạnh giường của Bố lão gia tử, thân mật mà kéo bàn tay to đầy nếp nhăn của lão.

Ngay lúc này, nàng lại nhớ cha mẹ ở nước ngoài rất nhiều. Có lẽ, mỗi cô gái sau khi mất đi lần đầu tiên, đều sẽ có ý nghĩ như vậy cả.