Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 268: Không yêu nhiều, chắc là yêu một chút




Lam Khả Tâm giống như mọi khi, tới phòng học việc đầu tiên là đi tới chỗ bàn học của bọn họ gần cửa sổ, cái bàn hai người ngồi được nàng lau khá sạch sẽ, tuy rằng biết Diệp Thu không đi học, nhưng chuyện này đã thành thói quen của nàng, nếu như không làm, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Lam Khả Tâm không thể xác định rõ quan hệ của mình và Diệp Thu, Diệp Thu cứu nàng khỏi trúng độc, khi nàng đau đớn hôn mê hắn đã cứu tỉnh nàng, hắn cũng đã hôn nàng, nàng không biết yêu hắn không, nhưng nếu nói không yêu, nàng sao lại tỉnh lại từ trong cơn đau đến hôn mê kia?

Nàng vốn rất thấp thỏm với chuyện Diệp Thu gặp mặt cha, cha là người hay xoi mói, cũng không biết đối đãi thế nào với Diệp Thu, hơn nữa tính ông nóng giận, nếu tức giận với Diệp Thu thì làm sao?

Loại tâm tư con gái mỗi khi bạn trai gặp cha mẹ luôn lo lắng như vậy, Lam Khả Tâm cũng không ngoại lệ. Nhưng khi nàng thấp thỏm không yên nhìn cha ngồi đợi thì tin nhắn Diệp Thu tới nói hắn đã rời Yến Kinh.

Không còn thấp thỏm, trong lòng cũng hơi thất vọng, hắn bận nhiều việc, nàng có thể hiểu được.

Cha nói: "Tên nhát gan."

Ông cha rằng Diệp Thu rời đi là không dám gặp mặt, Lam Khả Tâm muốn giải thích, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân Diệp Thu rời đi, nàng chỉ có thể giải thích thái độ làm người của Diệp Thu, cùng với chuyện hắn làm sao cứu nàng từ tay bon cướp. Quả nhiên, lông mày cha nàng dãn ra, như vậy có thể giúp hắn vớt vát chút đỉnh a?

Không chỉ có mình, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng cũng không biết Diệp Thu đi đâu, Lam Khả Tâm muốn hỏi Dương Nhạc xem khu nhà màu xanh ở đâu, nhưng cuối cùng nhịn xuống, như vậy có phải là quấy rối sinh hoạt của hắn?

Nàng vì Diệp Thu mà lo lắng nhiều lắm, chuyện lo lắng cũng nhiều, nên vĩnh viễn không dám tiến tới, chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi.

Có thể, là chờ đợi cả đời.

Làm Khả Tâm vừa đặt bút viết, nét chữ thanh tú đẹp đẽ, như tính cách và dung mạo nàng.

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cầm sách đến phòng học, thấy Lam Khả Tâm cả năm như một ngồi ở vị trí đó, cũng đi tới ngồi vào chỗ mình, Dương Nhạc cười nói: "Khả Tâm, Diệp Thu kia một chốc sẽ không quay lại, ngồi giữ chỗ cho hắn không phải lãng phí khí lực sao?"

"Không liên quan, là thói quen thôi." Lam Khả Tâm ngượng ngùng cười, tuy rằng nàng và Dương Nhạc rất thân, nhưng khi nói chuyện vẫn hay đỏ mặt, đặc biệt là khi bọn họ trêu nàng với Diệp Thu.

"Hắn không ngồi, mình ngồi nhé." Lý Đại Tráng cười đùa.

Lý Nhạc đập một cái lên đầu Lý Đại Tráng, mắng: "Xem mày kìa, còn có tâm tư tranh giành mĩ nữ với lão đại?"

"Đại ca, anh đánh nhẹ một chút không được à? Anh nghĩ em có ý gì chứ? Lý Đại Tráng em là loại cướp giật của anh em sao? Em chủ yếu là sợ người khác giành chỗ, Diệp Thu không ngồi, em ngồi giúp hắn bảo vệ chỗ đó."

Dương Nhạc túm vai hắn nói: "Chỉ cần mày đừng xằng bậy, còn ai dám ngồi chỗ đó."

Không ngờ còn chưa dứt lời, thấy một người ở cửa lén lút nhó nghiêng, xách túi đi tới chỗ Lam Khả Tâm, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học, bên cạnh có ai ngồi chưa?"

Làm Khả Tâm chưa kịp trả lời, Lý Đại Tráng đã nói: "Có rồi."

Mã Uy nhìn thoáng qua Lý Đại Tráng nói: "Ai muốn ngồi?"

"Không phải vấn đề ai muốn ngồi, mà là ai có thể ngồi." Lý Đại Tráng thấy đối phương không thèm nhìn mình, có chút khó chịu nói.

"Này, tôi hỏi cậu ở lớp nào? Từ trước đến giờ chưa thấy qua cậu? Cậu có phải người khoa này?" Dương Nhạc ngẩng đầu, nói với Mã Uy.

"Tôi có hứng thú với khảo cổ, hơn nữa nghe nói hôm nay là giờ của thầy Trần Hoài Ân, nên đến nghe, thế nào? Không được à?"

Cách học này ở đại học Thủy Mộc không sai, không ít học sinh hứng thú với các khoa khác thường đến nghe giảng, nội quy trường học cũng không cấm chuyện này, chỉ là do tự nguyện của học sinh.

Có người đến nghe giờ của thầy Trần Hoài Ân cũng không phải lần đầu, trước đây có không ít, nhưng vừa tới đã chạy tới chỗ Lam Khả Tâm, hắn là người đầu tiên.

"Có thế, nhưng chỗ này cậu không có khả năng ngồi." Dương Nhạc chỉ vào vị trí phía sau nói, phòng này đủ cho hơn tám mươi người ngồi, mà khoa khảo cổ bọn họ chỉ có mười mấy, vị trí khác đại bộ phận là đến nghe nhờ.

Mã Uy chỉ vào hai mắt nói: "Không được, mắt tôi bị cận, ngồi sau không thấy rõ."

"Cận? Vậy cậu ngồi bàn đầu đi, ở đó không ai ngồi." Lý Đại Tráng chỉ vào vị trí bàn đầu, sinh viên sai nguyện ý ngồi ngay mắt giáo viên chứ, vì thế vị trí bàn đầu đều trống không, thậm chí trên mặt còn một lớp bụi.

"Chỗ đó? Quá gần, tôi không có thói quen ngồi gần." Mã Uy lắc đầu nói.

Bởi vậy, Mã Uy chẳng khác nào chọc phải tổ ong, hệ khảo cổ chỉ có một mình Lam Khả Tâm à nữ, hơn nữa lại đẹp, vốn không ít người chú ý đến nàng, nhưng không ngờ Diệp Thu nhanh chân hơn, ngay ngày khai giảng đã đoạt nàng vào tay, hơn nữa Diệp Thu là lớp trưởng được mọi người tán thành, vì vậy không ai đến cạnh tranh với hắn.

Bọn họ không có cơ hội cạnh tranh, tự nhiên không muốn nữ sinh hệ mình bị kẻ khác cướp đi, vì vậy có người mở miệng: "Không nhìn thấy thì té đi, ai cần mày đến nghe giảng."

"Mẹ, mày không có đầu óc à."

"Nói cho mày biết, đây là bạn gái lão đại bọn tạo, mày đừng mơ mộng, cút mau không đừng trách chúng tao không khách khí."

Mã Uy lắc đầu cười, nói: "Tao ngồi chỗ này không phải chuyện của bọn mày, con mẹ mày ăn no dửng mỡ hả? Câm miệng lại không đừng trách tao không khách khí."

"Mày không khách khí thì sao?" Diệp Thu đứng ở cửa cười mỉm mà hỏi thăm.

Hôm nay cùng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đến trường, đỗ xe xong vào phòng, không ngờ đụng phải tên kia, lần trước bị hắn đập xe, Diệp Thu dần cho hắn một trận, tiện thể xin hắn chút tiền.

Lần này lại chạy đến phòng học gây chuyện, không biết cố ý hay vô tình, hơn nữa cũng kiêu ngạo như lần trước, Diệp Thu thậm chí còn tưởng, nếu mình không xuất hiện, hắn có thể bị hay không bị đám sinh viên khoa khảo cổ làm thịt.

Mã Uy gặp Diệp Thu như gặp quỷ, hai mắt trừng lớn nhìn Diệp Thu, kinh ngạc hỏi: "Anh sao lại ở chỗ này?"

"Đây là lớp tao, sao tao lại không thể ở chỗ này?" Diệp Thu cười hỏi.

"Lớp anh? Ha ha xin lỗi đại ca, em có mắt như mù, không biết đây là địa bàn của anh, vừa rồi xúc động, xin lỗi các anh em." Mã Uy đối mặt nhanh như chớp, vừa từ vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung trở thành tươi cười, thịt trên mặt nhăn thành một đoàn, con mắt vốn nhỏ biến thành một cái khe.

Mã Uy cũng không quản người khác chế nhạo, cũng kính nói với Diệp Thu: "He he, em nghĩ vị trí này chắc chắn là của anh, anh không ngồi ai dám ngồi."

Diệp Thu có chút lơ mơ, lẽ nào hắn bị đánh đau nên sợ?

Diệp Thu không rảnh tiếp hắn, cười với Lam Khả Tâm đi tới.

"Lão đại, chạy đến chỗ nào vui chơi thế? Lần sau có chuyện tốt nhớ mang em với lão Nhạc theo nha." Lý Đại Tráng đánh sau lưng Diệp Thu một quyền, đây là phương thức chào hỏi của hắn, dùng cách nói của hắn là kẻ khác muốn ta đánh hắn một quyền này, ta còn không thèm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Được, không mang theo chúng em cũng được, nhưng phải theo Khả Tâm, anh xem nàng dạo này buồn lắm đó..."

Diệp Thu nhìn khuôn mặt gầy gò của Lam Khả Tâm, trong lòng có chút yêu thương, trải qua quá trình phẫu thuật lâu như vậy, người không gầy mới là chuyện lạ, hơn nữa nha đầu kia xem ra không có thời gian nghỉ ngơi, cứ vậy chạy tới học, thân thể sợ là không chịu nổi.

Diệp Thu ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Lam Khả Tâm, có chút trách cứ hỏi thăm: "Thân thể hiện tại thế nào? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?"

"Không sao, em rất khỏe." Lam Khả Tâm có chút yếu ớt nói, tay bị Diệp Thu nắm, tuy rằng mặt đỏ ửng, nhưng vành mắt lại có chút ướt, cảm động muốn khóc.

Nàng vẫn cho rằng Diệp Thu vì nỗ lực của nàng mà đối xử với nàng như thế, đây là một loại thương hại có lẽ à đồng tình, không phải tình yêu. Hiện tại hắn tự nhiên nắm tay, mới thấy giấc mộng kia rất chân thật, cũng không phải là xa ngoài tầm với.

Không yêu nhiều, chắc là yêu một chút.

Người ta liếc mắt mình một cái rồi thôi, nhưng em chỉ mãi dõi theo anh.