Bởi vì Diệp Thu có chút thành kiến với Tào Tuyết Cầm, vì vậy đá một cước cũng không lưu tình, biết nàng có mang thai, tuy rằng không đá vào bụng nàng, nhưng trên đùi bị một cước nàng cũng thấy khó chịu.
Tào Tuyết Cầm đang bổ nhào về trước, đột nhiên bị lực tác dụng ngược lại, không thể đứng thẳng, thoáng cái đã ngã trên mặt đất, liên tục lăn vài vòng mới ngừng lại được. Chiếc dao sáng bóng trong tay cũng rơi xuống, có người nhanh tiến lên kiểm tra.
Lữ Hải đổ mồ hôi lạnh, nếu như không phải Diệp Thu ngăn cản, hắn đúng là bị ả khốn kia đâm chết, không ngờ trước mặt nhiều người mà nàng dám ra tay độc ác như vậy.
"Cảm ơn, cảm ơn." Lữ Hải dùng bàn tay bị đứt một ngón lau mồ hôi trên trán, liên tục cảm ơn Diệp Thu.
Diệp Thu híp mắt đánh giá Lữ hải, hắn có cảm giác Lữ Hải nói dối, dựa theo lời khai Lữ Hải Tào Tuyết Cầm với hắn hẳn à không có quan hệ gì mới đúng. Hiện tại tình huống hiển nhiên không phải thế, Tào Tuyết Cầm hình như là hận hắn thấu xương, hai bọn họ chẳng lẽ có khúc mắc gì?
Lữ hải nói bị Trầm Nhi Lập mua chuộc, vì sao Tào Tuyết Cầm lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
"Ông còn nói dối gì chúng tôi?" Diệp Thu cười hỏi, vô tình hay cố ý liếc qua bàn tay băng bó của Lữ Hải.
"Không có..... thực sự không có, tất cả tôi đã nói rồi, các người bảo tôi làm gì tôi cũng đã làm, xin hãy buông tha cho tôi." Lữ Hải vẻ mặt cầu xin nói.
Tào Tuyết Cầm ngã trên mặt đất gào lớn, mẹ Trầm Mặc Nùng còn có mấy người khác đến đỡ đều bị nàng đẩy ra.
Trầm Nhi Lập thấy nàng ngồi trên mặt đất khóc om sòm, nổi giận đùng đùng đi qua, một cước đá vào sau lưng nàng mắng: "Cô nghĩ mất mặt còn chưa đủ sao? Đứng lên cho tôi."
"Trầm Nhi Lập, mày là cầm thú, thích hả, đến đây, đá vào bụng tao này, mày bất lực, tao liền đội mũ xanh cho mày, trong bụng mang con của kẻ khác, mày cũng chẳng quan tâm...... mày đánh tao đánh chết con của hắn để chứng minh mày là nam nhân?" Tào Tuyết Cầm chửi ầm lên.
Ồn ào!
Toàn trường ồ lên, mọi người không ngờ chuyện này lại có nhiều uẩn khúc như vậy, lẽ nào Tào Tuyết Cầm mang thai không phải con của Trầm Nhi Lập? Mà nếu quả là thế thì nam nhân mà Tào Tuyết Cầm ngoại tình là ai?
Kim lòng không được, mọi người chuyến ánh mắt lên mặt Lữ Hải, Tào Tuyết Cầm nổi giận đùng đùng rút dao đâm hắn, chả lẽ vì bị phụ bạc?
Đúng thế, nếu đứa con trong bụng Tào Tuyết Cầm là của Lữ Hải, vậy Lữ hải không thể nghi ngờ là kẻ phản bội, không cần nói đúng sai, Trầm Mặc Nùng có được phần di chúc này chính là Lữ Hải đem ra, hơn nữa cũng làm chứng giúp Trầm Mặc Nùng, tổn thương nghiêm trọng đến Tào Tuyết Cầm cô gái ngây thơ với tình yêu thắm thiết (sặc!)
'' Trầm Nhi Lập, thích hả, mày thích hả? Mày là phế vật, cả đời không làm nam nhân được một lần sao? Thích cái cá bụng tao sao, thích cái thai chửa hoang của tao...... lẽ nào mày không hận hắn? Hận thì giết hắn đi." Tào Tuyết Cầm bị kích thích, thần chí đã có chút không rõ, ngồi dưới đất điên cuồng la hét.
Trầm Nhi Lập sắc mặt tái nhợt, đầu óc một mảnh mờ mịt, thấy mọi người đều chăm chú nhìn mặt mình, bọn họ có kẻ cười, có kẻ châm biếm, đều cười hắn đội mũ xanh, cười hắn bị lão bà cắm sừng, đều cười đưa con trong bụng vợ hắn là con hoang....
Lại nghe được Tào Tuyết Cầm hét lên, chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông lên não, chạy đến bên Tào Tuyết Cầm đá vào bụng nàng.
"Tiện nhân....... tiện nhân...... con điếm, mày bảo tao không phải nam nhân hả..... được, tao đá chết mày."
Mọi người không ngờ Trầm Nhi Lập xông tới đá vợ mình đang mang thai, nam nhân Trầm gia có chút hả hê nhìn, còn chút cố kỵ bộ mặt gia tộc nên chạy lên kéo Trầm Nhi Lập ra.
"Buông, để tao giết ả, giết con ** này." Trầm Nhi Lập điên cuồng vùng vẫy khỏi mấy người giữ hắn, tiếp tục bổ về phía Tào Tuyết Cầm, đến khi mấy nam nhân Trầm Gia ôm lấy kéo được hắn ra, hắn còn đang điên cuồng đấm đá.
Tôn nghiêm của một thằng đàn ông không còn lại chút gì, có thể hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng có tôn nghiêm.
Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng khuyên can, cùng tiếng bàn luận, trong đại sảnh thành một mớ hỗn loạn, như là muốn đem cái nóc nhà này nhấc lên.
Diệp Thu đứng ở bên cạnh trừng mắt há mồm, không ngờ một gia tộc lại muôn màu muôn vẻ như vậy, chuyện ngươi nghĩ không ra chưa chắc đã không xảy ra.
Trầm Mặc Nùng đầu đau muốn nứt ra, vốn còn hoài nghi Tào Tuyết cầm giết Trầm lão gia tử, nhưng một chút đầu mối cũng không tìm ra, hơn nữa căn cứ theo chứng cứ chính xác đều chứng minh lão gia tử ốm mà mất.
Nếu như biết chuyện này liên lụy đến nhị thúc vậy Trầm Mặc Nùng cũng sẽ đổi phương thức xử lý khác. Nhưng trên thế giới này không có tường nào cản được gió, tuy rằng một căn phòng đều họ Trầm, nhưng chắc chắn có kẻ thích làm tổn hại thanh danh người khác, đêm nay có thể ngày mau toàn bộ Tô hàng sẽ bàn luận chuyện này, chuyện Trầm gia mất mặt là không thể tránh khỏi.
Trầm Mặc Nùng sắp thành Trầm gia gia chủ, không ngờ vừa chuẩn bị nhận chức đã gặp chuyện khó khăn này, không chỉ là Trầm Nhi Lập mất mặt, mà cả Trầm gia đều bị rèm pha.
"A, không tốt. Tuyết Cầm chảy máu.....chảy nhiều máu quá..." Một giọng nữ khàn khàn vang lên.
Trầm Mặc Nùng chạy tới thấy Tào Tuyết Cầm ôm bụng, thân thể co thành một đống, trên mặt đất máu đã chảy thành một bãi đỏ tươi, mọi người chỉ chú ý đến Trầm Nhi Lập đang không ngừng giãy dụa hò hét đấm đá, không có ai quan tâm đến nàng.
"Mau đưa đến bệnh viện." Trầm Mặc Nùng gấp gáp hô.
"Hừ, bẽ mặt, chết luôn cho rảnh." Nhị gia gõ quải trượng trong tay tức giận nói.
Nghe hắn nói thế, vốn nam nhân Trầm gia định hành động lập tức ngừng tay, ngoan ngoãn đứng một bên, Trầm Nhi Lập ngồi bệt dới đất, như một kẻ ngốc.
Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói: "Cứu người quan trọng hơn."
Diệp Thu gật đầu, nói với Lữ Hải: "Mau hỗ trợ."
Hai người một trái một phải đỡ Tào Tuyết Cầm ra ngoài xe, sau đó Diệp Thu tự mình lái xe, lao về phía bệnh viện.
Trầm Mặc Nùng đứng ở bên cửa sổ, nhìn rặng cây ngô đồng xung quanh bệnh viện, đêm qua mưa một hồi, cây cối được tưới tắm, hơn nữa khí hậu ẩm ướt, cành lá tươi tốt, phía dưới gốc cây một tia nắng cũng không thể chiếu qua.
Lữ Hải từ túi móc ra bao thuốc, đưa cho Diệp Thu một điếu, sau đó giúp Diệp Thu châm thuốc.
Vừa lúc đó hai hộ sĩ hô lên: ''Tiên sinh, xin lỗi ở đây không được hút thuốc."
"Đi chúng ta đến thông đạo an toàn." Lữ Hải đi phía trước không dam mở miệng, định hút điếu thuốc cho đỡ nghiền, cũng bị hộ sĩ cản trở, trong lòng bực bội, nghiện thuốc thì thuốc, sao có thể kìm được?
Diệp Thu gật đầu, nói một tiếng với Trầm Mặc Nùng, đi theo Lữ Hải.
Thông đạo an toàn thoạt nhìn bình thường có người quét tước, vì vậy cũng coi là sạch sẽ, cũng không thấy mùi khó ngửi gì. Diệp Thu hút thuốc, nhưng đối với vật này cũng không nghiện, nếu những người như bọn họ ngay cả năng lực khống chế mình cũng không có, cũng uổng phí nhiều năm công phu như vậy.
Đương nhiên, có vài việc cho dù bỏ nhiều công phu cũng không thể khống chế.
Diệp Thu nhìn trên làn khói có một dải màu vàng, nghĩ thầm, thuốc này hẳn là so với mấy loại thuốc giá trên trời của tên cục trưởng kia còn đắt hơn a? Những kẻ này thật sự biết hưởng thụ, mồ hôi nước mắt của nhân dan sử dụng không chút thương tiếc.
"Nam nhân của Tào Tuyết Cầm là ông?" Diệp Thu đột nhiên hỏi.
"Không phải tôi." Lữ hải run run, thuốc đang ngậm trong miệng thiếu chút nữa rớt xuống, hắn không ngờ Diệp Thu lại hỏi một vấn đề như vậy.
"Ông cho rằng không có dao thì tôi không thể cắt tay ông?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Không phải, tôi không có ý này, thực sự không phải tôi..... chúng ta có quan hệ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có vài lần." Lữ Hải thấy Diệp Thu lộ ra biểu tình cười cợt, trái tim không khỏi nhảy lên như ngựa phi.
Vừa yên lành, bỗng nhiên giở mặt nói muốn chặt tay, tên khốn này bản lĩnh thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi?
"Vài lần? Vậy còn chuyện gì ông chưa nói nữa?" Diệp Thu cười nói.
"Vâng, tôi không dám giấu, chúng tôi có quan hệ, nhưng đứa con trong bụng nàng không phải của tôi, tôi mỗi lần đều đeo bao.... tôi nói anh chắc không tin. Con đàn bà kia căn bản là một con điếm, lên giường rất có tay nghề, tôi không dám tin ả, nên mỗi lần đều chú ý an toàn."
''Tôi còn phải xin lỗi anh, kỳ thực lúc trước nói bị Trầm Nhi Lập mua chuộc là nói dối. Tôi căn bản không lấy tiền của Trầm Nhi Lập, cũng không nói chuyện gì với hắn, đều là Tào Tuyết Cầm nói chuyện... nàng nói lúc thành sẽ cho tôi tiền, hơn nữa còn giao thân xác cho tôi."
Diệp Thu khoát tay, lười nghe mấy chuyện dơ bẩn này, nói: "Ngoại trừ chuyện này, ông còn giấu chuyện gì nưa? Tôi chỉ nói một lần, nếu tôi biết chuyện này còn liên quan gì tới ông, nhưng ông không nói cho tôi biết, vậy đừng trách tôi không khách khí."
"Thực sự không có, trước tôi cho rằng không ai biết cũng không dám nói ra ngoài, không ngờ nàng mang thai.... chuyện này không liên quan tới tôi."
Diệp Thu cười lạnh: "Ông đúng là tuyệt tình, ăn người ta xong vỗ mông bỏ chạy."
Lữ hải xấu hổ cười, cũng không dám phản bác, bị một người trẻ hơn mình gần hai mươi tuổi dạy dỗ, trong lòng rất khó chịu, nhưng người này thủ đoạn độc ác khiến nội tâm hắn luôn có một cỗ run sợ không tên.
Hắn vốn có cho rằng mình không phải loại phật sống gì, Chu Du đánh Hoàng Cái, một kẻ nguyện ý đánh, một kẻ nguyện chịu đòn. Tuy thông đồng với vợ người ta là thật, thế nhưng nữ nhân cam tâm tình nguyện, lẽ nào còn muốn đẩy đi? Hắn cũng không muốn làm Liễu Hạ Huy ^^
Bình thường chơi đùa đàn bà không ít, nữ nhân viên công ty, nữ thư kí, cố đôi khi còn phát sinh quan hệ với thân chủ, loại chuyện này rất bình thường, nữ nhân này có ý đồ, dùng thân thể trao đổi, cái đó so với gái gọi cũng giống nhau, đều là giao dịch.
"Diệp tiên sinh, có thể cầu anh một việc không?" Lữ Hải vẻ mặt lấy lòng nói.
"Nói."
"Có thể buông tha tôi một lần? Sau đó có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tôi có thịt nát xương tan cũng không từ." Lữ Hải cẩn thận nói.
"Tôi có năng lực gì mà buông tha ông?" Diệp Thu cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lữ Hải sắc mặt buồn bã, xem là lần này thân bại danh liệt thật rồi.
"Đi cầu xin nàng đi, nếu nàng tha thứ cho ông, tôi sẽ bỏ qua." Diệp Thu nói, hắn không phân biệt người xấu hay tốt, chỉ quan tâm những người này làm đúng hay sai.