CLB Hồng Trang là CLB đỉnh cấp ở Tô Hàng, không có từ một trong. Đây là đạo lý.
Tục truyền bà chủ thần bí của CLB này chính là người hay dẫn chương trình ở đây, mà cái người dẫn chương trình lại cùng Liên Phong Duệ có chút sâu xa, Liên Phong Duệ có thể thành lão đại của tứ thiểu không phải nguyên nhân chỉ là tuổi tác.
Hoàn toàn bỏ rơi các CLB khác, nơi này hài hòa, ổn định, hương vị cổ điển theo phong cách Baroque, trang lệ, khí thế lớn, giàu có... chính là cảnh giới của nghệ thuật. Thậm chí trên tường còn một bức tranh sơn dầu phảng phất như tới lâu đài của quý tộc Ý hồi thế kỉ 18.
Vốn là một hồi biểu diễn áo tắm, đối với những công tử tiểu thư nhà giàu này cũng không có hấp dẫn gì, cái trò biểu diễn áo tắm, áo ngủ, quần lót là ngang nhau, loại hoạt động này lưu hành trong giới thượng lưu cũng lâu mãi thành tập quán.
Thế nhưng chủ nhân Liên Phong Duệ đột nhiên công bố tin tức, nói là sau khi buổi biểu diễn kết thúc, còn có một màn cao thủ giao chiến đặc sắc, cái này thật không nghi ngờ là vô cùng kích thích tuyền thượng thận của bọn họ hoạt động mạnh. Bọn họ gặp qua nhiều mĩ nữ, tuấn nam, đừng nói là mặc áo tắm cho dù là hỏa thân cũng vô số, nhưng chuyện cao thủ giao chiến không phải lúc nào cũng có thể thấy. Thỉnh thoảng coi qua hắc lôi đài cũng thấy đã nghiền, nhưng gặp thực thì rất ít. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng dọc đường đi tới đều nghe tiếng bàn luận về chuyện giao đấu này, dù sao kẻ tham gia cũng là bạn trai trên danh nghĩa của Trầm Mặc Nùng.
Một vài người thấy nàng đi tới, còn hỏi thăm bạn trai của Trầm Mặc Nùng có bộ dạng gì, cũng không biết đứng cạnh là Trầm Mặc Nùng, còn nam nhân kia chính là người bọn họ đang tìm hỏi.
"Xem ra cổ quả thật không nối tiếng a, chúng ta đứng ở bên cạnh bọn họ còn không nhận ra." Diệp Thu ưu nhã lấy khay hồng tửu từ tay một người bồi bàn, một ly đưa cho Trầm Mặc Nùng, còn dư dứ cái khay, chị em Tống gia liếc mắt nhìn hắn. một người tự lấy một ly hồng tửu.
"Anh thì biết cái gì? Trầm tỷ tỷ như vậy mới là tiểu thư khuê các, cả ngày lộ diện bên ngoài, còn gì là cao quý nữa?" Tống Ngụ Ngôn đối với bộ dạng không chút thân sĩ của Diệp Thu rất là bất mãn, ngữ khí nói chuyện không chút khách khí.
"Vậy cô thì sao?" Diệp Thu cười hỏi.
"Chúng ta sao có thể so với Trầm tỷ tỷ." Tống Ngụ Ngôn không ngờ Diệp Thu hỏi vặn lại mình, trừng mắt nói.
Đám khách Hương Cảng chiều hôm qua gặp ở quán trà cũng tới, thấy Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đều cười gật đầu, chiều qua nói chuyện ko vui vẻ, bắt chuyện cũng không có ý tứ. Đoàn người này lại hấp dẫn không ít người, hơn nữa mĩ nhân lại dễ nhìn, không ít công tử ở Tô Hàng liền chủ động bắt chuyện.
Hôm nay vốn là nhằm mở rộng quan hệ, không ai bảo cũng tới mời rượu bắt chuyện.
Sư Phàm thấy chung quanh Diệp Thu có ba cô gái, trong lòng một trận phiền muộn, vợ đẹp như vậy, đúng là khó cầu a.
Biểu diễn áo tắm tám giờ bắt đầu, đúng với tính chất tư nhân, tất cả đều nhàn nhã đi dạo chơi, không ai lên trước đài cầm mirco nói vài câu hoan nghênh hay cảm tạ, như vậy lạc điệu với mọi thứ ở đây.
Nếu là nhân vật thượng tầng, sẽ có phong cách của chính mình.
Phòng khách ngọn đèn mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy người mà không rõ mặt mũi, CLB Hồng Trang hiển nhiên không phải lần đầu biểu diễn show như vậy, bục hình chữ T thoạt nhìn là cố ý vì bữa tiệc tối nay mà bố trí.
Đi đầu là hai người mẫu Ấn Độ, hai người vóc người cùng tướng mạo đều nhất lưu. Khuôn mặt tỉnh xảo dung hợp của Đông và Tây phương, phối hợp với tư thái bốc lửa, cùng trên người khoác một kiện áo khoác trong suốt lộ ra áo lót màu đen mê hoặc, đúng là một loại hưởng thụ cực mĩ.
Đối với nam nhân và nữ nhân trong căn phòng này, bọn họ không cần cái loại lõa lồ, cái loại che đậy mù mờ áo lót khêu gợi lại phối hợp với áo khoát trong suốt, dưới cảm xúc của thị giác, một vài bộ phận đã có chút muốn phá quần chui ra.
Tuy rằng ngọn đèn mờ ảo, nhưng Diệp Thu nhìn rõ biểu tình của Trầm Mặc Nùng, chỉ tiếc nuối là nàng không chút biểu tình, không biết trong lòng đang nghĩ gì, làm cho Diệp Thu không có dũng khí nói tham khảo một vài kiên thức về đồ lót.
Kỳ thực, cùng phụ nữ nói chuyện đồ lót và việc cùng phụ nữ nói chuyện tình yêu giống nhau.
Cùng Trầm Mặc Nùng đàm tình, nhất định là chuyện vui vẻ, Diệp Thu một bên thưởng thức yến tiệc thị giác, một bên yy trong mộng đẹp.
''Anh muốn nói gì?" Trầm Mặc Nùng tuy rằng con mắt không rời khán đài, nhưng lại cảm giác Diệp Thu một mực đánh giá nàng, phụ nữ xinh đẹp như kia, đến nàng nhìn còn động tâm, huống chi những... gã đàn ông ở đây.
"À, chỉ là muốn tham khảo cô vài vấn đề, nhưng khẳng định cô không thích, nên không nói ra." Diệp Thu cười nói. Thực sự là một nữ nhân nhạy cảm, chỉ là mình mà đem mấy suy nghĩ cầm thú trong lòng nói ra, chỉ sợ ăn mấy cái bạt tai a. Trước mặt phụ nữ loại này, nếu không đủ dũng khí cùng da mặt đủ dày, vậy chỉ đành để nàng chiếm thế chủ động. Đây là chuyện đàn ông không thể tha thứ, lần trước cùng Tống Ngụ Thư bị nàng áp đảo, Diệp Thu vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Tôi thực không có hứng thú." Tuy rằng Diệp Thu cũng không nói ra, nhưng Trầm Mặc Nùng có thể hiểu đại khái ý nghĩ của hắn.
Diệp Thu nhìn chị em Tống gia bên cạnh, thấy hai người cũng đồng dạng không biểu tình, không thể làm gì khác hơn là trong lòng nói thầm, một đám nghiêm trang thế này, còn gì là hòa mình vào náo nhiệt nữa.
Phụ nữ a, quả nhiên là tròng lòng nghĩ khác với bề ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hiện tại trên bục đã thay đổi là một đôi mĩ nữ Tiệp Khắc, vóc người cao gầy, màu da sáng bóng, mái tóc vàng tung xõa trên vai, váy dài kéo lê trên mặt đất, giày cao gót bảy phân khiến thân hình các nàng có vẻ thon dài mà hữu lực. Hai người trước ngực đeo một dải vải đen trắng, màu sắc đơn điệu, cực kì đơn giản, chỉ là tùy ý lộ ra bộ nửa bộ ngực cùng phần rốn, mà bên trong phố hợp với đồ lót bó màu vàng kim rất hài hòa.
Hai người vừa lên bục, phía dưới đã vang lên vài tiếng huýt sáo.
Có người nói kho buổi biểu diễn kết thúc, sẽ lén giao lưu một phen, cũng là mong muốn của Diệp Thu.
Trong hội trường một vài nam nhân đã cùng nữ nhân cảu mình tham khảo vấn đề thâm ảo của đồ lót, cũng tranh thủ tán tỉnh nữ nhân. Diệp Thu tuy rằng đủ dũng khí, nhưng lại không có đối tượng, màn trình diễn này tuy đặc sắc, nhưng hắn lại có cảm giác không hoàn mĩ, chung quy cứ như thiếu thiếu cái gì.
Giao lưu.
Đúng, thiếu giao lưu.
Giao lưu với nữ nhân là nguyện vọng của nhiều nam nhân, nhưng chỉ đứng đờ đẫn nhìn, không có chút trao đổi nào, cho dù là nhìn thích mắt, nhưng cũng chỉ là tra tấn.
Màn biểu diễn kế tiếp là một đám phụ nữ Đài Loan ăn mặc chế phục đi ra, có y tá, có hộ sĩ, có cảnh sát, các nàng ăn mặc khêu gợi đi giày cao gót tất chân màu đen, bên hông đeo thắt lưng rộng, mặc áo nhưng cởi ra ba cúc trên, lộ ra đồ lót gợi tình ở bên trong.
Biểu diễn đồ lót mới chính là chủ đề ngày hôm nay.
Chế phục khiến nam nhân điên cuồng, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Diệp Thu cũng vỗ tay theo, thấy Trầm Mặc Nùng nhìn mình chằm chằm, mới cười giải thích: "Chúng tôi vỗ tay không phải vì kích thích, mà là biểu đạt lòng tôn trọng nghệ thuật."
"Tôi hiểu.''Trầm Mặc Nùng gật đầu, lúc này mới rời mắt lên bục.
Đến khi màn trình diễn áo tắm kết thúc, đèn lại một lần nữa được bật lên, để tránh làm hại mắt mọi người, ngọn đèn dần dần được bật sáng lên.
Một nữ nhân khí chất xuất chúng, mặc lễ phục gợi cảm, đi lên trước bục chữ T vẻ mặt tươi cười nói: "Mong một màn trình diễn đồ lót này có thể gây sự hứng thú cho quý vị."
"Các nàng xinh đẹp, các nàng gợi cảm, các nàng khiến các quý ông ở đây nhiệt huyết sôi trào, thưa các quý ông quý bà, xin mời quý vị trước tiên hãy uống ly rượu, tiết mục tiếp theo sẽ ngày càng đặc sắc."
"Vu Lan, nữ MC xinh đẹp nổi tiếng nhất Tô Hàng, không ngờ cô ta là chủ của Hồng Trang, là người tình bí mật của Liên Phong Duệ." Tống Ngụ Thư cầm chén rượu quay sang nhẹ nói với Trầm Mặc Nùng.
"Đúng vậy, thảo nào nàng phất lên nhanh như vậy, phụ nữ muốn vài thứ, luôn phải nổ lực hết mức." Trầm Mặc Nùng thấy nữ nhân kia sau khi quay người lại lộ ra chiếc lưng ong trắng nõn xinh đẹp, phụ họa theo.
"Tôi xem tư liêu của CLB Hồng Trang, người này bình thường rất ít khi xuất hiện công khai, lúc này Liên Phong Duệ cho nàng đứng ra, xem ra nàng đã chiếm được lòng tín nhiệm của hắn." Tống Ngụ Thư liếc mắt với Diệp Thu nói: "Chỉ là sao lại chọn ngày hôm nay?"
Đột nhiên một trận oanh động, đám biểu diễn đồ lót lúc trước đều xuất hiện, không biết có phải bị công ty sai phái hay không, nhưng các nàng ăn mặc như vậy ùa vào đám khách dưới bục.
Một cô gái Ấn ĐỘ quấn lấy bên người Diệp Thu, nàng dùng tiếng Hoa Hạ tiêu chuẩn để bắt chuyện, dưới ngọn đèn neon, da thịt vàng óng, bộ ngực tròn trĩnh, cùng vòng eo có chút đẫy đà nhưng khêu gợi, kèm với những đồ trang sức kì dị phía dưới bụng khiến nam nhân mê muội tâm thần.
Nàng đưa ra một tờ giấy nhỏ, tươi cười nói: "Đây là danh thiếp của em, mong rằng sau này sẽ có cơ hội liên lạc."
Dùng danh dự của mình mà thề, Diệp Thu lần đầu tiên nhận được một cái danh thiếp dày như vậy. Bề ngoài in hình chân dung của một mĩ nữ Ấn Độ mặc quần áo màu đỏ bán trong suốt, mở ra trang đầu có tên cùng lý lịch sơ lược, phía trên còn các phương thức liên hệ với nàng.
Trang hai bắt đầu là những bức họa khiến người ta phun máu, có mặc quần áo mỏng, có chế phục, còn có áo da người ^^
'Thật không công bằng, sao chỉ đưa danh thiếp cho đàn ông, phụ nữ lại không có?" Tống Ngụ Ngôn căm hận bất bình nói, chuyển đầu qua tập tranh của trên tay Diệp Thu, vừa thấy chính là nữ nhân Ấn Độ tóc dài vừa nói chuyện với Diệp Thu, tóc dài để xõa, hai tay che hạ thể, vẻ mặt lộ vẻ hoảng sợ, mà trên bộ ngực to lớn có hai đầu quỷ cuồng dã nhe nanh múa vuốt.
"A?" Tống Ngụ Ngôn bưng chiếc miệng nhỏ kinh hô lên, Thấy biểu tình trêu tức của Diệp Thu, Tống Ngụ Ngôn nghĩ mình bị hắn xem thường, liếm liếm đôi môi ướt tát, nói: "Nếu tôi mặc khẳng định đẹp hơn ả."
"Tôi cũng thấy vậy." Diệp Thu cười gật đầu.