Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 265: Nghìn vạn lần chớ nên chọc đàn bà (2)




Diệp Thu mở to mắt nhìn, không tin được đó là sự thực, quan sát trên dưới một phen, đến trước mặt nàng nói: "Anh có thể kiểm tra không? Ở trên mạng quảng cáo nhiều con rối cao su, lại giống thật lắm."

"Không nên." Long nữ chưa kịp ngăn cản, Diệp Thu đã vươn tay tới bộ ngực cô gái kia, cô gái này khuôn mặt quá mức xinh đẹp, hắn không có biện pháp đối đãi với nàng như người thật, mắt thấy là giả, lấy tay kiểm tra mới là thật a.

Diệp Thu vươn tay, sờ vào khoảng không, đang muốn xoay người lại, mông bị đáp một cước, thân thể lao qua người Long nữ, ôm chầm lấy thân thể cách một lớp vải mỏng như sa tanh của nàng.

Cuối cùng cùng mò thấy một người ^^

"Trên người anh đầy khí tức tà ác." Giọng nói bình thản của Kristy vang lên, nhưng biểu tình xem ra rất chán ghét Diệp Thu.

"Kristy, chị đã nói với em trên tay hắn có chiếc nhẫn không rõ lai lịch." Long nữ bình tĩnh chịu mấy trò quỷ của Diệp Thu, nói với Kristy.

"Em xem xem."

"Tôi muốn sờ cô một chút cô không cho, tôi sao phải cho cô nhìn?" Diệp Thu đứng dậy từ trong lòng Long nữ, sờ sờ mông nói. May mà ả này ra tay không nặng a, nếu không ba ngày không xuống nổi giường.

Kristiy mặt phát lạnh, thân hình như chớp xuất hiện sau lưng Diệp Thu, Diệp Thu lần này có phòng bị, thân thể quay vòng, thoáng cái chạy ra phía sau Long nữ, một kích của Kristy thất bại.

"Được rồi, không náo loạn nữa, Kristy, em không phải muốn ngắm đêm Tây Hồ sao? Để Diệp Thu đưa em đi nha."

"Chị, em tự đi." Kristy có chút mâu thuẫn với Diệp Thu, lên tiếng từ chối.

"Được tự mình cô đi đi, hai chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh tâm tình một hồi." Diệp Thu ôm eo Long nữ, nói: "Lẽ nào em không thấy ở đây có cái bóng đèn sao?"

Kristy vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Chị, bóng đèn là cái gì?"

Long nữ chỉ vào bóng đèn trên đường nói: "Cái này, Kristy đừng nghe hắn nói bậy"

Kristy tự nhiên không muốn đi một mình, đi theo phía sau Diệp Thu và Long nữ tới bờ Tây Hồ, đêm Tay Hồ yên tĩnh vô cùng, nếu thưởng cảnh sẽ khiến người ta thất vọng, nhưng lại là nơi tốt để nói chuyện.

"Muốn Tô Hàng?" Long nữ nhìn Diệp Thu hỏi.

"Chỉ là tự mình kiếm chút việc làm." Diệp thu cười gật đầu, "Cũng xem như là một...cứ điểm khác đi."

"Có cần hỗ trợ không?"

"Giết gà cần dao mổ trâu sao?"

"Mục tiêu không lớn, nhưng anh đã trưởng thành hơn." Long nữ vuốt khẽ lên đôi lông mày rậm của Diệp Thu nói: "Đến khi anh đủ cường đại, em sẽ giải khai nốt chín chín tám mươi mốt nút thắt."

"Có thể đưa tiền đặt cọc trước không?" Diệp Thu cười hỏi.

"Đã trả rồi."

Diệp Thu nhìn Kristy không xa hỏi: "Sao lại mang nàng tới Tô Hàng?"

"Biết anh ở đây, lừa nàng tới cho anh gặp, làm vợ anh thế nào?"

"Của hồi môn phong phú nhỉ?"

"Phong phú vô cùng."

Diệp Thu gật đầu: "Ừm, bộ dạng dễ lừa, để anh thử xem."

Hai người nói chuyện sau đó cùng cười, Kristy vẻ mặt mê màn nhìn qua, không biết xảy ra chuyện gì.

Long nữ chăm chú nhìn Diệp Thu nói: "Em nói thực, khả năng của nàng vượt qua tưởng tượng của anh.":

Diệp Thu cười khổ nói: "Đấy có tính là mĩ nam kế không?"

"Không tính, anh đâu phải mĩ nam." Long nữ lắc đầu nói.

Bởi vì có cái bóng đèn Kristy, Diệp Thu chỉ thu được của Long nữ một chút lợi tức, Diệp Thu cuối cùng cũng hiểu vì sao Long nữ đột nhiên biến mất, cũng nghe nàng nói chuyện sau khi cơ sở nghiên cứu kim khí bị nổ.

Chỉ cần nàng an toàn là tốt rồi, Diệp Thu cuối cũng cũng khỏi khối tâm bệnh trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Ngày thứ hai ăn bữa sáng xong, Trầm Mặc Nùng cùng Diệp Thu đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, vẫn là Lưu Cương đón tiếp, Lưu Cương tiếp đãi bọn họ, khi không có người ngoài nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Tống tiểu thư gọi điện, giúp hai người báo án, nói hai người là khách đến CLB Hồng Trang, ở đó bị khiêu khích, nhân cách và thân thể đều bị thương tổn... chuyện này phát sinh ở CLb Hồng Trang, cũng nên để CLB Hồng Trang giải quyết."

Diệp Thu trong lòng hiểu rõ, đây là lúc hai bên trốn tránh trách nhiệm, Tống Ngụ Thư đêm qua nói bảo hộ mình, kỳ thực có mạo hiểm nhất định. Mà hiện tại báo án, đem trách nhiệm phủi sạch, trái lại đổ lên đầu CLB Hồng Trang.

Hỏi đơn giản vài vấn đề sau đó khách sáo với Lưu Cương vài câu, Trầm Mặc Nùng cùng Diệp Thu ra khỏi thị cục.

Khi tới vầng thái dương rất êm dịu, cũng không chói mắt, khi ra khỏi cục cảnh sát ngây người một hồi, vầng dương như kim châm, chiếu trên người rất khó chịu. Hai người vào xe, Diệp thu nói: "Có muốn đến bệnh viện xem Liên Phong Duệ không?"

"Không cần, bọn họ cũng không hoan nghênh chúng ta." Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút nói.

"Liên gia là vua bản địa, thâm căn cố đế, một vài kẻ tai to mặt lớn ở nơi khác cũng nể mặt bọn họ, Quách gia thế lực trải khắp Tô Hàng, Bối gia thương nghiệp trải khắp thế giới, luận tài lực không thua ai trong ba nhà. Mà Hàn gia có quan hệ thượng tầng, Tứ gia bề ngoài vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, hòa hợp êm thấm. Mặt khác, Tống gia như cá chép hóa rồng, muốn chia sẻ Tô Hàng, khiến bốn nhà kia phải kết liên minh."

"Nếu như, anh nói nếu như, Trầm gia đột nhiên nhảy lên đầu bọn họ, em có giật mình không?" Diệp Thu nắm tay lái, nhưng không khởi động xe, nhìn Trầm Mặc Nùng nói.

"Vậy hả?" Trầm Mặc Nùng khẽ vuốt tóc, nói: "Vậy em đã thực hiện được lời hứa với gia gia."

Nhớ lại đêm qua hai người hôn nhau ở bờ Tây Hồ, thế nào cũng không dám đối nhãn với hắn.

"Nhìn em như không quá tin tưởng?"

"Em không có biện pháp" Trầm Mặc Nùng nói: "Anh không phải cho rằng phụ nữ đều thik nằm mơ chứ? Em tuy rằng mong chờ một ngày như thế, nhưng biết sẽ không có bánh từ trời rơi xuống. Tô Hàng tứ gia liên quan đến quá nhiều tập đoàn, không phải người thương có thể chống lại, chuyện đêm qua chỉ là một lần giao phong nho nhỏ, trở mặt với họ, anh sẽ phát hiện thực lực họ kinh khủng cỡ não. " Trầm Mặc Nùng đột nhiên ngừng lại, bất chấp ngượng ngùng nhìn chằm chằm Diệp Thu nói: "Trong lời nói của anh, em ngửi thấy mùi âm mưu."

"Có sao?" Diệp Thu sờ mũi, nói: "Có thể sáng nay ăn hơi nhiều. Lại muốn tìm em nói chuyện vài câu, người không rèn sẽ dài ra, miệng không nói sẽ hỏng mất."

Diệp Thu ở Tô Hàng cũng không có bạn bè gì, Trầm Mặc Nùng thì càng ít, hai người một nơi chỉ có thể đi về Trầm gia.

Tới phòng khách thấy Trầm Nhi Hiền đang ngồi đọc báo, trước mặt có một chén trà thơm bốc khói, thấy hai người trở về, cười nói: "Thế nào sáng đã ra ngoài? Mẹ con với Vương tẩu tự mình đi chợ, nói trưa này sẽ xuống bếp nấu cho các con ăn. Nếu bên kia Yến Kinh ổn định, cứ chầm chậm vài ngày, các con về một lần cũng không dễ dàng, bình thường cha đi công tác, mẹ con ở một mình ở nhà thường lải nhải."

Trầm Nhu Hiền nói chuyện, ngữ khí sớm đã coi Diệp Thu là người một nhà.

"Cha, hôm nay không tới công ty sao?"

"Có, vừa về, mẹ con gọi điện, bảo trưa cha phải về ăn, vừa lúc không có chuyện gì, cứ về trước đã."

Trầm Nhi Hiền đưa tờ báo cho con gái, nói: "Ai, người mà, bình thường phong quang có ích gì? Có thời gian nên về bồi tiếp người nhà a."

Trầm Mặc Nùng có chút kì quái đang bàn công việc soa cha đột nhiên nói vậy, cầm lấy tờ báo sắc mặt lập tức ngưng trọng.

Đây là nhật báo Tô Hàng, là tờ báo lớn nhất Tô Hàng, mấy tin báo chí này các gia tộc đều có tình báo mà? Lẽ nào còn đại sự mới phát sinh.

Diệp Thu nhìn qua tờ báo, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Đầu tờ nhật báo Tô Hàng, dùng dòng chữ đỏ để đăng tin: "MC nổi tiếng Vu Lan hôm qua tự sát tại nhà."

Phía sau đưa tin, tối qua rạng sáng nay Vu Lan được phát hiện tự sát trong bồn tắm, trước hết xác định thân thể Vu Lan có dấu vết bị xâm phạm, hơn nữa càng kịch tính hơn chính là, Vu Lan trước khi chết dùng ngón tay viết lên tường chữ Hàn thật to.

Ai cũng chĩa mũi dùi vào Hàn Ấu Lăng.

Diệp Thu trong lòng sợ hãi liếc nhìn Trầm Mặc Nùng, nghĩ thầm, đàn bà khi nổi bão cái gì cũng làm ra a, sau chuyện này chỉ sợ Liên, Hàn hai nhà kẻ chết ta sống.