Tòa nhà chính phủ mất điện, trong lịch sử New York từ trước tới nay chưa từng có. Ít nhất là từ khi Powell đảm nhiệm vị trí thị trưởng New York đã 3 năm cũng chưa từng trải qua chuyện này.
Powell và cấp dưới của hắn đang triệu tập hội nghị, đột nhiên cắt điện khiến hội nghị đang thảo luận rôm rả cũng dừng lại. Powell lớn tiếng quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Đám người của hệ thống điện lực đang làm gì vậy? Mau cấp điện cho tôi."
Thư ký lập tức đáp ứng chạy đi gọi điện thoại hỏi, được biết trang web của hệ thống điện lực bị hacker tấn công, hiện giờ bọn họ đang tìm cao thủ hacker trong cả nước để phá giải virus đối phương cấy vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Một phút. Cho bọn họ thời gian một phút, sau một phút phải có điện lại" Powell lớn tiếng quát, "Cái gì? Ngươi nói hệ thống điện lực bị hacker tấn công. Vậy thì cả thành phố New York đều bị cắt điện?"
Đúng vậy, thưa ngài thị trưởng".
Powell chạy tới kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, thấy cảnh tượng vốn đèn nê ông nhấp nháy đã biến mất, cả thế giới giống như bị quái thú nuốt vào bụng, tràn đầy hơi thở đen tối đáng sợ. Powell thở ra một hơi, nói: "Nhanh, lệnh cho toàn bộ các cục cảnh sát New York phái toàn bộ nhân viên của họ, không để lại một ai, đi tuần tra trên phố cho tôi."
"Vâng, ngài thị trưởng". Thư ký của hắn vội vàng truyền lệnh của hắn đi.
"Ngài thị trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại mất điện? Thượng Đế mang tôi đến thế giới này đã hơn 40 năm rồi, nhưng số lần mất điện tôi trải qua chỉ đếm trên đầu ngón tay".
Powell đập bàn cắt đứt bàn tán của cấp dưới, nói: "Các vị, hiện giờ cả thành phố New York đều chìm trong bóng tối. Các người, cũng nên thực hiện chức trách của mình. Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc."
Powell vừa rời khỏi phòng họp, lúc chuẩn bị đi tới tòa nhà điện lực kiểm tra xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, điện thoại mã hóa trong túi lại vang lên. Thấy số điện thoại gọi đến trên màn hình, thái độ Powell lập tức trở nên cung kính.
"Ngài phó tổng thống, có việc gì xin chỉ giáo" Giọng Powell vang dội nói.
"Ngài, hãy phái tất cả cảnh sát ở New York tới viện nghiên cứu kim loại của New York. Nhất định phải đảm bảo an toàn bên đó. Mười phút sau quân đồn trú sẽ tới chi viện, trước đó phải do cảnh sát các người chống đỡ."
"Viện nghiên cứu kim loại? Ngài phó tổng thống, xin thứ lỗi tôi tắc trách, nhưng tôi không thể không thành thực báo cáo với người, New York hiện giờ đang chìm trong bóng tối, cảnh sát chúng tôi phải ra ngoài tuần tra đảm bảo an toàn thân thể và tài sản của người dân thành phố."
"Không. Cho mọi người tới hết viện nghiên cứu kim loại, bảo vệ sự an toàn của viện nghiên cứu." Giọng nói của cô gái trong loa nghiêm khắc không mang theo bất cứ tình cảm nào của nhân loại. Tiếng súng bắn ra trong không trung của tòa nhà yên tĩnh, cả tòa nhà bắt đầu ầm ầm, có người thét lên chạy ra ngoài, có người lớn tiếng kêu thét đã xảy ra chuyện gì, còn có người lấy điện thoại lúc muốn báo cảnh sát mới phát hiện điện thoại không thể kết nối được.
Người chạy tới đại sảnh tầng một phát hiện cửa lớn không biết lúc nào bị người khác khóa lại rồi, hơn nữa còn là khóa rất lớn, nếu có điện dùng móc câu điện thật ra rất nhanh có thể cắt đứt được. hiện giờ trong tòa nhà mất điện, đừng nói cưa điện, một chiếc đèn pin cũng không chắc có thể tìm thấy.
Trong thành phố New York sẽ cắt điện. Chuyện thế này hình như chưa từng xảy ra, mọi người hoàn toàn không có thói quen chuẩn bị đèn pin. Hơn nữa trong viện nghiên cứu này có nguồn điện dự phòng, hoàn toàn không sợ cắt điện. Hôm nay phát sinh tình huống gì vậy? Trên tầng vang lên tiếng súng, là ai đã chết?
Qua cửa kính lớn có thể nhìn thấy hai người bảo vệ bên ngoài đang dốc toàn lực muốn mở cửa lớn ra, nhưng tấm cửa kính đặc chế này thật sự quá cứng, vốn là muốn đề phòng người khác phá hoại, không ngờ hiện giờ lại vây chính người của mình bên trong không thể ra ngoài được.
"Nguồn điện, mau đi mở nguồn điện dự phòng"Có người la lớn.
"Chúa ơi, đường dây nguồn điện bị người ta chặt đứt hết rồi"
Nghe thấy tin tức như vậy, nhân viên công tác đang đẩy cửa càng thêm hoang mang. Mọi người tranh nhau chạy ra hướng cửa sổ, muốn nhảy ra khỏi tòa nhà giống như địa ngục này.
Trên đường Diệp Thu đã bắn sáu người, lúc này mới đi tới cửa một phòng làm việc. Hắn có thể nghe rõ tiếng tim đập của hai người trong cửa, mặc dù âm thanh này rất nhỏ.
Một chân Diệp Thu đạp cửa, nhưng không đi vào trong phòng ngay. Đứng ở ngoài cửa nghe ngóng một chút, lúc này mới đương lúc tinh thần bọn họ vô cùng lo lắng thấp người vọt vào trong. Người vừa đi vào trong, liền chịu đạn tấn công từ hai bên trái phải.
Viên đạn màu trắng bạc bay nhanh về phía người Diệp Thu một mình chống đỡ, giơ súng bắn trúng đùi của bóng người màu đen phía bên phải. Lúc hắn ngồi xổm xuống, lại nã một phát súng bắn trúng vào đầu hắn. Sau khi giết chết một người, không hề dừng lại, xòe tay trái xoay chuyển, cơ thể mình cũng dựa vào lực xoay tròn đổi vị trí. Viên đạn phía sau sượt qua người hắn. Diệp Thu bắn lại một viên, bắn trúng đích.
Lúc Diệp Thu đứng dậy, liền nhìn thấy một người nấp dưới bàn trong văn phòng, đang run lẩy bẩy, vì sợ mà hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng cầm cập.
Diệp Thu cười nhạt, kẻ thế này sao có thể giả trà trộn vào làm viện trưởng viện nghiên cứu kim loại được chứ?
"Ra đây đi, đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng, ngươi trốn dưới gầm bàn không phải là quá thất lễ rồi sao?" Diệp Thu đi tới bên cạnh bàn, cười nói.
"Đừng giết ta, …ta….cái gì ta cũng cho ngươi, 30 triệu USD, đúng, bọn họ đưa ta 10 triệu USD đưa tất cho ngươi".Người đàn ông vẫn không chịu chui ra khỏi gầm bàn, vẫn trốn bên dưới thương lượng với Diệp Thu, hình như hắn cảm thấy như vậy mình sẽ có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Diệp Thu ngồi xuống, một tay cổ áo túm hắn ra ngoài, sau đó lại thấy kẻ giống đồ tròn tròn đang co quắp trước mặt mình, vóc người thấp nhỏ, đầu to bụng phệ, cả người giống như quả bóng da.
"Bọn họ cho ngươi 30 triệu USD?" Diệp Thu hỏi. Chẳng trách hắn không dễ dàng làm viện trưởng viện nghiên cứu kim loại này. Cho dù đồng đôla không ngừng rớt giá, 30 triệu USD cũng là số tiền mà cả đời người bình thường khó mà mơ ước được.
"Vâng" Bóng da gật đầu
"Sau đó ngươi liền đem bán thành quả nghiên cứu của quốc gia?" Diệp Thu híp mắt cười hỏi.
"Là bọn họ tìm tôi,… tôi…"
"Bọn họ tìm ngươi, ngươi liền bán sao?" Diệp Thu tức giận hỏi lại, " Đồ vật đó ở đâu?"
"Tôi nói rồi anh có giết tôi không?" Bóng da lo lắng hỏi.
"Không"
"Thật không?" Bóng da vui mừng lẫn sợ hãi hỏi, "Tôi không thể tin anh được."
"Ngươi đang mặc cả với ta" Diệp Thu nắm tay trái múp míp của Bóng da đặt trên bàn, bổ một dao xuống, hai đầu ngón tay liền rời khỏi bàn tay.
"A" Tên mập đau đến ngất đi.
Diệp Thu nhắc đầu hắn lên, tát mấy cái bốp bốp, lại làm cho tên mập tỉnh lại, lại hỏi lần nữa: " Đồ ở đâu?"
"Tôi…tôi không thể nói, nói rồi ngươi sẽ giết ta."
"Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không giết ngươi. Ta chỉ muốn có đồ vật đó, việc ngươi sống chết không liên quan gì tới ta." Diệp Thu bực bội nói. Nếu không cảm thấy người này thật sự quá xấu xa, hắn thật sự muốn dùng chiếc nhẫn mê hồn này trực tiếp đi dò xét rồi.
Có một số người đáng ghê tởm khiến người ta buồn nôn, Diệp Thu sợ nhìn thấy những thứ trong đầu hắn lại muốn giết người. hắn có thể trở thành viện trưởng viện nghiên cứu kim loại, chắc chắc là đằng sau có người hậu thuẫn. Hắn có thể trốn thoát an toàn, chắc chắn có quan hệ mật thiết với một số nhân vật.
"Hi vọng anh giữ lời. Đồ vật trong tay bọn họ."
"Tất nhiên ta biết không ở trong tay ngươi? Bọn họ là những ai?" Diệp Thu nhấc cà vạt âu phục của Bì Cầu hỏi. Lớn như thế này vẫn không nên mặc quần áo đeo cà vạt, cả người khiến người khác cảm thấy rất tức cười. Nhưng người như vậy nếu ở Trung Quốc còn được vô số người xu nịnh, tăng bốc, đúng là một chuyện khiến người ta thấy ghê tởm.
"Là do viện trưởng Levine cất giữ. Bọn họ đang nghiên cứu, muốn phân tích kết cấu của nó."
"Levine ở đâu?"
"Ở tầng hầm"
"Đi vào thế nào?"
"Mật mã, ba số 6 , năm số 1, cần có vân tay."
"Vân tay của ngươi có được không? Có quyền hạn vào không?"
"Có" Bì Cầu đau tới toàn thân run lẩy bẩy, "Có thể, có thể cho tôi tới bệnh viện không?"
Diệp Thu không ngờ Bóng da này còn có trọng dụng vậy, lại có quyền hạn vào trong tầng hầm. Diệp Thu nhặt một đầu ngón tay của tên mập ở trên bàn lên, nói: "Ngươi không cần đi bệnh viện nữa, ta sẽ đưa ngươi về nhà."
Bóng da nghe thấy câu nói của Diệp Thu sợ hãi trợn tròn mắt, liều mạng giãy dụa muốn chui xuống gầm bàn, kêu lên khàn khàn: "Tôi không về, tôi không thể về, anh đã nói không giết tôi mà."
"Lời ta nói ngươi cũng tin?" Diệp Thu cười nhạt. Một tay kéo cà cạt của Bì Cầu, lưỡi dao sắc bén lướt qua, cổ tên mập xuất hiện một vệt máu nhỏ.
Máu trong cơ thể hình như tìm được đường theo miệng vết thương trào ra ngoài, sau đó miệng vết thương càng ngày càng lớn, cuối cùng máu phun ra.
Phong cảnh đẹp nhất trong đêm tối này, đáng tiếc không có người thưởng thức.