Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 126: Tên sát sinh




Võ công cao tới đâu cũng phải sợ dao phay.

Đây chính là nguyên nhân thực sự của việc Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu sau khi xử lí xong bốn người mà người không biết quỷ không hay, vẫn dám phái người đánh úp Diệp Thu, không có thực lực và hoàn cảnh nhất định, chỉ đơn thuần dựa vào sự thô bạo là không đủ để uy hiếp gia tộc lớn như vậy.

Có thể giết bốn người, thế còn bốn mươi người, bốn trăm người thì sao?

Tiểu Bạch giết bốn thuộc hạ của Quách Thành Chiếu, không chỉ có tác dụng uy hiếp, ngược lại nó đã kích thích sự hung tàn bạo lực ẩn dấu trong sự nho nhã của hai nhà Liên Quách. Con cháu nhà quý tộc mặc quần áo Tây, cổ áo đeo nơ, uống rượu Pháp không phải không biết dùng dao, mà họ chỉ là ít có cơ hội dùng nó mà thôi.

Đối với một đối thủ trên lĩnh vực thương mại, lúc buôn bán có hàng trăm cách có thể dồn vào chỗ chết. Còn đối phó với Diệp Thu- một loại lỗ mãng ngu xuẩn thì không đủ đối thủ, chỉ có thể dùng một cách.

Giết!

Liên Phong Duệ bình thường là một con người rất cẩn thận, lúc cuộc chiến không có lợi thì hắn ít khi gây ra sự bất hòa với người khác. Nhưng Diệp Thu lại khiêu khích gián điệp của hắn, dẫm chân lên mặt đất thì hắn sẽ có sự chuẩn bị tốt cho trò chơi chết người này.

Ngoài mất đi lợi ích, còn có một thứ không bao giờ tình nguyện mất đi của các con cháu các gia tộc, đó là: sĩ diện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Phong Duệ, đáng để bỏ công sức lớn như vậy đối với một tên tiểu tử không?" Âm thanh của Điềm Nhị vang lên, một cô gái đẹp như tranh mặc bộ áo ngủ mỏng tanh đi đến, nói nhỏ nhẹ sau lưng Liên Phong Duệ.

"Tiểu tử có cái riêng của tiểu tử". Liên Phong Duệ vuốt ve cô gái vốn là người dẫn chương trình tiết mục giải trí nổi tiếng Tô Hàng, cười nói: "Hắn đến làm cho Tô Hàng ầm ĩ hẳn lên, một vài hành vi của hắn tương đương với cái tát cho mấy nhà chúng ta. Nếu để hắn đi như vậy, sẽ có bao nhiêu người cười vào mặt chúng ta đây? Hơn nữa hiện giờ hắn có quan hệ thân thiết với Tống gia, Trầm gia cũng có chiều hướng dựa vào Tống gia. Nếu xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà không có một sự phản kháng nào, sau này sẽ càng có nhiều người đứng về bên Tống gia.

"Hắn chỉ là một quân cờ đáng thương mà thôi, là một quân cờ duy trì tình hình Tô Hàng".

Lần này sẽ không bị sẩy tay nữa chứ?

Diệp Thu lái xe vào đường cao tốc Yến Tô thì bắt đầu tăng tốc. Chiếc xe bánh mì chạy theo sau đã không thấy bóng dáng đâu. Chạy trốn khỏi chúng đối với Diệp Thu không là vấn đề.

Trầm Mặc Nùng mặt buồn rười rượi, thấy Diệp Thu không ngừng tăng tốc. Còn cho rằng do anh ta đang lo lắng cho Đường Quả, nên mới vội vã phóng đến Tô Kinh như vậy, nói một câu an ủi: "Muộn một chút cũng không sao, an toàn là trên hết".

"Ừ. Về sớm một chút, chú Đường không gọi điện đến sao?" Diệp Thu cười gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn sang kính chiếu hậu.

"Chưa. Tôi lại gọi cho chú ấy hỏi đây". Trầm Mặc Nùng vừa nói tay vừa rút điện thoại ra ấn số Đường Bố Y, bên đó vẫn chưa tìm được Đường Quả và Lâm Bảo Nhi.

"Hai đứa chết tiệt này sao đến giờ vẫn như trẻ con thế nhỉ, bỏ đi như thế, xảy ra chuyện gì thì sao?" Trầm Mặc Nùng tức giận nói. Lúc tức, mùi thơm của cơ thể cô ấy càng rõ.

Diệp Thu nghĩ, không biết nếu cởi hết quần áo ra thì mùi thơm cơ thể ấy có lan tỏa khiến người ta say mê không.

"Bọn họ rất thông minh, sẽ không có nguy hiểm gì đâu". Diệp Thu an ủi nói.

"Sao anh hay nhìn vào gương chiếu hậu thế? Có chuyện gì sao?" Trầm Mặc Nùng lại một lần nữa nhìn thấy Diệp Thu nhìn vào gương chiếu hậu, nên hỏi. Anh ta nhìn vào đó thường xuyên nên đã bị Trầm Mặc Nùng phát hiện.

"Có gì đâu. Đến Yến Kinh còn cần một khoảng thời gian nữa. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi. Về đó còn nhiều việc phải làm lắm".

"Ừ". Trầm Mặc Nùng gật đầu, nói với Diệp Thu: "Anh mệt thì gọi tôi nhé".

Thấy Trầm Mặc Nùng nhắm mắt, Diệp Thu mới rút điện thoại từ trong túi ra, ấn ấn bàn phím, đợi một lúc có người nhấc máy, nhưng không nói câu nào, ba giây sau, thì cúp điện thoại.

Đối phương khí thế hừng hực, với một đội ngũ lớn như vậy, xem ra mình đã thành đối thủ chung của Tô Hàng rồi.

Lần sau đến Tô Hàng khéo phải đeo mặt nạ, Diệp Thu nghĩ bụng. Ấn mạnh chân ga, tốc độ đạt đến cực điểm. Giờ không phải lúc lãng phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn, tìm được Đường Quả và Lâm Bảo Nhi mới là việc đáng quan tâm bây giờ.

Ở đây giao cho Tiểu Bạch. Diệp Thu tin hắn giống như tin chính bản thân mình vậy.

Nhìn con BMW đi xa, chiếc xe đuổi theo phía sau lo lắng không yên, hận là không có máy bay đuổi theo mà chém giết.

Lệnh phía trên là không được để sống sót. Nhưng xe người ta còn không đuổi theo kịp, nói gì tới chuyện giết người đây?

"Thiếu gia, chúng ta hết cách đuổi kịp chiếc xe đó rồi sao?"

"Không đuổi kịp? Sao lại không đuổi kịp? Chẳng lẽ xe nó biết bay à?"

"Không phải, thiếu gia. Tốc độ mà hắn chạy quá nhanh".

"Nhanh ư? Tiểu Cường không phải là tay đua chuyên nghiệp sao? Bảo chúng lên trước ghìm xe đó lại, bọn mày ăn gì đấy hả? Không ghìm lại được thì cũng phải ghìm lại cho tao".

"Tốc độ đã vượt 200km/h rồi, hơn nữa nó còn không ngừng tăng tốc. Đại ca, chúng ta có cần phải phi lên chơi trò này với hắn nữa không?" Tên tóc vàng điều khiển chiếc Audi đen cười nói.

"Không cần nữa. Để đồ rác rưởi đó đi trước đi. Biết mình biết ta, mới bách chiến bất bại. Thưởng thức màn biểu diễn của hắn đi". Tên ngồi bên ghế phụ mặt lạnh lùng nói, mặt hắn có một nhát dao dài, khiến cho người ta có cảm giác hung tàn.

"Rác rưởi là rác rưởi. Đến con mồi mà cũng không đuổi được, thì còn ra tay nỗi gì?"

"Phía sau".

"Phía sau?" Tên tóc vàng ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, hóa ra bọn chúng lúc liều chết đuổi theo con BMW phía trước, thì có một chiếc xe màu trắng cũng đuổi theo bọn chúng. Đồng bọn đã thống nhất dùng de màu đen, nếu có một chiếc màu trắng xuất hiện chắc chắn không phải người đi đường, chỉ có thể là bọn địch.

Một hàng xe ở phía trước tầm nhìn Tiểu Bạch, không ngạc nhiên, không sợ hãi, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt tỏ vẻ khinh khỉnh tốp người này, hoặc nói là cảm thông.

Làm bạn với Phật ba năm, làm sao có thể vẫn duy trì được sự kính nể đối với người thường?

Một tay điều khiển xe, tay kia mở chiếc hòm sắt ở trên ghế phụ. Rút từ trong ra một vũ khí, tự tay lắp nó. Tuy trên tay có một lớp lông bọc trắng, nhưng dường như không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của động tác. Sau một hồi thao tác, đã hoàn thành xong chiếc súng 711 có lực sát thương cực mạnh.

Thiết bị xác định vị trí và phân giải hình trong chiếc hòm đều chưa được lắp ráp, mục tiêu đối phó lớn như vậy, căn bản không cần đến thứ này.

Mở cửa sổ, một tay cầm lấy chiếc súng nặng khoảng năm cân, nhắm chuẩn chiếc xe đen phía trước, bóp cò không chút do dự.

Bằng!

Chiếc xe bị bắn trúng đi xiêu vẹo, một loạt âm thanh được nổ ra, sau một đoạn đường, đầu xe lao vào chiếc rãnh sâu bên đường cao tốc.

"Tên điên rồ đó, dám sử dụng vũ khí hạng nặng". Tên tóc vàng nhìn qua gương chiếu hậu, kinh ngạc há hốc mồm.

"Còn không mau nhắc tốp rác rưởi kia giải tán hoặc tổ thành đội cảm tử đi đập một phen". Tên có vết dao gằn giọng nói.

Tên tóc vàng vội thông qua thiết bị bộ đàm thông báo cho mọi người cẩn thận, và bảo người phụ trách chặn chiếc xe màu trắng lại.

Nhận được tin này, đội xe xếp thành hàng dài lập tức chạy loạn lên. Các xe chạy tản ra, xe thì chạy về phía trước, có xe cố ý tụt lại phía sau, chuẩn bị thế bọc đánh từ sau.

Tiểu Bạch thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ với màn biểu diễn hài kịch đó. Lại tiếp tục giơ súng bóp cò, bắn hỏng chiếc xe đang tăng tốc, chiếc xe sau khi mất đi sự điều khiển chạm vào chiếc xe bên cạnh.

Chiếc thứ ba…

Chiếc thứ tư…

Tiểu Bạch như tử thần đang đi thu gom sinh mệnh, mỗi lần giơ súng bóp cò thì chắc chắn có một chiếc xe bị hỏng. Lần lượt tường chiếc xe chạy phía trước không còn đường sống. Đối với Tiểu Bạch, thậm chí đến thời gian nhắm bắn cũng không có.

Đây là một thế giới điên cuồng.

"Chúng mày chết hết cho tao". Tiểu Bạch cười mỉm, tay cầm súng đưa lên thật dứt khoát.