Hồ nước Nam Loan
Đây là một hồ nước lớn ở ngoại ô Yến Kinh, vốn được một phú thương nhận thầu, chuẩn bị xây dựng thành một điểm du lịch, câu cá ngắm cảnh, đi du thuyền ban đêm, đây là nơi sẽ rất được yêu thích. Đáng tiếc bởi vì hai năm vấp phải thiên tai, tài sản của phú thương này phần lớn đã rút lại, cũng không có tài chính dư thừa tới đây khai thác, cho nên vẫn hoang vu.
Bờ nam hồ nước có một nhà trệt riêng biệt, rất nhỏ, vốn là nơi bảo vệ ở, bây giờ không biết bảo vệ đã đi đâu rồi, căn nhà trệt nhỏ này cũng bỏ trống, không có ai để ý tới, xung quanh cỏ mọc um tùm, cỏ dại cao hơn cả người.
Phí Tường trong miệng ngậm một cọng cỏ lau dại, vừa hút chất lỏng ngòn ngọt bên trong , vừa nhìn người con trai phía trước mặc âu phục màu đen đeo đôi găng tay trắng tướng mạo khiến mình cảm thấy rất đố kỵ, trong lòng suy nghĩ xem có nên chào hỏi hắn một tiếng không.
Diệp Thu để hai người bọn họ tới đây ôm cây đợi thỏ, mình lại chạy đi mất dạng, bên cạnh lại không có ai có thể nói chuyện, Phí Tường thật sự cảm thấy có chút nhàm chán. Bên cạnh có một người như vậy, đối phương lại lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý lên tiếng nói chuyện.
"Tiểu Bạch" Phí Tường vừa cười vừa gọi.
Tiểu Bạch đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phí Tường, khiến hắn cảm thấy sởn da gà. Lẽ nào mình đã gọi sai sao? Gã nham nhân kia không phải cũng xưng hô với hắn như vậy sao?
"Xin lỗi, xin lỗi. Ta gọi nhầm. Tu La, ta biết máu trong người ngươi là Tu La. Ta là cầm thú trong hoa, chắc là ngươi đã nghe nói về ta? Ha ha, danh hiệu không hay lắm, nhưng ta lại rất thích. Ta cũng không có ý mạo phạm" Phí Tường bỗng hiểu ra, mình thật sự đã phạm vào điều kiêng kỵ. Có lẽ, cái tên đó chỉ có rất ít người có thể gọi. Mình không đủ tư cách.
Sát khí trong mắt Tiểu Bạch lúc này mới dần dần thu lại, lại xoay người, chăm chú nhìn con đường lầy lội duy nhất có thể thông với hồ nước. Nếu đối phương muốn tới đây cướp người, tất nhiên phải qua đây.
Phí Tường lúc này mới yên tâm, cũng không dám xưng hô cái tên Tiểu Bạch nữa, thậm chí ngay cả biệt hiệu Tu La cũng không gọi, nói: "Xem ra đối phương có cảnh giác, nếu không không thể tới bây giờ vẫn chưa có ai tới cướp người, hay là tốc độ phản ứng của bọn họ thật sự quá chậm.?"
Thấy Tiểu Bạch vẫn không có ý lên tiếng, điều này khiến Phí Tường hơi tức, lười biếng ngồi xuống đất, quan sát con đường dài mấy chục mét. Phí Tường cũng không thu hoạch được gì, thật ra đang học làm thế nào để giả bộ lạnh lùng giống như người nam nhân kia. Sau này, lại có nhiều hơn một tuyệt chiêu để đối phó con gái.
Một chiếc xe màu trắng, một người đàn ông đeo kính mở xe chạy về hướng hồ nước này.
"Báo cáo đạo diễn, tôi đang ở tới gần mục tiêu, sau mười lăm phút nữa sẽ tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Tốc độ nhanh nhất tới đây"
"Vâng, đạo diễn"
Người đàn ông đeo kính cúp điện thoại, tăng tốc xe cao nhất, muốn trong thời gian ngắn nhất tới đó, nhưng bộ đàm bên tai lại vang lên.
"Báo cáo đạo diễn, tôi là số 3. Hãy cho chỉ thị" Người đàn ông đeo kính ấn nút thu âm.
"Nhiệm vụ thất bại,mau rút lui"
"Vâng đạo diễn" Người đàn ông đeo kính trên đường quốc lộ trong tiếng người đi đường kinh hãi Quay đầu xe lại, rất nhanh mất hút trong dòng xe cộ tấp nập.
Trịnh Như nói nàng không phải là số 7 thật sự. Vậy số 7 thật sự là ai?
Tại sao trước khi chết nàng lại nói thông tin như vậy với Đường Bố Y? Là người sắp chết nói thật hay là để trả thù khiến cho suy nghĩ của người khác lại có hiểu lầm khác.
Số 7 là gì? Đó là một tổ chức thế nào? Mà phía trước có phải còn số 1, 2, 3, 4, 5, 6 hay là phía sau còn nhiều biệt hiệu hơn?
Diệp Thu đứng ở đâu mãi không trả lời, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng nội dung ẩn bên trong của câu nói này, Từ sau khi nữ sát thủ hiểu hợp khí đạo xuất hiện, Diệp Thu vẫn luôn cảm thấy có một đám mây đen bao phủ lấy bọn họ.
Nữ sát thủ thân thủ rất cao, các phương diện dung mạo khí chất, trí tuệ đều vô cùng ưu tú, thậm chí có thể mê hoặc người đàn ông thành đạt như Đường Bố Y, hơn nữa lại thi hành kỷ luật thép và trừng phạt nghiêm khắc như vậy. Để giữ bí mật, kẻ thất bại đều uống thuốc độc tự tử, phương thức độc ác kết thúc sinh mạng mình khiến người khác khó lòng phòng bị.
Tổ chức này mặc dù mới chỉ lộ ra một góc núi băng, nhưng khí thế lớn mạnh và thủ đoạn hành sự tàn khốc đã có thể khiến người khác sợ hãi.
"Biết số 7 có nghĩa gì không?" Giọng Đường Bố Y thê lương hỏi, trong giọng nói có sự thù hận không che giấu được.
"Không rõ. Chắc là biệt hiệu của một tổ chức thần bí. Mà cô ta nói không phải là số 7 thật sự, nếu tình huống nói là sự thật, vậy thì chứng minh cô ta chỉ là một người thế thân mà thôi. Số 7 thật sự vẫn đang lởn vởn bên cạnh chúng ta" Ngôn từ Diệp Thu cẩn thận nói, sợ không cẩn thận xúc phạm tới Trịnh Như, chạm tới trái tim đáng thương của Đường Bố Y. Sự việc xảy ra hai ngày nay quả thật đủ làm hắn lăn qua lăn lại rồi.
Đầu tiên là việc con gái quý giá nhất của mình bị người ta bắt cóc, giày vò một ngày một đêm, không dễ dàng gì mới giải thoát được con gái, người phụ nữ mình yêu lại chết trong lòng mình, vừa trải qua sóng gió, tâm hồn Đường Bố Y chịu tổn thất quá lớn.
"Diệp Thu, đồng ý với chú một việc được không?" Đường Bố Y vẫn giữ tư thế ban đầu, ngồi trên đất ôm cơ thể Trịnh Như, lúc nói hết câu, dường như hắn xoay người đối mặt thỉnh cầu Diệp Thu.
"Chú Đường, chú nói đi" Diệp Thu đã đoán ra chú muốn mình đồng ý chuyện gì rồi.
"Giúp chú tìm ra số 7 thật sự" Đường Bố Y trầm giọng nói.
"Được ạ" Diệp Thu thẳng thắn đồng ý, chuyện này vốn là thuộc phạm vi công việc của hắn.
"Đi đi. Chú ở cùng cô ấy một lát" Đường Bố Y nói.
Diệp Thu đi ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa, có lẽ bọn họ thật lòng yêu thương nhau .
Người của Phí Tường đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tới tòa nhà Đường Thị, mặc dù hai cô gái đều hi vọng có thể đi gặp Trầm Mặc Nùng, nhưng, lúc này Đường Quả càng cần tới thăm cha mình. Giúp người khác diễn trò lừa cha, trong lòng cô đã rất không yên tâm rồi.
Trầm Mặc Nùng biết tin cũng vội chạy xe tới, ba cô gái ôm lấy nhau thân thiết
"Hai nha đầu các người sao lại không nghe lời như vậy? ai cho hai em chạy ra ngoài? Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào? Các em biết mọi người lo lắng cho hai em thế nào không?" Trầm Mặc Nùng tức giận trừng mắt mắng hai người. Tới bây giờ vẫn chưa có ai nói cho nàng biết chuyện Đường Quả bị bắt cóc giả và Trịnh Như đã chết.
"Chị Mặc Nùng, em cũng không có cách nào khác. Tên ngốc Diệp Thu ngày đầu tiên đã bị người ta đuổi ra rồi. Sau khi Diệp Thu đi rồi, chị Quả Quả cả ngày nhàm chán, chị nói muốn ra ngoài tìm Diệp Thu, em chỉ đành đi theo chị ấy thôi. Em làm sao có thể yên tâm để chị ấy một mình ra ngoài được?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt oan ức, chỉ chực khóc mà giải thích.
"Lâm Bảo Nhi, em đại ngốc này. Là ai trong lúc huấn luyện quân sự bị huấn luyện viên mắng, sau đó chạy tới chỗ chị khóc lóc, nói không muốn học quân sự nữa, muốn ra ngoài?" Đường Quả giận một nỗi không thể tới bịt miệng Lâm Bảo Nhi lại, "Nhưng là chị nhớ Diệp Thu trước. Em cố ý để huấn luyện viên mắng, để cho chị có cớ để bỏ đi mà."
"Em thôi đi, coi bọn chị là kẻ ngốc à? Hơn nữa, sao chị lại nhớ Diệp Thu, em đừng vu khống cho chị"
"Ý, chị vẫn không thừa nhận. Lúc ở trong sơn động, chị còn kể cho em chị và Diệp Thu cởi hết quần áo ôm lấy nhau, hắn còn sờ đùi chị"
Trầm Mặc Nùng không nghe nổi nữa, lên tiếng quát hai cô dừng lại, nói: "Được rồi được rồi. Hai người các em đang nói gì thế? Lung tung lộn xộn cả lên, sau này không được như thế nữa, nghe thấy chưa?"
Trong lòng lại đang thầm nghĩ. Diệp Thu từ lúc nào lại thân mật với Đường Quả như vậy? Hóa ra không phải Đường Quả rất ghét hắn à?
Thấy Diệp Thu đi vào, Đường Quả đột nhiên yên lặng, nhìn hắn hỏi: "Cha ta đâu?"
"Còn trong phòng nghỉ. Chú nói muốn yên tĩnh một chút" Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng trả lời, thầm nghĩ, chuyện này toàn bộ đều làm giấu cô, dựa vào sự thông minh của cô chắc chắn sẽ nhận ra, tốt hơn hết là bây giờ thẳng thắn nói với cô.
"Ta đi thăm cha" Đường Quả từ ghế sofa đứng dậy, đi ra bên ngoài
"Diệp Thu, rốt cuộc là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Quả nhiên, Trầm Mặc Nùng đã nghe ra vấn đề từ trong đoạn hội thoại giữa Diệp Thu và Đường Quả.
Diệp Thu thở dài một tiếng, đem toàn bộ nguyên nhân kết quả của sự việc nói lại cho Trầm Mặc Nùng.
"Oh, không ngờ việc Quả Quả bị bắt cóc là do Trịnh Như xếp đặt. Cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, sợ rằng sống cũng không chịu được, chết thật ra cũng là sự giải thoát" . Trầm Mặc Nùng có chút phiền muộn, trong lời nói có ý đồng cảm với Trịnh Như.
"Đúng vậy. Cho nên không cần buồn vì cái chết của cô ấy. Ở đây đã không còn việc gì nữa rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút. Cô có về không?" Diệp Thu hỏi.
"Tôi đợi Quả Quả và Bảo Nhi cùng về" Trầm Mặc Nùng nói.
"Được rồi. Vậy tôi về trước đây" Diệp Thu gật đầu trả lời.
Lúc ra khỏi tòa nhà Đường Thị, Diệp Thu mới nhớ, hình như mình đã quên mất việc gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Oh, hình như là vấn đề liên quan tới 3 triệu năm nghìn vạn.
Được rồi, hi vọng cha con Đường Bố Y cũng quên mất rồi.