Sau khi Đường Quả xác định được tình cảm của chính mình, lại phải đối mặt với một cường địch là Nhiễm Đông Dạ, Đường Quả có chút không dám chờ đợi. Ngồi chờ chết không phải phong cách của Đường tiểu thư, nàng muốn chủ động xuất kích. Nàng quyết đánh bại đối thủ bằng cách ngáng ngã Diệp Thu dưới cái quần jean của mình.
Đêm qua sau khi trở về, nàng và Lâm Bảo Nhi liền nằm trên giường ríu ra ríu rít thảo luận về vấn đề này. Cho đến mãi hai giờ sáng cũng không tìm ra được phương pháp.
Bản thân Đường Quả không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, ngược lại đều bị người khác theo đuổi, nhưng nam nhân theo đuổi nữ nhân giống với nữ nhân theo đuổi nam nhân sao?
Về phần Lâm Bảo Nhi… coi như xong, trên cơ bản nàng không để ý tới mấy chuyện này. Thế nhưng cô nhóc vô cùng thích thú đối với những chuyện náo nhiệt, rất nhiệt tình đưa ra vô số lời đề nghị vô cùng sáng tạo.
Ví dụ như, bảo Đường Quả mặc áo ngủ trong suốt gợi cảm mê người, gọi điện thoại bảo Diệp Thu đến phòng mình, sau đó giả vờ nhìn thấy con gián, sợ hãi nhào vào trong lòng hắn….
Lại ví dụ như đưa cho Diệp Thu một đĩa phim A, khi hắn xem đến nỗi dục hỏa nổi lên thì Đường Quả sẽ mặc quần áo mát mẻ đi đến nói chuyện với hắn…
Ví dụ như nói ta thích ngươi làm cầm thú… Những ý kiến này vừa nói ra đã bị Đường Quả đánh trở lại…
Ý kiến của Lâm Bảo Nhi đưa ra đều là cổ vũ Đường Quả và Diệp Thu gạo nấu thành cơm, nhưng đều bị Đường Quả cự tuyệt toàn bộ. Nếu đúng như lời Đường Quả vẫn thường nói thì là bà vẫn còn là một xử nữ, không biết hắn có thích hay không, bảo mình dâng thân thể cho hắn? Không có cửa đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trầm tư suy nghĩ, khi ở bên ngoài không biết mèo nhà ai bắt đầu cất tiếng gọi tình, Đường Quả trong đầu chợt lóe. Nhớ đến một phương pháp tuyệt diệu… các nàng không biết, có thể đi hỏi máy vi tính mà.
Vạn chuyện không biết chỉ cần lên mạng tra. Tuy rằng lần trước trên mạng nói rằng bệnh trạng của Đường Quá là mang thai khiến cho một người yêu thích lên mạng như nàng bị đả kích, nhưng lúc này có việc cần tra, cũng phải một lần nữa xin ứng cứu.
Đường Quả lúc này liền ôtruyenfull.vnbook lên trên giường. Bắt đầu điều tra một chút về kiệt tác kinh điển có liền quan đến nữ nhân theo đuổi nam nhân. Trong lúc vô tình ở trong một diễn dàn liền phát hiện một bài mang tên " 21 chuyện mà các cặp đôi nhất định phải làm".
1, Ở trước mặt nhiều người ôm nhau, hoặc là KISS.
Cái này khẳng định sẽ không được. Hoàn cảnh của mình là tình đơn phương. Còn không rõ ý nghĩ của con cầm thú kia thế nào. Hơn nữa, nhanh như vậy đã KISS… ôm thì có thể được.
2. Hai người ngủ chung trên một chiếc giường một đêm, nhưng ngoại trừ ôm ấp ra, hôn nhẹ hay cái gì đó cũng không làm.
Cái này thì càng không được. Đường Quả không tin Diệp Thu cầm thú kia có bản lĩnh như Liễu Hạ Huệ ôm mình trong lòng mà vẫn không loạn hay không. Một nam một nữ đồng thời ngủ chung trên một chiếc giường cái gì cũng không làm. Loại chuyện như vậy ngươi tin được không?
3. Viết nhật ký cho nàng, mặc kệ có thường xuyên hay không, dù sao viết vài chữ cũng tốt.
Đường Quả chỉ thích chơi WOW, không thích viết nhật ký. Hơn nữa, nàng đã lâu chưa có cầm bút. Ngoại trừ trên thương trường cầm bút ký tên.
4. Đi xem một bộ phim mà cả hai cảm thấy rất vô vị, sau đó cùng nhau thất thần, sau đó nói đến lại cảm thấy buồn cười. Loại chuyện như vậy rất ngu ngốc, thuần túy là lãng phí thời gian.
5. Nếu có cơ hội lên núi phải ôm chầm lấy nhau. Dựa lưng vào nhau cùng ngắm sao.
Trên nóc nhà có được không? Ở gần đây thì tìm đâu ra núi chứ?
16. Chọn một ngày nào đó làm một món ăn, sau đó ngồi đối diện nhìn đối phương ăn.
Sự chú ý của Đường Quả tập trung vào đây khá lâu, trong lòng suy nghĩ xem cái này có được hay không.
Lâm Bảo Nhi chờ ở bên cạnh cảm thấy rất mệt mỏi, thấy Đường Quả đột nhiên không nói lời nào, miễn cưỡng mở mặt nhìn một chút, nói: " Chị Đường Đường, chị ngoài trừ ăn ra thì cái gì cũng không biết. Làm sao làm cơm cho Diệp Thu ăn đây?"
" Ai nói không được? Chúng ta rán trứng." Đường Quả nắm tay nói. Trong lòng vui vẻ. Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi hôn một cái.
Đêm qua hai người trò chuyện đến tận khuya, lại ngủ chung trên một chiếc giường. Sáng sớm hôm sau. Lâm Bảo Nhi còn đang ngủ say giấc thì bị Đường Quả lay tỉnh. Sau đó hai người phân công hợp tác, rất nhanh đã đi xuống làm một nồi mì trứng… chủ yếu là hai người sợ ăn không đủ, thả rất nhiều mì vào.
Không ngờ lần đầu tiên khô cực như vậy đã không được Diệp Thu khích lệ thì thôi, ngược lại hắn còn nghi ngờ mình có mưu đồ. Thể nào Đường Quả lại cảm thấy ủy khuất, nước mắt từng giọt nhỏ xuống.
Mà Diệp Thu lại càng cảm thấy ủy khuất, làm sao mà lại khóc chứ?
Trong lúc nhất thời bọn họ có một chút xung đột, Đường Quả trong một đêm sửa đối tính nết đối tốt với hắn, Diệp Thu không thể không hoài nghi có phải mình đã làm sai chuyện gì không, làm các nàng muốn trả thù mình. Chẳng lẽ bởi vì hôm qua nói nàng vẻ mặt Lâm Bảo Nhi thành cái mông khỉ?
Diệp Thu căn bản không ngờ Đường Quả lại có cảm tình với mình, lại dùng chính phương pháp này làm cho hắn hiểu. Nếu như Đường Quả không mở miệng nói ra, người khác nói thì đánh chết hắn hắn cũng không tin.
" Diệp Thu, anh ăn đi. Chị Đường Đường đã bận rộn rất nhiều. Cả đêm hôm qua cũng không ngủ chút nào." Lam Bảo Nhi thấy Đường Quả rơi lệ, mặt mình cũng có chút ươn ướt. Trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất.
Trầm Mặc Nùng nhìn biểu tình của Đường Quả, lại nhìn Lâm Bảo Nhi, cuối cùng sự chú ý lại đặt lên trên người Diệp Thu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Chú Đường thông minh cả đời, nhưng lần này lại đi sai một nước cờ. Không biết sau này rồi sẽ thế nào nữa.
Trầm Mặc Nùng cũng không nói gì, cầm lấy bát mì của mình, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
" Ừm, tay nghề của Quả Quả rất tốt. Sau này bữa sáng sẽ do em làm nhé." Trầm Mặc Nùng nhìn Đường Quả cười khen.
Đường Quả không nói lời nào, khuôn mặt không có một chút biểu tình hài lòng vì được Trầm Mặc Nùng khen ngợi, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm chằm vào Diệp Thu.
Diệp Thu lại cầm đũa lên lần nữa, gắp mấy sợi mì bỏ vào bên trong miệng. Nói thật, mùi vị không được ngon cho lắm. Thiếu một chút muối, mùi vị có chút nhạt. Dầu lại cho quá nhiều, có chút ngậy. Hơn nữa món trứng này càng thất bại… bên trong còn có vài cái vỏ trứng.
" Mùi vị rất ngon." Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Đường Quả nói. " Lần sau trong mì cố đừng làm rơi vỏ trứng vào. Thứ này ăn vào không tiêu hóa nổi."
Đường Quả lúc này mới nín khóc mỉm cười, sau khi lau nước mặt, lại chạy vào toilet.
Sau khi không hiểu gì mà phải ăn mì trứng của Đường Quả, Diệp Thu lại cùng hai người bọn họ đi đến trường. Hai nàng nhỏ giọng bàn bạc chuyện gì đó, Diệp Thu ngồi ở ghế lái phụ cũng có chút băn khoăn.
Buổi sáng có hai tiết thể dục, Diệp Thu lúc đầu hứng lên liền chọn thái cực quyền. Vì vậy được bố trí đến tổ thái cực quyền, cùng các học sinh học thái cực quyền cùng nhau lên lớp.
Sở dĩ Diệp Thu chọn cái này, là bởi vì hắn không cảm thấy hứng thú với một số trò chơi khác. Đá bóng không, bóng rổ cũng không có ý nghĩa. Nếu như hắn muốn đi bóng, không ai có thể ngăn trở được hắn. Mà công phu thái cực hắn cũng biết một chút, chỉ là quen tay hay việc. Một nghìn người có thể đánh ra một nghìn phong cách thái cực, xem thử thầy giáo ở đại học Thủy Mộc dạy thái cực như thế nào, có thể hắn cũng kiếm được một ít gợi ý.
Thấy dạy thái cực quyền là một nam nhân trung niên, họ Trần, tự giới thiệu mình là Trần Trung. Mặc một bộ quần áo thái cực màu trắng, đầu tóc được vuốt về phía sau, kiểu tóc rất tiêu chuẩn, cực kỳ giống kiểu tóc của Hứa Văn Cường trong " Bến Thượng Hải".
" Cái gì gọi là thái cực? Thái cực chính là chưa từng đến đỉnh của thế giới nên gọi là thái cực. Cho đến quá trình vạn vật hóa sinh, đó chính là vô cực. So với thái cực còn nguyên thủy hơn đó chính là trạng thái chung cực, ở trong " Hệ thống dịch" : " Dịch có thái cực, là sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái…"
Khi Trần Trung nói đến cao hứng bừng bừng, một nam học sinh đứng ở trước mặt hắn nói: " Thưa thầy, bọn em nghe không hiểu."
" … Không có chút kiên trì, học thái cực làm gì? Thẳng thắn học tập đi." Trần Trung tức giận nói: " Cơ sở tri thức là phải có sẵn từ trước, không phải người khác nói cho nghe, cậu ngay cả thái cực là cái gì cũng không biết, không thấy mất mặt sao?"
Học sinh bên dưới không nói lời nào, đứng thành ba hàng nghe hắn nói thái cực vào lúc trời đất chưa phân rõ, nguyên khí vẫn hỗn loạn, tức là thái sơ, thái sơ cũng là một loại gì đó.
Cả đám học sinh tụ lại xếp thành ba hàng, trong đó dĩ nhiên phần lớn đều là nữ sinh. Còn có mấy người con gái tương đối xinh đẹp, đã có không ít người hối hận đã chạy đến học loại công phu buồn chán này, đến lúc này thì đã muộn rồi. Vốn còn tưởng rằng học thái cực quyền xong là có thể giống như Trương Tam Phong đánh đến thiên hạ vô địch, không ngờ lại bị thầy giáo họ Trần làm cho thất vọng.
Diệp Thu tuy rằng không có hứng thú đối với những đạo lý này, thế nhưng cũng không chán ghét như những bạn cùng học khác. Chỉ là nghe mọi người bàn luận, trong lòng cũng muốn xem xem thầy giáo họ Trần này có phải là công phu trên sách không.
Trần Trung cũng thấy mọi người không có hứng thú, liền nói: " Chưa học bò, đã lo học chạy? Như vậy đi, tôi chọn một người trong số các bạn làm người giúp đỡ, ai có thể đẩy được tôi, tôi cũng không muốn giảng những đạo lý này, tôi trực tiếp dạy mọi người thái cực quyền chân chính. Ai muốn thử nào?"
Trần Trung quét mắt một vong, không ai chủ động tiến lên đăng ký. Vì vậy đưa tay chỉ một người, nói: " Anh bạn cùng học đang mỉm cười… đúng, chính là anh… anh cười cái gì. Được rồi, là anh. Anh tới đây làm mẫu với tôi.
Diệp Thu nhìn phải nhìn trái, nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía mình.
Ta kháo, ta cười có gì sao sao? Lừa người khác như vậy thối lắm, không cho phép ta được cười sao?
Diệp Thu phiền muộn đến thổ huyết, không ngờ vừa mới đến đã bị chỉ đích danh.